Kết quả Tìm Kiếm: Có 1179 câu hỏi có nội dung liên quan đến 'nguyên lý tu tập'.
Thông báo:
Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.
Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.
Sadhu sadhu lành thay!
Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy. 1) Ngày đầu nghe Thầy mở khóa giảng thiền, lòng con hớn hở tham dự với ước vọng kỳ nầy sẽ được ngồi thiền, nhập định rồi tương lai sẽ về cõi tốt đẹp, nhưng ngày đầu con đã hụt hẫng, tại sao mình muốn ngồi thiền mà Thầy lại giảng bài? Rồi 1 bài, 2 bài... đến nay đã 4 bài rồi. Nay con mới ngộ ra rằng Thầy đang chỉ đường cho chúng con bằng cách nhìn lại mình xem đã sáng suốt, định tĩnh, trong lành hay chưa? Đã tinh tấn, chánh niệm, tỉnh giác chưa? Có từ bi hỷ xả cứu giúp mọi người chưa? Khi làm được những điều như thế rồi, thân tâm an lạc lúc đó hãy đi tiếp. Con có tải về bài giảng của Thầy, đó là những bài rất quý giá theo ý con, nghe tới nghe lui để tìm cho mình một sự an lạc trong thấy biết đúng. Hành theo đúng lời Thầy dạy thì lúc đó sẽ không bị ngơ ngơ phải không Thầy. 2) Con từ đạo Cao Đài chuyển qua Tịnh Độ tông, ăn chay trường niệm PHẬT cầu vãng sanh, vài ngày đi chùa tụng kinh, bố thí (ít thôi), kinh sách nào cũng mua về tụng nhưng sau nầy con mới biết rằng tất cả cũng do người đời viết ra mà thôi. Đúng có, sai có. Vỡ mộng, vì sao? Vì khi buông ra con vẫn bị cái tham sân si đeo đuổi, cái bản ngã vẫn còn. Nay con có nhân duyên gặp Thầy, con chỉ niệm PHẬT và sám hối mà thôi, không cầu gì cả, đồng thời tích cực làm lành, cúng dường bố thí thật nhiều hơn nữa. Những lời con nói như trên không biết đúng hay sai kính xin Thầy chỉ dạy thêm. Chúc Thầy nhiều sức khỏe.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Chỉ mới qua bốn buổi giảng mà anh đã khai mở như vậy thì thầy rất hoan hỷ. Nếu nhiều người được như vậy thì đó là phần thưởng quý giá nhất cho thầy. Anh đã tiếp thu rất chính xác. Và việc đầu tiên anh làm được là biết trở về nhìn lại chính mình (Ehipassiko), thay vì ước mong hành thiền để đạt được một cảnh giới tốt lành ở tương lai (Hướng ngoại cầu huyền). Đó là một bước đầu rất vững vàng chính xác.
Tuy nhiên, khi trở về với chính mình anh cần lưu ý mấy điểm sau đây thì mới thật là đúng: 1) Khám phá để thấy rõ thực tại thân tâm quan trọng hơn là để được an lạc. 2) Thấy thực tại thân tâm (thân, thọ, tâm, pháp) một cách sáng suốt, định tĩnh, trong lành, và khi động dụng làm việc gì thì thận trọng, chú tâm, quan sát, thì đó chính là đang tinh tấn chánh niệm tỉnh giác trong thiền tuệ Vipassanà, hay liễu liễu thường tri trong thiền Kiến Tánh. Nếu anh làm được như vậy thì đó chính là thiền, chứ không phải chỉ là chuẩn bị cho thiền ở tương lai. Niệm Phật, sám hối, bố thí, nhẫn nhục, phục vụ tha nhân... là những pháp hỗ trợ cho pháp thiền tùy duyên thuận pháp vô ngã vị tha mà thầy đang hướng dẫn. Vì pháp thiền này lấy chính mình làm chỗ tu tập nên không cần lệ thuộc vào một phương pháp có điều kiện nào cả, nên những người quen thực hành thiền có phương pháp lại tưởng đó chỉ là lý thuyết chứ không phải thiền!
