Trung Tâm Hộ Tông - Trang Chủ
Tư Tưởng Lão Tử Qua Quan
Điểm Phật Học Viên Minh |
THỬ
DỊCH VÀ LÝ GIẢI LẠI CHƯƠNG I LÃO TỬ
ĐẠO
ĐỨC KINH
Trước
đây, trong báo Cảo Thơm, chúng tôi có viết bài “Góp ý về hai chữ Đạo và Danh
trong Lão Tử Đạo Đức Kinh”. Nên có nhiều bạn đọc đề nghị chúng tôi dịch và giải
toàn bộ
Hai
câu đầu của Chương I LTĐĐK, chúng tôi vẫn giữ quan điểm như cũ nhưng có thêm
bớt và sắp xếp lại cho phù hợp hơn việc dịch giải toàn chương, đồng thời để cho
mạch văn được liên lạc và ý nghĩa được nhất quán.
Có
thể nói, chỉ riêng chương I Lão Tử Đạo Đức Kinh cũng đủ nói lên toàn bộ tư
tưởng Đạo học của Lão Tử. Cho nên việc dịch giải chương này cần phải hết sức
thận trọng, nếu không sẽ phản lại cốt tử tinh thần Đạo học mà Lão Tử Đạo Đức
Kinh muốn giới thiệu với chúng ta.
Chương
này gây nhiều tranh luận hàng nghìn năm nay về cả phương diện chấm câu, dịch
thuật lẫn lý giải. Vì vậy để rộng đường so sánh, trước khi đưa ra cách dịch
giải riêng của mình, chúng tôi sẽ cố gắng trình bày trung thực một số cách dịch
giải tiêu biểu khác. Và lúc đầu chúng tôi sẽ ghi nguyên văn chương I không có
chấm phẩy để dễ so sánh với những cách chấm phẩy về sau.
Bây
giờ để tiện việc theo dõi chúng tôi xin ghi dưới đây nguyên văn chương I Lão Tử
Đạo Đức Kinh:
“Đạo
khả đạo phi thường đạo Danh khả danh phi thường Danh vô danh thiên địa chi thỉ
hữu Danh vạn vật chi
mẫu cố thường vô dục dĩ quan kỳ diệu thường hữu dục dĩ quan kỳ kiếu thử lưỡng
giả đồng xuất nhi dị danh đồng vị chi huyền huyền chi hựu huyền chúng diệu chi
môn.”
Có
một điều may mắn là số chữ chương I trong các bản đều giống nhau, chỉ khác nhau
về chấm câu, dịch thuật và lý giải mà thôi. Ngay cả về chấm câu thì chỉ bất
đồng về chi tiết còn tổng quát thì vẫn là nhất trí. Do đó một lần nữa chúng tôi
lại phải ghi ra cách ngắt câu mà mọi người đều đồng ý, đồng thời đánh số câu để
tiện việc trình bày:
1.
a) Đạo khả Đạo
phi thường Đạo
b)Danh
khả Danh phi thường Danh.
2.
a) Vô danh
thiên địa chi thỉ,
b)
Hữu danh vạn vật chi
mẫu.
3.
Cố
a) Thường vô dục dĩ quan kỳ diệu
b) Thường hữu dục dĩ quan kỳ kiếu.
4.
a) Thử lưỡng
giả đồng xuất nhi dị danh. Đồng vị chi huyền, huyền chi hựu huyền, chúng diệu
chi môn.
A/
Bây giờ chúng tôi xin trình bày câu I.a. Về cách ngắt vế thì phần lớn các bản
đều có dấu phẩy giữa “Đạo khả Đạo” và “phi thường Đạo”. Một số
bản khác không có dấu phẩy đó, vì để cho mạch văn liên tục. Chúng tôi cũng đồng
ý không cần dấu phẩy vì đó không phải là hai vế riêng.
Về
phần dịch nghĩa thì chúng tôi ghi nhận một số bản dịch như sau:
1)
Bản dịch Lão Tử Đạo
Đức Kinh (in lần thứ nhì, năm 1970) do cụ Nghiêm Toản dịch: “Đạo có thể nói được
không phải đạo thường”.
2)
Bản Lão Tử
Đạo Đức Kinh (nhà xuất bản Văn học, năm 1991, do cụ Nguyễn Duy Cần dịch: “Đạo
(mà ta) có thể gọi được, không (còn) phải là Đạo thường”.
3)
Bản Lão Tử
Đạo Đức Kinh (Nhà xuất bản Văn Hóa, năm 1994) do cụ Nguyễn Hiến Lê dịch: “Đạo mà
có thể diễn tả được thì không phải là đạo vĩnh cửu bất biến”.
4)
Bản Lao Tzu
Tao Teh Ching (St. John’s University Press, New York 1961) do John C. H. Wu
dịch: “Tao can be talked about, but not the Eternal Tao”.
5)
Bản Lao Tsu
Tao Te Ching (Vintage Books Edition, September 1972) do Gia-Fu Feng và Jane
English dịch: “The Tao that can be told is not the Eternal Tao”.
6)
Bản dịch của
J. L. L. Duyvendak (Maisonneuve, 1953): “La Voie vraiment voie est autre qu’une
Voie constante”.
Như
vậy, phần lớn các dịch giả đều đồng ý xem chữ Đạo thứ nhì trong “Đạo khả Đạo”
là động từ với nghĩa là nói, bàn, gọi, diễn tả. Chỉ có J. L. L Duyvendak cho là
danh từ, nên ông dịch là “Đạo thực là Đạo thì khác với Đạo thường hằng”.
Chúng
tôi không hoàn toàn đồng ý với Duyvendak về nghĩa nhưng nhất trí với ông cả ba
chữ Đạo trong câu “Đạo khả Đạo phi thường Đạo” đều là danh từ. Về điểm
này chúng tôi sẽ trình bày sau, bây giờ chúng tôi xin bàn qua về tác giả và
thời gian trước tác của Lão Tử Đạo Đức Kinh mới xác định được nghĩa một số từ
như Đạo, Danh muốn ám chỉ điều gì.
Lão
Tử Đạo Đức Kinh là một tác phẩm gây nhiều ý kiến bất đồng về thời gian trước
tác cũng như tác giả. Có thuyết cho rằng Lão Tử đã viết Đạo Đức Kinh, theo lời
yêu cầu của Doãn Hỷ, một viên lệnh quan giữ ải, trước khi một mình đi vào sa
mạc mai danh ẩn tích. Nhưng cũng có giả thuyết cho rằng người viết Lão Tử Đạo
Đức Kinh là một hậu bối ẩn danh nào đó của Lão Tử, mượn tinh thần vô vi và hình
ảnh hồn nhiên của ông lão cởi trâu thong dong thế ngoại này để phê phán cái Đạo
Hữu Vi của Khổng, Mặc. Thuyết này được hầu hết các trường phái dịch giải Lão Tử
Đạo Đức Kinh đều đồng ý. Như vậy, Lão Tử Đạo Đức Kinh phải ra đời vào khoảng
sau Khổng, Mặc và trước Mạnh, Trang.
Bằng
chứng là trong Lão Tử Đạo Đức Kinh có rất nhiều đoạn phê phán Khổng, Mặc như:
- Phủ nhận giá trị của Đạo Ngũ Thường (Nhân, nghĩa, lễ, trí,
tín). Lão Tử Đạo Đức Kinh viết:
“Thất
Đạo nhi hậu Đức, thất Đức nhi hậu nhân, thất nhân nhi hậu nghĩa, thất nghĩa nhi
hậu lễ, phù lễ giả, trung tín chi bạc nhi loạn chi thủ.”
(Mất
Đạo mới tới Đức, mất Đức mới tới nhân, mất nhân mới tới nghĩa, mất nghĩa mới
tới lễ. Ôi lễ ấy là sự mỏng manh của lòng trung tín mà mở đầu của loạn lạc)
- LTĐĐK ch. 38
-
Dẹp thánh trí, không trọng hiền
(Thánh tức là vua chúa đạt tiêu chuẩn Vương đạo theo Khổng Tử, còn hiền là bậc
trí đức song toàn theo Mặc Tử). Lão Tử Đạo Đức Kinh viết: “Tuyệt thánh khí trí,
dân lợi bách bội” (Dẹp
thánh bỏ trí dân lợi trăm lần) -
LTĐĐK ch. 19. Bởi vì dù là bậc minh quân thì cũng vẫn đem mưu trí để trị dân,
tuy dân có thể được hưởng giàu sang sung túc nhưng rồi sinh ra tham đắm trong
bả lợi danh. Chi bằng “Thường sử dân vô tri vô dục) - LTĐĐK ch. 3, thì
dân được lợi hơn nhiều.
Còn
đối với quan niệm trọng dụng bậc hiền tài của Mặc gia thì Lão Tử Đạo Đức Kinh
viết: “Bất thượng hiền, sử dân bất tranh” (Không đề cao hiền tài khiến
dân không tranh giành) – LTĐĐK ch. 3. Điển hình như chuyện Bàng Quyên
Tôn Tẩn chẳng hạn, vì tranh tài danh mà hại nhau.
-
Không tôn thờ một ông Trời (Thiên)
hoặc Thượng Đế (Đế) hữu thể, dù dưới hình thức triết học hay tôn giáo. Lão Tử
Đạo Đức Kinh viết “Thiên pháp Đạo”
(Trời bắt chước Đạo) - LTĐĐK ch. 25. Hoặc “Hữu vật hỗn thành, tiên thiên
địa sanh… ngô bất tri kỳ danh, tự chi viết Đạo”
(Có vật hỗn độn mà thành, sinh ra trước cả trời đất… ta không biết tên là
gì, nên tạm gọi là Đạo) - LTĐĐK ch. 25. Đạo đó trống không nhưng dùng
mãi không đầy, không ai sinh ra nó nhưng có trước tượng Đế (Đạo xung nhi dụng
chi hoặc bất doanh… ngô bất tri thùy chi tử, tượng Đế chi tiên
)
- LTĐĐK ch. 4.
Lão
Tử cũng dùng chữ thiên (Thiên chi
Đạo) nhưng với nghĩa là luật tự nhiên trong trời đất, chứ không phải là ông
Trời).
-
Bác bỏ sự hoàn thiện cá nhân theo Đạo Đức hữu vi.
Từ Đạo Đức trong Lão Tử Đạo Đức Kinh hoàn toàn khác với Đạo Đức thường dùng
trong Nho giáo được ghi trong sách Đại Học: “Đại Học chi Đạo, tại minh minh Đức,
tại thân dân, tại chỉ ư chí thiện.” (Đạo của Đại Học ở chỗ làm sáng tỏ
cái Đức sáng, ở chỗ đổi mới người dân, ở chỗ dừng nơi chí thiện). Cho
nên Đạo của Khổng Tử được xem là “Tu vi chi phương pháp” tức là phương
cách rèn luyện tu chỉnh để khai hóa con người đạt đến chỗ chí thiện. Như vậy
chí thiện là kết quả của nỗ lực con người.
Đạo
trong Lão Tử Đạo Đức Kinh là Đạo vô vi tự nhiên mà vạn vật tự khai hóa (Đạo
thường vô vi… vạn vật tương tự hóa ) LTĐĐK ch. 37), uyên áo thanh tịnh (uyên
hề, trạm ) - LTĐĐK ch. 4, nên không thể nói năng nghĩ bàn, không dùng
lý trí, tư tưởng để nắm bắt, lại càng không thể do nỗ lực con người mà đạt
được. Đạo tự nó hoàn thiện trong bản chất chứ không phải là tiêu chuẩn “chí
thiện” do con người đặt ra, như một lý tưởng cầu toàn mà lòng dục vọng muốn
vươn tới.
Phải
chăng Tam Cương, Ngũ Thường, Tam Tòng, Tứ Đức v.v… là đỉnh cao chí thiện mà ở
đó con người dừng lại như mục tiêu tối hậu? Phải chăng, tu thân, tề gia, trị
quốc, bình thiên hạ là lý tưởng tuyệt đối của con người hay đó chỉ là cái Đạo
đặt ra theo thời gian, không gian và thị hiếu của con người? Nếu vậy thì Đạo đó
cũng sẽ do thời gian, không gian và thị hiếu con người đào thải, và đã vậy thì
tất nhiên không phải là Đạo Thường.
