loading
Kết quả Tìm Kiếm: Có 1797 câu hỏi có nội dung liên quan đến 'trình pháp & chiêm nghiệm'.

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 29-12-2018

Câu hỏi:

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Con kính xin đảnh lễ thầy
Con kính cám ơn những trả lời của thầy cho những thỉnh cầu và thắc mắc của con.
Kính thưa thầy, sau lần lên chùa và được thầy cho thẻ nhớ, con đã nghe và thực hành theo những lời dạy của thầy, khi nghe con cứ tưởng đã hiểu, nhưng đến khi thực hành thì có một số điều phát sinh làm con hơi lúng túng, rồi có nhưng trải nghiệm về pháp sinh tâm vui mừng,... làm con muốn trình pháp và con đã trình pháp với thầy, sau đó con tiếp tục nghe pháp và thực hành thì con lại thấy: những thắc mắc, lúng túng của mình đều đã được thầy giảng đầy đủ trong các bài giảng trong thẻ nhớ rồi, từ đó khi có lúng túng trong pháp hành thì con kiên nhẫn nghe pháp và đều tìm được câu trả lời
Còn phần trình pháp thì con thấy là:
Có khi trình pháp là do cái bản ngã sai sử, mình làm vậy để được thầy khen, hay vì một số động cơ khác. Nếu mình làm vậy sẽ thành con rối của bản ngã nên con thôi, không trình pháp nữa.

Nhưng có khi trình pháp chỉ vì cầu pháp thì được phải không thầy?
Như việc sáng nay, con đi làm răng, bình thường, khi tới phòng khám là con sợ, sáng nay cũng vậy, con cũng có chút sợ, khi ngồi lên ghế làm răng, con tiếp tục chú tâm quan sát cái sợ của mình, con thấy thân con hơi căng thẳng, và gồng lên, nên con thả lỏng toàn thân, thấy khó thở thì con hít một hơi dài và quán sát sự thở của mình, khi sự thở đã bình thường thì con quán sát thân tâm mình, chỉ quán sát thôi, và con cứ tiếp tục như vậy đến hết buổi làm răng (hơn 1 tiếng), khi quán sát các đối tượng như vậy, thì con cũng thấy được một cái tâm vững chãi, an ổn thưa thầy, chỉ vậy thôi.
Nhưng chiều nay khi đọc phần trình pháp của một anh /chị hôm nay, và phần trả lời của thầy làm con nhớ tới việc sáng nay, con xúc động quá thưa thầy, con chỉ muốn được quì dưới chân thầy mà cám ơn thầy, không biết bao nhiêu cho đủ, con kính đảnh lễ thầy.
Con kính xin thầy từ bi chỉ dạy cho con.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 29-12-2018

Câu hỏi:

Con xin đảnh lễ sư, xin sư nhận của con 3 lạy.
Con cám ơn sư về những bài pháp thoại do sư giảng, về những ví dụ trái mít, trái xoài hay cây. Đúng là cuộc sống của con đang sống đây là một dòng chảy. Và những sự đến đi với con chỉ là duyên, nó liên tục nối tiếp. Chẳng có gì là con cả. Và "tâm" của con người là chủ tọa của tòa án công bằng nhất, nó thấy và biết không ai có thể lừa dối được.
Và đôi khi con đi, cũng là đi như thường, mà cái thấy lại không như thường, nó rất vi diệu, khó diễn tả. Con thấy cái chân đang đi nó tách biệt với con, nó không phải là con, rồi con hỏi lại mình sao nó có thể bước được, giở nên đạp xuống, con lại nghĩ, đây chính là phép thuật chứ phép thuật ở đâu nữa chứ... con xin dừng ở đây.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 28-12-2018

Câu hỏi:

