1. Người Lang Thang
Khi không
có chỗ ở thật sự thì chúng ta chẳng khác
nào một kẻ lang thang không định hướng,
hết rẽ lối này lại rẽ sang lối kia, dừng
một lát rồi lại tiếp tục đi cho đến lúc
chúng ta trở về nơi trú ngụ thật sự của
mình. Tất cả những gì chúng ta đã làm,
chúng ta đều chán ngán chẳng khác nào
người rời làng để đi du lịch; khi nào
trở về nhà, người đó mới thấy thoải mái
dễ chịu thật sự. Chẳng có nơi nào trên
thế gian này là nơi trú ngụ bình an thực
sự, đó là bản chất tự nhiên của thế
gian. Hãy nương tựa vào chính mình để
tìm một chỗ trú ngụ an toàn, đừng tìm
cầu nơi nào khác bên ngoài. Khi niệm
tưởng tới Đức Phật, nhớ những lời dạy
chân thật của Ngài, lòng ta khởi dậy một
sự biết ơn và tôn kính sâu xa. Mỗi khi
thấy được sự thật của một sự vật nào đó
thì chúng ta sẽ thấu đáo lời dạy của Đức
Phật, dầu chúng ta chưa bao giờ thực
hành giáo pháp. Nhưng dầu cho có kiến
thức về Phật pháp và đã từng thực hành
giáo pháp, nếu không thấy được chân
tướng của giáo pháp thì chúng ta cũng
chỉ là những người không nhà, chẳng khác
chi những kẻ lang thang không định
hướng. Khi thấy được các pháp thế gian
đều giả tạo ta sẽ tức khắc rời bỏ tất cả
để trở về nơi trú ngụ thật sự của mình,
đó là con tâm của chúng ta.
2. Vỏ Chuối Khô
Khi thấy
được mọi sự trên thế gian này chẳng khác
nào những vỏ chuối khô vất bỏ thì bạn sẽ
không còn bị dao động, chán nản, và đau
khổ trước sự đến đi liên hồi của mọi sự
vật trên thế gian - dầu vui hay buồn.
Nhận
thức được điều này bạn sẽ thong dong
trên đường giải thoát.
3. Người Mù
Cả thân
và tâm chúng ta đều không ngừng sinh
diệt. Các pháp hữu vi hay mọi sự vật
trên thế gian đều luôn luôn biến đổi. Sở
dĩ chúng ta không biết chính xác, đúng
thực các hiện tượng đổi thay của thế
gian vì chúng ta tin tưởng và chấp trước
vào những cái giả tạo không thực, chẳng
khác nào chúng ta được một người mù dẫn
đường. Làm thế nào chúng ta có thể đi
được một cách an toàn dưới sự hướng dẫn
của một người không sáng mắt. Người mù
có thể đưa chúng ta vào rừng rậm um tùm
vì họ không thấy đường. Cũng vậy, khi
tâm bị mê mờ, dính mắc, bám víu vào các
pháp thế gian, thì thay vì tìm được hạnh
phúc ta lại gặp khổ đau, thay vì đạt
được an bình ta lại gặp giao động. Có
một tâm như thế thì chỉ gặp gian nguy và
khốn khổ mà thôi. Chúng ta muốn thoát
khỏi đau khổ và khó khăn, nhưng chúng ta
lại tạo ra khó khăn và đau khổ. Thế rồi,
ta than trời trách đất. Ta đã tạo ra
những nhân xấu. Và nguyên nhân của các
việc làm tệ hạinày là do ta không biết
rõ thực tướng của sự vật, không biết rõ
các pháp hữu vi luôn luôn biến đổi, cứ
khư khư chấp giữ chúng, nghĩ rằng chúng
sẽ ở mãi với mình.
4. Lọ Thuốc
Có thể
ví sự tu hành của chúng ta với một lọ
thuốc mà thầy thuốc phát cho bệnh nhân.
Nếu không uống thuốc mà chỉ đọc cách
dùng ghi trên lọ thuốc thì dầu có đọc
hàng trăm lần lời chỉ dẫn bịnh nhân cũng
không lành bệnh và vĩnh vi ễn không
hưởng được chút lợi lộc nào do thuốc đem
lại. Thấy không khỏi bệnh, bệnh nhân có
thể oán trách thầy thuốc thiếu năng lực,
hoặc lọ thuốc chẳng có chút tác dụng
nào. Bệnh nhân chẳng hề biết rằng mình
chỉ xem xét chai thuốc và đọc cách dùng
mà không chịu uống theo lời chỉ dẫn của
thầy thuốc. Nếu bệnh nhân biết tuân theo
lời chỉ dẫn và uống thuốc đều đặn thì đã
khỏi bệnh rồi. Thuốc chữa bệnh của cơ
thể. Giáo pháp của Đức Phật chữa bệnh
tâm và đưa tâm về trạng thái khỏe mạnh
tự nhiên. Đức Phật là bác sĩ chữa tâm
bệnh của chúng sinh và Phật pháp là
lương dược để trị bệnh phiền não. Chúng
ta, mỗi người đều có tâm bệnh, vậy hãy
mau mau tìm về nương tựa nơi Phật Pháp.
5. Trẻ Con Nô Đùa
Quán sát
bản chất của tâm nhiều lần, ta sẽ hiểu
rõ rằng tâm chỉ là tâm không có gì khác.
Đường lối của tâm cũng chỉ là như vậy...
như vậy mà thôi. Đó là bản chất tự nhiên
của tâm. Nếu thấy được điều này một cách
rõ ràng thì ta không còn chấp trước vào
sự suy nghĩ và cảm giác. Ta sẽ không
thêm gì vào đó nữa nếu ta luôn luôn tâm
niệm rằng "đó chỉ là đường lối của tâm
mà thôi." Khi tâm thật sự hiểu rõ thì
tâm sẽ xả bỏ tất cả. Suy nghĩ và cảm
giác vẫn còn đó, nhưng chúng mất hết tác
dụng. Chẳng hạn, lúc đầu bạn thấy khó
chịu khi gặp một đứa trẻ hiếu động, chạy
nhảy la hét ồn ào. Bạn có thể la mắng
quở phạt nó. Nhưng khi đã hiểu rõ rằng
bản tánh tự nhiên của trẻ con là hiếu
động và đùa nghịch thì bạn sẽ không còn
phiền trách chúng nữa. Khi xả bỏ thì mọi
khó chịu sẽ tan biến. Tại sao mọi khó
chịu tan biến? Bởi vì chúng ta đã chấp
nhận bản chất tự nhiên của trẻ con. Cái
nhìn của chúng ta đã thay đổi. Chúng ta
chấp nhận bản chất tự nhiên của mọi vật.
Chúng ta xả bỏ tất cả. Giờ đây, tâm
chúng ta bình an hơn, có chánh kiến, có
sự hiểu biết đúng đắn.
6. Rắn Hổ Mang
Hoạt
động của tâm chẳng khác nào một con rắn
hổ mang độc hại có thể cắn chết người.
Nếu chúng ta không động chạm gì đến rắn
thì rắn tự nhiên đi theo con đường của
rắn. Dầu cho rắn có độc hại đến đâu cũng
chẳng ăn nhằm gì đến ta. Nếu chúng ta
không đến gần rắn hay đụng vào rắn thì
rắn chẳng hề cắn chúng ta. Rắn hổ mang
hoạt động theo bản năng của nó. Chuyện
đương nhiên là như vậy. Nếu khôn ngoan,
bạn hãy để rắn tự nhiên đừng đếm xỉa gì
đến rắn. Cũng vậy, hãy để mặc cái không
tốt ở đó; để nó đi theo đường lối tự
nhiên của nó. Cũng để cái tốt nằm đó; để
nó đi theo đường lối tự nhiên của nó.
Đừng nắm giữ vào cái thích hay cái không
thích, giống như trường hợp không đụng
đến rắn hổ mang vậy. Người thông minh,
trí tuệ sẽ có thái độ như vậy đối với
mọi cảm xúc dấy lên trong tâm mình. Khi
điều tốt hiện khởi hãy để nó tốt như
vậy; hiểu biết bản chất của nó. Cũng
vậy, khi điều không tốt hiện khởi hãy để
nó không tốt như vậy; để nó thuận theo
bản chất của nó. Chúng ta không muốn
động đến chúng vì chúng ta chẳng muốn gì
cả. Chúng ta không muốn cái xấu. Chúng
ta cũng chẳng muốn cái tốt. Chúng ta
không muốn nặng, cũng chẳng muốn nhẹ.
Không muốn hạnh phúc cũng chẳng muốn đau
khổ. Khi cái muốn của chúng ta chấm dứt
thì sự bình an tĩnh lặng sẽ đến với
chúng ta.
7. Cái Gáo Dừa
Tham
muốn là một phiền não, nhưng trước tiên
phải có ý muốn mới có thể khởi đầu việc
hành thiền. Giả sử bạn đến chợ mua một
quả dừa và lúc ra về có người hỏi:
- Anh
mua dừa làm gì?
- Mua để
ăn.
- Anh sẽ
ăn luôn gáo dừa sao?
- Dĩ
nhiên là không.
- Tôi
không tin, nếu không ăn luôn gáo dừa,
tại sao anh lại mua nó?
Vậy đó,
bạn sẽ trả lời như thế nào khi có ai cắc
cớ hỏi như vậy?
Chúng ta
nảy ra ý muốn hành thiền trước khi thực
hành. Nếu không có ý muốn thực hành đến
trước thì sẽ không có việc thực hành.
Quán sát như vậy giúp cho trí tuệ phát
sinh. Bạn biết rõ điều này. Chẳng hạn,
đối với trái dừa, bạn sẽ ăn luôn cái gáo
dừa chăng? Dĩ nhiên là không. Vậy thì
tại sao bạn mua nó? Bởi vì cái gáo dừa
chứa đựng phần cơm dừa. Chúng ta không
ăn gáo dừa, nhưng bây giờ chưa phải lúc
vất bỏ nó. Thoạt đầu, phải giữ gáo dừa
lại. Sau khi ăn cơm dừa xong, mới vất bỏ
gáo dừa.
Việc
thực hành của chúng ta cũng vậy. Trước
khi hành thiền, ta phải có ý muốn hành
thiền, nhưng sự muốn là một phiền não.
Bởi vậy khi đã hành thiền rồi, phải bỏ
mọi ý muốn, mọi tham ái đi. Nếu có người
nào cho rằng chúng ta ăn cả cái gáo dừa
thì đó là chuyện của họ. Chúng ta biết
chuyện của chúng ta đang làm là được
rồi.
8. Nấu Nướng
Muốn
thực hành giới, trước tiên phải huấn
luyện thân và khẩu, không cho chúng làm
điều bất thiện. Nhiều người cho rằng
muốn có giới hạnh bạn phải học thuộc
lòng những câu Pàli và phải đọc tụng
suốt ngày đêm. Nhưng thật ra, muốn có
giới luật tốt đẹp thì chuyện phải làm là
giữ thân và khẩu trong sạch. Điều này
chẳng có gì khó hiểu. Chẳng khác nào
chuyện nấu ăn. Đổ vào nồi thứ này một
ít, thứ kia một ít cho đến khi vừa đủ và
ngon lành là được. Và khi món ăn đã ngon
lành, bạn chẳng cần phải thêm gì vào nữa
bởi vì các loại chất liệu để nấu nướng
đã đầy đủ cả. Cũng vậy, giữ cho thân
khẩu trong sạch là ta đã giữ giới luật
tốt đẹp.
9. Thằng Khùng
Giả sử
một buổi sáng nào đó bạn đang đi dạo mát
thì có người mắng chưởi bạn. Vừa nghe
lời mắng chưởi, tâm bạn biến chuyển
ngay. Bạn cảm thấy bực mình, khó chịu,
bị nhục mạ và muốn trả đũa tức khắc.
Vài ngày
sau đó, có người đến thăm bạn và cho
biết rằng người mắng chưởi bạn hôm nọ là
một thằng khùng: "Hắn khùng nhiều năm
rồi. Hắn đã mắng chưởi nhiều ngườinhư
vậy. Chẳng ai thèm để tâm đến những lời
mắng chưởi của hắn." Vừa nghe xong, bạn
cảm thấy nhẹ nhõm ngay. Sự khó chịu, sự
bực mình, sự sân hận và cái cảm tưởng
mình bị nhục mạ đang đè nặng tâm bạn hai
ba hôm nay bỗng nhiên tan biến tất cả.
Tại sao vậy? Bởi vì bây giờ bạn đã hiểu
sự thật.
Trước
đây, vì chưa biết, bạn nghĩ rằng gã kia
là một người bình thường nên bạn tức
giận, và sự tức giận này dày xéo tâm
bạn, khiến bạn đau khổ. Khi hiểu được sự
thật thì mọi chuyện đều thay đổi: "Ồ! Té
ra hắn là một thằng khùng. Mọi chuyện
xảy ra cũng do tánh khùng của hắn mà
thôi! Chấp nhứt hắn làm gì." Thấu hiểu
mọi chuyện bạn sẽ cảm thấy dễ chịu. Đã
hiểu rõ nên bạn dễ dàng xả bỏ. Nếu không
hiểu rõ sự thật thì bạn bị dính mắc ở
đó. Khi nghĩ rằng người mắng bạn là một
người bình thường, bạn có thể giết hắn.
Nhưng khi bạn tìm ra sự thật, biết hắn
là tên khùng bạn sẽ cảm thấy thoải mái.
Đó là sự hiểu biết chân lý hay hiểu biết
sự thật.
Nhiều
người thấy được giáo pháp cũng có kinh
nghiệm tương tự. Khi tham lam, sân hận
và si mê tan biến thì cũng tan biến một
cách tương tự như vậy. Bao lâu chưa biết
rõ những điều này, chúng ta thường nghĩ:
"Ta phải làm gì đây? Tức quá đi thôi!"
hoặc "Ta phải làm gì đây, thích quá đi
thôi!" Đó không phải là sự nhận thức hay
hiểu biết rõ ràng. Đó cũng giống như lúc
bạn nghĩ tên khùng là một người bình
thường. Cho đến khi bạn biết được hắn là
một tên khùng thì sự bực dọc của bạn mới
tan biến. Không ai có thể chỉ cho bạn
thấy điều này, chỉ khi nào tâm tự nó
nhận biết thì sự dính mắc chấp giữ mới
được nhổ bỏ.
10. Cốc Nước
Nhiều
người đến gặp tôi có trình độ trí thức
cao trong xã hội, trong đó có thương
gia, sinh viên tốt nghiệp, giáo sư và
nhân viên chính quyền. Tâm họ đầy ắp các
quan điểm về sự vật. Họ quá thông thái
nên khó có thể nghe người khác. Giống
như một cái cốc, nếu chứa đầy nước dơ
thì trở thành vô dụng. Chỉ khi nào đổ
hết nước dơ đi ta mới có thể sử dụng
được chiếc cốc. Cũng như phải vứt bỏ mọi
quan niệm của mình thì bạn mới có thể
thấy được chân lý. Kiến thức có được do
việc thực hành của chúng ta vượt ra
ngoài sự thông thái và ngu dốt. Nếu bạn
nghĩ rằng mình thông thái, giàu có, quan
trọng và là một Nhà Học Phật Tinh Thông
thì bạn đã che lấp chân lý vô ngã. Tất
cả những gì bạn thấy sẽ là tự ngã, tôi,
của tôi. Nhưng Phật giáo thì loại bỏ tự
ngã. Những kẻ quá thông thái sẽ không
thể nào học hỏi được. Trước tiên, phải
vất bỏ sự thông thái đi. Phải làm cho
chiếc cốc trống không trước đã.