-
Bài xích lý tưởng công danh. Theo Nho học,
người quân tử là người mẫu mực, rường cột của thiên hạ cho nên phải lập công
bồi đức, và “phải có danh gì với núi sông”. Lão Tử lại chủ trương “vô kỷ,
vô công, vô danh”. Và nếu có gì làm cho thiên hạ thì cũng “công thành
nhi phất cư”
(việc thành mà không ở
lại) - LTĐĐK ch. 2, hoặc nói rõ hơn “công toại thân thoái, thiên chi
Đạo” (Đạo lý giữa trời đất là xong việc thì lui thân) - LTĐĐK
ch. 9, hoặc
“Công thành bất danh hữu” (việc xong không thể để tên) – LTĐĐK
ch.34), vì Đạo vốn kín đáo không cần tên tuổi (Đạo ẩn vô danh)
- LTĐĐK ch. 41.
Vì
những lý do trên, mà Lão Tử Đạo Đức Kinh đưa ra để phản bác Đạo Hữu Vi, chúng
tôi nghĩ rằng, những chữ Đạo trong câu là ám chỉ Đạo hữu vi và Đạo Vô vi, Đạo
không phải thường và Đạo thường. Vậy để dễ phân biệt chúng tôi tạm đánh số như
sau:
Đạo
(1) khả Đạo (2) phi thường Đạo (3).
a/
Đạo (1) là Đạo nhân vi, tương đối, là hệ thống luận lý và triết học do
lý trí con người đặt ra. Đó là chân lý mặc ước (vérité conventionnelle), hoặc
chân lý tương đối (vérité relative). Trong Phật học gọi là tục đế (sammuti
sacca), chân lý của thế gian. Ở đây đặc biệt ám chỉ Đạo hữu vi của Khổng, Mặc.
b/
Đạo (2) là Đạo tự nhiên, vô vi, là thực tại tuyệt đối, là thế giới bản
nguyên chân thực trong tự tánh. Nhà Phật gọi là chân như (yathàbhùta) thực
tánh (sabhàva), nó vượt ngoài lý trí, ngôn ngữ, khái niệm triết học và
hệ thống luận lý. Đó là chân lý cứu cánh (vérité finale) hoặc chân lý
tuyệt đối (vérité absolute). Thuật ngữ Phật giáo gọi là chân đế hay
đệ nhất nghĩa đế (paramattha sacca), chân lý không phải thuộc nhân vi,
chế định.
c/
Đạo (3) đồng nghĩa với Đạo (2) nhưng nhấn mạnh yếu tố “thường” của
Đạo đích thực. Thường ở đây không đối lập với vô thường, nên không thể dịch là
thường hằng, vĩnh cửu hay bất di bất dịch. Trong Đạo tự nhiên, vô vi, thường
hay vô thường đều bình đẳng.
Trong
Vi Tiếu có kể câu chuyện về vĩnh cửu như sau:
Một
đạo sĩ tu pháp trường sinh gặp một Thiền sư liền hỏi:
-
Đạo Phật có tin một thế giới vĩnh cửu không?
Sư
chỉ một giọt sương trên đóa hoa phù dung vừa mới nở, nói:
-
Có, đấy chính là thế giới vĩnh cửu.
Đạo
sĩ ngạc nhiên:
-
Đức Phật cũng nói: “Các pháp hữu vi là vô thường” kia mà?
Sư
nói:
-
Thế ông tưởng cái gì lâu dài mới là vĩnh cửu sao?
Tuy
đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn nhưng nó đang biểu hiện tánh thường (tự nhiên,
vô vi) của Đạo. Thường hằng, vĩnh cửu, mà bản tiếng Anh dịch là “eternal”, chỉ
là thời gian kéo dài bất tận, là niềm mơ ước khát khao mà nhiều người kiếm tìm
vô vọng. Vì họ không biết rằng vĩnh cửu chính là sát-na sinh diệt, hay nói đúng
hơn là vượt khỏi thời gian (akàliko), một tính chất tất yếu của thực tại (pháp
– dhamma). Trong Phật học ít khi dùng chữ thường mà chỉ nói là chơn thường để
tránh ý niệm thường hằng trong thường kiến của tà đạo. Chơn thường vượt ra
ngoài khái niệm vô thường và thường của thời gian tâm lý của tư tưởng. Nhưng
chơn thường lại đồng nghĩa với thực tánh vô thường (vô thường thị thường). Do
đó chúng tôi hoàn toàn đồng ý với cụ Nghiêm Toản và cụ Nguyễn Duy Cần là cứ để
nguyên chữ thường, rất hàm súc, mà không cần dịch nghĩa.
Riêng
chữ “khả” chúng tôi xem như một động từ. Đúng ra nó chỉ là một trợ động
từ (auxiliary verb), nhưng chúng tôi nghĩ rằng động từ theo sau được giản lược
(hiểu ngầm) để cho bốn câu đầu mỗi câu đúng sáu chữ. Trong thi phú cách giản
lược này rất thông dụng. Cho nên chữ “khả” chúng tôi dịch với nghĩa “có thể la,
có thể cho là, được đem so sánh vơi”. Vậy toàn câu
chúng tôi dịch như sau:
“Đạo
hữu vi (1) mà có thể cho là Đạo thực (2) thì không phải Đạo thường (3)”
Đạo
hữu vi do con người thi thiết (nhân vi) như Tam cương, Ngũ thường, Tam tòng, Tứ
đức, vị tha, kiêm ái v.v… có thể là đạo đức nhân luân rất hữu ích giữa cuộc
đời, nhưng nếu đem so với Đạo vô vi tự nhiên thiên biến vạn hóa, thì nó vẫn còn
nằm trong vòng quy ước hạn hẹp, tùy thuộc thời gian, không gian do con người
chế định chứ không phải là Đạo thường.
Nói
theo ngôn ngữ triết học thì câu này có thể dịch là: chân lý mặc ước
(conventional truth) mà được đem so với chân lý cứu cánh (final truth) thì vẫn
còn quá hạn hẹp, không thể là chân lý phổ quát được (universal truth).
Cũng
vậy, nếu dịch theo ngôn ngữ Phật học thì câu này có nghĩa là: Chế định pháp
(pannatti dhamma) so với chân nghĩa pháp (paramattha dhamma) thì chỉ thuộc về
thế gian pháp (lokiya dhamma) chứ không thể là xuất thế pháp (lokuttara dhamma)
được.
B/
Trong câu I.b “Danh (1) khả Danh (2) phi thường Danh (3)” cũng vậy, vì
đối nhau từng chữ với câu I.a nên ba chữ danh phải là danh từ mới hợp lý. Nhưng
trước khi trình bày quan điểm riêng của mình, chúng tôi xin trích dẫn một số
bản dịch khác như sau:
1)
Bản Lão Tử
Đạo Đức Kinh do cụ Nghiêm Toản dịch: “Tên có thể gọi được không phải tên
thường”.
2)
Bản Lão Tử
Đạo Đức Kinh do cụ Nguyễn Duy Cần dịch: “Danh (mà ta) có thể gọi được, không
(còn) phải là Danh thường.”
3)
Bản Lão Tử
Đạo Đức Kinh do cụ Nguyễn Hiến Lê dịch: “Tên mà có thể đặt ra để gọi nó (đạo)
thì không phải là tên vĩnh cửu bất biến.”
4)
Bản Lao Tzu Tao Teh
Ching do John C. H. Wu dịch: “Names can be named, but not the Eternal Name”.
5)
Bản Lao Tsu Tao Te
Ching do Gia-Fu-Feng và Jane English dịch: “The name that can be named is not
the eternal name”.
Cả
năm bản dịch đều xem chữ Danh (2) như động từ với nghĩa là đặt tên, gọi
tên. Nhưng chúng tôi thấy dịch như vậy hình như hơi gượng, bởi vì đã là tên thì
sao lại không gọi được? Vì lý do đó chúng tôi nghĩ rằng Lão Tử Đạo Đức Kinh đưa
ra một “thường danh” để phê phán cái “phi thường danh” trong
thuyết “chính danh” của Đức Khổng Tử.
Thuyết
chính danh của Đức Khổng Tử đại khái cho rằng: Vua phải ra vua, tôi phải
ra tôi, cha phải ra cha, con phải ra con (quân quân, thần thần, phụ phụ, tử tử).
Điều này mới nghe có vẻ như là một hệ luận của nguyên lý “thời vị trung chính”
trong Dịch lý, nên hoàn toàn đúng đắn và nhất là có ích lợi nhất định nào đó
cho nền chính trị đạo đức đương thời. Nhưng vấn đề ở chỗ ai là người có tham
quyền đặt để nghiêm nhặt cái luật tắc quy định vua như thế nào mới xứng đáng là
vua, tôi như thế nào mới xứng đáng là tôi v.v… Những quy định về quyền hạn và
nhiệm vụ của một vị vua như thế có đúng với bản chất đích thực của vị vua đó
hay không? Vua cũng là con người, với tất cả bản chất một con người, vì sao vua
lại được tôn xưng danh hiệu “Thiên tử”, có quyền “thế thiên hành đạo”?
Còn tôi cũng là con người với tất cả bản chất của một con người vì sao lại bị
bó buộc phải trung thành tuyệt đối với vua, đến nỗi, “Quân xử thần tử, thần bất
tử bất trung”?
Vậy,
như thế nào mới thật là chính danh? Có thể Khổng, Mặc đưa ra những phẩm cách
Vương Đạo thật hợp lý và thật lương thiện, nhưng quá lý tưởng và quá hữu vi nên
trong thực tế lịch sử không có bao nhiêu vị vua có thể thực hiện được. Và nếu
có thực hiện được thì rất có thể sẽ đem lại một sự ổn định nào đó mà thực chất
là gượng ép và không bền.
Nếu
con người được sống trong bản chất tự nhiên vô vi của Đạo, thì Đức tự tỏa sáng
ở mọi người, mà tôn ti trật tự không cần sắp xếp vẫn được hài hòa. Lão Tử nói:
“Ngã
vô vi nhi dân tự hóa,
Ngã
hiếu tịnh nhi dân tự chính”
(Ta
vô vi mà dân tự hóa,
Ta
ưa tịnh mà dân tự chính)
Tổ
Huệ Năng nói: “Hà kỳ tự tánh bổn tự cụ túc” (Chẳng dè tự tánh vốn tự đầy đủ).
“Tự tánh” là Đạo, “tự cụ túc” là Đức, vì không kiến tánh, tức
không thấy Đạo, nên không thấy đức, vì không thấy Đức nên mới phải chính danh,
đó hẳn là điều bất đắc dĩ.
Phẩm
chất quy định dù tốt đến đâu cũng không tự đầy đủ như Đức lớn của Đạo. Đạo là
thể tánh, Đức là tướng dụng. Tướng dụng tự nó không tên nhưng tùy sở dụng, tùy
sự tướng mà đặt tên. Đã đặt tên thì cứ gọi, nhưng gọi mà đừng lầm danh với
thực, hoặc hơn thế nữa là đừng chấp lấy danh mà lại bỏ thực.
Chính
danh chẳng khác nào trò đóng tuồng. Lên sân khấu thì phải đóng vai cho đúng
kịch bản, nhưng có nhập vai đến đâu cũng đừng quên con người thực của mình.
Chuyện
xưa kể rằng, có một anh chàng chuyên đóng vai vua trong một gánh hát. Một hôm
đi ngoài đường, đang đói bụng, thấy người bán chè, anh vuốt râu phán: “Khanh
hãy mau dâng lên trẫm một chén chè”. Người bán chè tưởng thằng điên toan bỏ
chạy. “Vua” nổi giận quát: “Bay đâu, hãy chém đầu nó cho ta”. Nhưng “nhà vua”
chỉ nghe tiếng cười rộ của những người bộ hành đáp lại.
Chính
vì cái bệnh say mê đóng tuồng dưới nhãn hiệu chính danh mà bao nhiêu công hầu
khanh tướng… chẳng khác nào “mộng tử túy sinh”. Cho nên Lão Tử Đạo Đức
Kinh mới gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh: “Danh khả danh phi thường danh”
để đánh thức những người đang ngủ quên trong chút hư danh mộng ảo.