Câu hỏi:
Kính thưa sư, trong thời gian con hành pháp buông xả con hiểu Tập đế là bị bản ngã thao túng, Đạo đế là pháp hành xả bản ngã, Diệt đế là thấy các pháp như nó đang là. Con xin sư chỉ dạy thêm cho con. Con xin cám ơn sư.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Đúng vậy, khởi đầu như thế là rất tốt, nhưng về sự thì tốt nhất đừng gọi pháp là gì cả, chỉ rỗng lặng trong sáng mà thấy biết pháp, không xen vào ý niệm nào thì mới thấy thực tại như nó đang là. Khi xen ý niệm, dù là ý niệm Tập đế, Đạo đế hoặc Diệt đế, vào thì đã bị tưởng che lấp rồi. Về lý, con nói về Tập đế và Đạo đế thì đúng, nhưng về Diệt đế thì có hai cấp độ thấy pháp như nó đang là: Khi pháp đang là là tham. sân, si... thì thực tánh của pháp đang là đó được gọi là thực tánh pháp (sabhàva dhamma), thực tánh pháp này chưa gọi là Niết-bàn. Khi pháp đang là là tịch tịnh trong sáng, không có tham sân si được gọi là chân nghĩa pháp (paramattha dhamma), pháp chân đế này mới gọi là Niết-bàn. Bản ngã cũng có hai mức độ: Khi nói buông bản ngã là nói bản ngã bị loại ra khỏi khu vực ý thức bởi chánh niệm tỉnh giác, nhưng bản ngã ngủ ngầm trong vô thức thì vẫn còn. Vì vậy khi đó nếu là Diệt đế hay Niết-bàn thì gọi là thời Niêt-bàn (Tadanga Nibbàna). Khi cả trong ý thức lẫn vô thức đều không còn bản ngã thì mới là Niêt-bàn trọn vẹn (Parinibbàna).
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy. Thời gian gần một năm nay con sống theo cách Thầy chỉ dạy: Nghĩa là sống tùy duyên thuận pháp. Để pháp vận hành tự nhiên mà không để bản ngã lý trí chen vào phê phán, khen chê. Nghe như nghe, thấy như thấy một cách sáng suốt định tĩnh trong lành và thận trọng chú tâm quan sát khi ở thể động. Tuy nhiên có một người "rất thông Đạo" cho rằng cách sống nầy của con chỉ như là "tròng lên một lớp áo mới" cho một bản ngã thích tìm an tránh khổ chứ không thể dứt khổ. Còn việc con nghe như nghe biết như biết, vẫn là qua lăng kính tri thức con đã có sẵn, không thể là cái biết của tánh giác. Xin ý kiến của Thầy. Mong ngày được gặp lại Thầy. Chúc Thầy được anh bình.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Lởi nói của người bạn ấy là một cảnh báo rất tốt để con soi chiếu lại thái độ hành trì của con. Những điều thầy thuyết minh không phải là một công thức phải tuân thủ vì như vậy đàng sau còn tiềm ẩn một bản ngã muốn thu hoạch một lý tưởng nào đó. Sáng suốt, định tĩnh, trong lành là bản chất thanh tịnh hồn nhiên của tánh biết tự soi chiếu chứ không phải là một cố gắng giữ tâm sáng suốt, định tĩnh, trong lành. Khi động dụng, tánh biết cũng tự ứng sự thận trọng, chú tâm, quan sát một cách tự nhiên, không phải là một cố gắng để cho mọi sự được như ý muốn. Đừng xem những điều thầy chỉ ra cho thấy là một phương pháp tu hành để đem ra áp dụng. Chính thầy cũng thấy trong nỗ lực của con vẫn còn phảng phất ít nhiều ý chí của bản ngã. Đó là chỗ mà người bạn con nói là "tròng lên một lớp áo mới cho một bản ngã thích tìm an tránh khổ". Thiền chính là khám phá ra cái bản ngã ẩn sâu đằng sau cái gọi là "tu tập" ấy. khi cái ta ảo tưởng bị khám phá không còn lăng xăng hành động nữa, thì ngay đó sáng suốt, định tĩnh, trong lành, hoặc thận trọng, chú tâm, quan sát sẽ tùy duyên thuận pháp mà tự ứng ra. Nên thầy gọi đó là sống tùy duyên thuận pháp vậy.