11. Đập Ngăn Nước
Thực
hành định tâm nhằm mục đích giúp tâm an
định vững chắc, đem lại sự bình an tĩnh
lặng cho tâm. Tâm chúng ta thường vọng
động và bất an, khó kiểm soát. Tâm cuốn
trôi theo dục lạc ngũ trần như nước cuốn
theo dòng thác lũ và tràn ngập khắp nơi.
Con người biết cách khống chế nước, biết
sử dụng và kiềm chế nước làm cho nước
trở thành một nguồn lợi ích lớn lao cho
nhân loại. Con người thật thông minh tài
giỏi, họ biết cách làm những đập nước
khổng lồ, những hồ trữ nước rộng lớn,
những mương dẫn nước hữu ích. Tất cả
công tác trị thủy trên đều nhằm mục tiêu
làm cho nước hữu dụng hơn; không để cho
nước phóng túng buông lung, muốn chảy
đến đâu thì chảy rồi cuối cùng dồn vào
chỗ thấp nhất mà không đem lại chút lợi
ích nào.
Tương tự
như vậy, khi tâm được kiểm soát, được
thường xuyên huấn luyện, được ngăn chặn
không cho tự do phóng túng, như nước
được đập ngăn giữ, thì sẽ tạo được vô
vàn lợi ích. Đức Phật dạy: "Tâm được
kiểm soát, chế ngự sẽ đem lại bình an,
hạnh phúc thật sự. Hãy thận trọng huấn
luyện tâm để đạt được lợi ích lớn lao
nhất." Những loại thú như voi, ngựa, bò
v.v... phải được thuần hóa trước khi sử
dụng vào công việc, và chỉ khi nào đã
được huấn luyện thuần thục thì sức mạnh
của chúng mới thực sự đem lại lợi ích
cho chúng ta. Cũng vậy, tâm được huấn
luyện tốt đẹp sẽ có nhiều phúc lợi gấp
bội tâm chưa thuần thục. Đức Phật và các
thánh đệ tử của Ngài cũng đã huấn luyện
tâm như vậy. Trước kia, khi tâm chưa
thuần thục, các Ngài cũng phải dày công
huấn luyện, tương tự như chúng ta đang
cố gắng làm ở đây. Hãy xét xem tại sao
các Ngài được chúng ta tôn kính ngưỡng
mộ như thế, đồng thời cũng nên xét xem
chúng ta đã thu nhận được những lợi lạc
gì qua lời dạy của các Ngài. Tâm được
kiểm soát và huấn luyện là một thiết bị
tốt đẹp, hỗ trợ chúng ta trong mọi công
việc và trong mọi hoàn cảnh. Ngườinào
chịu bỏ công huấn luyện tâm sẽ có một
cuộc sống quân bình, biết phát triển và
điều hành hợp lý các hoạt động thường
nhật. Và một khi tâm đã được huấn luyện
thuần thục, đúng cách thì bình an hạnh
phúc to lớn sẽ đến với chúng ta.
12. Cái Lỗ Sâu
Giả sử
có một cái lỗ và có một vật gì ở dưới
đáy. Người nào đút tay vào lỗ mà không
đụng đến đáy đều than là lỗ quá sâu. Một
trăm người hay một ngàn người đều than
như vậy. Chẳng một ai bảo rằng tay mình
không đụng được đáy lỗ vì tay quá ngắn.
Chúng ta hãy trở về với chính mình, hãy
bước lùi một bước để nhìn vào chính
chúng ta. Đừng than rằng cái lỗ quá sâu
mà hãy nhìn vào cánh tay của chính mình.
Nếu bạn có thể thấy rõ điều này thì bạn
sẽ tiến bộ trên đường tinh thần và sẽ
tìm được hạnh phúc tốt đẹp.
13. Áo Quần Dơ
Khi mặc
áo quần dơ hay cơ thể dơ, tâm ta cũng bị
ảnh hưởng và cảm thấy bực bội khó chịu.
Nếu giữ cơ thể và áo quần sạch sẽ gọn
gàng thì tâm cũng nhẹ nhàng dễ chịu.
Cũng vậy, khi giới luật không được gìn
giữ, hành động và lời nói dơ bẩn thì tâm
cũng bất an, tinh thần xuống thấp và
nặng nề. Nếu không tu hành đàng hoàng
thì không thể nhận chân và thấm nhuần
phần tinh túy của giáo pháp đang nội tại
trong tâm. Hành động và lời nói thiện
lương phát xuất từ một con tâm được đào
luyện đúng cách. Bởi thế phải kiên trì
thực hành để huấn luyện tâm một cách
liên tục.
14. Chiếc Cốc Thủy Tinh
Làm thế
nào để có chánh kiến? Tôi có thể trả lời
một cách giản dị qua chiếc cốc thủy tinh
tôi đang cầm đây. Đây là cái cốc thủy
tinh thật trong sáng và hữu dụng. Bạn có
thể dùng chiếc cốc này để uống nước hay
đựng nước và giữ nước trong một thời
gian dài. Chánh kiến hay sự hiểu biết
đúng đắn là thấy cái cốc này như một cái
cốc vỡ, một cái cốc đã tan thành từng
mảnh. Nếu bạn duy trì sự hiểu biết đúng
đắn này trong khi dùng chiếc cốc, biết
rằng chúng chỉ là tập hợp của những yếu
tố, những yếu tố này kết hợp lại với
nhau để rồi lại vỡ vụn ra sau đó. Nếu có
được chánh kiến như vậy thì bạn chẳng
gặp vấn đề gì khó khăn nữa. Cũng vậy,
thân thể chúng ta chẳng khác nào chiếc
cốc thủy tinh, cũng sẽ đi đến chỗ vỡ ra
từng mảnh và chết. Bạn cần phải ý thức
điều này. ý thức điều này không có nghĩa
là bạn phải đi đến chỗ tự giết mình.
Cũng không có nghĩa là đập bể hoặc vứt
bỏ chiếc cốc đi. Bạn có thể dùng chiếc
cốc cho đến khi nó vỡ ra từng mảnh theo
luật tự nhiên của nó. Cũng vậy, cơ thể
này chẳng khác nào một chiếc xe phải
được sử dụng cho đến lúc nó trở về với
cát bụi theo đường lối của nó. Công việc
của bạn phải làm là thấy rõ bản chất và
đường lối tự nhiên của sự vật. Sự hiểu
biết này có thể giúp bạn thong dong tự
tại trước mọi biến đổi của thế gian.
15. Người Nghiện Rượu
Dính mắc
vào dục lạc ngũ trần chẳng khác nào
người nghiện rượu tự đốt cháy gan ruột
mình mà không hề hay biết. Người uống
rượu chẳng bao giờ biết đủ, họ uống liên
miên mà không hề nghĩ đến sự tai hại của
rượu. Rốt cuộc họ sẽ bị đau khổ vì bệnh
tật hoành hành.
16. Vịt
Việc
hành thiền chẳng khác nào việc nuôi vịt.
Bổn phận của chúng ta là cho vịt ăn
uống. Vịt lớn nhanh hay chậm là chuyện
của vịt, không phải chuyện của chúng ta.
Hãy để cho vịt tự nhiên làm công việc
của vịt. Bổn phận của bạn là hành thiền.
Dầu tiến nhanh hay chậm, bạn cũng chỉ
cần thản nhiên nhận mà thôi. Khi tiến
triển nhanh thì biết là tiến triển
nhanh, khi tiến triển chậm thì biết là
tiến triển chậm, thế thôi. Thấy tiến
nhanh mà vui là trật rồi, thấy tiến chậm
mà buồn là trật rồi. Nó sao thì biết nó
như vậy. Đừng gò ép. Thực hành như vậy
là có căn bản tốt đẹp.
17. Khoảng Trống Không
Mọi
người đều muốn Niết bàn, nhưng nếu ta
nói cho họ biết rằng Niết bàn chẳng có
chi cả thì họ sẽ bắt đầu suy nghĩ. Nhưng
Niết bàn thực sự là chẳng có gì cả, hoàn
toàn không có gì cả. Hãy nhìn xem cái
mái nhà, cái nền nhà này. Thử nghĩ rằng
mái nhà là cái có, cái hiện hữu và nền
nhà cũng là cái có, cái hiện hữu. Bạn có
thể đứng trên mái nhà hay trên nền nhà,
nhưng bạn không thể đứng ở khoảng không
giữa mái nhà và nền nhà. ở đâu không có
cái có thì ở đó trống không. Nếu nói một
cách trực tiếp, ta nói Niết bàn là sự
trống không này. Nghe nói như vậy, người
ta sẽ thụt lùi một bước. Họ không muốn
tiến tới. Họ sợ vào Niết bàn sẽ không
còn nhìn thấy con cái và thân bằng quyến
thuộc. Bởi thế mỗi khi chúng tôi chúc
phúc cho thiện tín, cầu mong các thiện
tín sống lâu, sắc đẹp, yên vui và sức
mạnh thì họ sẽ rất sung sướng. Nhưng nếu
bắt đầu nói với họ về sự xả bỏ và trống
không thì họ chẳng muốn nghe. Có khi nào
bạn thấy một người già, già khụm, có sắc
đẹp, khỏe mạnh và yên vui không? Nhưng
khi chúng tôi chúc họ sống lâu, sắc đẹp,
an vui, sức mạnh thì tất cả đều vui mừng
và hài lòng. Họ đã dính mắc vào sự có,
sự trở thành; dính mắc vào sinh và tử.
Họ muốn đứng ở trên mái nhà hay ở trên
nền nhà, hiếm có người nào dám đứng ở
giữa khoảng trống không.
18. Gia Đình
Bạn
chẳng phải cần đi vào rừng sâu núi thẳm
hay hang động âm u để tìm kiếm giáp
pháp. Giáo pháp nằm ngay ở tâm bạn. Giáo
pháp có ngôn ngữ của kinh nghiệm. Giữa
kinh nghiệm và khái niệm có sự khác biệt
lớn lao. Người nào nhúng tay vào nước
nóng cũng đều cảm thấy nóng. Cảm giác
nóng này có thể được diễn tả qua nhiều
ngôn ngữ khác nhau. Cũng vậy, người nào
nhìn sâu vào tâm cũng đều có kinh nghiệm
tương tự. Trình độ văn hoá, địa vị, ngôn
ngữ chẳng ảnh hưởng gì đến kinh nghiệm
này. Nếu tâm mỗi người đều đạt đến chân
lý thâm diệu, đạt đến giáo pháp thì tất
cả trở thành một đại gia đình, trở thành
cha mẹ, anh chị em của nhau. Được như
thế bởi vì tất cả đều nếm hương vị tinh
túy của tâm. Con người có hình dáng khác
nhau, có bề ngoài khác nhau, nhưng hương
vị tinh túy của tâm thì giống nhau.
19. Phân Bón
Phiền
não của chúng ta là phân bón cho việc
hành thiền. Chẳng khác nào dùng các loại
phân bò, gà v.v... để bón cho các loại
cây ăn trái khiến cây có nhiều quả ngon
ngọt. Trong đau khổ có hạnh phúc, trong
hỗn loạn có an tịnh. Đau khổ sinh ra
hạnh phúc, hỗn loạn sinh ra an tịnh. Hãy
lấy đau khổ và hỗn loạn làm phân bón cho
hạnh phúc và an tịnh.
20. Lửa
Không
thể làm việc gì chỉ trong một sớm một
chiều mà đạt được kết quả. Việc hành
thiền cũng vậy, trong thời gian đầu
chúng ta không thể nào thấy được kết quả
việc hành thiền của mình. Giống như một
ví dụ mà tôi thường hay nói với các bạn:
Một người lấy lửa bằng cách cọ hai thanh
củi vào nhau, nhưng vốn tính vội vã nên
anh ta không đủ kiên nhẫn để làm việc
này. Anh cố gắng cọ sát một lát lại
dừng. Cọ sát rồi dừng, cứ thế mãi. Sức
nóng vừa mới tạo được một chút đã tan
biến, thế là anh ta cứ phải cọ mãi. Dần
dần anh mệt nhoài. Không những anh ta
mệt nhoài mà còn thất vọng và chán nản.
Anh tự nhủ: "Không thể có lửa được". Và
cuối cùng anh ta quyết định bỏ việc tìm
lửa.
Thật ra
anh có làm công việc tìm lửa, nhưng chưa
tạo đủ sức nóng để lửa phát sinh anh đã
bỏ cuộc. Tâm chúng ta cũng thế, trừ phi
tâm đạt được sự bình an thật sự, bằng
không trước sau tâm vẫn như vậy. Bởi
thế, Đức Phật dạy chúng ta hãy tiếp tục
công việc, tiếp tục thực hành. Có thể
chúng ta nghĩ rằng: "Nếu chưa hiểu gì cả
thì làm sao có thể thực hành?" Khi nào
thực hành đúng đắn, trí tuệ sẽ phát
sinh. Bởi vậy, hãy tiếp tục thực hành.
Nếu thực hành liên tục không gián đoạn,
chúng ta sẽ bắt đầu biết được chúng ta
đang làm gì và sẽ quan tâm đến việc hành
thiền nhiều hơn.
21. Cá
Chúng ta
không muốn có tham ái hay ước muốn.
Nhưng nếu không có ước muốn thì làm sao
tu hành? Chúng ta phải có ý muốn thực
hành. Ước muốn và không ước muốn đều là
phiền não, cả hai đều là vấn đề si mê
thiếu trí tuệ. Đức Phật cũng có ước muốn
vậy. Ước muốn luôn luôn có mặt, đó chỉ
là điều kiện của tâm. Những người có trí
tuệ vẫn có ước muốn, nhưng họ không chấp
trước, dính mắc. Ước muốn của chúng ta
chẳng khác nào con cá lớn nằm trong
lưới. Phải đợi cho đến khi cá mất sức
thì mới có thể bắt được dễ dàng. Nhưng
phải luôn luôn trông chừng đừng để cá
trốn thoát.
22. Cá Và Ếch
Chấp
trước, dính mắc vào dục lạc ngũ trần
chẳng khác nào cá bị mắc câu, dầu có
vùng vẫy đến đâu cũng không thoát khỏi.
Thực ra bạn không bị bắt như cá, nhưng
bị bắt như một con ếch. Con ếch khi đớp
mồi, nó nuốt luôn cả lưỡi câu vào bụng,
trong khi đó, con cá chỉ bị lưỡi câu móc
vào mồm.
23. Cái Nơm Cá
Nếu nhìn
thấy rõ ràng điều tai hại và sự lợi ích
của sự vật thì bạn chẳng cần phải nhờ ai
nói cho biết điều này nữa. Hãy tưởng
tượng rằng người đi bắt cá trông thấy có
vật gì động đậy trong nơm cá của mình.
Nghe tiếng quậy, tiếng vùng vẫy trong
nơm, nghĩ rằng đây là một con cá nên
người bắt cá đun tay vào nơm. Lúc đụng
nhằm con vật anh ta cảm thấy ngờ ngợ.