Kính Bạch Thầy,
Con có đôi dòng muốn chia sẻ cùng Thầy. Con một lần đặt câu hỏi trực tiếp với Thầy ở buổi trà đạo về tâm lo lắng, sợ hãi, tuy con chỉ hiểu qua từ ngữ chứ không thật sự cảm nhận, nhưng con vẫn luôn quan sát thân tâm. Một thời gian ngắn sau con đã ở hoàn cảnh không vừa lòng nghịch ý và nỗi sợ dâng lên, nhưng lúc đó cũng chính là lúc con nhận ra kế bên nỗi sợ là một trạng thái bình tĩnh đến lạ thường, rất an nhiên và mát mẻ. Cả hai cùng tồn tại song song, một bên là sợ hãi, một bên là an yên không cái nào triệt cái nào. Con đã cười thầm, ra là vậy, ra là định tĩnh trước mọi thứ khởi lên là vậy, hoàn toàn không lấy cái này đè nén lên cái kia. Và con đã hoàn toàn tự tin và hạnh phúc khi đối diện với sợ hãi.
Qua đó con nhận ra rằng, khi sự việc không rõ ràng dễ sinh tâm lo lắng sợ hãi. Nhưng khi thấy được sợi dây không phải là con rắn mọi lo lắng khổ não liền tiêu tan. Khi si không còn sân liền mất đi, theo đó tham cũng diệt. Sau này con tiếp tục nghe lại các bài giảng của Thầy, con lại hiểu và cảm nhận rõ hơn lời Thầy dạy, rất giản dị nhưng triệt để và rốt ráo.
Con xin thành kính tri ân Thầy.
Minh Anh

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 27-12-2018

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ thầy.
Con xin cám ơn thầy đã thức tỉnh con. Nhờ vậy mà con nhận ra thái độ an nhiên khi rời ra khỏi cái đúng, cái sai, cái thiện, cái ác ở đời.
‘Tâm không làm muôn việc
Công đức trả về không
Sống nhờ ơn không tạng
Chết từ thưở lọt lòng.”
Cái đúng muôn đời đã đúng. Phải chết đi từ thưở lọt lòng thì mới trả cái đúng về với cái đúng muôn đời vậy.
Con xin chào thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 21-12-2018

Câu hỏi:

Thưa Thầy!
Thầy thấy rõ cái bụng của con luôn, đã có lúc con nhầm lẫn cái tùy duyên thuận pháp.
Mẹ thiên nhiên nhiên thật vĩ đại. Gần chỗ con ở có một cái cây hoàng phượng rất to, con nhìn kĩ thấy trên cây đó nào là chim chóc, tổ chim, rêu, cây leo, cây bồ đề con,... tất cả thật là đẹp. Con lại chợt liên tưởng đến sự từng trải của nguyên cả cái cây qua hàng trăm mùa xuân hạ thu đông, trời đất xoay vần cho nó một vẻ đẹp để con ngắm nhìn, có ai hiểu nó nghĩ gì hay không!
Thiệt là thán phục.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 18-12-2018

Câu hỏi:

Tối hôm nay, ở Đà Nẵng lần đầu tiên được nghe Thầy Giảng trực tiếp, sau hơn 1 năm nghe Thầy trên mạng. Con không còn ngạc nhiên vì những điều dường như rất kỳ diệu: như sáng nay vừa nghĩ trong đầu: sao Thầy ít giảng về kinh điển thế, thì tối nay Thầy đã nói trong bài giảng của Thầy tại sao như vậy. Hay như con đang định nói với đứa con của con là hãy đi nghe Thầy giảng Pháp, vi con tin chắc cách giảng Pháp của Thầy sẽ phù hợp với thanh niên hiện nay vì tính "hiện đại", phù hợp với cuộc sống, nhưng con không thể mở miệng nói với nó, điều này làm con áy náy. Nhưng Thầy cũng đã giảng giải: Pháp rất từ bi (con thích câu này ghê lắm), nên con tin đến một lúc nó cũng sẽ nghe được Pháp từ những người như Thầy. Và với riêng con thì còn một điều nữa là con nghe Thầy trực tiếp đúng vào ngày hôm nay, ngày 18, con số mà suốt một năm nay các việc ý nghĩa xảy ra với con đều dính con số này, cũng là một điều kỳ diệu của Pháp chăng?
Một lần nữa con cảm ơn Thầy vô cùng.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 16-12-2018

