|
Canada, ngày 07 – 04 – 2011 Kính bạch thầy, Hôm nay con được nghỉ ở nhà, ngồi nhìn qua song cửa, đây là những ngày lạnh cuối cùng của mùa đông Canada, tuyết đang rơi nhè nhàng... những sợi tuyết cuối cùng để chuyển mình sang mùa xuân, con chợt nhớ đến thầy. Thầy ơi, phải chi lúc này đây con đang ở Việt Nam con sẽ đến chùa quỳ xuống đảnh lễ thầy, nhờ thầy mà con biết được thực tại hiện tiền là gì, lòng con rất nhẹ nhàng, bao rắc rối uẩn khúc trong lòng con được giải tỏa. Con xin gởi đến thầy sự tôn kính với lòng tri ân vô hạn. Viết đến đây tự nhiên con cảm tác được một bài thơ, tuy rất ngu ngơ nhưng nó vẫn thể hiện tấm lòng của con đối với thầy. Thơ con mộc mạc vụng về thầy đừng cười con nha. Tuyết rơi trên mọi nẻo Tuyết rơi khắp lối về Thầy ơi con bỗng mơ Mơ một lần quay về Về chùa con quét lá Bên thầy con nghe kinh Ở đây trời lạnh lắm Không có mấy tình người Tình người là tiền bạc Tình người là đa đoan Thầy ơi con vẫn mơ Một ngày con quay về Bên thầy con học đạo Bên thầy con sống thiền Bên thầy đọc kinh thơ Thơ thiền thật ấm áp Thơ đạo thật vô vi. Đời con nhiều ràng buộc Không cho con nụ cười Nên con mơ một ngày Được trở về đảnh lễ Dưới chân thầy kính yêu. Con xin kính dâng lên thầy bài thơ này với tất cả tấm lòng của con. Con. Phương Thơ
|