Anh ta không thể nhìn thấy nó nên không
biết chắc đó là con gì? Nếu là một con
lươn thì anh sẽ có một bữa ăn ngon lành.
Ngược lại, nếu là con rắn thì anh ta có
thể bị rắn cắn. Anh không biết chắc đây
là con gì. Anh phân vân chẳng biết phải
làm sao, nhưng lòng tham quá mạnh anh
nắm ngay lấy con vật cho rằng có thể đó
là con lươn. Anh kéo con vật ra khỏi nơm
và nhận ra ngay đó là con rắn. Cũng may
con rắn chưa cắn tay anh ta. Không chút
do dự, anh vất rắn đi ngay. Chẳng cần
phải đợi ai nói cho anh biết rằng: "Hầy,
rắn đó! Vất đi!" Khi nắm con rắn trong
tay, anh biết rõ phải làm gì. Lời nói
cũng không hiệu lực bằng. Tại sao? Bởi
vì anh ta thực sự thấy được sự nguy
hiểm. Rắn cắn có thể làm anh đau nhức
kinh khủng và có thể chết. Chả cần phải
đợi ai nhắc cho anh biết điều này. Việc
thực hành cũng vậy, nếu chúng ta cứ thực
hành cho đến khi thấy rõ bản chất của sự
vật thì chúng ta sẽ không còn đụng đến
hay nắm giữ những điều tai hại nữa.
24. Người Đánh Cá
Việc
hành thiền sẽ dẫn chúng ta đến chỗ hiểu
biết. Lấy ví dụ về một người đánh cá
đang kéo vợt lưới lên và thấy một con cá
lớn trong đó, bạn hãy thử tưởng tượng
cảm giác của người đánh cá lúc ấy như
thế nào. Sợ con cá lớn sẩy chạy mất, anh
ta vội vàng giữ lấy lưới giật mạnh và
xoắn chiếc lưới lại; kềm ngay chỗ lưới
thắt và không cho cá thoát khỏi lưới.
Nhưng vừa mới giật mạnh lưới thì cá đã
chạy thoát. Cá đã lợi dụng lúc anh vội
vã và không thận trọng để chạy thoát.
Thời xưa
nghệ thuật bắt cá dạy rằng phải làm từ
từ, phải thận trọng và nhẹ nhàng thu
lưới để cá khỏi chạy mất. Việc hành
thiền của chúng ta cũng vậy. Hãy khoan
thai, từ tốn, thận trọng thâu lưới để
con cá tâm khỏi chạy mất. Đôi lúc chúng
ta cảm thấy không muốn hành thiền. Có
thể chúng ta không muốn nhìn nữa, không
muốn biết nữa, nhưng chúng ta hãy tiếp
tục hành trì, hãy tiếp tục xem xét những
cảm giác đang dấy lên. Kiên trì đừng
chán nản, đó là hành thiền. Nếu cảm thấy
thích thú trong việc hành thiền thì hãy
hành thiền. Nếu cảm thấy không thích thú
trong việc hành thiền cũng cứ hành
thiền. Cứ kiên trì tiếp tục hành thiền.
Nếu
thích thú trong việc hành thiền thì sức
mạnh của đức tin sẽ giúp ta có nhiều nỗ
lực tinh tấn trong công việc mà ta đang
làm. Nhưng ở tầng mức này, chúng ta vẫn
chưa có trí tuệ, dầu cho có nỗ lực tinh
tấn chúng ta cũng chưa có thể gặt hái
kết quả tốt trong việc hành thiền. Chúng
ta phải kiên trì thực hành lâu dài, mặc
dầu có lúc chúng ta chán nản vì cảm thấy
rằng việc hành thiền của mình chẳng đi
đến đâu và mình sẽ không tìm được đạo,
có lúc chúng ta cảm thấy không thể tìm
được bình an hay không đủ điều kiện hoặc
phương tiện để hành thiền, cũng có thể
cảm thấy con đường đang đi không thể đạt
được kết quả. Vì cảm nghĩ như thế, ta có
ý muốn dứt bỏ việc hành thiền.
Ở giai
đoạn này, chúng ta phải hết sức thận
trọng. Chúng ta phải sử dụng đức kiên
nhẫn và chịu đựng giống như trường hợp
kéo lưới con cá lớn, chúng ta phải từ từ
tìm cách và từ từ kéo nó lên. Trận chiến
không quá khó khăn lắm đâu. Bởi vậy, hãy
từ từ, thận trọng, liên tục, không gián
đoạn kéo lưới dần dần lên. Cuối cùng,
sau khi con cá đã bị mệt và ngưng vùng
vẫy lúc bấy giờ ta có thể bắt nó một
cách dễ dàng. Đó là chuyện bi ình thường
xảy ra trong lúc tu hành. Chúng ta phải
từ từ và thận trọng để có thể gặt hái
kết quả. Chúng ta phải dùng phương thức
như vậy để hành thiền.
25. Đèn Bấm
Trong
Phật giáo, chúng ta luôn luôn nghe nói
đến sự xả bỏ, không chấp giữ, điều này
có nghĩa là gì? Điều này có nghĩa là cầm
giữ mà không dính mắc. Hãy lấy cây đèn
bấm làm thí dụ. Thấy một vật, thoạt đầu
chúng ta chẳng biết đây là vật gì, chúng
ta tự hỏi: Cái gì đây? Ta bèn cầm lên.Ồ!
cây đèn bấm. Nói xong, ta bỏ cây đèn bấm
xuống. Khi cầm nắm các sự vật cũng thế.
Nếu không cầm nắm gì cả thì phải làm sao
đây? Nếu không nắm giữ vật thì ta không
thể làm được gì cả. Bởi thế trước tiên
ta phải nắm một thứ, đó là sự muốn. Đúng
vậy, có ước muốn sẽ dẫn đến có kết quả.
Cũng như việc bạn đến đây, trước tiên
bạn phải có ý muốn đi đến đây, nếu không
có ý muốn đó thì bạn đã không có mặt ở
đây hôm nay. Chúng ta hành động bởi vì
chúng ta muốn làm. Nhưng khi ước muốn
phát sinh, đừng bám víu vào nó. Cũng như
ta không chấp giữ lấy cây đèn bấm này.
Cái gì đây? Ta cầm cây đèn lên. Ồ! cây
đèn bấm. Thế rồi ta bỏ cây đèn xuống. Đó
là ý nghĩa của sự cầm nắm mà không chấp
giữ, không dính mắc. Chúng ta ý thức,
chúng ta nhận biết, xong liền xả bỏ để
nó ra đi. Chúng ta không dại dột chấp
giữ, dính mắc vào sự vật. Nhưng chúng ta
cầm nắm sự vật với trí tuệ rồi để chúng
ra đi. Tốt hay xấu đều xã bỏ, đều để
chúng ra đi một cách tự nhiên.
26. Xa Lộ
Nghĩ
rằng chúng ta là những pháp trần hay
pháp hữu vi biến đổi, hoặc nghĩ rằng
chúng ta đang hạnh phúc hay không được
hạnh phúc, hoặc đồng hoá hạnh phúc và
đau khổ với chúng ta, v.v... Nghĩ như
vậy không phải là hiểu biết đầy đủ rõ
ràng bản chất thật sự của vạn pháp. Đó
là những ý nghĩ sai lầm hay tà kiến.
Chúng ta không thể thúc ép sự vật đi
theo hay diễn ra theo chiều hướng mà ta
ưa thích. Sự vật diễn biến theo đường
lối tự nhiên. Lấy một ví dụ đơn giản.
Giả sử bạn ra ngồi ngay giữa xa lộ và
các loại xe lớn, nhỏ đang boong boong
chạy về hướng bạn. Bạn không thể bảo
những chiếc xe dừng lại, dầu bạn có nổi
giận thì xe cũng vẫn tiếp tục chạy về
phía bạn đang ngồi. Vậy thì bạn phải làm
gì bây giờ? Bạn chỉ còn cách rời khỏi xa
lộ. Xa lộ là nơi để cho xe chạy. Vì thế,
bạn sẽ khổ nếu bạn không muốn xe chạy
trên xa lộ.
Đối với các pháp trần hay pháp hữu vi
cũng vậy. Chúng ta cho rằng các pháp
trần đã quấy rối ta. Như khi ta đang
ngồi hành thiền mà nghe tiếng động,
chúng ta nghĩ rằng: Ồ! Tiếng động này đã
quấy nhiễu ta! Nếu nghĩ rằng tiếng động
quấy rầy thì ta sẽ khổ sở. Thật ra ai đã
quấy rầy ai đây? Nếu chịu khó quán sát
sâu hơn một chút, chúng ta sẽ thấy rằng
chính chúng ta đã quấy rầy tiếng động.
Tiếng động chỉ đơn giản là tiếng động.
Nếu chúng ta hiểu biết tiếng động theo
lối này, thì chẳng có chuyện gì xảy ra
thêm nữa. Hãy để yên cho tiếng động đến
rồi đi. Chúng ta thấy rõ bản chất sanh
diệt của âm thanh và thấy âm thanh chẳng
có liên hệ gì đến ta cả, đó là trí tuệ
thật sự liễu ngộ chân lý.
Thấy cả
hai mặt bạn sẽ có bình an thật sự. Nếu
chỉ thấy một mặt bạn sẽ đau khổ. Khi
thấy rõ cả hai mặt là bạn đã hành theo
trung đạo, đó là sự thực hành đúng đắn
của tâm, đó là điều mà ta gọi là tu
chánh tri kiến hay làm theo sự hiểu biết
đúng đắn. Tương tự như vậy, bản chất của
tất cả pháp trần là vô thường và hoại
diệt, nhưng chúng ta muốn nắm giữ, muốn
mang chúng theo và tham đắm chấp giữ
chúng. Chúng ta muốn các pháp trần trở
thành sự thực. Chúng ta muốn tìm sự thật
trong những cái không thật. Người nào có
ý muốn như thế và dính mắc chấp giữ pháp
trần, xem pháp trần như chính mình,
người đó sẽ đau khổ. Đức Phật dạy chúng
ta hãy chú tâm xem xét điều này.
27. Con Ếch
Càng lơ
là hành thiền, càng lơ là đến chùa nghe
pháp, tâm chúng ta càng bị chìm đắm sâu
xa hơn như con ếch tiến vào một lỗ hang.
Một người nào đó với cái móc đi ngang
qua, thế là cuộc đời chú ếch chấm dứt.
Chú ếch chẳng còn cơ hội chạy thoát, chỉ
có nước nghểnh cổ lên để bị bắt đi thôi.
Bởi vậy, phải thận trọng, đừng thụt lùi
vào trong lỗ như con ếch. Một người nào
đó đi ngang qua sẽ móc cổ bạn lôi ra. ở
gia đình, bị con cháu và của cải quấy
nhiễu, nên bạn còn tệ hại hơn chú ếch
nữa. Bạn không biết làm thế nào để tách
rời khỏi con cháu và của cải. Bạn đã
thụt lùi vào trong hang rồi đấy. Khi
già, đau, chết đến, bạn sẽ làm gì đây?
Cái móc sắp đến bắt bạn đó, bạn trốn đi
đường nào bây giờ?
28. Trái Cây
Một cây
ăn trái đang nở hoa. Thỉnh thoảng một
cơn gió nhẹ thoáng qua. Hoa rơi lác đác
trên mặt đất. Một số nụ còn lại phát
triển thành những trái cây nhỏ. Một trận
gió nữa lại thổi qua và một số tráinon
rơi rụng. Một số trái còn lại lớn dần và
hườm chín. Một số khác chín mùi trước
khi rụng.
Con
người cũng vậy, như hoa và trái trước
cơn gió. Rồi cũng sẽ rơi rụng trong từng
lứa tuổi của cuộc đời, một số người chết
ngay lúc còn trong bụng mẹ, một số lìa
đời vài ngày sau khi sinh, một số sống
được vài năm rồi chết khi chưa đạt đến
tuổi trưởng thành, một số chết vào lúc
tuổi thanh xuân, một số đến tuổi già rồi
mới chết. Hãy trầm tư về cuộc sống của
con người, liên tưởng đến bản chất của
trái cây trước gió.
Chúng ta
thấy hoa, trái và cả chúng ta đều không
vững bền. Tâm chúng ta cũng vậy, khi
pháp trần sinh khởi thổi và quét qua
tâm, thì tâm rơi như trái cây rơi rụng.
Đức Phật hiểu rõ bản chất không vững bền
của sự vật, Ngài quán sát hiện tượng của
trái, hoa trước gió và nghĩ đến các đệ
tử của ngài: Tỳ Kheo và Sa Di. Ngài thấy
rằng tất cả đều có cùng bản chất không
vững bền. Đó là bản chất chung của mọi
sự, mọi vật, mọi pháp trần. Làm sao có
ngoại lệ?
29. Đống Rác
Nếu tâm
bạn an tịnh tĩnh lặng thì nó sẽ trở
thành một dụng cụ quan trọng để dùng.
Nhưng nếu bạn ngồi chỉ với mục đích để
có tâm định hầu đạt được cảm giác hạnh
phúc và vui vẻ thì bạn đã phí mất thì
giờ. Hành thiền là làm cho tâm an tịnh
tĩnh lặng ổn định, rồi dùng tâm yên lặng
ổn định này để xem xét thân và tâm hầu
thấy rõ ràng chính xác bản chất của
chúng. Ngược lại, nếu chỉ tập cho tâm
yên tịnh để phiền não khỏi phát sinh thì
chẳng khác nào dùng một tảng đá tạm thời
đậy hố rác. Nếu dời tảng đá đi, hố rác
hôi thối vẫn còn nằm đấy. Sự định tâm
không phải để tạm thời hưởng thụ an lạc,
mà là để xem xét chính xác bản chất của
thân và tâm, đó là đạo giải thoát chân
chính.
30. Nước Sơn
Phải
quán sát thân trong thân, những gì xảy
ra trong thân hãy nhìn kỷ nó. Nếu chỉ
nhìn bên ngoài sẽ không thấy rõ. Ta thấy
tóc, lông, móng, răng, da, v.v... Chúng
chỉ là những cái đẹp mê hoặc ta. Bởi
thế, Đức Phật dạy ta hãy quán sát bên
trong, niệm thân trong thân. Những gì
trong thân, hãy thận trọng xem xét. Khi
quán sát kỷ càng ta sẽ thấy nhiều điều
làm ta ngạc nhiên. Bởi vì, mặc dầu chúng
ở bên trong ta, nhưng ta chẳng bao giờ
nhìn thấy. Mỗi khi đi đâu ta mang chúng
theo nhưng ta chẳng hiểu tí gì về chúng.
Như trường hợp ta ra tiệm mua một cái
ghế bằng gỗ, thấy một cái ghế có nước
sơn bóng loáng đẹp đẽ, ta mua về dùng,
nhưng chỉ một thời gian ngắn, chiếc ghế
hư gãy vì loại gỗ dùng làm chiếc ghế
không tốt. Như vậy, ta chỉ nhìn bề ngoài
chiếc ghế mà không để tâm đến chất gỗ
bên trong.