Câu hỏi:

Namo Buddhāya

Kính bạch Sư Ông,

Lời đầu cho con xin phép gởi lời hỏi thăm sức khỏe đến Sư Ông. Mong Sư Ông luôn khỏe mạnh. Dù biết là không thể nương tựa mãi vào ai nhưng con luôn mong Sư Ông sống thật lâu để chúng con có nương tựa vào Sư Ông. Con luôn thầm theo dõi và tri ân sự từ bi trí tuệ của Sư Ông đối với những người bệnh khổ, gặp những điều trắc trở trong cuộc sống hằng ngày, cũng như hành trình sống tùy duyên thuận pháp.

Sư Ông ơi! Con luôn chần chừ không biết có nên viết tâm sự gởi đến Sư Ông hay không? Vì những lời chia sẻ của Sư Ông trong những pháp thoại và mục hỏi đáp này cũng vài phần có thể trả lời thay những thắc mắc của con. Về lý thì con có thể thấu rõ phần nào, nhưng về sự thì nhiều khi xúc chạm sự đời con không thể tùy duyên thuận pháp như Sư Ông nói được.

Khoảng hai tháng trước con có viết một bài tâm sự thật dài về hoàn cảnh của con định gửi đến Sư Ông nhưng suy nghĩ lại thì những điều con trải qua đều dạy cho con những bài học. Và bài viết quá dài nên con xóa đi, không gởi đến Sư Ông nữa.

Sáng nay, tình cờ Sư Cô Suguṇa hỏi con có biết về mục hỏi đáp này không? Nếu không thì Cô giới thiệu cho, hay lắm! Con mới trả lời với Cô là con biết rồi và cũng từng trình thắc mắc về vấn đề tu học của con đến Sư Ông.  Thì giờ đây con mới quyết định viết tóm lại tâm sự của con gởi đến Sư Ông, làm phiền Sư Ông một lần nữa. Lần trước mỗi lần hỏi con luôn ẩn danh và sử mail khác nhau nhưng lần này con không làm vậy nữa. Con viết với tâm tư danh tính thật từ con, nói ra xong dù nhận được lời chia sẻ như thế nào từ Sư Ông thì cũng có thể giúp con nhẹ lòng hơn.

Bản thân con từ nhỏ tính tình rất ít nói, mọi người ai cũng nói con sao mà hiền quá. Con toàn ở nhà rất ít khi đi chơi. Ở trong nhà ít khi nói chuyện, khi đi học thì cũng ít giao lưu nên bạn bè rất ít và cho khi đến lớp 12 con chỉ có một người bạn chơi thân (đến bây giờ thì con không còn liên lạc với người bạn nào hay quen một ai nữa, ngoài vài vị trên mạng đã giúp đỡ con). Con thì học không có giỏi với lại khi nhỏ con được học tiểu học ở khu vực đất trong chùa nên ngày nào con cũng thấy các vị Sư nên kể từ đó cho đến lớn con rất thích hình tướng của một vị Sư khất thực và con suy nghĩ rằng đến đủ tuổi con sẽ xuất gia. Lúc đó dù được gia đình khuyên răn nhưng con có suy nghĩ nông cạn rằng, khi xuất gia thì mình không cần bằng cấp gì hết và con nghĩ rằng con sẽ không ra đời lập gia đình sinh sống như người khác nên con cũng không có quan tâm chuyện trình độ học vấn. Với lúc đó con cũng không biết gì về Buddha Sāsana con chỉ biết các Sư học chữ nghĩa, tụng kinh và đi khất thực. Nên khi học con chỉ học cho qua lớp thôi! Đến bây giờ tiếp xúc mạng xã hội thì con mới thấy nhiều vị xuất gia trình độ học vấn và sự hiểu biết quá cao! Và ra ngoài cũng cần phải có kỹ năng bằng cấp bên trong người mới hữu dụng.