Như
vậy, theo chúng tôi hiểu, 3 chữ Danh trong câu 1.b đều là danh từ với nghĩa là
tên, nhưng ám chỉ ba sự kiện khác nhau. Trong Abhidhamma Phật giáo có phân biệt
hai loại tên: Tên để chỉ một khái niệm vật có thực (vijjamàna nàmapannatti =
danh khái niệm thực), và tên để chỉ một khái niệm vật không có thực (avijjamàna
nàmapannatti = danh khái niệm giả).
Danh
chính là tên gọi vật có thực thể và không có thực thể. Chúng ta tạm gọi tên
không thực thể là tên giả định và tên có thực thể là tên chỉ định
để dễ phân biệt:
1)
Tên giả định
là tên mà nội dung muốn ám chỉ không có thật. Nó chỉ nói lên tính chất mà người
gọi quy định để áp đặt lên một sự vật.
Ví
dụ như: vua, tôi, cha, con, chồng, vợ, anh, em v.v… chỉ có tính chất qui định
về mặt tôn ti trật tự và luân lý xã hội để dễ quan hệ tiếp xúc với nhau.
Hoặc
như: chủ tịch, thủ tướng, giám đốc, công nhân, kỹ sư, bác sĩ v.v… chỉ có tính
chất qui định về mặt địa vị, chức năng để dễ phân chia quyền hạn, nhiệm vụ của
mỗi người.
Hoặc
như: tôi, anh, nó, chúng tôi, các anh, chúng nó v.v... chỉ có tính chất qui
định về mặt xưng hô, đại diện cho nhân vật được nói đến trong quan hệ với nhau.
Hoặc
như: Lê Văn A, Nguyễn Thị B, Trương Đình X v.v… được dùng như những ký hiệu để
đánh dấu “hồ sơ cá nhân” của mỗi người.
Hoặc
như: ổi, xoài, mèo, chó, người, vật v.v… có tính chất quy định về mặt giống
loại của mỗi sự vật để dễ hệ thống hóa.
Và
còn rất nhiều loại tên tương tự, nhưng nói chung là chỉ có tên không có thực.
Nếu không thấy được tính chất rỗng không của nó thì rất dễ chấp danh làm thực
rồi dựng lên ảo tưởng về ngã và pháp.
Ví
dụ, khi nói “tôi là cha”, thì phải hiểu rằng đó hoàn toàn chỉ là một khái niệm
giả lập. “Tôi” là tên giả lập, “cha” cũng là tên giả lập. Cả hai đều là hữu
danh vô thực.
Mỗi
người có thể cùng lúc mang nhiều tên gọi khác nhau: Anh ta tự gọi mình là tôi,
nhưng người khác gọi anh ta là mày, nó, em, anh, chú, bác, con, cháu, cha, ông,
ông nội, ông ngoại, bác sĩ, giám đốc v.v… và lại còn một tên riêng Nguyễn Văn X
nữa. Vậy trong những tên gọi đó tên nào là tên thật của anh? Nếu quả thật anh
ta là cha, bất di bất dịch, thì sao lại được gọi là chú, cháu, anh, em… nữa?
Đơn giản chỉ vì đó là tên giả định (avijjamàna nàmapannatti) thì làm sao tìm
cho ra được thực thể!
Lão
Tử hỏi:
Thỉ
chế hữu danh
Danh
diệc ký hữu,
Phù
diệc tương tri chỉ
Tri
chỉ khả dĩ bất đãi.
(Bắt
đầu chế định mới có tên, đã có tên rồi, ôi cũng phải biết dừng, biết dừng không
lỗi). Biết dừng tức là không
chấp vào cái hư danh giả lập, cho dù đó có là “chính danh” đi nữa, thì
may ra mới tránh được lỗi lầm tai hại.
2)
Tên chỉ định
là tên gọi cái có thực. Có thực thể đây chỉ có nghĩa là “có sự kiện hay hiện
tượng xảy ra thực”. Một hiện tượng thực hữu là khi dù nó có được gọi
tên hay không thì nó vẫn hiện hữu. Có tên chỉ để gọi thôi chứ không phải chính
là thực thể mà nó mang tên. Trong vũ trụ bao la này có những con người, những
vật chưa ai biết tới để đặt tên vậy mà chúng vẫn hiện hữu? Ngay cả những ngôi
sao thấy được trên bầu trời cũng có đủ chữ nghĩa đâu mà đặt tên cho hết?
Văn
học Abhidhamma (A-Tỳ-Đàm) Phật giáo gọi loại tên chỉ định này là
danh khái niệm thực (vijjamàna nàmapannatti) để chỉ những hien tượng có
thực thể như:
-Tứ
đại: đất, nước, gió, lửa (xin đừng hiểu theo nghĩa thường, mà hiểu như
yếu tính của mỗi thành tố trong sự cấu tạo vật chất: Đất là tính cứng
mềm và thô tế của vật thể, nước là tính trơn ướt và liên kết, lửa
là tính nóng lạnh và thành thục, gió là tính chuyển động và linh hoạt).
Nếu thiếu một trong bốn yếu tính này không thể cấu tạo thành bất cứ vật thể
nào.
-
Ngũ uẩn: Sac, thọ, tưởng, hành,
thức. Sắc: hien tượng đối xúc trong quan hệ sinh vật lý. Thọ: cảm
giác tâm sinh lý. Tưởng: tri giác tổng biệt tính tướng của đối tượng. Hành:
phản ứng tâm lý trrên đối tượng. Thức: nhận biết và thu thập kinh
nghiệm.
-
12 xứ: Nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt,
thân, ý (sáu nội xứ)
Sắc, thanh, hương, vị,
xúc, pháp (sáu ngoại xứ)
-
18 giới: 12 xứ + 6 thức trước
khi đối xúc giữa 6 nội ngoại xứ.
-
4 thắng pháp: tâm, tâm sở, sắc,
Niết Bàn.
-
4 sự thật: Khổ, tập, diệt, đạo.
Ở
đây chúng tôi chỉ nêu ra một số “tên chỉ định” tiêu biểu hầu dễ phân
biệt với tên giả định mà thôi, chứ không nói nhiều để khỏi bị lạc đề.
Bây
giờ chúng tôi xin lấy một ví dụ: khi có ai đó kêu tên chúng ta “Anh X à!” thì
thật sự chẳng có ai là “Anh X” cả, vì đó chỉ là tên giả định, nhưng âm thanh
phát ra từ miệng người gọi thì có thật (thanh ngoại xứ). Quan năng nghe phản
ứng trước âm thanh đó của lỗ tai cũng có thật (nhĩ nội xứ). Chức năng nhận ra
âm thanh của lỗ tai cũng có thật (nhĩ thức giới). Cảm giác phát sinh do sư đối
xúc giữa âm thanh – nhĩ môn – nhĩ thức, như nghe êm tai hay chói tai cũng có
thật (thọ uẩn). Sự phân biệt âm thanh cùng với thuộc tính của nó cũng có thật
(tưởng uẩn). Phản ứng vui buồn khi nghe âm thanh đó cũng có thật (hành uẩn). Sự
nhận thức và thu thập toàn bộ diễn trình tương giao tâm sinh vật lý giữa âm
thanh và nhĩ môn cũng có thật (thức uẩn). Cũng xin nhắc lại một lần nữa, từ “có
thật” ở đây không có nghĩa là “hằng hữu” mà chỉ là “có hiện tượng xảy ra”, hiện
tượng đó phần lớn là sinh diệt vô thường nhưng xảy ra thật sự chứ không hư danh
như tên giả định.
Những
người kẹt vào “danh giả định” chẳng khác nào nằm mơ mà tưởng thực. Họ có thể hy
sinh cái thân mạng đang hiện hữu để đổi lấy chút hư danh mộng ảo. Cho nên Lão
Tử đã đặt ra một câu hỏi để đánh thức họ khỏi giấc mộng hoàng lương:
“Danh
dữ thân thục thân?”
(Danh
hư và thân thực cái nào mật thiết hơn?)
- LTĐĐK ch. 44.
Cho
dù cái danh đó là “chính danh” đi nữa thì cũng còn quá xa với con người
thật (thân) của chính mình.
Còn
những người kẹt vào “danh chỉ định” mà không thấy cái được chỉ định, thì
cũng chẳng khác nào thả mồi bắt bóng, đáy nước mò trăng.
Danh
(3) là “thường danh” đồng
nghĩa với “vô danh” hay “như thị” (yathàtathatà) trong Phật học.
Đó là cái “tên” trung thực nhất tự biểu hiện qua tánh, tướng, thể, dụng,
tác, nhân, quả, duyên, báo, và tính chất toàn diện của mỗi sự vật (pháp). Mọi
vật đều tự trình hiện “tên” mình qua đặc tính tự nội (self characteristic) mà
Duy Thức học gọi là “nhậm trì tự tánh quỹ sanh vật giải” tức là mỗi pháp
giữ đặc tính riêng của mình nhờ đó chúng ta có thể phân biệt được.
Nhiều
người khi bắt gặp một vật gì mới lạ họ phải hỏi cho được tên, bằng không thì
cũng phải vận dụng toàn bộ ký ức của mình để xem vật đó giống cái gì mà mình đã
biết tên biết họ. Hình như họ chỉ quan tâm cái tên đã được mã hóa đó để mau mau
đưa vào bộ nhớ chứ không để ý gì đến chính hiện vật đang tự “xưng tên” một cách
trọn vẹn ngay trước mắt mình. Hai mươi năm sau khi gặp lại vật này họ chỉ cần
loay hoay moi cái tên mã hóa ra và nói một cách tự tin “tôi đã biết rồi”, chẳng
cần nhìn thấy sau 20 năm vật đó bây giờ biến đổi ra sao!
Vì
vậy, Lão Tử khuyên chúng ta không nên coi trọng cái tên, dù là tên giả định hay
tên chỉ định, mà chỉ nên chú ý vào tình trạng sơ nguyên, mộc mạc, không tên
không tuổi của sự sự vật vật (Dĩ vô danh chi phác)
- LTĐĐK ch. 37.
Cái
tên không tên này mới không bao giờ thay đổi. Nhưng xin đừng hiểu không thay
đổi là vĩnh hằng bất biến mà chỉ có nghĩa là không bị đổi thay theo ý niệm khác
nhau của từng tên gọi hay trong ý niệm sai khác của mỗi người. Như yếu tính
thực thể (thực tính) đằng sau những tên gọi, thì không thay đổi so với sự thay
đổi liên tục của các ý niệm tên gọi gán ghép vào cho nó. (Xin lưu ý một điều
hơi tế nhị là thực tính không thay đổi nhưng hiện tướng mang thực tính đó thì
vẫn luôn luôn thay đổi, ngược lại, khái niệm và tên gọi thì có thể thay đổi
nhưng nó lại không có thực để biến đổi vô thường).
Ví
dụ, cùng một hiện tướng mà khi thì gọi là cha, khi thì gọi là con, khi là anh,
khi là em, hoặc chú, bác, ông, thằng v.v… Hiện tướng đó khi chưa được định danh
thì có vẻ như mập mờ bất định (hốt hề hoảng hề) nhưng bên trong lại hàm
chứa tinh thể (kỳ trung hữu tinh), bên trong rất thực (kỳ trung thậm
chân), bên trong đáng tin (kỳ trung hữu tín), cho nên cái “tên
không tên” (thường danh) của nó thì xưa nay không hề suy giảm (tự cổ cập
kim, kỳ danh bất khứ)
- LTĐĐK, ch. 21.
Tuy
nhiên, có một điều rất nguy hiểm dễ đưa đến nhầm lẫn giữa cái không tên nhưng
có khái niệm và cái không tên vượt ngoài khái niệm. Chính vì điều này mà trong
văn học Abhidhamma, Đức Phật đã phân tích “cái tên không tên” một cách
rõ ràng hơn Lão Tử Đạo Đức Kinh nhiều. Có hai cái không tên:
a)
Cái không tên nhưng có
khái niệm gọi là nghĩa khái
niệm hay vật khái niệm (attha pannatti), nghĩa là tưởng chỉ nắm bắt đối
tượng qua ý tượng (hình ảnh) hay ý niệm (ý nghĩa) chứ không thâm nhập được bản
thể chân như (yathàtathatà) hay tự tánh (sabhàva) của pháp. Nói gọn là chỉ thấy
tướng không thấy tánh. Hay chỉ thấy ngoại diện mà không thấy toàn diện.