Cơ thể
ta cũng vậy, nếu chỉ nhìn cái vỏ bề
ngoài ta sẽ bảo nó hoàn mỹ, nó đẹp đẽ
tức là chúng ta quên mất vô thường, khổ
và vô ngã. Nếu nhìn vào bên trong ta sẽ
thấy nó thật dơ bẩn, xấu xa, chẳng có gì
đẹp đẽ. Nếu nhìn với cái nhìn chân thực,
nhìn theo chân đế, nhìn vào nguyên chất,
đất, nước, gió, lửa của thân thể này mà
không phết một lớp sơn mới mẻ bên ngoài
thì ta sẽ thấy nó thật là dơ dáy, không
có gì đáng để ưa thích thì tâm nhờm chán
phát sinh. Cảm giác nhờm chán không phải
là tâm chán ghét thế gian, vì không phát
xuất từ lòng sân hận. Nó chỉ giản dị là
tâm đã được trong sạch, một tâm xả bỏ.
Ta thấy rằng tất cả sự vật đều không có
bản chất, không thể trông cậy và nương
tựa vào được, dầu cho ta có muốn chúng,
có yêu thương chúng đến đâu đi nữa chúng
cũng chẳng thèm để ý đến ta. Chúng chỉ
đi theo đường lối riêng của chúng mà
thôi. Sự vật vốn bất ổn, vốn không đẹp.
Không ai có thể thay đổi bản chất bất ổn
cố và không đẹp đẽ này của chúng. Bởi
thế Đức Phật dạy rằng khi ta cảm nhận
hình sắc, âm thanh, mùi, vị, xúc chạm và
đối tượng tâm ý thì hãy xả bỏ ngay, dầu
cho đó là cảm giác hạnh phúc hay đau
khổ, chúng cũng đều giống nhau. Hãy xả
bỏ, hãy để chúng ra đi.
31. Cỏ
Bạn tham
thiền để tìm bình an tĩnh lặng. Sự bình
an tĩnh lặng mà người ta thường nói là
sự bình an tĩnh lặng làm dịu tâm chứ
không phải là bình an tĩnh lặng để loại
trừ phiền não. Khi tâm bình an thì phiền
não tạm thời bị đè nén như tảng đá tạm
thời đè lên cỏ. Khi nhấc tảng đá đi thì
chỉ trong một thời gian ngắn cỏ lại mọc
lên như cũ. Cỏ không bị chết thật sự mà
chỉ bị đè xuống thôi. Nếu dùng tâm an
bình này để quán sát sự vật, thấy rõ bản
chất tạm bợ của chúng, không còn bám víu
vào chúng nữa, đó mới là bình an hạnh
phúc thật sự. Đó là đã nhổ tân gốc rễ
khiến cỏ không mọc lại được nữa.
Khi ngồi
thiền phải làm như vậy. Tâm an bình tĩnh
lặng do định tâm đem lại chỉ là sự an
tĩnh tạm thời. Mục đích của hành thiền
là diệt tận phiền não. Bởi thế, muốn có
bình an tĩnh lặng thật sự, bạn phải phát
triển trí tuệ. Sự bình an tĩnh lặng đến
từ trí tuệ sẽ tận diệt phiền não.
32. Bàn Tay
Người
nghiên cứu Phật pháp qua lý thuyết và
người hành thiền thường hiểu lầm nhau.
Thông thường người nghiêng về lý thuyết
thì nói rằng những nhà sư chỉ hành thiền
mà thôi thì họ sẽ theo ý kiến riêng của
họ, họ không có căn bản giáo pháp. Thực
ra thì lý thuyết và thực hành cũng đều
giống nhau. Có thể ví như hai mặt trong
và ngoài của bàn tay. Nếu lật ngửa bàn
tay lên thì lưng bàn tay dường như biến
mất, lật úp xuống thì lòng bàn tay dường
như biến mất. Thật ra tùy theo cách nhìn
của chúng ta mà một mặt của bàn tay bị
che khuất đi thôi.
Chúng ta
nên nhớ đến điều này khi hành thiền. Nếu
khi thực hành mà nghĩ rằng sự thực hành
của chúng biến mất thì chúng ta sẽ bỏ
thực hành và chuyển qua lý thuyết để
được kết quả. Tuy nhiên, dầu bạn có
nghiên cứu giáo pháp bao nhiêu đi nữa mà
không chịu thực hành, bạn sẽ không bao
giờ hiểu đúng theo chân lý. Nếu hiểu rõ
bản chất thật sự của giáo pháp, chúng ta
bắt đầu xả bỏ. Đó là loại bỏ chấp giữ,
không còn dính mắc vào chuyện gì nữa
hoặc nếu còn dính mắc thì sự dính mắc
cũng giảm thiểu dần.
33. Cái Hố
Có lúc
dường như những lời chỉ dẫn của tôi đối
với một số các bạn có vẻ mâu thuẫn,
nhưng lối dạy của tôi rất giản dị. Giống
như trường hợp tôi thấy một người đang
đi trên con đường mà tôi quen thuộc. Tôi
theo dõi và biết người ấy sắp rơi vào hố
bên phải của con đường, tôi bèn gọi
người ấy hãy đi sang phía trái. Cũng
thế, khi thấy một người sắp rơi vào hố
bên trái, tôi lại lớn tiếng nhắc họ đi
sang phải. Đó là cách chỉ dẫn của tôi.
Bất kỳ dính mắc vào cực đoan nào cũng
phải buông bỏ chúng đi. Hãy đi sang
phải, hãy đi sang trái, rồi trở về trung
tâm, làm như thế sẽ đạt đến chân pháp.
34. Căn Nhà
Tôi coi
tất cả các học trò tôi như con. Tôi chỉ
có lòng từ ái và tâm bi mẫn đối với họ.
Nếu tôi có vẻ như làm cho bạn đau khổ
thì đó là vì sự lợi ích và sự tốt đẹp
của bạn. Tôi biết một số các bạn học
hành rất giỏi và hiểu biết rộng rãi.
Người ít học có ít sự hiểu biết thế gian
thì có thể thực hành dễ dàng. Người có
nhiều hiểu biết cũng giống như người có
một căn nhà rộng rãi, muốn quét dọn sạch
sẽ phải bỏ ra nhiều công phu, nhưng khi
căn nhà đã được quét sạch sẽ, họ sẽ có
một chỗ rộng rãi có thể làm được nhiều
việc. Bởi thế phải kiên nhẫn. Kiên nhẫn
và chịu đựng là điều trọng yếu trong
việc thực hành của chúng ta.
35. Người Nội Trợ
Đừng có thái độ như người nội trợ rửa
chén với khuôn mặt cau có. Cô ta muốn
rửa chén sạch nhưng không biết rằng tâm
mình đang dơ. Bạn có từng thấy như vậy
chưa? Cô ta chỉ thấy chén bát trước mắt,
nhưng cô không thấy chính mình. Tôi đã
nói với một số các bạn đã từng trải qua
tâm trạng này rằng: đó là nơi mà họ cần
phải chiêm nghiệm. Người ta chỉ để ý đến
sự rửa chén cho sạch sẽ nhưng lại để cho
tâm bợn nhơ. Điều này không tốt đẹp chút
nào, bởi vì như vậy là đã quên mình.
36. Con Chó Chóc
Một lần
nọ Đức Phật và các học trò thấy một con
chó chóc, đó là một loại chó sống trong
rừng. Con chó chạy ra khỏi rừng, nơi cư
ngụ của nó. Nó đứng một lát lại chạy vào
bụi rậm. Sau đó lại chạy ra, rồi lại
chạy vào một bộng cây. Sau đó lại chạy
ra khỏi bộng cây, đứng một lát, chó lại
chạy, rồi lạinằm, nằm một lát, nó
lạinhảy đi. Thì ra con chó chóc này bị
lác. Lác làm nó ngứa ngáy khó chịu, bởi
thế nó chạy cho đỡ ngứa, nhưng rồi vẫn
không hết ngứa nó bèn đứng lại. Vẫn cảm
thấy khó chịu, nó bèn nằm xuống, rồi lại
nhảy vào bụi rậm, vào bộng cây. Chẳng
bao giờ nó chịu ngừng nghỉ. Đức Phật
thấy thế dạy các đệ tử rằng: Này các
thầy tỳ khưu, các thầy có thấy con chó
chóc lúc chiều không? Lúc đứng, nó đau
khổ; lúc chạy, nó đau khổ; lúc ngồi, nó
đau khổ; lúc nằm, nó đau khổ. Nó than
trách: đứng làm nó khổ, ngồi làm nó
khổ... nó than trách chạy, nó than trách
nằm, nó than trách bộng cây, nó than
trách bụi rậm.
Thật ra
không phải những điều trên làm nó bất
an. Cái làm cho nó bất an chính là bệnh
lác. Chúng ta chẳng khác nào một con chó
chóc. Sự bất mãn, sự không hài lòng của
chúng ta phát sinh từ tà kiến hay sự
hiểu biết sai lầm của chúng ta. Bởi vì
không thực hành pháp thu thúc lục căn
nên ta than trách sự đau khổ bên ngoài.
Dầu sống ở Thái Lan, ở Mỹ hay ở Anh
quốc, chúng ta đều không hài lòng. Tại
sao không hài lòng? Bởi vì chúng ta có
sự hiểu biết sai lầm. Chỉ có vậy thôi.
Thế nên, bất kỳ đi đến đâu ta cũng không
hài lòng. Khi con chó chóc lành bệnh lác
thì đi đâu nó cũng thoải mái, cũng hài
lòng. Cũng vậy, khi không còn tà kiến,
không còn hiểu biết sai lầm, thì đi bất
kỳ nơi đâu, ta cũng cảm thấy thoải mái,
cũng thấy hài lòng.
37. Con Dao Tây
Hãy nhìn
con dao tây. Mỗi con dao có mũi dao,
lưỡi dao và sống dao. Bạn có thể chỉ cầm
một mình lưỡi dao lên không? Bạn có thể
chỉ cầm một mình sống dao hay cán dao
lên không? Lưỡi dao, cán dao, sống dao
đều là một phần của con dao tây và dính
liền nhau không thể tách rời ra được.
Khi cầm dao lên thì bạn cầm mọi bộ phận
của nó. Cũng vậy, nếu bạn cầm cái tốt
lên thì đồng thời bạn cũng cầm cái xấu
lên. Người ta thường tìm kiếm điều tốt
mà loại bỏ điều xấu. Nhưng họ không biết
rằng chẳng có gì không tốt hay không xấu
cả. Nếu bạn không học tập điều này thì
bạn sẽ không có sự hiểu biết thật sự.
Nếu bạn cầm cái tốt lên thì cái xấu cũng
dính liền theo. Nếu bạn cầm hạnh phúc
thì đau khổ cũng đeo theo. Hãy huấn
luyện tâm cho đến khinó vượt lên trên cả
tốt và xấu. Đó là lúc việc tu hành hoàn
tất.
38. Gút Thắt
Chúng ta
xem hạnh phúc và không hạnh phúc là bất
ổn, không vững bền, và vô thường. Đồng
thời cũng hiểu biết rằng các loại cảm
giác cũng không tồn tại lâu dài và không
nên bám víu vào chúng. Chúng ta nhìn sự
vật theo cách này vì ta có trí tuệ.
Chúng ta hiểu biết sự vật theo bản chất
tự nhiên của chúng.
Hiểu
biết được như vậy chẳng khác nào gỡ được
sợi dây bị thắt gút. Nếu kiên nhẫn và
khéo léo tháo gỡ, kéo dây theo chiều
thích hợp, gút thắt sẽ được nới lỏng và
sợi dây sẽ thẳng trở lại. Chẳng khác nào
hiểu biết rằng sự vật không phải luôn
luôn ở mãi trong một trạng thái. Trước
đây chúng ta tưởng rằng sự vật luôn luôn
phải diễn biến theo một chiều hướng nào
đó mà không biến đổi theo cách thức khác
được. Bởi thế, chúng ta đã kéo cái gút
thắt làm cho nó càng chặt hơn. Sự thắt
chặt này là đau khổ. Sống theo lối này
sẽ bị nhiều thúc ép và căng thẳng. Thế
nên, chúng ta nới lỏng nút thắt một chút
rồi buông thõng tự nhiên. Tại sao chúng
ta phải nới lỏng nút thắt? Bởi vì nó đã
bị thắt chặt. Nếu không dính mắc vào nó
thì chúng ta có thể nới lỏng dễ dàng. Đó
không phải là điều kiện cố hữu. Chúng ta
dùng những lời giảng dạy về vô thường
làm căn bản cho chúng ta. Chúng ta thấy
rằng cả sự hạnh phúc và không hạnh phúc
đều không trường cửu. Không nên ỷ lại
hay nương tựa vào chúng. Tuyệt đối không
có vật gì trên thế gian này mà không bị
luật vô thường chi phối. Với sự hiểu
biết như vậy, chúng ta sẽ dần dần chấm
dứt sự tin tưởng vào những loại tình cảm
và cảm giác diễn ra trong tâm chúng ta.
Khi chúng ta chấm dứt sự tin tưởng này
thì sự hiểu biết sai lầm hay tà kiến của
chúng ta cũng giảm thiểu. Đó là ý nghĩa
của sự cởi bỏ các gút thắt, tiếp tục làm
cho gút thắt càng ngày càng lỏng hơn,
dần dần sự chấp giữ dính mắc được bứng
tận gốc.
39. Chiếc Vá
Chỉ nghe
giáo pháp mà không thực hành thì chẳng
khác nào chiếc vá nằm trong nồi canh.
Chiếc vá nằm trong nồi canh mỗi ngày mà
chẳng hưởng được chút hương vị nào của
canh cả. Bạn hãy suy gẫm điều này mà nỗ
lực thực hành.
40. Mái Nhà Dột
Đa số chúng ta chỉ nói về việc hành
thiền mà không thực hành. Điều này chẳng
khác nào một người ngụ trong căn nhà mà
mái nhà bị dột một bên, nên người ấy
phải ngủ vào một phía. Khi mặt trời
chiếu vào phía này thì người ấy lăn qua
phía kia. Lúc nào người ấy cũng suy
nghĩ: "Khi nào ta mới có căn nhà tươm
tất như người khác đây?" Nếu mái nhà dột
khắp nơi, người ấy sẽ choàng dậy, rời
khỏi căn nhà. Đó không phải là phương
pháp tốt đẹp, nhưng đa số chúng ta đều
làm như thế.
41. Lá Cây
Hiện giờ
chúng ta đang ngồi trong một khu rừng
yên tĩnh. ở đây, nếu không có gió thì lá
cây đứng yên; khi gió nổi lên thì lá rơi
lả tả và quay cuồng theo gió. Tâm ta
cũng giống như những chiếc lá này. Khinó
tiếp xúc với pháp trần thì cũng tùy theo
pháp trần mà quay cuồng vũ lộng. Bởi vì
chúng ta hiểu biết giáo pháp quá ít nên
tâm bị pháp trần lôi cuốn không ngừng.
Lúc có cảm giác vui vẻ hạnh phúc thì bị
cảm giác vui vẻ lôi cuốn. Khi có cảm
giác buồn rầu đau khổ thì bị cảm giác
buồn rầu đau khổ nhận chìm. Tâm không
ngừng quay cuồng hỗn loạn.