Năm lớp 12 con nghĩ học, con có đi làm một thời gian nhưng do con bị bệnh nên phải về nhà và vào một ngôi chùa Tịnh độ sống... (hội quán thuộc TĐCSPHVN) với ý nguyện là học y sĩ và sống trong chùa làm thuốc xem mạch cho bệnh nhân suốt đời. Nhưng ở trong chùa này thời gian khoảng một năm thì Bà dì con ở xa gọi điện cho nhà con kêu phải bắt con sang tu bên Nam tông Khmer để theo truyền thống dân tộc (tu trả hiếu). Lúc này con cũng chống chọi quyết liệt không đồng ý nhưng sau khi nhiều việc đáng buồn xảy ra thì con cũng miễn cưỡng đồng ý xuất gia ba tháng (với điều kiện sau ba tháng con sẽ quay trở lại chùa Tịnh độ).

Sau khi xuất gia bên Nam tông khoảng một tháng con bắt đầu tự tìm hiểu giáo lý, nghe pháp thoại của nhiều vị và con nhận ra kinh điển Tịnh độ tông, cũng như pháp môn niệm Phật vãng sanh mà con đang hành trì chỉ là phương tiện của các vị đời sau dựng lên dành cho những người căn cơ đức tin, không đúng với giáo lý nguyên thủy, không đưa đến giác ngộ giải thoát mà chỉ là pháp tu để định tâm nhằm đè nén phiền não tạm thời, tạo phước hữu lậu tái sanh trong cõi nhân thiên!

Khi đó vì tính con hay chia sẻ những điều con biết đến những người con thương và kính nên con đã nói vấn đề kinh ngụy tạo, sai lầm trong đới nghiệp vãng sanh đến các vị ở chùa Tịnh độ mà con sống lúc trước nhưng có thể do đức tin của họ quá lớn đối với tôn chỉ mà họ theo nên không ai chấp nhận, và thậm chí họ đã từ bỏ không cho con quay trở lại giáo hội TĐCSPHVN như lời hứa trước khi con xuất gia.

Thời gian trôi qua hơn năm tháng xuất gia ở chùa Nam tông vì từ đầu con không có ý định xuất gia ở đây với lại tình cảm con dành cho các vị ở chùa Tịnh độ rất lớn (dù họ không dụng con nữa) nên con đã hoàn tục, với thể trạng là con đang bệnh và tâm lý rất buồn và lúc này con có ý nghỉ tự sát khi không được quay trở lại nơi mà con nguyện ở lại trọn đời, không được ở gần những người mà con hết lòng kính thương, làm việc con yêu thích. Và lúc này do con ảnh hưởng lớn tư tưởng của Thầy TTL nên cũng một phần vì chuyện chay mặn nên góp phần khiến con hoàn tục.

Sau khi về nhà thì do sức khỏe không tốt nên con ở nhà một thời gian cho khỏe lại. Thời gian này con có liên lạc rất nhiều lần với các vị ở chùa Tịnh độ nhưng họ không phản hồi, đồng thời thấy gia đình mình khó khăn quá nên con mới xin Ba Mẹ cho con đi làm.