Ngoại
diện đại khái gồm có:
-
Khái niệm về hình dáng (santhàna) như núi cao, sông dài, đất rộng, mây trắng,
nước trong v.v…
-
Khái niệm về tổng hợp (samùha) như xe, nhà, làng, bức tranh, pho tượng v.v..
phải tập hợp nhiều yếu tố mà thành chứ không thể tự nhiên có.
-
Khái niệm về phương hướng (disà) như Đông,
-
Khái niệm về thời gian (kàla) như sáng, trưa, chiều, tối, xuân, hạ, thu, đông
v.v…
-
Khái niệm về khoảng không (àkàsa) như hư không, lỗ trống, kẽ hở giữa các sắc tứ
đại v.v…
-
Khái niệm về đề mục thiền (Kasina) như đất, nưốc, lủa, gió, xanh, vàng, đỏ,
trắng v.v.
-
Khái niệm về thiền tướng (nimitta) như những hình ảnh thô tướng, tợ tướng,
quang tướng v.v. trong thiền định.
b)
Cái không tên không
khái niệm
tạm gọi là chân đế hay đệ nhất nghĩa đế (paramattha sacca), chính cái
thực tánh này Lão Tử cũng nói không có tên nhưng tạm gọi là Đạo (Ngô bất tri kỳ
danh, tự chi viết Đạo). Đó là thế giới bản nguyên, tự nhiên, của thiên
địa vạn vật mà Đạo Phật gọi là tự tánh pháp (paramattha dhammà)
Trong
danh chỉ định nếu ta bỏ cái danh đi mà chỉ thấy cái được chỉ định thì có hai
trường hợp:
-
Trong trường hợp thấy bằng tưởng tri (sanjànàti) hay thức tri (vijànàti)
chỉ thấy được vật khái niệm hay nghĩa khái niệm mà thôi (thấy ngoại diện
và phiến diện)
-
Trường hợp thấy bằng tuệ tri (pajànàti) thì mới thấy được thế giới đệ nhất
nghĩa đế hay bản nguyên chân thực của Đạo (thấy toàn diện)
Cũng
theo văn học Abhidhamma, có 4 tiến trình ý thức tiếp trợ ngay sau một trong năm
tiến trình tâm qua ngũ môn để nhận thức đối tượng. Đây là quá trình khái niệm
hóa đối tượng mà tưởng đóng vai trò then chốt.
Mỗi
tiến trình khởi đầu bởi ý môn hướng tâm (manodvàravajjana) tiếp nhận đối tượng
pháp trần. Pháp trần này là hình ảnh thu được từ đối tượng ngoại trần qua năm
thức giác quan vừa mới diễn ra trước đó. Bốn tiến trình ý thức tiếp trợ diễn
biến trình tự như sau:
-
Giai đoạn 1: Tiến trình phân
biệt tính đặc thù từng phần của đối tượng vừa được tiếp nhận lần đầu tiên qua ý
môn tiếp sau tiến trình ngũ môn. Đó là tiến trình phân tích (atìtaggahana).
-
Giai đoạn 2: Tiến trình liên kết các phần đã phân biệt được thành một
đặc tính tổng thể của đối tượng. Đó là tiến trình tổng hợp (samùhaggahana).
Ví dụ đặc tính sắc, thanh, hương, vị... hoặc đất, nước, lửa, gió v.v.
Đối
tượng của ba giai đoạn trên đều là thực tánh pháp (đạo thường, danh thường)
-
Giai đoạn 3: sau khi nhận được đặc tính tổng thể, ý bắt đầu hình thành
tổng tướng của đối tượng và vật khái niệm (attha pannatti) xuất hiện, tướng
khái niệm này thường không đầy đủ có thể do sự nắm bắt hời hợt, thiếu chú ý,
hoặc đối tượng không đủ mạnh để thu hút sự chú ý, nhưng cho dù có quan sát kỹ
thì vật khái niệm bao giờ cũng phiến diện. Tưởng có thể bổ sung ký ức hoặc
tưởng tượng của mình vào để đưa ra một hình ảnh (tướng) tương đối có thể
kết luận được là vật gì.
Phần
lớn giai đoạn này đối tượng bị bóp méo thành một tướng chủ quan khác xa với
thực tướng của đối tượng. Chẳng hạn thấy sợi giây thành con rắn, nghe tiếng
pháo tưởng tiếng bom.
-
Giai đoạn 4:
sau khi kết luận đó là vật gì thì trong trường hợp đã biết vật đó rồi
lập tức hồi tưởng cung cấp tên gọi của vật đó. Trong trường hợp đối tượng là
vật lạ thì giai đoạn 3 sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần để cung cấp thông tin rõ hơn
cho giai đoạn 4 có thời gian đặt tên cho đối tượng. Quá trình này gọi là danh
khái niệm (nàma pannatti). Ngay cả trường hợp vật chưa biết cũng vẫn bị ký ức
xen vào. Ví dụ như thấy cái hoa giống đuôi chồn liền đặt là hoa đuôi chồn chẳng
hạn. Giai đoạn này cũng được Mã Minh (Asvaghosha) gọi là “kế danh tự tướng”.
Nếu
tên gọi ở giai đoạn này chỉ định được thực thể thì gọi là danh khái niệm thực
(vijjamàna pannatti). Nếu tên gọi đó chỉ là giả định không có thực thể thì gọi
là danh khái niệm giả (avijjamàna pannatti), như chúng tôi đã
trình bày ở trên.
Trong
trường hợp tai nghe một tên gọi thì giai đoạn 4 đến trước giai đoạn 3, vì nghe
tên trước mới thấy tướng sau. Ví dụ nghe tên trái ổi trước mới tưởng ra hình
trái ổi sau.
Như vậy, chúng ta có thể đưa ra một bảng so sánh trình tự thoái hóa trong nhận thức về Đạo với Chân Đế như sau:
Từ những lý giải trên, chúng tôi
xin dịch câu “Danh (1) khả danh (2) phi thường danh (3)” như sau:
“Giả danh (1) mà có thể cho là thực danh (2) thì đâu phải là thường danh
(3)”
Hoặc
nếu áp dụng cho thuyết chính danh thì:
“Thuyết
chính danh (1) mà có thể cho là thực danh (2) thì không phải là thường danh
(3)”.
Hoặc
nói theo Đạo Phật thì kinh điển giống như ngón tay chỉ mặt trăng, say mê kinh
điển thì chỉ thấy ngôn pháp chứ không thấy được chân pháp, cũng như ham nhìn
ngón tay thì bao giờ mơi thấy được mặt trăng? Vậy chúng ta có thể nói:
“Ngón
tay chỉ mặt trăng (1) mà có thể cho là mặt trăng (2) thì không phải là mặt
trăng thật (3)”
B/
Trong đoạn II, câu a và b, đều có hai cách chấm câu khác nhau:
-
Theo Vương Bật thì vô
danh và hữu danh xem như từ kép, cho nên có thể viết:
II.a. Vô danh, thiên địa chi thỉ.
II.b.
Hữu danh, vạn vật chi mẫu.
Bản
Lão Tử Đạo Đức Kinh của cụ Nguyễn Duy Cần, John C. H. Wu lấy theo bản của Vương
Bật. Bản của Gia-Fu-Feng và Jane English lấy theo bản cổ không có chấm câu,
nhưng khi dịch cũng theo bản của Vương Bật.
Theo
Tư Mã Quang, Vương An Thạch, Tô Thức, Lương Khải Siêu thì vô và hữu đứng riêng,
còn chữ danh là động từ, vậy có thể viết:
IIa
–Vô, danh thiên địa chi thỉ,
IIb
– Hữu, danh vạn vật chi mẫu.
Bản
Lão Tử Đạo Đức Kinh của cụ Nguyễn Hiến Lê, tiểu luận của cụ Ngô Tất Tố về Lão
Tử, chấm câu theo cách sau. Còn bản của cụ Nghiêm Toản dùng cả hai cách. Chúng
tôi cũng đồng ý theo cách chấm câu thứ hai vì thấy hữu lý hơn.
Về
mặt dịch thuật thì tùy theo cách đọc ngắt khoảng khác nhau nên cũng có hai cách
dịch khác nhau:
1)
Theo bản của Vương
Bật:
-
Cụ Nguyễn Duy Cần
dịch: “không tên, là gốc của trời đất, có tên, là mẹ của vạn vật.”
-
Cụ Nghiêm Toản dịch: “không
tên là trước trời đất, có tên là mẹ muôn vật.”
-
John C. H. Wu dịch: “As
the Origin of heaven–and–earth it is nameless; as The Mother of all things, it
is the nameable.”
-
Gia-Fu-Feng và Jane
English dịch: “The nameless is the beginning of heaven and earth. The named is
the mother of ten thousand things.”
2)
Theo bản dịch của Tư
Mã Quang, Vương An Thạch v.v.
-
Cụ Nghiêm Toản dịch: “không,
gọi là cái trước trời đất; có, gọi là mẹ muôn loài.”
-
Cụ Nguyễn Hiến Lê
dịch: “không, là gọi cái bản thủy của trời đất; Có, là gọi mẹ sinh ra muôn vật.”
-
Cụ Ngô Tất Tố tuy
không trực tiếp dịch nhưng cũng lý giải theo nghĩa vô và hữu chứ
không theo nghĩa vô danh, hữu danh của Vương Bật.
Chính
Vương Bật chú giải về vô danh, hữu danh trong 3 câu II.a và II.b như sau: “Phàm
cái gì có đều bắt nguồn từ không, cho nên lúc không hình, không tên tức là
nguồn gốc của vạn vật, đến lúc có hình có tên tức trưởng dưỡng nó, định trị nó
là mẹ nó vậy.”
(Phàm
hữu giai thỉ ư vô, cố mạt hình vô danh chi thời tắc vi vạn vật chi thỉ, cập kỳ
hữu hình hữu danh chi thời tắc trưởng chi dục chi đình chi độc chi vi kỳ mẫu
dã).
Như
thế, tuy nói vô danh, hữu danh nhưng Vương Bật cũng vẫn cho là bắt nguồn từ vô
và hữu. Y như atthapannatti và nàmapannatti đều xuất phát từ paramattha, như
chúng tôi đã trình bày trong câu “danh khả danh phi thường danh” vậy.
Do
đó, chúng tôi nghĩ rằng chấm câu và dịch theo cách thứ hai đúng hơn, vì nó sẽ
phù hợp và nhất quán với toàn chương, nhất là đoạn III và IV kế đó. Nhưng nói
vô danh, hữu danh cũng không phải hoàn toàn vô lý, chỉ không lột được hết ý mà
thôi.
Từ
vô và hữu được chính Lão Tử nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong Đạo
Đức Kinh. Nhưng ở mỗi nơi có thể có một nghĩa khác nhau.
1)
Vô
và hữu theo nghĩa khoảng không và vật thể: trong sự cấu tạo của vật chất
luôn luôn phải có hai yếu tố này mới thành hình được. Dù là một đơn vị nhỏ nhất
như nguyên tử thì cũng phải có các dương điện tử, âm điện tử, trung hòa tử v.v.
hay nói cách khác là có những hạt và khoảng không giữa những hạt giúp cho những
hạt điện tử này có thể lưu chuyển được. Vật chất được hiểu theo nghĩa sóng hay
lượng tử thì cũng đều như vậy.
Trong
Phật giáo và triết học Ấn Độ cũng nói rằng thành phần cấu tạo vật chất tối
thiểu phải có 5 yếu tố: đất, nước, lửa, gió và khoảng không. Văn học Abhidhamma
gọi khoảng không này là giới hạn sắc (pariccheda rùpa) tức là hư không giới
(àkàsadhàtu). Nếu thiếu yếu tố giới hạn này thì mọi vật trên đời sẽ dính liền
nhau thành một khối liền lĩ. Cho nên nhờ có yếu tố “vô” này mà chúng ta mới có
thể phân biệt được những cái “hữu”. Và chính cái “vô” này lại trở thành cái
dụng của cái hữu. Lão Tử nói: “Ba mươi căm chung một bầu, ngay chỗ không, có
dụng của xe. Nhồi đất để làm chén, ngay chỗ không, có dụng của chén. Đục cửa
nẻo để làm nhà, ngay chỗ không, có dụng của nhà. Cho nên, có là để làm lợi,
không là để làm dụng.” (Tam thập phúc, cộng nhất cốc, đương kỳ vô, hữu
xa chi dụng. Duyên thực dĩ vi khí, đương kỳ vô hữu khí chi dụng. Tạc hộ dũ dĩ
vi thất, đương kỳ vô, hữu thất chi dụng. Cố, hữu chi vi lợi, vô chi dĩ vi dụng.