42. Lá Thư
Chỉ cần
biết cái gì đang xảy ra trong tâm bạn.
Đừng vui hay buồn về nó. Cũng đừng dính
mắc. Nếu bạn đau khổ hãy nhìn nó, hiểu
nó, rồi xả bỏ nó đi. Cũng giống như bạn
nhận được một lá thư, bạn phải bóc lá
thư ra trước khi muốn biết nội dung của
lá thư.
43. Khúc Gỗ
Nếu đốn
một khúc gỗ và thả xuống dòng sông, khúc
gỗ sẽ xuôi theo dòng trôi đi. Nếu khúc
gỗ không bị mục hay bị tấp vào bờ thì
cuối cùng nó sẽ trôi ra biển. Cũng vậy,
tâm thực hành trung đạo nếu không dính
mắc vào hai thái cực lợi dưỡng và khổ
hạnh thì cuối cùng sẽ đạt được chân bình
an. Khúc gỗ trong ví dụ này là tâm ta.
44. Gỗ
Nếu bạn
không chịu bỏ thì giờ huấn luyện tâm
mình thì tâm sẽ giữ mãi đặc tính hoang
dã mê muội, thuận theo bản tánh tự nhiên
của nó. Bạn có thể huấn luyện để bản
tánh này thay đổi và đem lại lợi ích.
Hãy lấy cây ra làm thí dụ so sánh. Nếu
ta chỉ để cây ở trong trạng thái thiên
nhiên thì ta chẳng bao giờ có được căn
nhà làm bằng gỗ. Cũng không thể dùng gỗ
để làm các vật liệu kiến trúc hay các
vật dụng trong nhà. Tuy nhiên nếu muốn
làm nhà, người thợ cất nhà phải tìm cây
ở trạng thái thiên nhiên và họ sẽ cưa xẻ
cây để cất nhà. Trong một thời gian ngắn
người thợ có thể cất được căn nhà.
Hành
thiền và phát triển tâm cũng tương tự
như vậy. Bạn phải sửa đổi huấn luyện tâm
mình như đốn cây thiên nhiên trong rừng
và chế biến thành vật hữu dụng. Phải
huấn luyện tâm để tâm trở nên tinh tế
hơn, chánh niệm, tỉnh thức và nhạy bén
hơn.
45. Bờ Sông
Một bên
là yêu thương và bên kia là ghét bỏ,
hoặc bờ này là hạnh phúc và bờ bên kia
là không hạnh phúc. Theo trung đạo thì
yêu, ghét, hạnh phúc, đau khổ, chỉ là
những cảm giác thuần túy. Một khi đạt
được sự hiểu biết này, tâm sẽ không còn
dễ bị lôi cuốn, không còn bị dính mắc
vào các cảm giác đó nữa. Đấy là sự thực
hành để hiểu rõ tâm không nuôi dưỡng bất
kỳ cảm giác nào cũng không chấp giữ,
dính mắc vào chúng, được như thế, tâm sẽ
tự do trôi xuôi theo dòng nước, không
gặp một chút chướng ngại nào, cuối cùng
trôi vào đại dương Niết bàn.
46. Con Dòi
An vui
hạnh phúc không tùy thuộc vào chuyện
chúng ta giao tiếp nhiều hay ít người
trong xã hộinày. An vui, hạnh phúc chỉ
đến từ chánh kiến. Khi bạn có chánh
kiến, có sự hiểu biết đúng đắn thì an
vui hạnh phúc sẽ đến. Nếu có sự hiểu
biết đúng đắn thì bất kỳ sống ở nơi nào,
bạn cũng cảm thấy hài lòng. Nhưng phần
lớn chúng ta không có chánh kiến, không
có sự hiểu biết đúng đắn. Người thiếu
chánh kiến chẳng khác nào con dòi sống
trong đống phân. Con dòi sống trong
phân, lấy phân làm thực phẩm, phân là
chỗ cư trú lý tưởng nhất. Nếu lấy cây
khươi một con dòi ra khỏi đống phân, nó
sẽ ngọ ngoạy và cố gắng trở về lại với
đống phân.
Chúng ta
cũng thế, thầy giáo dạy chúng ta hãy
nhìn một cách đúng đắn nhưng chúng ta
cảm thấy không hài lòng, chúng ta chỉ
làm theo lời thầy trong chốc lát rồi lại
vội vã trở về với thói quen cố hữu và
quan kiến riêng của mình. Bởi vì chúng
ta cảm thấy rằng chỉ có những thói quen
và quan kiến này mới đem lại an vui hạnh
phúc cho chúng ta. Nếu không nhìn thấy
những hậu quả tai hại của tà kiến thì
chúng ta không thể nào rời bỏ những quan
kiến sai lầm này được.
Việc
hành thiền thật khó khăn, bởi thế chúng
ta cần phải lắng nghe lời dạy của thầy,
loại bỏ sự hiểu biết sai lầm, loại bỏ sự
chấp giữ quan kiến. Đó là những điều
thiết yếu của chúng ta trong việc thực
hành. Nếu có chánh kiến thì bất cứ đi
đến nơi nào chúng ta cũng có an vui hạnh
phúc.
47. Quả Xoài
Giới,
định và huệ là con đường mà tất cả các
bậc thánh phải đi qua để đến nơi giác
ngộ. Tuy phân chia ra làm giới, định,
huệ nhưng cả ba chỉ là một. Giới là
định, định là giới, định là huệ, huệ là
định. Cũng giống như trái xoài khi còn
là hoa, ta gọi đó là hoa xoài, khi trở
thành trái, ta gọi đó là trái xoài. Khi
chín, ta gọi là xoài chín. Hoa xoài,
xoài non, xoài già, xoài chín đều là
xoài, nhưng nó liên tục thay đổi. Trái
xoài lớn trưởng thành từ trái xoài nhỏ.
Trái xoài nhỏ phát triển thành trái xoài
lớn. Ta có thể gọi chúng với những cái
tên khác nhau, hay gọi tất cả chúng chỉ
bằng một tên cũng thế thôi.
Giới,
định và huệ cũng tương quan với nhau như
vậy. Cuối cùng thì mọi nẻo đều dẫn đến
giải thoát. Trái xoài lúc mới xuất hiện
chỉ là hoa, dần dần trưởng thành rồi
chín. Dầu người ta đặt cho trái xoài tên
gì cũng không thành vấn đề. Chúng ta
phải có cái nhìn về giới, định và huệ
như vậy. Mỗi khi nó được sinh ra, nó sẽ
trưởng thành và chín mùi, rồi sau đó, nó
đi về đâu? Chúng ta hãy quán xét điều
này. Nhiều người không muốn bị già. Khi
tuổi già đến với họ, họ lấy làm tiếc
nuối. Những người này không nên ăn xoài
chín. Tại sao chúng ta lại muốn xoài
chín, nếu xoài không chín đúng thời, ta
ủ xoài, thúc ép cho xoài chín mau. Có
phải vậy không? Nhưng khi tuổi già đến
với ta thì sự tiếc nuối tràn ngập tâm
hồn. Nhiều người khóc lóc, sợ hãi tuổi
già và chết. Nếu sợ hãi và tiếc nuối như
vậy thì không nên ăn xoài chín, mà chỉ
nên ăn hoa xoài thôi. Nếu thấy được
những điều này thì sẽ thấy giáo pháp.
Mọi chuyện đều rõ ràng và chúng ta có an
bình hạnh phúc thật sự.
48. Thuốc Và Trái Cây
Nhiều
người cảm thấy nóng nảy và khó chịu khi
thấy người khác không hành thiền. Không
nên làm thế. Hãy khuyến khích họ, hãy
tiếp tục quan sát họ, đừng nói điều gì
chống đối họ. Họ sẽ đến với giáo pháp
khi những yếu tố trí tuệ nơi họ chín
muồi. Cũng giống như trường hợp bán
thuốc trị bệnh. Ta quảng cáo thuốc của
chúng ta, ai đau đầu hay đau bụng hãy
đến mua, người nào không thích thuốc của
ta thì hãy cứ để họ tự nhiên. Họ như
những trái còn xanh, không thể thúc ép
cho chín mau được. Hãy để họ như vậy,
hãy để cho họ tự trưởng thành, già và
chín muồi một cách tự nhiên. Nếu bạn
biết suy tư như thế, tâm bạn sẽ bình an.
Bởi vậy không cần phải thúc ép ai cả,
chỉ cần quảng cáo thuốc là đủ. Người nào
bị bệnh sẽ tự động đến mua.
49. Thương Gia
Khi làm
một việc gì cũng phải làm một cách chánh
niệm, sáng suốt. Khi đã thấy biết một
cách rõ ràng, thì bạn sẽ làm việc một
cách tự nhiên chẳng cần phải chịu đựng
hay thúc ép mình nữa. Bạn gặp khó khăn
và tự mang gánh nặng vào mình vì bạn
quên mất một điều: Đó là quên sáng suốt
chánh niệm. An bình tĩnh lặng sẽ đến khi
bạn làm mọi công việc trên đời với tất
cả thân và tâm của mình, nghĩa là làm
với ý thức sáng suốt và chánh niệm. Bất
cứ việc gì chưa được làm trọn vẹn đều
khiến bạn cảm thấy không hài lòng. Những
điều này sẽ theo bạn và làm khổ bạn dầu
bạn đi đến bất cứ nơinào. Bạn muốn hoàn
tất mọi chuyện nhưng đó là điều không
tưởng. Không thể nào hoàn tất mọi chuyện
được.
Hãy lấy
trường hợp của các nhà buôn thường đến
đây thăm tôi. Họ nói: "Bạch Sư, khi nào
con trả xong nợ, mọi việc được thu xếp
ổn thỏa con sẽ trở thành một nhà sư." Họ
nói như vậy, nhưng đến khi nào họ mới
trả hết nợ và thu xếp xong công việc của
mình? Chẳng khi nào họ xong được. Họ
dùng nợ mới để trả nợ cũ, vừa thanh toán
xong món nợ này, họ đã vay món nợ khác.
Người nhà buôn nghĩ rằng khi họ hết nợ,
họ sẽ an vui hạnh phúc, nhưng không khi
nào có thể trả hết nợ. Đó là đường lối
mà thế gian làm cho chúng ta điên cuồng
rối loạn. Chúng ta cứ chạy loanh quanh
như vậy mãi, chẳng hề thấy được hoàn
cảnh đáng thương của mình.
50. Dầu Và Nước
Dầu và
nước khác nhau cũng như người trí và kẻ
thiểu trí vậy. Đức Phật sống với sắc,
thinh, hương, vị, xúc, pháp. Nhưng là
một vị Alahán đã vứt bỏ mọi bợn nhơ, nên
Ngài không bị dính mắc vào hình sắc, âm
thanh, mùi vị và sự xúc chạm. Ngài không
bị các loại này chi phối. Trên bước
đường trở thành bậc giác ngộ, Ngài đã xả
bỏ dần dần các dục lạc trần thế cho đến
lúc Ngài hiểu rằng tâm chỉ là tâm và sự
suy nghĩ chỉ là sự suy nghĩ. Ngài phân
biệt được chúng và không trộn lẫn chúng
với nhau. Tâm chỉ là tâm. Tư tưởng, cảm
giác chỉ là tư tưởng, cảm giác. Hãy để
cho sự vật chỉ là sự vật. Hãy để cho
hình sắc chỉ là hình sắc, âm thanh chỉ
là âm thanh, mùi chỉ là mùi, vị chỉ là
vị, sự xúc chạm chỉ là sự xúc chạm và tư
tưởng chỉ là tư tưởng. Tại sao chúng ta
bối rối băn khoăn và dính mắc vào chúng?
Nếu ta có cảm giác và suy tư theo lối
này thì ta sẽ có tâm xả bỏ, không còn
chấp trước nữa. Tư tưởng và cảm giác của
chúng ta sẽ nằm một bên, và tâm của
chúng ta sẽ nằm một bên, như nước và dầu
cùng đựng chung trong một chai, nước nằm
theo phần nước, dầu nằm theo phần dầu.
51. Trẻ Mồ Côi
Cuối
cùng con người bị bệnh thần kinh. Tại
sao vậy? Bởi vì họ không hiểu biết. Họ
chỉ chìu theo các xung động tình cảm mà
không biết cách săn sóc tâm mình. Tâm
không có người chiếu cố thì chẳng khác
chi trẻ con không có cha mẹ chăm nom săn
sóc. Trẻ mồ côi không nơi nương tựa nên
rất bất an và đau khổ. Cũng vậy, nếu tâm
không được săn sóc huấn luyện làm cho
thuần thục bằng chánh kiến thì sẽ gặp
nhiều phiền toái.
52. Xe Bò
Giả sử
chúng ta có một chiếc xe và một con bò
để kéo xe. Bánh xe tuy không dài nhưng
vết xe lăn thì dài. Khi bò kéo xe thì
vết xe sẽ theo sau. Bánh xe thì tròn
nhưng vết xe thì dài. Hãy xem xét một
chiếc xe đang đậu, ta không thấy bánh xe
dài, nhưng một khi bò bắt đầu kéo thì
vết xe trải dài ra phía sau. Khi bò kéo
thì bánh xe lăn và vết xe xuất hiện.
Nhưng rồi đến một ngày nào đó, bò già
yếu không kéo được xe, bò ra đi, chiếc
xe nằm lại đó. Bánh xe không còn lăn
nữa. Rồi tới lúc chiếc xe lụn tàn rã ra
từng mảnh, trở về với tứ đại: đất, nước,
gió, lửa theo định luật của thế gian
pháp.
Người
muốn tìm bình an bằng cách nương theo
dục lạc ngũ trần sẽ lăn mãi không dừng,
và đến một lúc nào đó, sẽ ra đi như con
bò già và chiếc xe rã mục. Bao lâu còn
cuốn theo thế gian này thì còn trôi lăn
mãi, không dừng nghỉ. Nếu chúng ta chấm
dứt việc theo đuổi thì bánh xe sẽ không
còn quay nữa. Chấm dứt ngay tại đây. Bao
lâu ta còn theo đuổi thế gian này một
cách mù quáng thì vết xe lăn vẫn còn.
Tạo nghiệp xấu cũng như vậy, bao lâu
chúng ta còn tiếp tục theo đi theo đường
lối cũ thì sẽ không có chỗ dừng. Nếu
chúng ta chịu dừng thì chắc chắn sẽ dừng
được. Đó là sự thực hành giáo pháp.
53. Mặt Hồ Tĩnh Lặng
Hãy
chánh niệm và để mọi chuyện thuận theo
lẽ tự nhiên thì bất kỳ ở hoàn cảnh nào
tâm bạn cũng bình an tĩnh lặng. Nó sẽ
tĩnh lặng như mặt nước hồ trong suốt
trong rừng sâu. Những loài thú hiếm và
quí sẽ đến đó uống nước. Rồi bạn sẽ thấy
rõ ràng bản chất của mọi sự vật trên thế
gian này. Bạn sẽ thấy rất nhiều điều kỳ
diệu và tốt đẹp trên thế gian đến rồi
đi, nhưng bạn vẫn an nhiên tĩnh lặng. Đó
là niềm vui của đức Phật.
