Thông báo:
Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.
Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.
Sadhu sadhu lành thay!
Ngày gửi: 07-10-2022
Câu hỏi:
Kính bạch Thầy,
Lời đầu tiên con xin kính chúc Thầy thêm một tuổi hạ có nhiều sức khỏe trụ thế lâu dài dẫn đắt chúng con trên con đường tu học ạ.
Thầy kính, con vẫn thường nghe pháp Thầy giảng đã mấy năm nay nhưng cái tâm con vẫn hay quên nhiều. Có những lúc Thày giảng có câu hỏi mà con tự trả lời được nhưng thực hành cái tâm lại không được, nó vẫn còn lo lắng sợ hãi mỗi khi nghe thấy những tiêu cực từ bên ngoài khi con tiếp xúc, vẻ ngoài thì con coi không có gì nhưng cái tâm nó vẫn còn nghĩ tới. Có lúc con thực hành sống trong hiện tại và nhìn cái tâm đó rồi lại cười nhưng trong lòng vẫn còn sợ và không dám làm gì trong ngày hôm đó. Những lúc như vậy trong con cái tâm lại tự tâm sự với Thầy thì nó an và có lúc hình như có hướng dẫn con quay về suy nghĩ đúng, cứ thế luôn diễn ra bao lâu nay Thầy ạ. Có lúc con mờ mờ thấy ra bỏ hết tập sống trong hiện tại. Con hiểu ra pháp đến đều là do nhân quả phải không Thầy.
Thầy kính, ngày nào con cũng muốn trình Thấy rất nhiều nhưng vì sợ Thầy mệt với chúng con nên con tự trình trong tâm với Thầy và tự có câu trả lời mà nó thấy giống như Thầy đang chỉ dẫn. Vì chúng con còn tham sân si nhiều lắm, Con thực hành như vậy có đúng không Thầy? Con có gì sai sót xin sám hối mong Thầy chỉ dẫn con ạ.
Thầy kính, mùa an cư con xin có chút tịnh tài kính dâng lên quý Thầy ạ.
Kính Thầy, con.
Ngày gửi: 12-09-2022
Câu hỏi:
Thầy ơi, có cuộc sống bình an không ạ? Thầy bảo thế nào là bình an?
Sao bao người cứ chúc nhau bình an, nghĩa là sao ạ. Bình an có phải là cuộc sống không có sóng gió, bão táp không? Là mọi thứ may mắn và thuận lợi, là cuộc sống an toàn về mọi thứ, là có được cái nọ cái kia ư. Vậy thì con chả thế nào có được điều đó.
Con chợt nhận ra cuộc sống của con quá nhiều sóng gió, các đợt sóng to nhỏ nối tiếp liên tục đến, có đợt sóng ngầm mà con không thấy và con tưởng là êm đềm, có đợt sóng cao ngập đầu dúi con xuống đại dương khiến con chơi vơi, chấp chới, hoảng loạn, sặc sụa tưởng chết. Cứ vậy sóng khiến con lên xuống và muốn thoát ra.
Con chẳng thể nào thoát ra vì sóng vẫn đến cho dù con ngồi yên thì nó vẫn âm thầm đến. Con bắt đầu lặng lẽ chăm chú quan sát các đợt sóng, để khi nó đến thì con hòa vào nó, lựa nó, chơi với nó đến lúc nó qua lúc nào không hay. Tự dưng một ngày con nhận ra là cuộc sống vốn vậy, sóng là vậy và con không còn mong cầu là không còn sóng. Con không còn mong một ngày kia mọi việc sẽ ổn, không còn mong sóng gió qua đi, không còn mong mưa thuận gió hòa mà chỉ còn là đón nhận các cơn sóng và lựa theo nó. Bỗng con thấy mình thật bình an với sóng.
Con xin trình pháp Thầy hôm nay khi 1 đợt sóng to ngập đầu con đến ạ. Con xin Thầy chỉ bảo. Con cảm ơn Thầy ạ.
Ngày gửi: 03-09-2022
Câu hỏi:
Thưa Thầy, con vẫn thường thấy biết thân-tâm-cảnh trong đời sống hàng ngày hơn một năm nay. Con không cần cố gắng gì, cái thấy biết đó rất tự nhiên (trong mọi hoạt động bình thường như ăn cơm, đi chợ, nấu ăn, đọc sách...) con cũng không cần tìm tòi nghe ngóng gì cả mà tự cứ thấy biết thế. Kể từ khi nghe Pháp của Thầy, con hiểu được sống để học các bài học và giác ngộ chính mình, nhưng cũng không đặt nặng khi nào con phải giác ngộ, chỉ cần hàng ngày thấy biết và không hại mình hại người là được rồi.