Sau khi đi làm vài nơi, trong khoảng thời gian đó con cũng có tìm hiểu giáo lý Phật giáo nguyên thủy chút ít, trong con rất yêu thích hình tướng vị Sư Nam tông và thấy mình hay bệnh không biết chết giờ nào nên nghĩ rằng xuất gia hành thiền được ngày nào hay ngày đó, chết lúc nào thì chết có gì đâu mà sợ nên lần này con tự nguyện xin Ba Mẹ xuất gia bên Nam tông. Nhưng con không phải xuất gia theo truyền thống dân tộc (ở chùa Khmer lần trước) mà là xuất gia theo truyền thống Phật giáo nguyên thủy. Con từng gởi lời đến Sư Ông và Sư kêu con đến chùa gặp Sư Ông nói chuyện nhưng do con thấy chùa lớn quá nên con sợ không dám đến. Lúc đó có một Cô ngỏ lời muốn làm người hộ độ cho con nếu con xuất gia và dẫn con đến một ngôi chùa nhỏ ở Vũng Tàu, con có xin nghỉ việc một ngày và đến, thấy ngôi chùa cũng rất yên tĩnh, sư trụ trì có tu thiền ở Miến và Sư nói ở đây không quan trọng chuyện tụng kinh mà chỉ quan trọng việc thiền nên con thích lắm.

Con xin nghỉ việc về nhà xin Ba Mẹ lên Vũng Tàu vào chùa làm công quả cho quen để xin làm giới tử học giáo lý sau này xuất gia không bỡ ngỡ. Nhưng Ba Mẹ nói con hay bệnh, xuất gia ở xa như vậy thì lỡ có bệnh thì có ai đâu mà chăm sóc, với những lý do liên quan đến truyền thống dân tộc. Thế là một lần nữa con không thể làm theo ý con nên một lần nữa con xuất gia ở ngôi chùa gần nhà khi trước. Xuất gia ở đây, không được dạy hành thiền, không có người đồng ý chí. Muốn học giáo lý thì phải học chữ Khmer, Pāḷi Khmer, bản thân con thì không biết chữ Khmer, nói thì chỉ nói được vài từ thông dụng. Nên con cũng theo học lớp Pāḷi Khmer nhưng xuất gia học chỉ được khoảng một tháng con lại bị bệnh phải nhập viện ở huyện và được khỏe lại. Rồi khoảng nữa tháng con lại bệnh tiếp thế là phải chuyển lên bệnh viện tỉnh và xin chuyển tuyến lên bệnh viện truyền máu huyết học Tp.HCM. Khám bệnh ở đây thì chi phí rất nặng đối với gia đình con nên cũng phải vay mượn cho con khám bệnh. Bác sĩ cũng nói con nên hoàn tục đi chứ bệnh con xuất gia ăn uống dư chất này, thiếu chất kia thì bệnh hoài là đúng rồi. Mỗi lần lên khám bác sĩ cứ nhắc hoài khuyên con nên hoàn tục đi, gia đình thấy con cũng không có quyết tâm muốn tu ở chùa này, thấy con bệnh như vậy nên cũng khuyên con hoàn tục. Con cũng suy nghĩ nhiều lắm. Nghĩ rằng mình không có duyên xuất gia, không tài trí thông minh, sức khỏe cũng không đủ để sống đúng giới luật, không có một vị thầy hay bạn đồng tu nào khuyên răn chỉ dạy con tu tập đúng pháp hành theo như lời Đức Phật, nên cuối cùng con cũng hoàn tục với ý nghĩ trở lại làm một người tại gia thực hành theo lời Đức Phật được bao nhiêu hay biết bấy nhiêu.

Con hoàn tục đến nay cũng gần 6 tháng rồi, trong sáu tháng này, con uống thuốc nam và không có thường xuyên đổ bệnh như ở trong chùa.

Gia đình cũng nói con ở nhà uống thuốc cho khỏe đi rồi làm gì làm. Ba Mẹ con cũng gần 60 tuổi rồi, anh con cũng sắp lập gia đình rồi, chỉ còn con và đứa em. Con thấy vậy cũng có tìm kiếm việc làm mong có thể giúp đỡ gia đình nhưng vì con bị thiếu máu tán huyết, lá lách to nên xuất khỏe yếu lắm, thường xuyên mệt mỏi chóng mặt nên xin việc rất khó. Có nơi họ thấy bề ngoài con xanh xao không ưa nhìn nên họ không nhận, có nơi họ nhận nhưng công việc đó liên quan đến nghề nghiệp Đức Phật không cho người tại gia làm nên con không nhận. Còn những nơi thì họ nhận vào làm cũng hợp với con nhưng họ không cho phép con sắc thuốc nam uống nên con cũng không nhận vì con không uống thuốc là con không có sức nên dễ đổ bệnh lắm.