- LTĐĐK ch. 11.)
Như
vậy vật thể và khoảng không hòa hợp với nhau để tạo thành muôn loài vạn vật
trên đời.
2)
Vô
và hữu hiểu theo nghĩa sinh diệt: Bất kỳ một vật gì hiện hữu, có hiện
tượng, có sự tướng, có tướng dụng đều gọi là hữu. Nhưng không có vật gì tự hữu
mà không do nhiều yếu tố tạo thành. Khi các yếu tố hợp thì sinh, khi các yếu tố
tan thì diệt. Như vậy từ vô (chưa có vật đó) sinh ra hữu (vật đó xuất hiện),
rồi từ hữu lại trở về vô (vật đó hoại diệt).
Ví
dụ, trứng bướm tự hoại để thành sâu, sâu hoại để thành nhộng, nhộng hoại để
thành bướm v.v…
Lão
Tử nói: “Muôn vật trên đời sinh ra từ có, có sinh từ không” (Thiên hạ vạn vật
sinh ư hữu, hữu sinh ư vô)
- LTĐĐK, ch. 40.
Trong
kinh Tăng Nhất A Hàm cũng viết:
“Pháp
pháp tương loạn,
Pháp
pháp tự tức,
Pháp
năng sinh pháp,
Pháp
năng diệt pháp,
Nhất
thiết sở hữu,
Giai
quy ư không.”
(Pháp
với pháp cùng loạn, pháp với pháp tự dứt, pháp có thể sinh pháp, pháp có thể
diệt pháp, mọi cái có đều trở về không).
Hoặc
kinh Majjhima Nikàya nói:
“Cái
này có cái kia có,
Cái
này sinh, cái kia sinh,
Cái
này không cái kia không,
Cái
này diệt, cái kia diệt”
(Imasmim
sati idam hoti
Imass’
upàdà idam uppajjhati
Imasmin
asati idam na hoti,
Imassa
nirodhà idam nirujjhati)
Vạn
Hạnh Thiền sư cũng nói: “Thân như ánh chớp có rồi không” (Thân như điện
ảnh hữu hoàn vô) và đó chính là khía cạnh sinh diệt mà Lão Tử muốn nói
về tính chất hữu vô của thiên địa vạn vật.
3)
Vô
và hữu theo nghĩa bản thể và hiện tượng: vì thiên địa vạn vật do nhiều
thành tố hợp lại mà hiện hữu nên không có vật nào có tự thể. Vậy bản thể của
tất cả hiện tượng là không, hay nói một cách khác, bản thể của hữu là vô. Tuy
nhiên chính nhờ cái vô đó mà cái hữu mới biến hóa vô cùng.
Lão
Tử nói: “Khoảng không của trời đất giống như ống bể trống không mà bất tận, càng
động thì càng ra” (Thiên địa chi gian, kỳ do thác thược
hồ! Hư nhi bất khuất, động nhi dũ xuất)
- LTĐĐK ch. 5.
Trung
Quán Luận của Long Thọ cũng viết: “Ta nói pháp do nhân duyên sinh tức là không”
(Nhân duyên sở sinh pháp, ngã thuyết thị không). Khi Phật giáo nói: “Nhất thiết
pháp không” (Sabbe dhammà suññatà’ ti) tức là nói bản thể của hữu là vô
và hiện tượng của vô là hữu vậy.
4)
Vô
và hữu theo nghĩa thể và dụng: Thể tánh của thiên địa vạn vật là Đạo và
tướng dụng của Đạo là Đức. Đạo chính là vô, Đức chính là hữu. Vô thì trống
không mà hữu thì dùng hoài không hết (dụng chi bất cần)
- LTĐĐK, ch, 6.
Lão
Tử nói: “Đạo trống không mà dùng mãi không đầy.” (Đạo xung nhi dụng chi
hoặc bất doanh)
- LTĐĐK, ch 4.
5)
Vô
và hữu theo nghĩa hai đối cực tương sinh: từ Đạo cho đến thiên địa vạn
vật luôn luôn là một “nhất nguyên lưỡng tính”, trong đó hai yếu tố đối
nghịch tuy có vẻ tương khắc nhưng lại tương sinh, tương nhiếp, tương dung,
tương tác để tự tồn và phát triển.
Lão
Tử nói: “Đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật. Vạn vật cõng
âm mà bồng dương, đối nghịch để hòa hợp” (Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị
sinh tam, tam sinh vạn vật. Vạn vật phụ âm nhi bảo dương, xung khí dĩ vi hòa)
- LTĐĐK, ch. 42.
Nói
một cách dễ hiểu hơn thì Đạo chính là cái một trong đó có hai đối cực. Hai đối
cực lại hòa hợp thành một (Hỗn chi vi nhất)
– LTĐĐK Ch.14) để thành cái thứ ba, cứ thế
mà dường như tồn sinh mãi mãi (Miên miên nhược tồn)
– LTĐĐK Ch.6.
Hai
đối cực tương sinh đó là đẹp và xấu, thiện và ác, khó và dễ, dài và ngắn, cao
và thấp, âm và thanh, sau và trước, trắng và đen, âm và dương, vô và hữu, v.v…
Cho
nên Lão Tử nói: “Có và không cùng sinh, dễ và khó cùng thành…” (Hữu vô tương
sinh, nan dị tương thành….)
– LTĐĐK, ch. 2, để diễn tả sự sinh hóa
của thiên địa vạn vật trong luật “nhất nguyên lưỡng tính” của Đạo.
6)
Vô
và hữu hiểu theo nghĩa vô vi và hữu vi: vô vi là thế giới tự tánh bản
nguyên, thiên nhiên, chất phác. Hữu vi là thế giới chủ quan ước định, theo tư
kiến tư dục của con người, thế giới mà Duy Thức học gọi là “Tam giới duy tâm vạn
pháp duy thức”, tức là do tâm người biến hiện chứ không phải là thế
giới thực tánh hay bản nguyên của Đạo.
Theo
thiển ý của chúng tôi, thì Lão Tử không phải là một triết gia để đưa ra một vũ
trụ quan hay nhân sinh quan riêng của mình, cũng không phải là một chính trị
gia để đưa ra học thuyết “vô vi nhi trị” để an bang tế thế, như phần lớn
các nhà luận giải Lão Tử Đạo Đức Kinh thường nghĩ. Lão Tử chỉ thuần túy là một
nhà đạo học, đưa ra những nguyên tắc sống đạo mà chính ông đã thâm chứng, chiêm
quan và thể nghiệm trong suốt đời mình.
Có
thể ông đưa ra một vài nhận xét về nhân sinh quan, vũ trụ quan hay quan điểm
chính trị, chỉ để phê phán sai lầm của triết học và chính trị thời Xuân Thu
Chiến Quốc mà thôi. Nhưng về sau nhiều người đã triển khai bằng cách ngụy tạo
một số chương để củng cố quan điểm mà họ tâm đắc. Những thêm thắt này hữu ý hay
vô tình đã đánh lạc hướng tư tưởng đạo học mà Lão Tử muốn giới thiệu với chúng
ta.
Về
phương diện ngoại giới, như
chúng tôi đã trình bày trong phần B (danh và thực), vô vi không phải là
trạng thái bất động của nọa tính (tính ù lì bất động). Vô vi cũng không
phải là bản thể, hiểu theo nghĩa bản thể luận của triết học Phương Tây, đối
nghịch với hiện tượng. Bởi vì hiện tượng tuy chuyển biến không ngừng mà vẫn vô
vi. Vô vi là nguyên trạng của thế giới thiên nhiên sinh động, là tánh - tướng -
thể - dụng chân thực của Đạo, tức của thiên địa vạn vật, khi chưa bị bóp méo
bởi tư kiến, tư dục của con người.
Ngược
lại với vô vi ngoại giới là hữu vi ngoại giới, tức là thế giới đã
bị nhìn qua lăng kính của lý trí, tình cảm, tư tưởng, quan niệm và danh ngôn mà
con người áp đặt. Ví dụ, khi thấy sợi dây là con rắn thì sợi dây là vô vi còn
con rắn là hữu vi.
Về
phương diện nội giới, vô vi
là tâm bản lai thanh tịnh, lúc chưa khởi sinh vọng động mà thiền gọi là “mặt mũi
lúc chưa sinh”, là tâm thái “tuyệt học vô ưu” (dứt học chẳng lo)
- LTĐĐK, ch. 20, hay “tuyệt thánh khí trí… tuyệt nhân khí nghĩa ... tuyệt xảo
khí lợi” và cuối cùng vô
vi chính là “kiến tố, bảo phác, thiểu tư, quả dục” (dứt bỏ thánh trí… dứt bỏ
nhân nghĩa… dứt bỏ xảo lợi. Thấy nguyên sơ, giữ mộc mạc, ít riêng tư, ít ham
muốn) - LTĐĐK ch. 19.
Còn
hữu vi nội giới là tâm thái đầy ắp ý niệm, ý tượng, tư tưởng, kiến thức,
quan niệm, tình cảm, lý trí...
Hiện
tượng hữu vi là một hiện tượng không thể chối cãi được trong thế giới loài
người. Nó hầu như chi phối mọi sinh hoạt của con người; nên Đạo Phật cũng chấp
nhận nó như một chân lý thế gian, gọi là tục đế (sammuti sacca), và hơn
phân nửa giáo lý Đạo Phật thiết lập trên thế giới khái niệm của tục đế này. Bố
thí, trì giới, thiền định, tinh tấn, nhẫn nhục, từ, bi, hỷ, xả, v.v… phần lớn
đặt nền tảng trên tục đế. Chỉ có trí tuệ mới thấy ra được thế giới đệ nhất nghĩa
đế (paramattha sacca) mà thôi. Cho nên tục đế cũng có mặt tốt, mặt đúng
của nó. Chỉ khi nào con người đẩy thế giới khái niệm đi quá xa mới trở nên hỗn
loạn trong điên đảo mộng tưởng. Và đó chính là hữu vi ở cuối bờ vực thẳm.
Chính
lúc đó Lão Tử mới khuyên chúng ta nên trở về gốc bằng cách dẹp bỏ tất cả danh
ngôn, sự tướng, để quay về với thế giới bản nguyên, vô vi, vô vật (phục qui ư vô
vật)
- LTĐĐK, ch. 14. Vô vật hay vô tượng ở đây không có nghĩa là
không có gì, mà là vật gì cũng “thằng thằng bất khả danh” (mãi mãi không thể gọi
tên). Như vậy cần phải lấy cái “vô” nguyên sơ chân thực để mà
trị cái “hữu” phù phiếm chủ quan, Như Lão Tử nói: “chấp cổ chi Đạo vô dĩ
ngự kim chi hữu” )
- LTĐĐK ch. 14.
Cho
nên ai có thể biết được cái gốc chính là người nắm được giềng mối của Đạo vậy (Năng
tri cổ thỉ thị vi Đạo kỷ” -
LT ĐĐK, ch. 14.
Nhân
nhắc đến chữ thỉ trong “năng tri cổ thỉ” chúng tôi xin trở lại
chữ thỉ và mẫu trong hai câu:
II.a
–Vô, danh thiên địa chi thỉ;
II.b
– Hữu, danh vạn vật chi mẫu.
Chữ
thỉ và chữ mẫu có khi Lão Tử dùng với nghĩa giống nhau. Chẳng hạn
trong chương 25 Lão Tử nói:
“Hữu
vật hỗn thành
Tiên
thiên địa sinh,
…
Khả
dĩ vi thiên hạ mẫu,
Ngô
bất tri kỳ danh,
Tự
chi viết Đạo”
Chữ
mẫu này rõ ràng là đồng nghĩa với chữ thỉ trong câu II.a. Và
trong chương 52 Lão Tử nói:
“Thiên
hạ hữu thỉ,
Dĩ
vi thiên hạ mẫu”.
Thì
chữ thỉ và mẫu cũng được dùng đồng nghĩa. Nhưng trong câu II.a và
II.b thì hai chữ này không những có nghĩa khác mà còn hầu như phản nghĩa với
nhau nữa.
