Thông báo:
Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.
Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.
Sadhu sadhu lành thay!
Ngày gửi: 31-12-2015
Câu hỏi:
Kính bạch thầy, Trước đây con tu tập theo các lời chỉ dẫn của thầy: Con thường thận trọng, chú tâm quan sát nơi thân, thọ, tâm, pháp. Con đã đạt được an lạc và hạhh phúc chân thật. Tuy nhiên, 6 tháng trước con bị bệnh thần kinh (rối loạn cảm xúc lưỡng cực). Việc này làm cho con mất đi an lạc và hạhh phúc trước đây. Con hiện giờ trong tình trạng luôn căng thẳng, tâm bị ì ra, không linh hoạt, làm việc kém hiệu quả. Con đã đi bác sĩ điều trị 6 tháng rồi nhưng không thấy kết quả. Con hỏi thầy có cách nào giúp con vượt qua tình trạng này không? Con thành kính mang ơn thầy.
Ngày gửi: 15-09-2015
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy! <p>
Trước hết con kính xin cám ơn Thầy đã khai thị cho con rất nhiều, trong gần một năm qua con đã có duyên được nghe pháp thoại của Thầy, con và gia đình con có nhiều thay đổi tích cực (con đã hiểu được nguyên lí sống tùy duyên thuận pháp vô ngã vị tha) và có thời gian sống rất tốt như vậy. Nhưng thưa Thầy, thỉnh thoảng con vẫn còn bị khởi sanh những tập khí xấu, đó là những bản ngã tham sân si được huân tập từ nhỏ đến nay làm con thấy khó khăn, mệt mỏi, đặc biệt là những lo lắng về con cái khi đối diện với mỗi sự việc (học hành, thi cử, viêc làm ...), con lại bi bệnh HA. Xin Thầy cho con lời khuyên làm sao để những tập khí xấu bớt đi được măc dù con đã hiểu đó là sai thưa Thầy. Con kinh xin cám ơn Thầy.
Ngày gửi: 19-08-2015
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy. Chiều nay, khi đi bộ tập thể dục, con luôn luôn quan sát thân tâm mình. Khi về tới nhà thì cơ thể mệt do mình vận động thôi chứ không có vấn đề gì, con vẫn trọn vẹn trong cái mệt ấy. Rồi con đi tắm và sau khi tắm xong trong đầu con tự nhiên sáng hẳn ra, đó là hoàn toàn không sợ chết chút nào cả. Trong tâm con nhận thức nếu như mình cứ sống trọn vẹn thì cái chết đến cũng thật là lý thú, con mới phát hiện ra từ trước đến giờ khi nghĩ đến cái chết thì do toàn là tưởng tượng ra, chính cái tưởng này mới thật sự làm cho mình hoang mang và sợ hãi. Nếu mình trọn vẹn từng giây phút với sự thở cho đến khi không còn thở mình đều nhận biết rõ thì không còn sợ chết nữa. Từ chiều đến giờ trong tâm con dường như có 1 nguồn năng lực thật lạ thường mà từ trước đây con chưa hề cảm nhận được, con cảm thấy mát mẻ và hoan hỉ vô cùng. Pháp thật sự kì diệu làm sao! Con xin cám ơn lời dạy bảo của Thầy đã giúp con khám phá ra từ từ những bài học quý giá vô cùng mà trước đây con chưa hề biết tới.
Ngày gửi: 19-08-2015
Câu hỏi:
Kính thưa thầy, <p>
Con cám ơn thầy đã trả lời câu hỏi của con. Con vẫn biết mình thường hay lí giải, nhưng thay vì đào sâu như trước đây thì con bỏ rơi ý tưởng đó ngay khi vừa chợt nhớ lời thầy "đừng lí giải, chỉ thấy thôi". Con đã đọc và hiểu phần 2 câu trả lời của thầy, nhưng đó không phải là ý câu hỏi của con, tại con hỏi không rõ ràng, nay con xin hỏi lại, mong thầy chỉ cho con. <p>
Câu hỏi của con là "thầy có dạy, trong 4 pháp trợ tâm, có 1 pháp là quán sự chết", vậy cách quán này ra sao? Xin thầy chỉ dạy rõ ràng dùm con. Con không tìm nguyên nhân của sự "sợ chết", vì nếu con tìm thì cũng là trau dồi thêm cái biết của bản ngã mà thôi, con muốn biết cách để sử dụng nỗi sợ hãi của mình thành bài học quí giá. Theo lời thầy nói, "lặng lẽ quan sát nỗi sợ và cảm xúc...." thì sự việc đó chưa đến, mà ta thấy điều này, điều kia, phải chăng tất cả đều là sản phẩm của tưởng? của lí giải? Ngược lại cái thấy "như thật" vì ngay đây và bây giờ đâu có gì để quán? Con xin cám ơn thầy thật nhiều. <p>
Tên học trò ngu ngốc của thầy.