Tuy nhiên, góp ý của người đó giúp con cảnh giác thôi, nhưng mỗi người cứ tùy căn cơ trình độ của mình mà hành rồi sẽ thấy ra, chứ làm sao mà ngay từ đầu muốn toàn bích được. Cầu toàn như vậy khiến con phân vân nghi hoặc rồi rơi vào lý suông không dám vào sự thì cũng vẫn là vọng làm sao thấy ngã, pháp!.
Câu hỏi:
Kính thưa thầy, con có một số thắc mắc xin thầy giải thích cho con.
1. Theo con hiểu thì đạo Phật xoay quanh vấn đề làm sao để con người thoát khổ. Nhưng khi khổ, vừa sinh lên ý nghĩ muốn thoát khổ đã rơi vào phi hữu ái. Vậy ngay khi đó họ lại chuốc thêm một cái khổ khác ngoài những cái khổ của sinh lão bệnh tử. Như vậy căn bản của việc tu đã vướng vào nghịch lý này ngay từ đầu.
2. Vừa rồi thầy có dạy: "thường lặng lẽ biết mình". Con không hiểu chữ "mình" ở đây nghĩa là gì. Có phải là thân, thọ, tâm, pháp hay chỉ là tâm của mình?
3. Thầy có dạy về chánh pháp, tượng pháp và mạt pháp. Chánh pháp là chỉ thẳng vào sự thật. Sau này vì các vị Tổ thấy căn cơ người học chưa đủ sức để nhận ra từ chánh pháp nên dùng phương tiện như niệm Phật, tham công án, khán thoại đầu, trì chú, v.v... Như vậy nếu học theo tượng pháp thì hành giả có phương pháp để hành, còn học theo chánh pháp thì hành giả phải làm sao? Theo những gì con đã học được thì có những cách sau:
a. Sáng suốt, định tĩnh, trong lành hay thận trọng, chú tâm, quan sát.
b. Buông bỏ lăng xăng tạo tác khi đối cảnh.
c. Lặng lẽ thường biết mình.
Trong 3 điều trên thì cái nào là cái đầu tiên phải thực hiện hay thực hiện cả 3 cùng một lúc?
Con xin cám ơn thầy.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
1) Có hai loại ý muốn: Ý muốn đúng pháp hay thuận pháp và ý muốn nghich pháp hay thuận ngã. Khi đói thì muốn ăn cơm tức là muốn thoát khỏi cái khổ đói, khi lạnh muốn đắp chăn để thoát khỏi cái khổ lạnh, v.v... muốn thoát khổ như vậy thì không có gì sai pháp. Đó không phải là phi hữu ái. Một ví dụ khác khi bệnh con đến bác sĩ khám, bác sĩ chẩn đoán bệnh đúng và cho thuốc đúng nên cứ theo toa mà uống thì 3 tháng sẽ khỏi. Nhưng người bệnh lại muốn khỏi ngay cho nên uống thuốc đó một lần để khỏi kéo dài 3 tháng. Đó là ý muốn sai pháp, do ghét bệnh và thích mau hết bệnh nên mới tham sân và không những không khỏi bệnh mà còn chuốc lấy thêm đau khổ. Diệt khổ trong đạo Phật không phải là cố gắng loại trừ khổ đó đi vì/bằng bản ngã tham sân, mà "diệt bằng trí tuệ" nghĩa là do sáng suốt, định tĩnh, trong lành mà thấy rõ bản chất thật của khổ, thấy rõ nguyên nhân của nó, nên không tiếp tục tạo ra nhân khổ thì khổ tự diệt nên gọi là diệt khổ. Như vậy diệt khổ là không tạo tác nguyên nhân sinh khổ. Không tạo tác thì chấm dứt khổ sao gọi là nghịch lý? Vậy muốn biết con có tu thuận lý hay nghịch lý thì phải xem ý muốn tu của con thuận pháp hay nghịch pháp mới được.