54. Nước Mưa
Thật ra
tâm ở trạng thái tự nhiên sẽ thanh tịnh
trong sạch như nước mưa. Nếu nhỏ một vài
giọt phẩm màu xanh vào nước mưa trong
suốt, nước mưa sẽ biến thành màu xanh,
nếu nhỏ một vài giọt phẩm màu vàng vào
nước, nước sẽ có màu vàng. Phản ứng của
tâm cũng tương tự như vậy, khi một pháp
trần mang màu sắc vui tươi dễ chịu nhỏ
vào tâm thì tâm sẽ vui tươi, dễ chịu,
khi một pháp trần mang màu sắc héo úa,
khó chịu nhỏ vào tâm thì tâm cũng sẽ héo
úa, khó chịu. Tâm bị nhuộm màu bởi các
pháp trần như nước bị nhuộm màu bởi các
loại phẩm nhuộm. Nước mưa trong sạch
không màu sắc, nhưng khi gặp màu vàng sẽ
đổi sang màu vàng, khi gặp màu xanh sẽ
chuyển sang màu xanh. Nước sẽ đổi màu
sắc liên hồi theo phẩm màu. Thực ra, dầu
đã chuyển sang xanh hay vàng, bản chất
tự nhiên của nước vốn vẫn trong suốt
sạch sẽ. Bản chất của tâm vốn cũng trong
suốt thanh tịnh, nhưng tâm bị ô nhiễm vì
bị các pháp trần nhuộm màu, bị mê loạn
trong các xung động tình cảm.
55. Nước Chảy
Cơ thể
già và bệnh là chuyện tự nhiên chẳng có
gì sai quấy cả. Bởi thế chẳng phải cơ
thể chúng ta làm cho chúng ta đau khổ,
mà ý nghĩ sai lầm đã đem lại khổ đau cho
chúng ta. Khi chúng ta thấy sai sự thật
thì phiền não đương nhiên sẽ đến. Ví như
nước trong dòng sông, bản tánh tự nhiên
của nước là chảy xuống chỗ thấp. Nước từ
đồi chảy xuống, chẳng bao giờ nước chảy
ngược lên đồi, đó là đặc tính riêng của
nước. Đứng bên bờ sông nhìn nước từ cao
chảy xuống, nếu ta có ý muốn nước chảy
ngược lên thì ta sẽ đau khổ, đau khổ vì
chúng ta có ý nghĩ sai lầm hay tà kiến.
ý nghĩ của chúng ta đi ngược dòng. Nếu
có chánh kiến, ta sẽ thấy rằng nước phải
chảy từ cao xuống thấp. Vì không hiểu rõ
và chấp nhận định luật tự nhiên này nên
chúng ta luôn luôn bị dao động và buồn
khổ, do đó, chẳng bao giờ tìm được sự
bình an tâm hồn. Nước phải chảy từ cao
xuống thấp. Cơ thể chúng ta cũng vậy, nó
phải trải qua giai đoạn trẻ trung, già
yếu, bệnh hoạn, rồi chết. Đó là chuyện
tự nhiên. Đừng kỳ vọng nó diễn biến theo
đường lối phản tự nhiên. Chúng ta không
có cách nào để cưỡng lại định luật
sanh-già-bệnh-chết này. Vậy đừng đi
ngược dòng.
56. Con Đường
Bất kỳ
đang ở nơi nào cũng phải có thái độ tự
nhiên và luôn luôn quán chiếu để tự hiểu
mình. Nếu hoài nghi phát sanh, hãy để nó
đến và đi tự nhiên. Đây là chuyện thật
giản dị, hãy xả bỏ tất cả. Cũng giống
như đi trên đường, nhiều khi bạn gặp
chướng ngại. Khi gặp phiền não, hãy nhìn
chúng, chế ngự chúng, rồi xả bỏ, để
chúng tự ra đi. Đừng nghĩ tưởng tới
những chướng ngại đã qua, đừng lo âu về
những chướng ngại chưa đến. Hãy sống
trong hiện tại. Đừng quan tâm đến chiều
dài của con đường, cũng đừng để ý tới
nơi sẽ đến. Mọi chuyện đều thay đổi.
Những gì đã gặp qua hãy xả bỏ. Cuối
cùng, tâm sẽ đạt được trạng thái quân
bình. Bấy giờ dầu bạn đang ngồi nhắm
mắt, hay đang rảo bước trong phố thị ồn
ào, thì tâm bạn vẫn bình an tĩnh lặng.
57. Tảng Đá
Xả bỏ
hay làm với tâm trống không là hai đề
tài ít người hiểu được, vì chúng đi
ngược lại quan niệm thông thường của
người đời. Nếu dùng ngôn ngữ của người
thế gian để giải thích xả bỏ và làm với
tâm trống không thì dễ gây nên lầm lẫn,
vì con người luôn luôn có tư tưởng: "Tôi
có thể làm những gì tôi muốn". Có thể
giải thích như vậy, nhưng ý nghĩa thực
sự của nó như sau: Như trường hợp chúng
ta khiêng một tảng đá nặng, khiêng được
một lát, ta cảm thấy nặng nhưng chúng ta
không biết làm thế nào để vất bỏ. Bởi
thế, ta luôn luôn chịu đựng gánh nặng
này. Nếu có ai bảo chúng ta vất tảng đá
đó đi, chúng ta sẽ trả lời, nếu vất bỏ
nó đi thì tôi còn có gì đâu. Thậm chí
nếu người ta giải thích cho chúng ta
biết lợi ích của sự trút bỏ gánh nặng,
chúng ta sẽ không tin, mà tiếp tục suy
nghĩ: "Nếu vất bỏ tảng đá này đi, ta sẽ
chẳng còn gì cả". Thế là ta tiếp tục
khiêng tảng đá nặng cho đến khi không
chịu đựng được nữa, mệt nhoài và đuối
sức. Lúc bấy giờ ta phải để tảng đá
xuống.
Khi đã
bỏ tảng đá xuống, bỗng nhiên ta cảm thấy
lợi ích của sự vất bỏ tảng đá. Ngay tức
khắc, ta cảm thấy nhẹ nhàng hơn, thoải
mái hơn, và ta tự hiểu được sức nặng lớn
lao mà ta đã nhận chịu khi khiêng tảng
đá. Trước khi vất bỏ tảng đá, chúng ta
không biết đến lợi ích của sự xả bỏ. Về
sau chúng ta có thể lặp lại việc khiêng
tảng đá một lần nữa, nhưng bấy giờ chúng
ta đã hiểu được hậu quả của việc mang
gánh nặng. Bởi thế, chúng ta có thể dễ
dàng vất bỏ nó đi. Sự hiểu biết rằng
mang gánh nặng là vô ích và xả bỏ đem
lại sự nhẹ nhàng, thoải mái là một ví dụ
điển hình về sự tự hiểu chính mình. Tính
tự tôn tự đại của chúng ta, sự dính mắc
lệ thuộc vào tự ngã của chúng ta, chẳng
khác nào tảng đá nặng. Ta không muốn vất
bỏ tự ngã, vì sợ rằng sau khi vất bỏ thì
chẳng còn gì cả, nhưng cuối cùng khi ta
có thể vất bỏ tự ngã thì ta sẽ tự mình ý
thức được niềm an lạc thanh thản của sự
không dính mắc.
58. Cái Đinh Vít
Nếu do
việc hành thiền mà bạn thấy rõ chân lý
thì sự đau khổ không còn là vết thương
đối với bạn, cũng như cái đinh vít đã
được tháo mở. Khi bạn vặn cây đinh vít
ngược chiều kim đồng hồ thì nó sẽ được
tháo mở, tâm rút lui khỏi mọi sự cũng
vậy. Tâm xả bỏ tất cả, tâm không còn bị
cột chặt vào tốt, xấu, quyền sở hữu,
khen, chê, hạnh phúc và đau khổ. Nếu
không hiểu chân lý thì chẳng khác nào
luôn luôn siết chặt cây đinh vít lại.
Bạn vặn chặt nó cho đến khi nó phản ứng
lại và bạn sẽ bị đau khổ về mọi chuyện.
Khi tháo mở tất cả, bạn sẽ tự do và an
lạc.
59. Cấy Mạ
Trong
việc hành thiền cần có sự tinh tấn chánh
niệm liên tục như cấy mạ. Trong khi cấy
mạ nếu bạn cấy mạ ở nơi này vài hôm, lại
nhổ lên cấy ở nơi khác, rồi chừng vài
hôm sau bạn lại nhổ lên cấy ở một nơi
khác nữa. Cứ làm như thế mãi, cây mạ sẽ
không bao giờ tăng trưởng, ra hoa và kết
hạt được. Trong việc hành thiền cũng
vậy, nếu bạn hành thiền độ bảy hôm lại
nghỉ bảy tháng đi loanh quanh đây đó làm
ô nhiễm tâm, sau đó trở về sống độc cư
giữ im lặng trong bảy ngày nữa, rồi lại
tiếp tục ra đi, thì việc hành thiền của
bạn sẽ không phát triển. Bởi vậy cần
phải hành thiền liên tục. Tuy nhiên, đối
với các cư sĩ tại gia vì bận rộn công
việc làm ăn nên mỗi năm chỉ đi dự vài
khóa thiền, thì họ cần phải mỗi ngày để
ra từ một đến hai giờ để hành thiền và
cố gắng ghi nhận chánh niệm các tác động
hằng ngày, càng nhiều càng tốt. Có như
thế, việc hành thiền mới tiến triển tốt
đẹp.
60. Con Dao Bén
Khi nói
tâm tĩnh lặng, ta muốn nói rằng tâm đứng
yên, không phóng đi đây đi đó. Cũng như
khi có con dao bén, nếu ta không biết
giữ gìn dao, gặp thứ gì cũng cắt, như
dùng dao để cắt gạch, cắt đá, cắt kiếng
v.v... thì dao sẽ chóng lụt. Chúng ta
chỉ nên dùng dao để cắt các vật hữu dụng
thôi. Tâm chúng ta cũng vậy, nếu để tâm
lang bạt theo tư tưởng và cảm giác vô
dụng hay vô giá trị thì tâm sẽ trở nên
yếu kém, vì nó chẳng có cơ hội để nghỉ
ngơi. Nếu tâm không đủ năng lực thì trí
tuệ sẽ không phát sinh, bởi vì tâm thiếu
năng lực là tâm không có định lực.
61. Rắn
Con
người luôn luôn tìm cầu hạnh phúc và
ghét đau khổ, nhưng hạnh phúc là một
hình thức vi tế của khổ đau. Chúng ta có
thể so sánh hạnh phúc và khổ đau với một
con rắn. Đầu rắn là đau khổ, đuôi rắn là
hạnh phúc. Đầu rắn rất nguy hiểm vì có
răng độc. Nếu đụng vào đầu rắn, rắn sẽ
cắn ngay. Nhưng nói chi đến đầu, bạn chỉ
cần sờ vào đuôi rắn, rắn cũng quay đầu
lại cắn bạn liền; bởi vì cả đầu lẫn đuôi
đều thuộc về một con rắn. Cũng thế, hạnh
phúc và đau khổ, vui và buồn, đều khởi
từ một con rắn. Đó là tham muốn. Bởi
thế, khi có hạnh phúc thì tâm chưa hẳn
đã có an bình thật sự. Chẳng hạn khi ta
có được vật ưa thích như giàu sang, uy
quyền, lời tán dương thì chúng ta hài
lòng vui thích, nhưng tâm vẫn bất an vì
lo sợ mất chúng. Sự bất an, sợ hãi này
không phải là trạng thái hạnh phúc. Sau
này, có thể chúng ta sẽ thực sự mất
những thứ ấy, rồi sẽ thực sự đau khổ.
Bởi vậy, nếu chúng ta không chánh niệm
và ý thức sáng suốt ngay cả khi đang
hạnh phúc thì đau khổ sẽ sẵn sàng nhảy
vào. Đó là trường hợp nắm phải đuôi rắn,
nếu ta không buông ra ắt sẽ bị rắn cắn.
Vì tất cả mọi thứ, cho dù đó là đầu rắn
hay đuôi rắn, là việc thiện hay việc bất
thiện, đều là những đặc tính của luân
hồi không ngừng thay đổi.
62. Con Nhện
Theo dõi
một con nhện có thể giúp chúng ta phát
sanh trí tuệ. Nhện giăng tơ ở một nơi
thuận lợi, rồi nằm một nơi chờ đợi. Một
lát sau, một con ruồi bay đến sa vào
lưới nhện. Khi mồi vừa đụng vào lưới thì
nhện tức tốc đến ngay, dùng tơ quấn chặt
lấy ruồi rồi cất con ruồi vào một nơi,
xong lại trở về trung tâm nằm yên lặng
như trước.
Tâm
chúng ta cũng vậy. Tâm chúng ta luôn
luôn bị các loài côn trùng là các đối
tượng giác quan xâm nhập. Lúc căn tiếp
với trần thì tâm hay biết ngay, chẳng
khác nào khi côn trùng đụng vào lưới,
thì nhện tiến đến liền. Khi tâm nhận
thức đối tượng, nó sẽ suy đạt và xem xét
một cách thận trọng rồi trở về trung
tâm. Trở về trung tâm có nghĩa là sống
chánh niệm với sự hiểu biết rõ ràng,
luôn luôn có ý thức sáng suốt và làm mọi
việc một cách chính xác, đó là trung tâm
của chúng ta. Thật ra chẳng phải làm
công việc gì nhiều, chúng ta chỉ y chiếu
theo lối này mà sống một cách thận trọng
là đủ. Nhưng điều này không có nghĩa là
chúng ta để cho tư tưởng phóng túng
thiếu tinh cần chánh niệm, và cho rằng
ta chẳng cần phải hành thiền hay kinh
hành gì cả. Nếu sống không thận trọng,
ta sẽ quên hết việc thực hành của mình.
Không được cẩu thả, thiếu thận trọng.
Phải luôn luôn cảnh giác, sẵn sàng như
con nhện đợi chờ săn mồi. Đó là phương
pháp an trú của chúng ta: luôn luôn duy
trì tinh tấn, ý thức sáng suốt và chánh
niệm, hành động chính xác với trí tuệ
minh sát.
63. Nước Chảy Đứng yên
Bạn đã
từng thấy nước lưu chuyển chưa? Bạn đã
từng thấy nước lặng yên chưa? Nếu tâm
bạn bình an tĩnh lặng thì chẳng khác nào
sự đứng yên của dòng nước lưu chuyển.
Bạn đã bao giờ thấy sự tĩnh lặng của
dòng nước đang lưu chuyển chưa? Bạn chỉ
thấy hoặc là nước lưu chuyển, hoặc là
nước đứng yên, chứ chưa thấy sự đứng yên
của nước lưu chuyển phải không? Khi tâm
bạn bình yên tĩnh lặng, bạn có thể khai
triển trí tuệ. Lúc ấy, tâm bạn cũng
giống như dòng nước lưu chuyển đứng yên,
hầu như nó tĩnh lặng nhưng nó đang lưu
chuyển. Bởi thế, tôi gọi nó là "tịnh chỉ
lưu thủy" nghĩa là nước chảy nhưng đứng
yên tĩnh lặng. Trí tuệ phát sinh tại
đây.
