|
Ngày 13 - 10 - 2013 Kính thưa Thầy, Cách đây khoảng 3 năm, sau một thời pháp thoại cho chúng con, Thầy ngồi yên thật trầm lắng một lúc rồi Thầy đã đặt pháp danh cho con là Thường Minh. Mãi đến gần đây, con mới bỗng ngộ ra ý nghĩa cái tên đạo của mình. Hóa ra con được sinh ra trong cuộc đời này không phải để thành công, cũng không để làm điều gì to tát, mà là cơ hội để con trải nghiệm và học hỏi những chân lý đời thường như tình cảm cha mẹ - con cái, tình thương vợ - chồng, anh - em, bạn bè,... thông qua những khó khăn, khốn khổ, bệnh tật, mâu thuẫn, hiểu lầm, ganh tị... Những chân lý này tưởng chừng như đơn giản vì nó diễn ra hàng ngày và ở đâu đâu ai cũng biết nhưng qua quá trình thực tập con đã thấy: hiểu và thấy được những chân lý này mang lại niềm hoan hỉ và ý nghĩa lớn lao, đáng để trải qua bao nhiêu kiếp người. Đúng như Đức Phật và Thầy thường dạy: Niết-bàn chẳng ở đâu xa, mà ở ngay tại đây và bây giờ. Lúc này đây, được viết thư cho Thầy với niềm hoan hỉ và lòng biết ơn là con đang thấy ra tính bình dị, trong sáng và hồn nhiên của sự tịch tịnh ạ. Con vô cùng cảm tạ Thầy và Cuộc đời đã cho con nhiều cơ hội để học hỏi. Con, Thường Minh.
Thường Minh, Thầy nhận đã được thư con và vô cùng hoan hỷ khi biết con đã thấy được sự mầu nhiệm trong cái bình thường của đời sống. Không ngờ cái mộc mạc tự nhiên khi chưa bị cái bản ngã xen vào tạo tác lại là cái vô cùng tinh vi và kỳ diệu, ngược lại cái mà bản ngã cố công tạo tác để đạt được, rút cục lại là phiền muộn khổ đau, con nhỉ! Cái dễ thấy nhất lại là cái xa nhất đối với ai vẫn còn hướng ngoại tìm cầu, giống như con mắt thấy được vật bên ngoài mà không thấy được chính mình vậy. Thầy chúc mừng con. Thầy Viên Minh
|