2) "Mình" là một đại từ chỉ thân thọ tâm pháp hay nói tắt là thân tâm hoặc danh sắc, không phải chỉ riêng cái tâm. Sắc là mắt tai mũi lưỡi thân, và danh là tánh biết biểu hiện qua các thức gọi chung là tri kiến. Cũng có khi "mình" bị chấp lầm thành cái ta ảo tưởng. "Thường lặng lẽ biết mình" là cách phát hiện ra trong cái gọi là "mình" ấy đâu là thuần túy danh sắc, đâu là cái ta ảo tưởng. Sự khám phá minh bạch này chính là thiền Vipassanà hay thiền kiến tánh.
3) Thực ra khi buông cái ta lăng xăng tạo tác xuống thì tánh biết liền "lặng lẽ thường biết mình", vì khi không bị bản ngã che lấp thì tánh biết trở về với bản chất sáng suốt, định tĩnh, trong lành hoặc tinh tấn, chánh niệm, tỉnh giác. Vậy những điều này xảy ra đồng thời. Còn khi hữu sự thì tánh biết lại tự ứng ra sự thận trọng, chú tâm, quan sát để thực hiện sự việc đó, khi hết việc, tánh biết lại trờ về rỗng lặng trong sáng. Nên thiền mới nói: "Sự lai nhi tâm thỉ hiện, sự khứ nhi tâm tùy không". Tóm lại, khi hữu sự thì thận trọng chú tâm quan sát, khi vô sự thì sáng suốt định tĩnh trong lành, nên gọi là thiền tùy duyên thuận pháp vậy.
Câu hỏi:
Thưa thầy cho con hỏi, người hành thiền lấy thước đo nào để nhận biết mình tu tập có tiến bộ?
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Mục đích hành thiền là để không bị trói buộc trong trong vô minh ái dục biểu hiện rõ trong cái ngã tham sân si. Vậy tiến bộ được đo lường bằng mức độ đoạn giảm được sự dính mắc trói buộc trong ảo tưởng của cái ta tham sân si ấy. Nghĩa là tâm càng rỗng lặng trong sáng càng thấy rõ bản chất thật của các pháp và ít bị trói buộc bởi vô minh ái dục. Do đó đức Phật dạy: "Không tham ưu, không nương tựa, không dính mắc điều gì ở đời" . Nên nếu con hành thiền mà bớt được cái ta tham ưu, nương tựa, dính mắc là có tiến bộ, nếu tăng thêm bản ngã thì có nghĩa là trói buộc cũng tăng.
Câu hỏi:
Kính bạch Sư ông. Con vô cùng tri ân sư ông đã chỉ cho con thấy được giá trị của Pháp ngay nơi thực tại đang là. Nếu không được sư ông chỉ dạy, con sẽ cứ mãi chìm đắm trong lý luận sách vở không biết ngày nào thoát ra. Con có một số thắc mắc, kính xin sư ông chỉ dạy cho con.
Thứ nhất: Sau khi nghe sư ông dạy thiền vipassanà, con có tham khảo thêm Thiền Tông, thì thấy dung thông, không khác. Về "lý", nhờ sư ông chỉ dạy rõ ràng nên con đã khá thông suốt. Con cũng luôn thận trọng quay lại chính mình để ngay nơi pháp thực mà sống với "sự" để sự và lý dung thông.. Nhưng con nhận ra rằng có thể tập khí còn nặng nên con không dễ dàng thấy ra pháp và sống thuận pháp một cách thuần thục, nói cách khác là con hiểu nhưng "buông" không được. Vậy khi "lý" đi trước khá xa so với "sự" thì con cần thận trọng điều gì để không bị đi lạc vào con đường của lý trí ạ?