Thỉ
là gốc của thiên địa. Thiên địa có tính tổng thể và đong nhất, cho nên có hướng
hội tụ về gốc. Còn mẫu là mẹ sinh vạn vật. Vạn vật có tính chia
biệt và đa thù, cho nên có hướng phân tán ra ngọn.
Về
phương diện Đạo học, thỉ không có nghĩa là nguồn gốc của trời đất, như
kiểu vũ trụ luận của triết học, hoặc giả thuyết Big Bang của khoa học, để giải
thích sự hình thành vũ trụ; và mẫu cũng không phải là một đấng tạo hóa
sinh ra muôn loài vạn vật theo kiểu Thượng Đế hoặc Phạm Thiên.
Lão
Tử cũng không có ý giải thích thỉ và mẫu theo nghĩa thái cực
trong Dịch Lý kiểu Chu Hy “Dịch hữu thái cực thị sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi
sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái” rồi từ đó sinh ra muôn loài vạn
vật.
Nhiều
người thấy Đạo có hữu vô nên nghĩ đến lưỡng nghi, rồi kết luận Đạo là Thái Cực.
Hơn nữa, Lão Tử nói: “Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn
vật” nên lại càng đinh ninh rằng Lão Tử đã giải thích Đạo theo chiều
hướng Dịch Lý.
Nếu
Dịch học đã đạt đến “tuyệt học vô ưu” như Lão Tử, thì chúng tôi nghĩ ông
đã “vô vi giả, vô tư giả, tịch nhiên bất động cảm nhi toại thông thiên địa chi
cố” (Dịch là vô vi, vô tư, an nhiên, lặng lẽ mà cảm thông thiên địa vạn
vật) như Hệ từ 10 trong Chu Dịch mô tả, chứ không nói “Đạo sinh nhất…
tam sinh vạn vật” một cách quá tầm thường như vậy.
Nhưng
ở đây, Lão Tử chỉ muốn nói về mặt Đạo học hay Tâm học, trong đó Đạo chính là
bản tâm, ở đó hễ “nhất niệm khởi thiện ác dữ phân”, cho nên khi cho
thiện là thiện thì đã hàm ý so đo với bất thiện rồi (tri thiện chi vi thiện tư
bất thiện dĩ ) –
LTĐĐK, ch. 2.
Khi
nơi bản tâm đã khởi lên một niệm thì “hốt hề hoảng hề kỳ trung hữu tượng”
(mập mờ xao động bên trong có hình ảnh) – LTĐĐK, ch. 21. Mà khi “tại
thiên thành tượng” thì “tại địa thành hình”. Hay nói theo
Abhidhamma, khi tưởng (sannà) khởi lên, nếu không có trí tuệ hỗ trợ thì thực
tánh (paramattha) sớm muộn gì cũng sẽ trở thành vật khái niệm (atthapannatti),
và khi vật khái niệm đã hiện khởi thì chắc chắn danh khái niệm (nàma pannatti)
sẽ theo sau, rồi từ đó sinh ra mọi chuyện xấu tốt, đúng sai trên đời.
Cho
nên hữu và vô là hai chiều của tâm thức: chiều “sinh sinh hóa hóa”
và chiều “thối tàng ư mật” của cùng một thực thể, đó là Đạo. Hữu chính
là “phản giả Đạo chi động” của vô (xem Lão Tử Đạo Đức Kinh,
chương 40). Cũng như chân không và diệu hữu là hai mặt của pháp,
tùy theo cách nhìn chứ không phải hai mặt cách biệt. Hữu và vô tương
dung chứ không biệt lập, cũng như “nhất đa tương dung” hay “ẩn hiển câu
thành” của Thiền sư Trí Nghiễm vậy. Nói như Thiền sư Đạo Hạnh thì dễ
hiểu hơn:
“Có
thì có tự mảy may,
Không
thì cả thế gian này cũng không.”
(Tác
hữu trần sa hữu,
Vi
không nhất thiết không)
Vì
tùy theo cách dụng tâm mà “tùy duyên bất biến”, hay “bất biến tùy duyên”
chứ không để kẹt vào vô hay hữu. Kẹt vào vô thì “trầm không trệ tịch”,
kẹt vào hữu thì “sinh tử luân hồi”. Cho nên thái độ của thiền rất giống
với tinh thần Lão Tử ở chỗ “sự lai nhi tâm thỉ hiện, sự khứ nhi tâm tùy không”
(việc đến thì tâm ứng khởi, việc đi thì tâm rỗng rang).
Lão
Tử khuyên chúng ta khi đi vào thế giới tướng dụng của hữu thì đừng để kẹt vào
hữu. Ông nói:
“Thiện
hành vô triệt tích,
thiện
ngôn vô hà trích”
(Khéo
đi không lưu dấu, khéo nói chẳng để lời)
- LTĐĐK, ch. 27. Và khi “phục qui ư vô vật” thì cũng đừng để vướng vào
vô. Ông nói “Đạo thường vô vi nhi vô bất vi” (Đạo thường vô vi nhưng không gì
không làm).
Từ
lý giải trên, chúng tôi dịch câu II.a và II.b theo cách thứ hai của các nhà chú
thích Lão Tử Đạo Đức Kinh như sau:
II.a
– Không, tên gọi gốc của trời đất,
II.b
– Có, tên gọi mẹ của muôn loài.
C/
Đoạn III câu a và b đều có hai cách chấm câu:
-
Theo Vương Bật thì vô dục và hữu dục xem như từ kép cho nên ông
viết:
IIIa
– Cố, thường vô dục dĩ quan kỳ diệu.
IIIb
– Cố thường hữu dục dĩ quan kỳ kiếu.
Cụ
Nguyễn Duy Cần chấm câu theo Vương Bật. John C. H. Wu cũng vậy, nhưng lại dịch
theo bản Tư Mã Quang, Gia Fu-Feng và Jane English không chấm câu nhưng dịch
theo bản của Vương Bật.
-
Theo Tư Mã Quang, Lương Khải Siêu v.v.. thì thường vo và thường hữu
xem như từ kép, và dục được xem là động từ, cho nên viết như sau:
IIIa
– Cố, thường vô, dục dĩ quan kỳ diệu.
IIIb
– Cố, thường hữu, dục dĩ quan kỳ kiếu.
Bản
Lão Tử Đạo Đức Kinh của cụ Nguyễn Hiến Lê, tiểu luận của cụ Ngô Tất Tố chấm câu
theo cách thứ hai. Cụ Nghiêm Toản dùng cả hai cách. Chúng tôi cũng theo cách
thứ hai này.
Về
mặt dịch thuật thì cũng có hai cách khác nhau tùy theo trường phái chấm câu:
1)
Theo bản của Vương Bật:
-
Cụ Nguyễn Duy Cần
dịch: “Bởi vậy, thường không tư dục mới nhận được chỗ huyền-diệu của Đạo; thường
bị tư dục, nên chỉ thấy chỗ chia lìa của đạo.
-
Cụ Nghiêm Toản dịch: “Cho
nên, thường không cảm động để xem cái biến hóa nhiệm mầu không chừng của nó;
thường có cảm động để xem chỗ đi tới cùng, tinh tế cực điểm của nó”.
-
Gia-Fu-Feng và Jane
English dịch: “Ever desireless, one can see the mystery; ever desiring, one can
see the manifestations”.
2)
Theo bản của Tư Mã Quang:
-
Cụ Nghiêm Toản dịch: “Cho
nên thường “không”, muốn lấy cái “không” để xem mọi biến hóa không chừng của
nó; thường “có” muốn lấy cái “có” để xem chỗ đi tới cùng, tinh tế cực điểm của
nó”.
-
Cụ Nguyễn Hiến Lê
dịch: “Cho nên, tự thường đặt vào chỗ “không” là để xét cái thể vi diệu của nó
(Đạo); tự thường đặt vào chỗ “có” là để xem xét cái (dụng) vô biên của nó.”
-
John C. H. Wu dịch: “So,
as ever hidden, we should look at its inner essence; as always manifest, we
should look at its outer aspects”.
-
Cụ Ngô Tất Tố không
dịch trực tiếp nhưng chú thích nghĩa theo nhóm thứ hai.
Chúng
tôi cũng thấy rằng hiểu theo nghĩa thường vô, thường hữu đúng hơn
là thường vô dục và thường hữu dục, bởi vì nói: “thường vô dục, dĩ
quan kỳ kiếu” thì có thể chấp nhận được. Lão Tử chủ trương “quả dục”
và đôi khi còn nói là phải “vô dục” nữa thì thiên hạ mới ổn định (phù,
diệc tương vô dục)
– LTĐĐK, ch. 37. Vậy không thể “thường hữu dục”
mà lại có thể thấy chỗ chi li vi tế được. Khi một niệm dục khởi lên thôi là thế
giới đều không còn là thực tánh, thực tướng được nữa, vậy làm sao mà “thường hữu
dục” lại có thể thấy chỗ tinh vi, tế xảo của cõi biến dịch vô cùng? Hơn
nữa, chữ “quan” có nghĩa là xem xét kỹ lưỡng rõ ràng, nên đó không phải
là sở trường của “thường hữu dục” được. Do đó dịch theo nghĩa thường vô,
thường hữu vừa hợp lý vừa nhất quán với toàn chương.
Chúng
tôi đã trình bày một số định nghĩa hai chữ vô và hữu được dùng
trong Lão Tử Đạo Đức Kinh, nhưng thực ra chỉ có một số nghĩa có thể áp dụng cho
chữ vô và hữu trong chương I mà thôi. Sau đây chúng tôi xin
liệt kê một số nghĩa đối chiếu giữa vô và hữu, diệu và kiếu phù hợp với chương
này:
Hầu
như toàn bộ nghĩa của chữ “Vô” đều không tốt không xấu. Nhưng “hữu”
thì có nghĩa vừa tốt, vừa xấu, như pannatti, tục đế, hữu vi, danh, tướng, dụng
v.v.. nếu đúng thì tốt, ngược lại thì xấu. Ví dụ, ngôn ngữ, khái niệm… nếu được
khéo dùng thì rất lợi ích nhưng sử dụng sai thì rất tai hại.
Như
vậy thế giới “diệu” của “vô” là thế giới hoàn hảo, nhiệm
mầu và tinh nguyên, còn thế giới “kiếu” của hữu là thế
giới sai biệt, chi li và vàng thau lẫn lộn. Cho nên chúng ta không lấy làm lạ
khi Lão Tử thường khuyên trở về “vô” như là nguồn cội tổ tông của mỗi
người. Những thành ngữ như qui căn, phục mạng, phục qui ư phác, ư anh nhi, ư vô
vật, năng tri cổ thỉ, viễn viết phản v.v… đều là ám chỉ sự trở về với
Đạo, mà ở đây có nghĩa là bản tâm hay tự tánh thanh tịnh, chứ không phải là trở
về chỗ nguồn gốc đầu tiên của vũ trụ như nhiều người thường nghĩ.
Tuy
nhiên, trở về gốc không phải là từ bỏ ngọn ngành, hay trở về thể tánh không
phải là không cần tướng dụng. Trở về gốc chính là để tướng dụng được chu toàn
(đại dụng), ngọn ngành được phong phú, bởi vì tướng dụng chủ quan bao giờ cũng
hạn hẹp, bất toàn. Hơn nữa, mất gốc hay không thấy tự tánh hẳn là sẽ rơi vào
con đường lầm lạc mà tướng dụng sa lầy. Lão Tử nói: “Cho nên thánh nhân giữ cái
một để làm mẫu mực cho thiên hạ” (Thị dĩ thánh nhân bảo nhất, vi thiên
hạ thức)
– L TĐĐK, ch. 22.
Mặt
khác, đi vào thế giới tướng dụng, không những đừng để mất thể tánh, mà còn phải
tránh bất cứ cái gì thái quá (khứ thậm, khứ xa, khứ thái
) - LTĐĐK, ch. 24.
Chính
vì vậy mà Lão Tử dùng chữ “thường” để mô tả cái thực, xác định rằng vô
và hữu phải thực mới có thể là hai phương diện của Đạo được. Nếu “vô” và “hữu”
mà “phi thường” thì không thể là “diệu” và “kiếu” mà Lão
Tử dùng đây hoàn toàn có nghĩa tốt mà thôi.