Sức khoẻ yếu, cộng thêm tâm lý cũng rất bất thường, thường xuyên lo lắng, rất sợ ra ngoài xã hội. Con có kiểm tra trầm cảm theo bảng Burns thì kết quả luôn ở mức 60 đến 75 điểm. Lúc trước khi hoàn tục lần thứ nhất và bây giờ con thỉnh thoảng trong ngày có ý nghỉ tự sát và con đã có lên mạng tìm kiếm cách tự sát nhưng do con nghĩ đến Ba Mẹ và hằng ngày chia sẻ lời Phật lời chư Sư dạy lên trang blog và fanpage con quản lý, thường xuyên trả lời những câu hỏi của người khác thế tại sao mình lại tệ như thế này nên con có nhận thức rằng con không thể tự sát, con không thể trốn tránh quả của nghiệp do chính mình gây, con phải sống tiếp và đối diện nhận diện hiểu rõ chúng.

Con rất muốn đi làm giúp Ba Mẹ nhưng tâm tư thể trạng con như vậy nên con không biết phải làm gì nữa, không bằng cấp, không trình độ, sức khỏe yếu, tâm lý lại sợ ngoài xã hội. Nhiều khi con thấy con không có ăn chơi rượu bia tính xấu như người khác nhưng tại sao lại bệnh như thế, nhưng nghĩ lại thì quả hiện tại không riêng do nhân hiện tại mà còn là do nhân quá khứ. Lúc ban ngày con nghe lời Sư Ông, con không đồng nhất mình với tâm tư thể xác thì con cảm thấy bình an lắm. Nhưng khi về đêm hoặc mỗi lúc con nghĩ đến hoàn cảnh gia đình và nghĩ về chính bản thân con thì con rất buồn và lo lắng Sư Ông ơi! Con không biết phải làm sao nữa. Nên con mới quyết định viết tâm sự gởi đến Sư Ông để cho lòng con nhẹ đi phần nào. Chứ con không biết phải hỏi gì Sư Ông nữa, con không thể tâm sự với ai cả.

Cụ Bà hàng xóm trước nhà, năm tháng trước khi bệnh con hoàn tục Bà còn hỏi thăm sức khỏe con nhưng nay vừa qua đời, tiếng lễ tang khóc than thế mà làm con suy nghĩ nhiều quá! Không phải sợ chết mà là nghĩ rằng con và mọi người sẽ chết nhưng vẫn chưa làm được gì cho bản thân và đền đáp công ơn... Nghĩ rằng dù bên ngoài hiền lành nhưng thật sự vẫn vô minh & tham ái thì sự sống cứ mãi khổ như vậy mà thôi!

Con rất ít nói nhưng đầu óc con lại suy nghĩ rất nhiều... Hy vọng viết xong, con có thể an tâm một thời gian!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 10-12-2018

Câu hỏi:

Thưa thầy,
Có phải người còn câu hỏi, thắc mắc, còn do dự là người chưa thấy rõ? Trước đây con có nhiều câu hỏi, nhưng hiện tại lại rất ít. Có những câu hỏi có lẽ không còn quan trọng nên không còn quan tâm. Có câu hỏi thì thấy rõ ràng nên tự có câu trả lời. Nguyên lý của thầy hay thiệt. Cảm ơn Pháp, cảm ơn Thầy lại vẫn đang nghe câu hỏi của con.
Đất trời đối ta như chó rơm
Đất trời đối ta như cha mẹ
Đất trời đối ta như... như
Đất trời ta chưa bao giờ chia tách
Cảm động mà con viết vài dòng như trên.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 07-12-2018