Trong cuộc sống, con thấy mọi người rất thích được tâm sự và than oán nỗi lòng của họ với con, họ than vãn chỉ để trút được nỗi giận trong họ cho thỏa chứ không hề muốn được cải thiện hay xin lời khuyên gì cả, con luôn biết tất cả những đau khổ ấy là do chính mỗi người tự tạo nên cho mình, nhưng con chỉ có thể nghe và thông cảm, vì có lần con cũng lựa lời khuyên nhưng thực chất họ chỉ muốn con nghe và được than oán tiếp. Trước đây, mỗi khi nghe những tâm sự ấy, con vô cùng đồng cảm và cảm thấy những cảm xúc y hệt người đang kể ra câu chuyện đó với con, mỗi lần nghe xong con đều mệt, buồn lây, giận hộ và sau đó là thấy mình ngớ ngẩn vì cứ tự mang mình ra làm thùng rác để người khác xả các câu chuyện lên mình. Hôm nay, khi chị gái than vãn với con về những đau khổ trong đời chị ấy, con thấy những cơn khó chịu trong lòng lại đến, con cảm nhận được tâm trạng của chị mình. Nhưng bỗng nhiên con nhận ra, con đã ôm tất cả những cảm xúc, nỗi đau, câu chuyện, hoàn cảnh,... của những người xung quanh kể cho mình làm "của mình". Chính vì ôm lấy làm của mình thế, mà không đơn thuần cho nó được đến đi tự nhiên như cơn gió, ôm lấy cảm xúc câu chuyện của chính mình đã khổ, đây con còn tự ôm lấy tất cả những đau đớn của mẹ của anh của chị... để làm của mình thì đúng là quá khổ rồi. Khi con nhận ra như thế bỗng lòng con nhẹ bẫng, con để cho tất cả được đi. Bỗng con hiểu được câu hãy làm tốt việc của mình, đừng xen vào việc của người khác và đừng lo việc của ông trời. Việc của mình chỉ có việc thận trọng chú tâm quan sát và cái gì đến để nó đến, cái gì đi để nó đi thôi. Con đã nghe Pháp của thầy rất nhiều, đến hôm nay con đã hiểu được và thấy được phần nào về việc một cái bản ngã ảo tưởng cứ ôm lấy tất cả mọi thứ và cho nó là của mình, do mình, vì mình như thế nào; không chỉ là tiền bạc, địa vị, danh tiếng, thân thể, sức khỏe,... ngay cả ôm lấy những cảm xúc, những tư tưởng,... cũng tự làm khổ mình, hại mình, và chẳng cần thiết đến thế, tự con thấy cái gì đến cứ nhiệt tình làm, cái gì đi mà buông ra được thì nhẹ cái đấy; con vẫn đang trên con đường học, thấy biết và buông thầy ạ.
Con đã từng đến thăm thầy ở chùa Bửu Long, con đã được thầy chỉ cho thế nào là trọn vẹn thấy biết, được ngồi uống trà cùng thầy và các sư. Hôm nay con viết những dòng này, vì con xúc động khi nhận ra thêm 1 điều, ngày nào con cũng nhận ra những điều nhỏ bé và vỡ ra buông đi khi thấy biết chính mình thầy ạ. Con nghĩ khi hành theo Pháp thầy khai thị, chính là sự cúng dường lớn nhất đối với một người thầy mà con kính trọng. Con kính chúc thầy sức khỏe và thành kính cảm ơn thầy ạ.
Ngày gửi: 04-08-2022
Câu hỏi:
Con kính đảnh lễ sư Ông,
Cho phép con được chia sẻ với bạn hỏi về đúng/sai, tốt/xấu, thiện/ác, tất cả các pháp là hoàn hảo hay không.
Chỉ có thể qua thực chứng với trải nghiệm thực tại nơi tâm mới thấy ra, không thể qua ngôn từ và lời nói hay lý thuyết mà có thể thấy biết được thực tánh hoàn hảo của Pháp.