Thứ hai: Nếu như một người trong kiếp này thấu hiểu về lý, nhưng chưa thực sự vô được cái thực thì sau khi thân hoại mạng chung, việc thông lý đó có thể được duy trì ở kiếp sau không hay sẽ phải làm lại từ đầu? Và khi con đã nhận ra con đường sáng, có cách nào để những kiếp sau con sẽ không bị lạc đường nữa không ạ?
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
1) Trong thiền vipassanà lý tức sự, nghĩa là lý và sự không tách rời nhau như những loại thiền có phương pháp. Thiền phương pháp là thiền áp dụng một lý thuyết vào thực hành để đạt được một kết quả mong đợi. Trong thiền vipassanà lý sự đồng thời bởi vì lý đây không có nghĩa là lý thuyết về một phương pháp, mà chính là thấy biết sự gọi là lý, vì vậy không có lý thuyết nào để áp dụng cả. Ví dụ khi cái cái ta ảo tưởng không còn lăng xăng tạo tác thì sáng suốt, định tĩnh, trong lành hay thận trọng, chú tâm, quan sát tự ứng một cách tự nhiên, nên ngay đó lý cũng chính là sự. Như vậy, trong thiền vipassanà chỉ có sự lý đồng thời tùy dụng mà ứng chứ không có áp dụng lý thuyết vào thực hành như các phương pháp thiền khác. Thực ra lý thuyết chỉ mới ở mức độ thức tri, chưa phải là lý thấy từ tuệ tri, cho nên áp dụng lý thuyết vào thực hành chưa phải là sự mà chỉ là múa may như con rối bị điều khiển bởi tư tưởng của lý trí. Con buông không được vì con chỉ mới thông lý ở mức độ lý thuyết, do đó tính áp dụng vẫn còn, chưa phải là ứng lý trong sự. Đừng nghĩ gì cả, cứ thường tự lặng lẽ biết mình thì sự lý sẽ dung thông.
2) Con yên tâm, nếu lý và sự đã dung thông thì con sẽ chẳng bao giờ quên, nhưng theo nguyên tắc thì khi tái sinh trong kiếp khác con phải bắt đầu lại. Không phải bắt đầu lại thì tốt hơn sao? Nhưng nếu lý của con chỉ là lý thuyết thì hầu như quên gần hết, giống như một người Anh tái sinh làm người Việt thì không còn nói tiếng Anh được nữa, người ấy phải bất đầu học tiếng Anh lại, có điều sẽ học nhanh hơn mà thôi.
Câu hỏi:
Kính thưa thầy, con may mắn được nghe trực tiếp một số buổi thầy giảng. Con xin thầy chỉ bảo một số điều là: Như thầy dạy mọi việc phải: thận trọng, chú tâm và quan sát. Thường ngày con thực hiện đúng theo như pháp mà thầy đã dạy ở trên, nhưng khi đối diện với những việc gay cấn, bị chọc tức con đã cố gắng kìm chế nhưng thường không được nên bị sân lắm. Con muốn thầy chỉ bảo tu tập như thế nào? Nhân đây con cũng nói là khoảng 2-3 năm về đây con thường tu thiền ban đầu theo hơi thở (chủ yếu chú trọng thân, thọ) sau tiếp tu thiền định theo tứ niệm xứ (chú trọng theo dõi hơi thở ra, hơi thở vào, lúc có thể chuyển sang theo dõi phồng xẹt của bụng) con tu tập theo phương pháp này là chủ yếu, và hình thức là tọa thiền (Việc tu tập trên con học chủ yếu ở sách có tham khảo một số người đã thực hiện trước. Sau khi nghe thầy giảng pháp, con thấy mình chấp quá (vì con chỉ muốn "định" nên con chỉ muốn ngồi lâu, muốn tâm được an) như thế thì tuệ giác không phát triển (và việc tọa thiền chỉ là một trong biện pháp trợ duyên của Phật Pháp). Hiện nay như con đã nói ở trên con đã chuyển sang hình thức như thầy đã giảng song có lẽ con còn vướng mắc hình thức cũ chăng? (lúc nào con cũng muốn kìm nén, nếu có việc bức xúc là con buông bỏ bằng cách chú tâm vào việc gì đó như phần bụng, hoặc quán chiếu sang phần khác chẳng hạn...) Thật ra con học tu thiền xuất phát từ yêu thích (vì tự con thấy mình nóng tính lắm, và còn hay mất bình tĩnh nữa - nên con nghĩ đây là cứu cánh phù hợp). Kính thầy chỉ bảo cho con điều phù hợp lúc này.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Chính vì anh thích định nên nôn nóng muốn thoát ra khỏi tình trạng không định, đó là tâm sân; và mong muốn mau đạt được đinh, đó là tâm tham. Như vậy sự nôn nóng này nuôi dưỡng tham và sân. Sự xung đột giữa tham và sân tạo ra phân vân nghi hoặc; phân vân đưa đến trạo cử phóng tâm, và phóng tâm đưa đến trạng thái mệt mỏi chán nản của hôn trầm. Toàn bộ những điều này làm cho bệnh sân của anh càng gia tăng. Khi sân anh lại cố kìm chế làm cho nó bị dồn nén vào vô thức để chờ dịp bùng ra khi có điều kiện, như khi bị chọc tức chẳng hạn.