64. Trái Ngọt
Mặc dầu
trái cây có vị ngọt, nhưng chúng ta phải
nếm trước khi biết vị của nó như thế
nào. Thực ra, trái cây dù chẳng ai nếm
nó, nó vẫn ngọt như thường, nhưng chẳng
ai hiểu biết điều này. Giáo pháp của Đức
Phật cũng giống như vậy, mặc dầu đó là
sự thật nhưng nó sẽ không thật đối với
những người không thật sự hiểu biết nó.
Dầu cho nó có tuyệt vời hay tốt đẹp bao
nhiêu đi nữa thì đối với họ cũng vô giá
trị.
65. Bình Thủy
Hãy đọc
chính mình chứ đừng đọc sách. Chân lý
không nằm bên ngoài, đó chẳng qua chỉ là
trí nhớ chứ không phải là trí tuệ. Trí
nhớ mà không có trí tuệ thì cũng giống
như cái bình thủy trống rỗng, nếu không
đổ nước vào bình thì bình sẽ trở thành
vô dụng.
66. Người Khát Nước
Một
khách lữ hành đi đường xa cảm thấy khát
nước dữ dội. Nhìn thấy giòng suối nhỏ,
ông ta mừng rỡ đến bên con suối định vốc
nước uống. Một người đốn củi đi ngang
cho biết: Đây là nước độc không thể uống
được. Khách lữ hành nhìn giòng suối nhỏ
nói: Ô! Nước trong vắt và phảng phất mùi
thơm thế kia, có gì mà độc, tôi sẽ múc
uống. Người kia lại ngăn: Ông không nên
uống đâu, nước trong vắt có mùi thơm
tho, vị thật tuyệt, nhưng uống vào, ông
bạn sẽ bị bệnh và có thể chết, hay gần
chết. Người lữ hành quá khát nước nên
không chịu nghe lời người đốn củi. Ông
ta khát như người vừa mới mổ xong, bị
cấm uống nước một thời gian, ông ta nói:
Tôi khát quá, dầu uống xong, có chuyện
gì xảy ra cũng được, tôi không chịu nổi
nữa rồi. Nói xong, người lữ hành múc
nước uống. Ông hớp một hớp, nuốt vào
khỏi cổ thấy vị của nước thật ngọt. Ông
ta uống cho đã thèm, và ngay sau đó ông
ta đau một trận thừa chết thiếu sống.
Người lữ
hành đã không nghe lời người tiều phu,
bởi vì sự thèm khát uống nước quá mãnh
liệt. Người tham đắm, dính mắc vào dục
lạc, bị dục lạc ngũ trần chi phối cũng
chịu hậu quả tai hại một cách tương tự
như vậy. Đó là cách mà dục lạc ngũ trần
trói buộc con người. Đức Phật đã dạy
rằng: "Dục lạc ngũ trần là thuốc độc",
nhưng con người ta quá thèm khát nên
không nghe theo lời dạy của Ngài. Người
ta uống sắc, thinh, hương, vị, xúc và
thích thú trong sự hưởng dụng này. Người
ta uống, uống mãi nhưng cơn khát không
bao giờ dứt, cho đến ngày người ta từ bỏ
cõi đời.
67. Gai Nhọn
Tất cả
sự vật chỉ là sự vật, đơn giản thế thôi,
chúng chẳng gây ra đau khổ cho một ai
cả, cũng giống như cái gai nhọn. Cái gai
nhọn có làm cho bạn đau khổ không?
Không, nó chỉ là một cái gai nhọn, nó
không làm phiền ai cả, nhưng nếu bạn dẫm
phải gai, bạn sẽ đau khổ. Tại sao bạn
đau khổ? Vì bạn dẫm phải gai. Gai chỉ
làm công việc của gai. Nó không làm hại
ai cả. Chúng ta đau là do lỗi của chúng
ta. Vật chất, cảm giác, tri giác, phản
ứng của tâm và sự biết của tâm v.v...
tất cả sự vật trên thế gian chỉ là sự
vật, đơn giản thế thôi. Chúng sao, chúng
vậy, chúng chẳng đụng chạm gì đến ta,
chỉ do ta tìm đến chúng mà thôi. Nếu
đánh chúng, thì chúng đánh trả lại. Nếu
cứ để chúng yên thì chúng chẳng làm
phiền ai cả. Chỉ có kẻ ngu ngốc mới gây
ra phiền lụy với chúng.
68. Cái Bẫy
Đức Phật dạy rằng: Đối tượng của giác
quan là một bẫy mồi, bẫy của ma vương.
Đó là bẫy của người thợ săn, và người
thợ săn chính là ma vương. Nếu thú vật
bị vướng vào bẫy của người thợ săn thì
thật đáng tội nghiệp. Chúng bị giữ chặt
cứng, không vùng vẫy thoát thân được,
chỉ còn nước nằm chờ người thợ săn đến.
Bạn có bao giờ thấy người ta bẫy chim
chưa? Chim vừa đụng đến bẫy thì cổ bị
vướng vào bẫy. Một cái vòng giữ chặt lấy
cổ. Chim có bay hướng nào cũng không
thoát được. Càng vùng vẫy, vòng cổ càng
bị thắt chặt hơn. Chim chỉ còn nước đợi
người chủ của chiếc bẩy đến bắt thôi.
Khi người chủ đến, chim lo sợ cuống
quít, nhưng cổ đã bị thắt chặt, vô
phương đào thoát. Bẫy của "sắc, thinh,
hương, vị, xúc, pháp" đều như nhau cả,
chúng bắt giữ và cột cứng chúng ta.
69. Khách Lữ Hành
Khách lữ
hành đi xa, muốn trở về nhà, chuyện
đương nhiên là không thể chỉ ngồi mà
tưởng đến việc trở về là được. Họ phải
thực sự lên đường ra đi, và đi đúng
hướng mới có thể về đến nhà. Nếu đi lầm
đường có thể gặp khó khăn, như đầm lầy
hoặc các chướng ngại khó khắc phục khác.
Cũng có thể sẽ gặp hiểm nguy nếu không
đi đúng đường.
Những
người đã về đến nhà, có thể nghỉ ngơi và
ngủ thoải mái. Nhà là một mái ấm, nhưng
nếu người lữ hành chỉ đi tạt ngang nhà,
hay chỉ đi quanh nhà thì sẽ không hưởng
được các lợi lạc và sự thoải mái của
người trở về nhà.
Cũng
vậy, nếu muốn tiến đến nơi an lạc, hạnh
phúc do giáo pháp đem lại, chúng ta phải
lên đường, phải tự đi lấy, không ai có
thể đi thay cho chúng ta. Ngoài ra, phải
duyên theo giới, định, huệ để đi cho đến
khi ta có được tâm thanh tịnh, sáng
suốt, an lạc, hạnh phúc. Đó là kết quả
của hành trình trên chánh đạo.
Tuy
nhiên, nếu chỉ có kiến thức sách vở, lý
thuyết kinh điển, thì đó mới chỉ là sự
hiểu biết qua bản đồ và kế hoạch du hành
mà chưa thực sự lên đường. Nếu chỉ hiểu
biết qua lý thuyết mà không thực hành,
thì dù có trải qua hàng trăm kiếp sống
cũng không thể nào có được tâm thanh
tịnh, sáng suốt và an lạc hạnh phúc. Đó
chỉ là sự phí phạm thời giờ mà không gặt
hái được lợi ích thật sự của pháp hành.
Các bậc thầy là những người chỉ cho ta
con đường. Sau khi nghe lời giảng dạy
của thầy, chúng ta có chịu tự đi hay
không, và do đó có hưởng được lợi ích
của sự thực hành hay không, hoàn toàn
tùy thuộc vào nơi ta.
70. Bài Học Từ Cây Cối
Chúng ta
có thể học giáo pháp từ cây cối. Cây
sinh ra có nguyên nhân và tăng trưởng
theo tiến trình tự nhiên cho đến khi nở
nụ, đơm hoa và kết trái. Ngay tại đây,
cây giảng dạy giáo pháp cho chúng ta,
nhưng chúng ta không hiểu. Chúng ta
không đưa chúng vào trong để quán xét,
vì thế chúng ta không hiểu cây đang dạy
giáo pháp cho chúng ta. Khi trái xuất
hiện, chúng ta chỉ biết ăn, mà không hề
nhận thức rằng vị ngọt, chua là bản chất
của trái cây, và đó là giáo pháp, là lời
giảng dạy của trái cây. Tiếp đó lá vàng
rồi rụng, chúng ta dẫm lên lá, quét lá,
chỉ có thế thôi, mà chẳng tìm hiểu sâu
xa. Bởi thế không biết được thiên nhiên
đang dạy ta. Về sau đến lúc cây đâm chồi
nẩy lộc, lá non xuất hiện, ta cũng chỉ
đơn thuần nhìn qua. Đó không phải là
chân lý được tìm thấy qua những phản
tỉnh và suy tư bên trong. Nếu chúng ta
biết đem tất cả vào trong và suy xét,
chúng ta sẽ thấy sự sinh của cây và sự
sinh của ta chẳng có gì khác biệt, cơ
thể chúng ta được sinh ra và tồn tại,
tùy thuộc vào điều kiện, tùy thuộc vào
các yếu tố đất, nước, gió, lửa. Mỗi một
bộ phận trong cơ thể của chúng ta biến
đổi tùy theo bản chất của nó chẳng có gì
khác biệt với cây cối. Thân, cành, hoa,
lá, trái... tất cả đều biến đổi. Tóc,
lông, móng, răng, da... tất cả đều biến
đổi. Nếu chúng ta hiểu bản chất tự nhiên
của sự vật, chúng ta sẽ hiểu chính mình.
71. Con Rùa
Tìm kiếm
sự bình an chẳng khác nào đi tìm kiếm
rùa có râu, vì không thể nào tìm được.
Nhưng khi tâm đã thuần thục thì bình an
sẽ đến tìm ta.
72. Cành Cây Và Rễ Cây
Sinh và
tử của ta chỉ là một. Bạn không thể có
cái này mà chẳng có cái kia. Vừa lúc
sinh ra thì ta đã chết rồi. Cái chết và
cái sống chỉ là một. Giống như một cội
cây. Có cành thì phải có rễ. Có rễ thì
phải có cành. Không thể có cái này mà
chẳng có cái kia.
Người ta
buồn rầu than khóc khi có ai chết, và
vui cười hớn hở khi thấy một đứa trẻ
sinh ra đời. Thật si mê và khôi hài làm
sao! Nếu muốn khóc, hãy khóc lúc có ai
sinh ra. Hãy khóc cái nguyên nhân, khóc
cái gốc, vì không có sinh thì sẽ không
có tử.
73. Lúa
Người
nghiên cứu học hỏi giáo pháp, mà không
xuyên suốt được nghĩa lý thật sự của
giáo pháp thì chẳng khác nào một con chó
ngủ trên đống lúa. Khi nó đói, nó rời
khỏi đụn lúa và chạy đi lang thang đây
đó kiếm ăn. Mặc dầu sống ngay trên đống
thức ăn, mà chó chẳng hề hay biết. Tại
sao vậy? Bởi vì nó không thấy được hạt
gạo bên trong. Nó không thể ăn lúa được.
Thực phẩm nằm đó, nhưng chó không thể ăn
được. Nó không hiểu lúa đây chính là
gạo. Có thể lâu ngày chó không tìm được
thức ăn và có thể chó sẽ chết trên đống
thức ăn. Con người ta cũng vậy, dầu có
nghiên cứu học hỏi giáo pháp nhiều đến
đâu đi nữa, chúng ta cũng sẽ không thấy
được giáo pháp nếu chúng ta không chịu
thực hành. Vì không thấy giáo pháp nên
không hiểu giáo pháp.
74. Con Trâu
Đức Phật thực sự dạy chân lý. Nếu bạn
xem xét nghiên cứu tường tận, bạn sẽ
thấy giáo pháp là chân lý, và bạn sẽ
không tranh biện với chân lý được. Nhưng
chúng ta chẳng khác nào những con trâu.
Nếu không cột bốn chân của trâu lại, thì
chúng ta chẳng thể nào cho trâu uống
thuốc được. Nhưng khi trâu đã bị buộc
chặt bốn chân, trâu không còn làm gì
được nữa, và bấy giờ nếu bạn muốn bạn có
thể bắt nó uống thuốc, và trâu không thể
nào cưỡng lại được. Chúng ta cũng vậy,
chỉ khi nào bị đau khổ trói buộc ta hoàn
toàn, bấy giờ chúng ta mới chịu bỏ si
mê. Còn như vẫn có cách để trốn chạy,
chúng ta sẽ không chịu dứt bỏ si mê một
cách dễ dàng.
75. Gà Rừng
Bao lâu
chân trí tuệ chưa hiện khởi thì chúng ta
thấy các căn và các trần là những kẻ
thù. Nhưng khi trí tuệ khởi sinh thì
chúng ta không còn xem chúng là những kẻ
thù nữa. Bấy giờ chúng là cửa ngỏ để
chúng ta có được sự hiểu biết đúng đắn
và sáng suốt.
Một ví
dụ dễ hiểu là thái độ của đám gà rừng.
Ta đều biết rằng chúng rất sợ loài
người. Bởi sống trong rừng nên tôi biết
cách dạy chúng và học hỏi từ chúng. Tôi
bắt đầu rải lúa cho chúng ăn. Thoạt đầu
vì sợ sệt nên chúng không dám đến gần.
Dần dần chúng quen đi, và bắt đầu mong
đợi được cho lúa ăn. Đầu tiên chúng
tưởng rằng hạt lúa là kẻ thù nguy hiểm.
Nhưng trong hạt lúa thì không có gì nguy
hiểm. Chúng không biết lúa là thức ăn
nên chúng sợ. Về sau, khi chúng thấy
rằng không có gì phải sợ, chúng đến và
ăn lúa một cách an lành. Đám gà rừng là
thế đó.
Sống
trong rừng ở đây thì chúng ta học một
cách tương tự. Khi trước, ta tưởng rằng
các căn là trở ngại, và bởi vì ta không
biết sử dụng chúng đúng cách nên chúng
tạo nhiều vấn đề cho ta. Qua các kinh
nghiệm tu tập, ta biết nhận diện chúng
theo Chánh pháp. Ta học cách sử dụng
chúng, như là đám gà rừng học cách ăn
lúa. Từ đó, chúng không còn chống đối
ta, và các vấn đề sẽ biến mất.
76. Sân Đầy Các Loại Thú
Nhiều
người nghĩ rằng, những người Tây phương
đến học với Ngài Ajahn Chah sẽ gặp trở
ngại về vấn đề ngôn ngữ, nhưng thực ra
không phải vậy. Có người hỏi Ngài Ajahn
Chah làm sao Ngài có thể dạy được những
người học trò Tây phương? Ngài có nói
được tiếng Anh hay tiếng Pháp không?
Ngài có nói được tiếng tiếng Đức không?
Ngài Ajahn Chah trả lời: Không. Vậy làm
thế nào ngài dạy cho họ? Ngài Ajahn Chah
hỏi lại:
- Nhà
anh có nuôi trâu không?
- Dạ có
- Nhà
anh có nuôi bò, chó hay gà không?
- Dạ có.
- Vậy
thì anh có dùng ngôn ngữ riêng của bò,
gà, chó để nói với chúng không?
- Dạ dĩ
nhiên là không.
- Vậy
thì làm sao để lo cho nó?