Con xin chia sẻ cái thấy qua 1 hiện tượng rất bình thường mỗi ngày vào tháng này đó là những cơn mưa, hàng chiều đều có mưa, cơn mưa bản thân chúng chắc chắn không thể có tốt xấu đúng sai, chỉ có cái bản ngã mới cho là đúng sai, vui buồn mà thôi, khi ướt đẫm sau cơn mưa cuối một ngày làm việc thì không ai có thể vui, tâm có sân thì biết ngay đó là sân.
Nhưng sáng hôm sau một buổi sáng mát rượi có ai còn phàn nàn về cơn mưa cuối chiều qua nữa đâu, tâm chỉ có hỷ lạc, ngay đó thấy tâm có hỷ lạc. Vậy cơn mưa đó bản chất của nó là đúng hay sai, tốt hay xấu không có thể nghĩ bàn.
Chỉ có tâm mình biết được thực tại đó là Pháp hoàn hảo mà thôi.
Pháp thật nhiệm màu.
Con biết ơn sư Ông đã chỉ ra cho chúng con được con đường Pháp màu nhiệm này.
Con TTG
Ngày gửi: 01-08-2022
Câu hỏi:
Con thành kính đảnh lễ Sư Ông!
Con có đọc câu hỏi của bạn hỏi về tham ăn nhiều và tham xem video giải trí thì con đúng là cũng có bị 2 điều này.
Lúc đầu con ăn rất nhiều, xem cũng rất nhiều.
Nhưng một thời gian sau con phát hiện là con bị mệt mỏi bởi 2 điều này.
Sau đó con tự nhủ là từ nay sẽ ăn ít lại và không xem nữa, nhưng đó là con nghĩ vậy thôi chứ ăn vẫn cứ ăn, xem vẫn cứ xem, con rất khó chịu khi không từ bỏ được chúng.
Tiếp theo con vẫn cứ ăn tiếp, lúc này trong khi ăn con cảm thấy rất ngon, ăn no rồi con vẫn ngồi lại ăn thêm. Ăn xong con thấy no quá khó chịu, buồn ngủ, phải đi ngủ liền. Nó cứ tiếp diễn như vậy, sau con lại thấy lúc ăn thì ngon nhưng vừa nghỉ ăn là hết lạc liền, rồi ngủ hoài, mọi thứ khác không làm được cuộc sống gặp thêm nhiều vấn đề nữa.
Vậy là cái ăn của con tự nhiên giảm từ từ.
Về xem thì con xem miết, cái nào cũng hay, ai ai cũng hay. Con còn nghĩ thêm xem rồi mình sẽ học hỏi được nhiều thứ nữa.
Nhưng khi đối diện thực tế mới bị vỡ lẽ là mình không làm được như mình nghĩ.
Con cũng không thể bỏ xem ngay được, con bây giờ phải đi xem xét lại nội dung xem. Loại ra những trò vặt không thực sự lợi ích, tìm kiếm nội dung phù hợp với chính mình (vì xem cái nào với con mà không gây tham muốn, mong để có được, là tạm ổn).
Khi xem được video lợi lạc rồi thì khi xem lại những video trước kia tự nhiên thấy nhàm chán, không muốn xem.
Trên đây là trải nghiệm cá nhân của con.
Kính mong Sư Ông từ bi chỉ dạy thêm.
Con thành tâm kính xin Sư Ông trụ thế dài lâu, vì khi có Sư Ông đã là một niềm an vui rất lớn cho chúng con rồi.
Ngày gửi: 17-07-2022
Câu hỏi:
Con xin thành kính đảnh lễ Thầy!
Thưa Thầy, con xin trình pháp ạ.