Ngày gửi: 18-08-2015
Câu hỏi:
Kính thưa thầy. <p>
Từ ngày con được duyên may làm đệ tử của thầy, con đã có cách nhìn và thái độ ứng xử khác trước rất nhiều, nhưng sau vài lần trình pháp và được thầy chỉ cho thấy rằng con còn dùng lí giải, con đã điều chỉnh lại bằng cách không đào sâu vào bất cứ vấn đề nào, chỉ nhìn thoáng qua và nhận biết hiện trạng của nó vậy thôi. Có lẽ vì không quen nên con thường có cảm giác mù mờ, không rõ ràng, nhưng đồng thời con cũng cảm nhận rằng có 1 sự thật luôn nằm sau những gì con "cho là". Con đã thấy cái mà thầy thường nhắc đến "pháp đến đi lặng thầm", sau mỗi sự việc xảy ra, đầu tiên thì tưởng rằng nó là sự xui xẻo, nhưng nếu lắng tâm quan sát thì con liền nhận ngay phía sau là 1 bài học thật hay.<p>
Thưa thầy, hai hôm nay con bị đau răng, thân con đau nhưng tâm con không đau, chỉ là con bỗng dưng sợ chết, con thấy thân mình bắt đầu hoại, diệt, và bắt đầu lo sợ, khi con sống ngay giây phút hiện tại thì nỗi lo sợ có giảm bớt, nhưng con lại nghĩ "đây cũng là 1 bài học hay đây" nhưng con chưa tìm ra cách nào để học bài học này, bài học "sợ chết" hơi lớn so với con, mong thầy chỉ dạy thêm cho con. Con xin cám ơn thầy.
Ngày gửi: 30-07-2015
Câu hỏi:
Thưa sư! Vài năm gần đây con có nhiều nỗi ưu tư mà con không biết chia sẻ cùng ai. Những sự việc trong cuộc sống khiến con rất buồn, con thường liên tưởng tới sự chết của các chúng sanh khác, ai rồi cũng phải chết, chết rồi không biết đi đâu về đâu. Năm ngoái ba con mất con cũng rất buồn, nhiều lúc con muốn xuất gia nhưng sợ gây nên cú sốc cho má con, hơn nữa con đi rồi thì không biết ai sẽ chăm lo cho má. Nghĩ đến đời sống xuất gia con cảm thấy do dự vì tính con chóng chán lại thiếu kiên nhẫn, con sợ sẽ bỏ dở giữa chừng. Con cảm thấy cuộc sống thực sự bế tắc, xin sư cho con một lời khuyên. Con xin cảm ơn sư!