Chỉ với
một chút ít trí tuệ ta có thể thấy rõ
ràng các pháp của thế gian. Chúng ta sẽ
hiểu rằng mọi sự trên cõi đời đều là
thầy dạy của chúng ta. Cây cỏ chẳng hạn,
có thể làm hiển lộ bản chất thực sự của
vạn hữu. Khi có trí tuệ thì chẳng cần
phải đặt câu hỏi với ai, chẳng cần phải
học hỏi nghiên cứu gì nữa. Chúng ta có
thể học hỏi đầy đủ từ thiên nhiên để
giác ngộ.
76. Hàng Trăm Mọi Thứ
Người ta
chỉ nghĩ đến niềm vui khi làm chủ một
vật gì mà chẳng hề nghĩ đến những cái
rắc rối kèm theo. Khi còn là một sadi
tôi thường nói đến hạnh phúc của sự giàu
sang, có hàng trăm tôi trai tớ gái, hàng
trăm trâu bò và hàng trăm các thứ khác
v.v... Người ta thường nghĩ như vậy đó.
Nhưng bạn hãy tưởng tượng xem, phải chăm
nom săn sóc cho một trăm con bò, một
trăm con trâu, chưa kể đến hai trăm tôi
trai tớ gái, sẽ khổ sở dường nào? Người
ta chẳng hề nghĩ đến những điều khó khăn
này. Họ chỉ nghĩ đến việc có nhiều của
cải, trâu bò, tôi trai tớ gái mà thôi.
Theo tôi thì năm chục con là quá nhiều
rồi, chỉ một việc cột dây xỏ mũi cho
chúng, cũng khiến bạn nhức đầu. Nhưng
mấy ai nghĩ đến điều này? Họ chỉ muốn có
càng nhiều của cải càng tốt.
78. Tổ Kiến
Khi ngồi
thiền, ta muốn tâm an tịnh, nhưng tâm cứ
vọng động. Ta không muốn suy nghĩ nhưng
tâm cứ suy nghĩ. Chẳng khác nào người
ngồi trên tổ kiến, kiến cắn muốn điên
luôn. Tại sao vậy? Bởi vì khi tâm còn
trong thế gian thì dầu cho có ngồi yên
nhắm mắt, cũng chỉ thấy các chuyện thế
gian. Vui thích, hân hoan, lo âu, sầu
muộn, băn khoăn thắc mắc v.v... tất cả
đều nổi lên, bởi vì ta chưa hiểu giáo
pháp. Nếu tâm cứ như vậy thì không thể
nào chịu đựng, không thể nào quán chiếu
được các pháp của thế gian. Khi tâm ở
trong thế tục là ta đang ngồi trên tổ
kiến. Vì ngồi ngay trên tổ kiến lửa thì
kiến phải cắn thôi. Vậy phải làm sao
đây? Chỉ có cách rời xa tổ kiến thôi.
79. Vườn Táo
Nếu bạn
hỏi mọi người tại sao họ được sinh ra
thì họ bối rối ngay, bởi vì người ta bị
đắm chìm trong thế giới cảm quan và hiện
hữu hay sự "Có". Chẳng hạn, ta có một
vườn táo và rất ưa thích nó. Nếu không
dùng trí tuệ để quán chiếu thì nó sẽ
biến thành Hữu hay là Có. Tại sao vậy?
Giả sử trong vườn có một trăm cây táo và
ta xem chúng là những cây táo của chúng
ta. Thế là ta sẽ tái sinh thành những
con sâu nằm trong mỗi cây táo đó. Mặc
dầu thân thể ta đã đi về nhà, nhưng tâm
ta vẫn dính mắc với từng cây táo. Sở dĩ
có sự hiện hữu, bởi vì ta dính mắc vào
quan kiến, cứ khư khư chấp giữ rằng đó
là những cây táo của ta, đó là vườn táo
của ta. Nếu có ai đốn ngã một cây táo
của ta, ta sẽ chết theo cây táo đó. Ta
sẽ giận dữ và đi tìm cho ra lẽ. Ta sẽ
đánh lộn và có thể giết chết người đã cả
gan đốn ngã cây táo của ta. Cãi cọ nhau,
đó là sinh. Ta sinh ra ngay lúc ta chấp
giữ một vật gì là của ta. Sinh, được
sinh ra từ chỗ chấp giữ đó. Mặc dầu có
đến cả ngàn cây táo, nhưng nếu ai chặt
ngã dầu chỉ một cây là chặt luôn ta đó.
Dính mắc chấp giữ vào vật gì là sinh ra
ngay từ đó, hiện hữu ngay tại đó.
80. Quả Táo
Bạn có
thể bắt đầu loại bỏ tính ích kỷ bằng sự
bố thí. Người ích kỷ tự cảm thấy không
hài lòng với chính mình. Nhưng nhiều
người rất ích kỷ mà chẳng biết đến hậu
quả của sự không rộng lượng này. Bạn có
thể kinh nghiệm được điều này nhất là
khi bạn đang đói. Nếu bạn có hai quả táo
và gặp lúc phải chia xẻ với một người
khác, một người bạn chẳng hạn, bạn sẽ
phân vân. Chắc chắn là bạn có ý muốn cho
rồi đó, nhưng bạn chỉ muốn cho trái nhỏ
hơn thôi. Nếu cho trái lớn thì tiếc quá.
Muốn suy nghĩ đúng thật là khó vậy.
Miệng nói hãy lấy trái táo đi, nhưng
bụng nói thầm: "Nhưng mà lấy trái nhỏ
thôi nhé", hoặc bạn gọi người bạn đến
gần, và nói: "Này cầm lấy trái táo", và
đưa trái táo nhỏ cho bạn mình. Đó là một
hình thức ích kỷ, mà ít ai để ý đến. Bạn
có bao giờ thấy điều này không? Khi cho
ra vật gì, bạn phải làm ngược lại bản
tính ích kỷ của mình. Dù trong bụng muốn
cho trái nhỏ, nhưng phải tự thắng mình
để cho trái lớn. Và dĩ nhiên sau khi đã
cho, bạn sẽ cảm thấy thoải mái. Muốn tập
cho tâm thắng bản tính ích kỷ đã tồn tại
từ lâu đời theo lối này, cần phải tự
chế, tự thắng mình, tự đào luyện tâm
mình. Bạn phải biết cho ra, phải biết xả
bỏ và đừng nuôi dưỡng tâm ích kỷ. Đó là
cách tốt đẹp và đúng đắn để tự thắng
mình.
81. Mụt Măng
Dầu bạn
có thích vật gì đến đâu đi nữa, cũng
phải luôn luôn nhớ rằng: Nó không vững
bền lâu dài. Chẳng hạn như mụt măng,
thấy có vẻ ngon lành đó, nhưng hãy tự
nhủ "Chưa chắc." Muốn thử xem có chắc
không, bạn phải cố gắng ăn mỗi ngày. Đến
một ngày nào đó, bạn sẽ than phiền rằng
măng chẳng còn ngon nữa. Rồi bạn sẽ
thích ăn món khác, và tin chắc rằng món
ăn mới này ngon hơn. Nhưng về sau cũng
sẽ thấy chưa chắc nữa. Mọi vật đều không
chắc.
82. Gậy Lớn, Gậy Nhỏ
Vì có
tri kiến sai lầm, nên người ta không thể
giải quyết được những vấn đề của chính
mình. Họ chẳng khác nào một người vất
cây gậy nhỏ, để lấy cây gậy lớn hơn,
nghĩ rằng gậy càng lớn thì càng nhẹ.
83. Người Mù
Muốn nếm
hương vị của giáo pháp, bạn phải tự mình
thực hành. Đức Phật không nói nhiều chi
tiết về kết quả của sự thực hành, bởi vì
khó có thể dùng lời để diễn đạt. Chẳng
khác nào giải thích cho người mù từ
trong bụng mẹ biết thế nào là màu xanh,
thế nào là màu đỏ. Bạn có thể thử, nhưng
chẳng có kết quả gì.
84. Thân Thể Và Vẻ Đẹp Của Nó
Chúng ta
bị mê hoặc bởi thân thể và vẻ đẹp của
nó, nhưng thực sự nó bẩn thỉu. Giả sử
không tắm trong một tuần, chúng ta có
dám đến gần nhau không, hôi lắm! Khi ra
mồ hôi, như khi làm việc nặng chẳng hạn,
mùi thật khó ngửi. Lúc tắm rửa, mùi thơm
của xà phòng thay chỗ cho mùi hôi của cơ
thể. Xà phòng có thể tạm thời làm cho
thân thể ta thơm tho, nhưng thật ra mùi
hôi của cơ thể vẫn còn đó. Khi mùi thơm
của xà phòng bay hết rồi thì mùi hôi của
cơ thể sẽ trở lại. Ta thường nghĩ rằng
cơ thể này đẹp đẽ, đáng yêu và khoẻ
mạnh. Ta thường nghĩ rằng ta chẳng sẽ
bao giờ già, đau và chết. Kỳ thực, ta bị
cơ thể mê hoặc mà quên mất tâm. Tâm mới
chính là chỗ nương tựa thực sự.
85. Cơm
Những
lời dạy của Đức Phật có thể giúp chúng
ta giải quyết vấn đề của chính mình,
nhưng trước tiên chúng ta phải thực hành
để phát triển trí tuệ. Cũng như muốn có
cơm ta phải bỏ công ra nấu, phải có củi,
có nước và phải chờ đến khi cơm sôi, cơm
chín. Không thể chỉ bỏ gạo vào nồi là có
cơm ngay được.
86. Lò Gạch
Khi có
cảm giác khởi dậy trong tâm thì hãy nhận
diện nó, chứ đừng hất hủi nó. Đó là cách
nhìn đúng đắn. Bạn có bao giờ thấy người
ta nung gạch chưa? Người ta đốt một đống
lửa trước lò gạch và để tất cả khói lọt
vào bên trong. Tất cả sức nóng đều dồn
vào trong lò. Chỉ cần làm như thế, và
khi nhận đủ sức nóng, gạch sẽ chín.
Thực
hành giáo pháp cũng giống như nung gạch
trong lò. Tất cả cảm giác đều dồn vào
trong để chúng chuyển thành chánh kiến.
Tất cả sắc, thinh, hương, vị, xúc v.v...
đều đưa vào trong, cảm giác sẽ trở thành
kinh nghiệm quí báu giúp trí tuệ phát
sinh.
87. ChiếC Cầu
Hãy giữ
tâm như chiếc cầu kiên cố, chứ đừng như
nuớc thủy triều lên xuống dưới cầu.
88. Tượng Phật
Giác ngộ
không có nghĩa là bất động như một pho
tượng Phật. Người giác ngộ vẫn suy nghĩ,
nhưng họ biết rằng, tiến trình của sự
suy nghĩ là vô thường, bất toại nguyện
và trống rỗng hay không có tự ngã. Cứ
thực hành đi, rồi chúng ta sẽ thấy những
đều này một cách rõ ràng. Chúng ta cần
phải tìm hiểu khổ đau, để chấm dứt
nguyên nhân của đau khổ. Nếu không thấy
được điều đó thì trí tuệ sẽ chẳng bao
giờ nảy sinh. Không nên đoán mò mà phải
thấy sự vật một cách rõ ràng và chính
xác đúng theo thực tướng của nó - cảm
giác chỉ là cảm giác, tư tưởng chỉ là tư
tưởng. Đó là cách thức chấm dứt mọi vấn
đề rắc rối trên cõi đời này.
89. Xây Nhà Và Nhuộm Áo Quần
Chỉ muốn
làm phước mà không trao dồi phẩm hạnh
thì chẳng khác nào xây dựng lâu đài trên
cát; chẳng bao lâu sau lâu đài sẽ sụp đổ
mà thôi. Cũng giống như muốn nhuộm vải,
nhưng không chịu giặt sạch tấm vải trước
khi nhuộm. Nhiều người đã làm như vậy,
họ chẳng cần chú ý gì đến tấm vải. Khi
muốn nhuộm, họ chỉ nhúng tấm vải vào
thuốc nhuộm mà chẳng cần để ý đến tấm
vải sạch hay dơ. Nếu tấm vải dơ thì
nhuộm như thế vải còn tệ hại hơn. Hãy
nghĩ đến điều này, nhuộm một tấm vải vừa
cũ vừa dơ thì lúc nhuộm xong tấm vải có
đẹp chăng? Nhưng người ta thường làm như
thế. Người ta chỉ thích làm điều thiện
mà không chịu bỏ làm điều ác. Họ quên
một điều quan trọng là chỉ khi nào tâm
không dơ bẩn, lúc ấy tâm mới bình an
tĩnh lặng mà thôi. Bạn hãy tự nhìn vào
bên trong chính mình, hãy xét xem thân
khẩu ý của mình đã có gì sai lầm. Ngoài
thân khẩu ý ra, bạn chẳng có gì để sửa
chữa nữa.
90. Những Chiếc Xe
Các tôn giáo trên thế gian, gống như những chiếc xe hơi có
đủ loại đủ cỡ, nhưng tất cả đều chạy về một
hướng. Người không nhìn thầy điều này
thì tâm chẳng có một chút ánh sáng.
91. Mèo
Khi phiền não dấy lên, bạn phải có biện pháp
để đối trị chúng. Phiền não chẳng khác
nào một con mèo. Khi bạn cho đồ ăn nó thích,
thì nó sẽ quấn quýt bên bạn mãi để
được ăn thêm. Nếu một ngày nào đó nó cào
bạn, và bạn quyết định không cho nó ăn nữa thì
mèo sẽ không còn lẫn quẩn bên bạn. Thật ra, lúc
đầu mèo còn
đến với bạn và kêu meo meo nũng nịu,
nhưng nếu bạn cương quyết không cho nó ăn,
không thèm đếm xỉa gì
đến nó, thì nó sẽ xa lánh bạn luôn.
Phiền não trong tâm bạn cũng như vậy, nếu bạn không nuôi dưỡng, không cung
cấp thức ăn cho phiền não thì phiền
não sẽ không đến quấy rầy bạn, và tâm
bạn sẽ bình an tĩnh lặng.
92. Gà Trong Chuồng
Khi sự bình an tĩnh lặng trong tâm phát triển thì tâm sẽ ổn
định như gà
được nhốt vào chuồng, không thể chạy
nhảy bươi móc bên ngoài. Khi đã bị
nhốt vào chuồng, tuy gà không thể lang thang bên ngoài, nhưng gà có thể
đi lại trong chuồng. Dầu có thể đi quanh quẩn
trong chuồng, nhưng gà không thể gây ra một tai hại quan trọng nào
vì gà đã
được giữ trong chuồng. Nhiều người không muốn có một cảm giác hay ý nghĩ nào
phát sinh trong khi họ đang hành
thiền, nhưng cảm giác và tư tưởng vẫn phát sinh. Khi tâm bình an tĩnh
lặng, thì sự chánh niệm tỉnh thức sẽ giữ cho tâm không rung
động. Có nghĩa là khi có cảm giác hay
tư tưởng nào dấy động lên trong tâm,
thì chúng chỉ quanh quẩn trong "chuồng" của sự tĩnh lặng và không thể quấy
rầy hay gây ra tai hại nào cho người hành thiền.
-ooOoo-
|