Tóm
lại, câu III.a và III.b không thể hiểu theo nghĩa “thường vô dục” và “thường
hữu dục” được, vì không những không phù hợp với nghĩa vô và hữu, mà còn
không phù hợp với nghĩa vô danh, hữu danh, theo trường phái Vương Bật, của câu
II.a và II.b nữa. Cho nên hiểu theo nghĩa “thường vô, thường hữu” rất
thích ứng với vô và hữu của hai câu trước, mà Lão Tử đã cố ý dùng chữ “cố”
để lưu ý chúng ta sự tương hợp của hai đoạn văn này. Như vậy, đến đây chúng tôi
đã có thể dịch được đoạn III này như sau:
“Cho
nên,
Thường
không, để chiêm nghiệm chỗ uyên áo của Đạo;
Thường
có, để chiêm nghiệm chỗ vi tế của Đạo.”
Chữ
“kỳ” rõ ràng có nghĩa là “của Đạo” nên chúng tôi dịch như vậy
trong nghĩa tổng quát. Nhưng xin hiểu rằng Đạo có thể áp dụng cho bất cứ sự vật
gì, vì bất kỳ sự vật gì cũng đều có thể nhìn dưới hai phương diện hữu và vô,
diệu và kiếu được. Hay nói chính xác hơn, cái gì chân thực cũng
đều là Đạo cả. Vậy dịch chữ “kỳ” là “của Đạo” hoàn toàn hợp lý.
Một
hôm, có một thiền sinh đến hỏi Thiền sư:
-
Xin Ngài chỉ cho con cái gì là Đạo?
Thiền
sư ngạc nhiên hỏi lại:
-
Còn con, thử chỉ cho ta cái gì không phải là Đạo?
Đối
với thiền thì bất cứ cái gì tai nghe mắt thấy đều là Đạo cả (xúc mục vô phi thị
Đạo). Cho nên, một thiền sinh khác hỏi Thiền sư:
-
Đâu là con đường vào Đạo?
Thiền
sư hỏi:
-
Ngươi có nghe tiếng suối reo không?
-
Dạ có.
Thiền
sư nói:
-
Đó chính là đường vào Đạo.
Nếu
Đạo xét trên phương diện tâm học thì chúng ta có thể dịch hai câu III.a, III.b
như sau:
Cho
nên, muốn nhìn thấy chỗ huyền diệu của Đạo thì phải thường vô (tâm). Muốn nhìn
thấy chỗ nhiêu phong của Đạo thì phải thường hữu (tâm).
Tức là nếu so sánh với thiền thì đó chính là:
“Sự
lai nhi tâm thỉ hiện, sự khứ nhi tâm tùy không”.
Hay:
“Tác
hữu trần sa hữu, vi không nhất thiết không”
mà chúng tôi đã trích dịch ở trên vậy.
Đoạn
IV, cuối chương I, chính là đoạn kết, để nói lên sự tương quan giữa Đạo (thường
Đạo) và Đức (thường Danh), giữa Vô và Hữu, giữa Thỉ và Mẫu, giữa Diệu và Kiếu
mà Lão Tử đã đề cập trong 3 đoạn trên. Vì vậy, chúng tôi sẽ dịch nguyên cả đoạn
một lần để ý nghĩa cũng như mạch văn được liên tục. Về phương diện chấm câu thì
cũng có hai trường phái.
-
Theo Vương Bật thì viết như sau:
“Thử
lưỡng giả đồng xuất nhi dị danh,
Đồng
vị chi huyền, huyền chi hựu huyền
Chúng
diệu chi môn.”
-
Bản cụ Nguyễn Duy Cần thì viết:
“Thử
lưỡng giả đồng,
Xuất
nhi dị danh,
Đồng
vị chi huyền,
Huyền
chi hựu huyền
Chúng
diệu chi môn.”
-
Gia Fu-Feng và Jane
English thì lấy theo bản cổ, không có chấm câu:
-
Hầu hết các bản khác
đều viết theo Tư Mã Quang:
“Thử
lưỡng giả, đồng xuất nhi dị danh, đồng vị chi huyền.
Huyền
chi hựu huyền, chúng diệu chi môn.”
-
Bản cụ Nghiêm Toản
chấm câu theo cả hai cách của Vương Bật và Tư Mã Quang.
Về
phương diện dịch thuật, chúng tôi xin nêu một số bản như sau:
-
Cụ Nguyễn Duy Cần
dịch:
“Hai
cái đó, đồng với nhau,
Cùng
một gốc, tên khác nhau,
Đồng,
nên gọi Huyền,
Huyền
rồi lại Huyền,
Đó
là cửa vào ra của mọi huyền diệu trong Trời Đất”.
-
Cụ Nghiêm Toản dịch
theo cả hai cách nhưng nội dung giống nhau: “Hai cái ấy đều do một nơi sinh ra
mà khác tên, đều bảo là sâu kín, mịt mờ. Sâu kín lại càng sâu kín thêm, ấy là
cửa phát ra mọi biến hóa khôn lường của sự vật”
-
Cụ Nguyễn Hiến Lê
dịch:
“Hai
cái đó (không và có) cùng từ Đạo mà khác tên, đều là huyền diệu. Huyền diệu rồi
lại thêm huyền diệu, đó là cửa của mọi biến hóa kỳ diệu”.
-
John C. H. Wu dịch:
“These
two flow from the same source, though differently named; And both are called
mysteries. The mystery of mysteries is the Door of all essence.”
-
Gia Fu-Feng và Jane
English dịch:
“These
two spring from the same source but differ in name; This appears as darkness.
Darkness within darkness; The gate to all mystery.”
Nói
chung, hầu hết các bản dịch đều cùng một ý, tuy nhiên bản của cụ Nguyễn Duy Cần
có mấy điểm khác. Đặc biệt là cụ nhấn mạnh chữ “đồng”, có nghĩa là bằng
nhau, ngang nhau, bình đẳng với nhau, hòa nhau, giống nhau … chứ không phải là “cùng,
đều” như những bản khác. Cho nên “thử lưỡng giả đồng” cụ dịch là “hai
cái đó, đồng với nhau”. Nhưng chữ “xuất” trong “xuất nhi dị danh”
cụ lại dịch theo nghĩa “đồng xuất” tức là cùng một gốc, như vậy “xuất”
là danh từ chứ không phải là động từ như hai bản tiếng Anh “flow (hoặc spring)
from the same source”.
Chữ
“đồng” trong “đồng vị chi Huyền” cũng vậy, cụ dùng như danh từ
hay tính từ, nên cụ dịch là “Đồng, nên gọi là Huyền” hoặc rõ hơn, trong
bản bình chú, là “Đồng với nhau, nên gọi là Huyền.” Trong khi các bản
dịch khác dịch với nghĩa: “cùng, đều” như câu trên. Ngoài sự khác biệt
đó, phần còn lại hầu như giống nhau.
Chi
tiết hơn, chúng tôi xin ngắt ra từng câu hay nhóm từ để tiện việc dịch giải:
-
Thử lưỡng giả (hai cái đó): Theo Vương Bật là thỉ và mẫu (lưỡng
giả thỉ dã mẫu dã). Theo cụ Nguyễn Hiến Lê là không và có. Theo cụ
Nguyễn Duy Cần là vô danh và hữu danh, vô dục và hữu dục. Theo cụ Nghiêm
Toản là thỉ và mẫu, vô và hữu, diệt và kiếu. Chúng tôi đồng ý với cụ
Nghiêm Toản và xin thêm vào một cặp nữa là Đạo (Thương Đạo) và Đức (Thường
Danh) cho đủ những yếu tố đề cập trong chương I.
-
Đồng xuất (cùng gốc): Theo Vương Bật thì cùng gốc tức là cùng tư huyền
mà ra (đồng xuất giả đồng xuất ư huyền dã). Các bản khác cũng đồng ý như
vậy.
-
Nhi dị danh (nhưng khác tên): Theo Vương Bật thì tên khác nhau được đặt
ra không thể đồng: tại khởi đầu nên gọi là thỉ, tại cuối cùng nên gọi là mẫu (dị
danh sở thi bất khả đồng dã, tại thủ tắc vị chi thỉ, tại chung tắc vị chi mẫu).
Theo
thiển ý của chúng tôi thì đọc nguyên câu “đồng xuất nhi dị danh” mới dễ
hiểu hơn. Và đồng xuất ở đây không phải là cả hai cùng xuất từ một điểm chung
thứ ba, mà có nghĩa “cả hai là một”; giống như hai mặt của một bàn tay
vậy. Lão Tử nói: “Nhìn mà không thấy gọi là Di, lắng mà không nghe gọi là Hi,
nắm mà không được gọi là Vi; ba cái đó không thể truy cứu đến cùng; vì hòa lẫn
mà làm một” (Thị chi bất kiến danh viết Di, thính chi bất văn danh viết Hi, bác
chi bất tắc danh viết Vi; thử tam giả bất khả trí cật. Cố hỗn nhi vi nhất
- LTĐĐK, ch. 14. Di, Hi, Vi chính là Đạo và Đức, vô và hữu, thỉ và mẫu, diệu và
kiếu chứ không phải là vô sắc, vô thanh, vô hình như các dịch giả thường hiểu
(chúng tôi xin sẽ bàn về vấn đề này trong một bài khác).
Như
vậy Di, Hi, Vi, hay hữu - vô, thỉ - mẫu v.v… tuy khác tên (dị danh) nhưng cùng
gọi một thực thể (đồng nhất). Sở dĩ tên khác nhau vì góc độ nhìn khác nhau mà
thôi. Ví dụ, tác phẩm điêu khắc hình hai con nai bằng đá. Có người nhìn vào thì
nói: “đá này quí quá!”, nhưng người kia lại nói “con nai đẹp thật!”.
Trong
thiền có câu chuyện vị thiền sư chẻ tượng Phật làm củi để đốt lửa cứu người,
trong khi chú tiểu tìm không ra củi vì thấy trong chùa toàn là tượng Phật. Vậy
đá và nai, gỗ và tượng khác tên mà cùng một vật.
Thiền
sư Trí Nghiễm cũng đã dùng hình tượng con sư tử vàng để nêu lên “thập huyền
nghĩa” của sự lý Hoa Nghiêm, chính là đồng chỗ thấy của Lão Tử vậy.
Nếu
chúng ta chấp nhận nghĩa “đồng xuất nhi dị danh” là “cùng một vật mà khác
tên” thì quan điểm cho rằng vô danh và hữu danh, vô dục và hữu dục là
cùng một vật mà khác tên, sẽ trở thành vô lý. Và nếu liên hệ với câu “đồng vị
chi huyền” theo sau lại càng vô lý hơn nữa.
Trong
chú thích về dị danh của Vương Bật, có nói rằng “tại thủ tắc vị chi thỉ, tại
chung tắc vị chi mẫu”. Chúng tôi không hiểu ông muốn nói “tại thủ”
là ở chỗ nào, và “tại chung” là ở chỗ nào. Theo chúng tôi, thì thỉ không
phải là khởi đầu nên không phản nghĩa với chung, trong phạm trù thời gian. Thỉ
là tình trạng nguyên sơ như thị nhìn từ góc độ tĩnh của sự vật. Còn mẫu cũng
chính là sự vật đó được nhìn từ góc độ động mà thôi, chứ không phải hai vật
khác nhau hay hai thời điểm cách biệt. Thỉ không phải là khởi nguyên của
vũ trụ như chúng tôi đã nói, mà chính là thực tại đang là. Yếu tính của
thực tại là phi thời gian (akàliko), nên đi tìm một khởi nguyên trong thời gian
là chối bỏ thực tại để chạy theo ảo ảnh. Đó là điều hoàn toàn ngược lại
với Đạo mà Lão Tử muốn nói.
-
Đồng vi chi huyền (đồng gọi là huyền): Theo Vương Bật thì “huyền”
có nghĩa là tối, là mặc nhiên không có, là chỗ mà thỉ và mẫu phát xuất (Huyền
giả minh dã, mặc nhiên vô hữu dã, thỉ mẫu chi sơ xuất dã). Như vậy,
theo ông, chỗ mà thỉ và mẫu phát xuất là tối tăm mù mịt, lặng lẽ chẳng có gì,
danh ngôn không diễn được nên tạm gọi là huyền.