Ngày gửi: 30-07-2015
Câu hỏi:
Sau đây con kể chuyện về cuộc đời của con và nhờ thầy giúp đỡ con. <p>
Từ khi sinh ra đến học lớp 9 con là một người thông minh lanh lợi, bắt đầu khi qua học cấp 3 con nghiện game, mẹ con thì sợ con đi chơi nên cũng mua máy tính về nhà cho con chơi, con càng ngày chìm đắm trong game, rồi dần dần thu mình lại, vốn kiến thức cuộc sống con không có, con dường như mất đi chính mình rồi phạm nhiều sai lầm. Con đi nói xấu bạn bè, rồi làm những việc tháp tùng bọn nó trong khi con không muốn, tại nhà con khá giả nên bọn nó vẫn chơi với con, nó biết tính con nên coi thường con. Sau này con thấy con ngại với bọn nó khi nói xấu sau lưng. <p>
Rồi con chuyển trường đi chỗ khác học, con làm những điều tương tự như thế, một lần phạm sai lầm con suy nghĩ rất nhiều, tại tòa án lương tâm con không tha thứ cho con, nó cứ dày vò con liên tục. Xong cấp 3 con lại tiếp tục chơi game nhưng ít hơn. Một hôm mẹ đi coi bói con cũng xin mẹ đi theo. Bà ấy nói những điều con lo sợ, rồi từ đó con lên web xem tử vi, con đi xem bói nhiều chỗ khác rồi con chẳng dám làm gì, con lâm vào như bệnh trầm cảm. <p>
Con bạn con bị mất, đến thằng em bạn con mất, từ khi đó con bắt đầu suy nghĩ về cái chết. Cái chết làm con ghê sợ rồi con đọc báo những vụ máy bay rơi, cảm giác sợ của con tăng lên, ăn rồi con không chơi game nữa mà lên google tìm hiểu sau cái chết còn lại gì. Con ngủ không ngon vì cứ suy nghĩ cái chết, làm gì cũng suy nghĩ cái chết, nó ám ảnh con thậm tệ, suy nghĩ đó hành hạ con. <p>
Rồi con bắt đầu đi nghĩa vụ công an hi vọng sẽ thay đổi bản thân, nhưng vào đây con cũng không thể thoát khỏi suy nghĩ đó, làm gì con cũng suy nghĩ về cái chết, vào đó con ngủ không được, cười không được con sống trong lo sợ, nhiều lúc con làm gì cũng không biết, con không cảm nhận được cuộc sống hiện tại, con làm theo cảm giác, theo bắt buộc để thời gian trôi qua, nhiều lúc con vẫn vui vẻ với bạn bè nhưng trong đầu con vẫn suy nghĩ cái chết. Thực sự con rất khổ, nhiều lúc con muốn giải thoát đi nhưng con đọc Phật giáo cũng không thể giúp con. Người con ngày càng tiều tụy, con cứ mất ngủ liên tục nhắm mắt là con suy nghĩ liên tục, rồi con suy nghĩ mình là ai, mình chết đi sẽ về đâu, con lo sợ về tương lai, nghĩ về tương lai, rồi tưởng tượng những cảnh chết làm đầu óc như nổ tung, trong đầu con toàn suy nghĩ tiêu cực đó, con cứ làm một việc suy nghĩ một việc, con không biết về bản thân mình, con đánh mất chính mình, tính cách suy nghĩ con dường như biến mất, con chỉ làm theo suy nghĩ người khác, con không hòa nhập được cuộc sống này rồi con than vãn. <p>
Thầy ơi thầy đọc hết những tâm trạng con thì thầy giúp con trả lời con cặn kẽ từng nguyên nhân những thắc mắc con với, và giúp con có lối thoát. Con cảm ơn thầy.
Ngày gửi: 22-07-2015
Câu hỏi:
Kính bach sư, cho con hỏi là làm thế nào để tâm không dao động, không sợ hãi trước lúc lâm chung ạ. Vì hiện tại con vẫn luôn quán tưởng đến cái chết với tâm thanh thản để đón nhận nó. Con chỉ sợ đến lúc lâm chung do đau bệnh hay tai nạn bất ngờ con lại loạn tâm và hoảng sợ làm mất chánh niệm ạ. Kính mong sư khai ngộ giúp con ạ. Thành kính tri ân sư!
Ngày gửi: 04-06-2015
Câu hỏi:
Kính thưa sư,<p>
Con tập buông xả những điều phiền não, lo lắng, hiện tại và tương lai nhưng khi hành thiền thì con lại cảm thấy lo nhiều hơn, nhất là về sự chết, như vậy con hành không đúng phải không Sư? Kính mong Sư khai thị giúp con. Kính.
Ngày gửi: 20-05-2015
Câu hỏi:
Kính bạch thầy, trọng kinh Tứ Niệm Xứ, ở Niệm Thân, Đức Phật dạy nhiều đối tượng tử thi mà hành giả cần quán để chứng ngộ giải thoát. <p>
Vậy bạch thầy, đối tượng tử thi mà hành giả quán nơi chính bản thân mình có thực tánh pháp hay không, và đối tượng tử thi lúc ấy cũng đâu phải ở hiện tại (vì hành giả chưa chết) thì phải thấy như thế nào mới đúng thực tánh pháp được. <p>
Kính xin thầy bi mẫn giải thích, con thành kính đãnh lễ tri ân thầy.