Anh nên tiếp tục thận trong, chú tâm, quan sát một cách tự nhiên mọi hoạt động bình thường hàng ngày của thân - thọ - tâm - pháp thì chánh niệm tỉnh giác tự động sung mãn. Khi không làm gì hoặc khi đang làm việc căng thẳng anh nên buông ra cho thân tâm hoàn toàn nghỉ ngơi vô sự một lát. Ngay lúc đó tâm tự phục hồi sự sáng suốt, định tĩnh, trong lành một cách tự nhiên. Nghĩa là giới-định-tuệ được phát huy mà không cần rèn luyện thiền định hay cố gắng tập chú vào vào đâu cả. Thói quen tập chú tâm trên một đối tượng nhất định đã chọn sẵn, tuy có thể giúp định tâm được, nhưng đó là định hữu vi tạo tác của bản ngã, không phải là tâm thực sự an định tự nhiên vô ngã. Thói quen này khiến khi gặp việc gay cấn anh không thích đối diện để thấy ra chính mình mà lập tức trốn vào đối tượng của định để làm chỗ ẩn trú. Nếu khi sân anh thận trọng chú tâm quan sát lại trạng thái đang sân đó thì chính là anh đang hành pháp niệm tâm. Đó là cách trực diện với sự thât để nhẫn nại, từ bi phát sinh ngay đó, đồng thời thấy cơn sân có sinh có diệt, chẳng có gì đáng sợ đáng ghét cả. Không phải nhờ nó mà anh thấy ra chính mình sao? Không thấy ra chính mình làm sao giác ngộ giải thoát được?
Câu hỏi:
Thưa Sư. Con muốn hỏi Sư một chuyện mà con thắc mắc từ lâu. Con thấy các thầy thường hay nói, cơ hội được làm người rất hiếm hoi và chỉ có ở cõi người mới có thể thực hành phát triển về mặt tâm linh. Hay ở trong Kinh, đức Phật có lấy ví dụ về chuyện con rùa mù để nói lên cơ hội khó khăn để có thể tái sinh làm người. Con cũng tin nhưng vẫn còn thắc mắc không biết cơ hội làm người có khó đến vậy không, vì con đọc thấy việc nhiều người mất đi đã tái sinh trở lại làm người và người này nhớ lại được kiếp trước của mình, hay như trường hợp hóa thân của các vị Lạc-ma cũng vậy. Con cũng thắc mắc thêm, sao các cõi Trời, Atula hay ngã quỷ địa ngục không thể thực hành được ạ. Con thấy các cõi đều có thể có nhiều động lực mong muốn thoát khổ. Mong thầy giải thích giùm con.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Cõi người là cõi có đủ khổ vui, thành bại, thăng trầm... nên có thể giúp cho người tu thấy được mọi mặt của cuộc sống, từ đó có thể giác ngộ giải thoát. Dưới cõi người thì khổ quá không tu được, trên cõi người thì vui quá cũng không giác ngộ được. Nếu so với chúng sanh trong tất cả các cõi trên và dưới cõi người thì làm người quả nhiên là hiếm. Nhưng khi được làm người nếu không biết học ra bài học giác ngộ từ cõi người thì nếu làm ác sẽ mất cõi người mà đi xuống, nếu tu để được quả phước an lạc thì cũng sẽ mất cõi người mà đi lên. Đức Phật muốn nhắc nhở chúng ta đừng xem thường kiếp người mà làm ác để bị sa đọa hay cứ mong tu để đi lên cõi trên hưởng phước. Vì như vậy sẽ mất cơ hội tu hành giác ngộ.