Cụ
Nguyễn Duy Cần dịch chữ “đồng” theo nghĩa “huyền đồng” tức là “không
thể phân biệt được giữa cái vô và cái hữu, vì nó đã đồng với nhau về phẩm cũng
như về sự hiện hữu…” Lý giải của cụ có lẽ rõ ràng và hữu lý hơn cả.
Cùng
một sự vật nhưng tùy duyên, tùy thời, tùy cảnh, tùy dụng… mà thấy như khác
nhau, hay tùy theo phương diện mà đặt tên sai biệt. Nhưng đừng vì vậy mà đem
tâm phân biệt, trở nên phiến diện, cố chấp, nhị nguyên. Cho nên, huyền đồng
chính là bình đẳng, vô phân biệt, dù khi cần phải phân biệt rõ ràng. Lão Tử
nói:
“Tắc
kỳ đoài, bế kỳ môn,
Tỏa
kỳ nhuệ, giải kỳ phân
Hòa
kỳ quang, đồng kỳ trần
Thị
vị huyền đồng.”
(Ngăn
hết lối, đóng hết cửa, nhụt bén nhạy, bỏ rối ren, hòa ánh sáng, cùng bụi trần,
đó gọi là huyền đồng) - LTĐĐK,
ch. 56.
Thật
vậy, nếu chúng ta cứ hướng ra ngoài, đem tâm phân biệt, đưa đến biên chấp, thì
không thể nào thấy được thực tại toàn diện, đầy đủ tánh tướng, thể, dụng… ngay
nơi đương xứ hiện tiền. Đi tìm một cái thỉ ở đầu, một cái mẫu ở cuối để tìm cho
ra cái huyền mà chúng phát xuất như Vương Bật thì không biết đến bao giờ mới có
thể huyền đồng cho được.
Vì
chúng tôi hiểu “đồng xuất” là “phát xuất từ nhau”, như vô từ hữu,
hữu từ vô, hoặc nói theo thiền thì “vạn pháp quy nhất, nhất quy vạn pháp”,
chứ không phải cả hai đều phát xuất từ một cái thứ ba, dù cái thứ ba đó là Đạo.
Thực ra Đạo chính là vô và hữu (nhất nguyên lưỡng tính), chứ không phải Đạo sản
sinh ra vô và hữu như một số dịch giả chủ trương, cho nên chúng tôi nhất trí
với cụ Nguyễn Duy Cần, dịch chữ “đồng” theo nghĩa huyền đồng trong
chương 56.
-
Huyền chi hựu huyền (huyền rồi lại huyền). Theo tiên sinh Vương Bật, nếu
có tự nhiên mà cảm nhận thì chẳng cần phải định danh tướng gì cả, nhưng một khi
đã gọi là huyền thì đã xa thực tại rồi, cho nên huyền thì phải huyền nữa là vì
vậy (thủ ư bất khả đắc nhi vị chi nhiên tắc bất khả dĩ định hồ, nhất huyền chi
dĩ tắc thị danh tắc thất chi viễn hĩ, cố viết huyền chi hựu huyền dã).
Theo
cụ Nghiêm Toản, thì huyền rồi lại huyền tức là càng đi sâu vào thế giới vô và
hữu… càng thấy còn mãi. Diệu thì sâu thẳm vô cùng, còn kiếu thì biến hóa bất
tận, cho nên cứ phải huyền mãi chứ không thể huyền nữa vời mà “cùng lý tận tính”
được.
Theo
cụ Nguyễn Hiến Lê thì huyền tức là huyền diệu, cho nên cụ dịch là “huyền diệu
rồi lại thêm huyền diệu”, còn cụ Nguyễn Duy Cần thì hiểu theo nghĩa huyền
đồng rồi lại huyền đồng, như chúng tôi đã trình bày ở trên.
Chúng
tôi cũng hiểu theo nghĩa huyền đồng như cụ Nguyễn Duy Cần. Tuy nhiên, huyền
đồng không có nghĩa “thể nhập” như kiểu tiểu ngã thể nhập Đại ngã hay
linh hồn trở về dưới chân Thượng Đế, mà “huyền chi hựu huyền” là thể
hiện toàn vẹn bản thân sự sống ở mỗi người để trả thế giới về với “thỉ sinh chi
xứ” tinh nguyên, tố phác mà xưa nay vốn đã tự tại viên dung.
Có
lẽ “huyền chi hựu huyền” cùng một ý nghĩa như câu “vi Đạo nhật tổn, tổn
chi hựu tổn, dĩ chí ư vô vi” (làm theo Đạo càng ngày càng bớt, bớt rồi
lại bớt, cho đến tận vô vi)-LTĐĐK, ch. 48. Bớt đây chính là “bế kỳ đoài…
đồng kỳ trần” như trong huyền đồng vậy.
Như
vậy, huyền là thái độ sống Đạo sinh động, chứ không phải chỉ là một tính từ để
mô tả vẻ huyền diệu cao siêu của Đạo. Tuy nhiên, thái độ đó không phải là tìm
cách thể nhập vào Đạo, như chúng tôi đã nói. Cũng không phải như các Đạo gia cố
gắng luyện “tinh hóa khí, khí hóa thần, thần hoàn hư” để thâm nhập vào
cõi siêu huyền ảo diệu.
Chuyện
Vi Tiếu kể rằng:
Một
vị Tăng yết kiến Thiền sư, hỏi:
-
Thể nhập cùng pháp
giới làm một có được chăng?
Sư
nói:
-
Chứ ông tưởng pháp
giới với ông là hai được sao?
Và
tác giả giải thích như sau: “Pháp giới tánh (Đạo) chưa một lần loại trừ ai, chưa
bao giờ tự phân hóa, chỉ có bản ngã tự tách rời pháp giới như chân, tự cô lập,
tự khép kín, tự cách ngăn, tự ràng buộc, tự giới hạn… Nhưng có tách rời được
không? Không, vì bản ngã chỉ là ảo tưởng, chỉ là huyễn mộng. Thế thì có thể
nhập được không? Cũng không, vì ý niệm thể nhập cũng là ảo tưởng của vọng ngã.
Pháp giới tánh đâu phải là cái ngã được phóng đại (Đại ngã) như người nằm mộng
lại càng thêm mộng (mộng trung chi mộng).
Người
nằm mộng thấy mình đi chơi, suốt cơn mộng khổ khổ, vui vui, thương thương, ghét
ghét, sợ sợ, lo lo, khi nơi này lúc chỗ nọ… nhưng khi tỉnh dậy thấy mình vẫn ở
trên giường, chẳng hề sai khác. Đối với bản ngã thì pháp giới tánh mà hắn muốn
thể nhập cũng là mê vọng, còn pháp giới chân thực thì chỉ khi nào hết mê mới
thấy chẳng hai.
“Khi
mê nói một nói hai.
Chừng
khi tỉnh mộng cười dài một phen”
(Vi Tiếu)
Như
vậy, huyền không phải là một cố gắng thể nhập để rồi chuốc thêm phiền
phức mà chỉ cần giản dị là thấy ngay thực tại một cách nguyên vẹn như nó đang
là (dị giản nhi thiên hạ chi lý đắc hỷ).
Chữ
huyền có lẽ giống như chữ “trung” của Đai sư Trí Khải. Thế giới (nội tâm
hay ngoại cảnh) có hai mặt là không và giả. Khi tâm hoàn toàn
ngưng tịch thì cả thế giới nội ngoại đều không. Khi tâm khởi lên động dụng thì
cả thế giới, trong ngoài, đều có (tánh không tắc nhất chân ngưng tịch, tánh hữu
tắc vạn dụng hằng sa). Nhưng nếu người ta chấp vào không hay vào
hữu (giả) thì đều kẹt cả. Cho nên phải sống theo “trung”, tức là huyền
đồng giữa không và có, mới là sống Đạo. Cụ thể hơn nữa, Đức Phật dạy
rất đơn giản trong Kinh Tứ Niệm Xứ (Satipatthàna) là thấy thân ngay nơi chính
thân, thấy thọ ngay nơi chính thọ, thấy tâm ngay nơi chính tâm, thấy pháp ngay
nơi chính pháp (Kàye kayanupassi, vedanàsu vedanànupassi citte cittànupassi,
dhammesu dhammànupassi), với một tâm
nhiệt tình, lặng lẽ và thức tỉnh (àtàpì sampajàno sattimà) và một thái độ quân
bình không thương, không ghét, không thủ, không xả (abhijjhà adomanassam). Ví
dụ, khi đang đi chỉ đơn giản thấy cử động đi, khi có cảm giác đau chỉ đơn giản
thấy cảm giác đau, khi tâm rối loạn chỉ đơn giản thấy tâm rối loạn, khi tâm an
ổn chỉ đơn giản thấy tâm an ổn, khi có trạng thái bực bội chỉ đơn giản thấy là
bực bội, khi có trạng thái an lạc chỉ đơn giản tháy là an lạc v.v… tức là ngay
nơi mỗi sự vật thấy nó không hai, không đối kháng, không thỏa hiệp. Bởi vì
trong an nhiên lặng lẽ và trong sáng như vậy mới có thể “cảm nhi toại thông”
với thiên địa vạn vật, mà cũng là huyền đồng với Đạo vậy.
Nói
một cách khác, theo thiền quán Vipassanà nguyên thủy của Đức Phật thì, khi
chúng ta bình tâm sáng suốt, trí bát nhã (pannà) sẽ xuyên thấu nàmapannatti để
bắt gặp atthapannatti, và xuyên thấu luôn cả atthapannatti để thấy ra tự tánh
paramattha của vạn pháp, tức là pháp giới tánh nguyên sơ, tự nhiên và mộc mạc.
Sự xuyên thấu nhiều lần như thế cho đến cốt tử chính là “huyền chi hựu huyền”
và “dĩ chí ư vô vi” vậy.
-
Chúng diệu chi môn (cửa của mọi vi diệu): Vương Bật giải thích rằng mọi
kỳ diệu đều từ đó mà ra nên gọi là cửa của mọi kỳ diệu (chúng diệu giai tòng
đồng nhi xuất cố viết chúng diệu chi môn dã). Hầu hết các dịch giả khác
đều cùng một ý như vậy. Chỉ có hiểu chữ diệu hơi khác một tí mà thôi. John C.
H. Wu dịch là “The Door of all essence” như vậy diệu là tinh thể hay yếu tính.
Còn Gia-Fu-Feng và Jane English thì dịch là “The gate to all mystery”,
như vậy diệu là sâu kín, ẩn mật. Sự khác biệt đó thực ra cũng không xa nhau
mấy.
Theo
chúng tôi hiểu thì Lão Tử không muốn nói triết lý một cách chung chung, ông
thật sự muốn chúng ta sống Đạo để đừng bị cuốn trôi trong thế giới phi thường
Đạo, phi thường Danh do dục vọng và lý trí con người qui định, để rồi tự cô lập
lấy mình. Ông mở rộng cánh cửa bao la vi diệu để mọi người cùng bước vào chân
trời mênh mang bát ngát của cõi chất phác, hồn nhiên, vô tư, vô dục của Đạo, đó
chính là cánh cửa của “huyền chi hựu huyền, chúng diệu chi môn” vậy.
Cuối
cùng, chúng tôi xin ghi lại toàn bộ bài dịch của chúng tôi như sau:
I/
a – Đạo (hữu vi) mà có thể cho là Đạo thì không phải Đạo thường.
b
– Danh (thi thiết) mà có thể cho là danh thì không phải danh thường.
II/
a – Không, tên gọi bản thỉ của trời đất;
b – Có, tên gọi mẹ sinh của muôn loài.
III/
Cho nên:
a/
- Thực sự không, để chiêm nghiệm chỗ uyên áo của Đạo;
b/
- Thực sự có, để chiêm nghiêm chỗ vi tế của Đạo.
IV/
Hai cái đó cùng một mà khác tên.
Cùng
một là huyền. Huyền rồi lại huyền.
Cửa
vào vi diệu.
Chúng
tôi chỉ xin đóng góp đôi ba thiển ý của mình, những mong soi sáng được phần nào
chỗ sâu xa vi diệu của Đạo mà Lão Tử đã trình bày một cách quá cô đọng. Nếu có
gì chủ quan sai lầm, hay thất lễ xin được rộng tình tha thứ.
|
[Ðầu trang][Trở về trang Mục Lục][Trở về trang Thư Viện]
updated: 2006