Câu hỏi:

Con kính bạch Thầy!
Thưa thầy, dạo gần đây, khi nằm thư giãn, buông xả, con cảm nhận được sự bình an, tĩnh lặng, rất dễ chịu ạ. Những lúc như vậy, con cảm nhận một ánh sáng chói lòa, diễn ra rất nhanh (ngay khi con nhận thấy thì điểm sáng đó biến mất, đôi khi điều này còn làm con giật mình). Hiện tượng này không chỉ diễn ra một lần mà khá nhiều lần ạ (ngay cả lúc con ngồi thiền mặc dù từ khi biết đến Pháp của Thầy, con ít ngồi thiền ạ). Con xin Thầy cho con hỏi về hiện tượng này ạ.

Kính bạch Thầy. Trước khi biết đến pháp của thầy, con tu theo Thiền tông, bản thân con đọc rất nhiều sách và thấy rất hay, nhưng khi thực hành thì con không thấy có tiến triển gì. Ngoài ra, con bị rất nhiều bệnh làm cơ thể mệt mỏi, khi đi khám thì không phát hiện ra bệnh gì (con làm nghề y trong Bệnh viện), khiến con rất hoang mang. Nhiều lúc con cảm thấy càng tu người càng mệt mỏi, mặt con rất nặng như người bị phù do suy thận, buổi tối con thường ngủ mê man và tỉnh giấc 2, 3 lần. Cứ đến ngày rằm (14, 15 âm lịch) và ngày đầu tháng (30, mùng 1 âm lịch) là người con rất khó chịu, những ngày này luôn có người vô tình gây chuyện với con hoặc có chuyện khiến con rất sân hận, con biết được điều này, và cố gắng giữ chánh niệm, tỉnh giác, nhưng không sao tránh được. Con còn cảm nhận được người âm theo con (những lúc như vậy, người con lạnh gai người, gai ốc nổi đầy người).

Lúc con cảm thấy bế tắc nhất thì con gặp được pháp của Thầy, đồng thời có người khuyên con tu tịnh độ, từ đó con tu theo cả hai pháp tu. Đối với pháp Tịnh độ thì con đọc kinh Pháp hoa, kinh Đại tạng và chú Thủ lăng nghiêm vào buổi tối và sáng sớm (con thực hành được khoảng 5 tháng rồi ạ). Từ khi thực hành như vậy (đồng thời cả 2 phương pháp) thì con thấy rất ổn ạ.

Khoảng 2 năm nay, con bị 2 vết vẩy nến ở cánh tay trái (khuỷu tay và nách) rất ngứa và khó chịu, trước đây con cứ bội thuốc thì hết, sau đó lại bị (đây là bệnh tự miễn dịch, rất khó chữa), nhưng từ khi con tụng kinh thì bệnh từ từ thuyên giảm, có thời điểm khỏi hẳn, sức khỏe cũng tốt lên rất nhiều, con đã ngủ được một mạch đến sáng (con không sử sụng thuốc, hay điều trị gì ạ). Con để ý, nếu việc tụng kinh bị gián đoạn (vì con bận việc khác hay ốm mệt) thì vết ngứa kia lại tái phát, người mệt mỏi và hay sân hân (con biết được điều này và con đã thử nghiệm, rồi mỉm cười với nó). Từ khi phát hiện ra điều này, con cảm thấy Pháp đã đến để cho con những bài học: Những nghịch duyên cũng rất tốt để giúp mình tu tập, và con cảm ơn vì điều đó.
Từ khi biết đến Pháp của Thầy, con không còn hoang mang nữa và vững tâm trong việc tu học, dù biết rằng phía trước còn rất nhiều khó khăn sẽ đến để thử thách con.
Con cám ơn Thầy rất nhiều ạ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 29-11-2018

Câu hỏi:

Pháp nhẫn nại và từ bi quá Thầy ạ! Con cảm ơn Thầy!

Xem Câu Trả Lời »