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy, chị con từ nhỏ đến giờ, gần 60 tuổi, rất khổ vì vô minh, có nhiều tham sân si phiền não, làm khổ mình, làm khổ ba mẹ con và những người trong gia đình nhưng không muốn biết đạo, đừng nói chi đến tu tập. Chị thường xuyên mượn tiền mọi người và than thở, được nhận lời khuyên nhưng tánh nào tật nấy. Bây giờ chị kêu cứu đến con, con có nên tránh những người như vậy không. Con kính xin Thầy cho con lời khuyên vì con chủ trương chỉ có tu, có trí tuệ mới hết khổ thôi. Con xin tạ ơn Thầy.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Tu là tốt nhưng không phải chỉ lo sao cho mình giải thoát mới là tu, mà chia sẻ với những nỗi khổ đau của người khác, cảm thông tha thứ cho những lỗi lầm của người khác, phục vụ cho lợi ích tha nhân... nghĩa là sống vô ngã vị tha, thì đó cũng chính là tu. Con thử tập lắng nghe chị ấy, tiếp cận chị ấy với lòng thương yêu thông cảm, những người tội lỗi lại cần lòng thương yêu và thông cảm hơn ai khác, biết đâu tình thương yêu của con lại chuyển hóa được chị ấy. Thật ra những người tội lỗi rất đáng thương yêu tha thứ phải không? Nếu con làm được như vậy thì sự tu tập của con sẽ tiến bộ vượt bậc đó.
Câu hỏi:
Thưa Sư, xin Sư chỉ cho con được rõ, con nghe giảng chỉ cần con người thoát ly Tam giới (Dục giới, Sắc giới, Vô sắc giới) thì người đó đã đoạn tận phiền não và thể nhập Niết Bàn. Thưa Sư, quan niệm đó theo tinh thần Phật giáo Nguyên Thủy sai khác thế nào? Vì con có được nghe Sư giảng về giới, định, tuệ có 3 loại trong đó khi ta ngồi nghe Pháp hay đọc Kinh thì giới, định, tuệ ngay lúc đó là tự nhiên không phải do bản ngã tạo ra! Con thấy vấn đề đó cũng gần như khi xa lìa được ba cõi Dục, Sắc và Vô Sắc thì con người sẽ buông bỏ được tất cả sẽ an lạc! Xin Sư hoan hỷ cho con được tỏ tường!
Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Nói chung là khi giới định tuệ được viên mãn thì thoát khỏi tam giới. Nhưng nếu giới định tuệ do bản ngã cố gắng hoàn thiện thì không bao giờ viên mãn được. Chí có tự tánh giới định tuệ mới viên mãn được thôi. Vì vậy pháp thiền Vipassanà Trong Phật Giáo Nguyên Thủy sử dụng giới định tuệ tự tánh (vô ngã) để loại trừ cái ta ảo tưởng muốn đạt thành. Cái ta luôn tạo ra tam giới, nên nó không bao giờ thoát ly được tam giới. Thoát ly tam giới đồng nghĩa với chấm dứt cái ta ảo tưởng. Bài kệ:
Học Đạo quý vô tâm
Làm, nghĩ nói khộng lầm
Sáng, trong và lặng lẽ
Giản dị mới uyên thâm
chính là mô tả một đời sống sáng suốt, định tĩnh, trong lành thoát ly tam giới vậy