Trong sự vận hành của Pháp không có đúng sai mà là sự tất yếu. Mỗi người từ khi là thai nhi đủ phước được sinh ra làm người đến khi chết đi luôn bị chi phối bởi định luật sinh tồn và vận hành theo nghiệp lực có sẵn, hướng tâm là đường dẫn, thái độ phản ứng trong đời tạo nên số phận của người đó. Trên phương diện tục đế có thể là tương đối, nhưng trong vận hành của Pháp thì luôn là tuyệt đối. Có khoảng thời gian gia đình con gặp khá nhiều chuyện "không may mắn" diễn ra liên tiếp từ vấn đề này tới vấn đề khác, tuy nhiên nhờ thường ngày cả hai vợ chồng đều nghiêm túc sống đạo, thực hành sống chánh niệm tỉnh giác nên mọi sự diễn ra hết chu kỳ của nó rồi thôi. Thái độ sống chánh niệm tỉnh giác cũng chính là chuyển nghiệp. Chuyển nghiệp không phải là chuyển từ "nghiệp xấu qua nghiệp tốt" như thường nghĩ mà nó nằm trong chuỗi vận hành của pháp, nghiệp được chuyển trong chính từng khoảnh khắc Thời - Vị - Tính khi đủ nhân, đủ duyên, đủ điều kiện sẽ đưa đến vấn đề hay sự kiện cụ thể. Mọi sự diễn ra ở đời cũng vận hành như vậy biến đổi liên tục đủ nhân duyên, đủ điều kiện sẽ đưa đến một thực kiện và nó không kết thúc hay mất đi mà tiếp tục chuyển đổi trong dòng chảy của Pháp. Con hiểu rõ hơn về ví dụ trái mít mà Thầy nêu, nghe thì bình thường nhưng có trải nghiệm mới thấy nó thật tuyệt vời. Với người ít bụi trong mắt chỉ cần nhận ra một điều Thầy khai thị thôi đã đủ làm hành trang sống đạo rồi.
Thưa Thầy! Thành - bại, được - mất, hơn - thua, vui - khổ ở đời chính là chất liệu quý giá giúp cho mỗi người học ra bài học giác ngộ chính mình, nhận ra bản chất của đời sống. Nhưng do sai lầm trong nhận thức dẫn đến thái độ chọn lựa lấy bỏ, muốn được không muốn mất, muốn thành không muốn bại... đưa đến đời sống trầm luân. Mọi sự diễn ra trong đời đều đi theo mạch dẫn của riêng nó không có đúng sai, tốt xấu, thiện ác, chỉ còn lại thái độ phản ứng nơi chính mình là trầm tĩnh, sáng suốt, hay bị cuốn trôi và trầm luân trong luân hồi sinh tử. Con nhận thấy một điều diễn ra rất rõ nơi mình là khi thân tâm tiếp xúc với cảnh chủng tử bên trong tương ứng khởi lên chánh niệm tỉnh giác có mặt tiến trình tương tác không tạo nên nhân bất thiện mới chồng lên cái cũ, biểu hiện rõ nhất là không bị lực đẩy và lực kéo chi phối. Nhờ vậy tập khí lưu trữ bên trong cũng dần được đoạn giảm. Mỗi người sinh ra trong đời đều có vấn đề của riêng mình, nhờ ân đức Thầy khai thị mà đời sống trở nên thật ý nghĩa, nhờ nhận ra nên điều gì đến với mình cũng đều là ân huệ giúp con đối diện, giúp con trải nghiệm. Con người sống trên đời mọi thứ mình đang được hưởng từ cái ăn, cái mặc, đến hơi thở mình đang thở cũng là Pháp ban cho. Pháp rất từ bi nhưng cũng rất nghiêm khắc. Sự giáo dục của Pháp ứng trên mỗi chúng sinh là miên mật. Đời sống con còn vụng về nhưng con nhận ra vấn đề nơi con, và với con đường duy nhất là sống chánh niệm tỉnh giác mọi sự còn lại Pháp tự sẽ an bài.
Thưa Thầy:
Lành thay! Với kiếp phù du
Giúp cho khai ngộ thiên thu muôn đời
Trở về tự tánh sáng ngời
An nhiên đi hết cuộc đời trầm luân.
Con xin Thầy chứng minh cho con. Con xin nguyện đời đời kiếp kiếp thực hành sống chánh niệm tỉnh giác đi theo gót chân Phật, đi theo con đường Thầy khai thị. Con xin đê đầu đảnh lễ và kính tri ân Thầy rất nhiều ạ.
Ngày gửi: 03-07-2022
Câu hỏi:
Thầy ơi,
Con đang vẽ một bức tranh sơn dầu về vẻ đẹp của đời sống và ngoài kia trời đang mưa... Đêm qua con nghe một bài pháp thoại, ngủ thật say, rồi sáng thức dậy, hoà vào cuộc sống với tâm hồn rỗng rang, tươi mới, như cơn mưa gột sạch bụi bám trên cửa kính. Con cảm nhận rõ mình yêu thích mọi điều nhưng chẳng khao khát sở hữu điều gì, sự hiện diện của mọi thứ trong cuộc sống là đã quá đẹp rồi. Khi ấy, con hiểu được thế nào là tương giao, thế nào là tình yêu. Và vẻ đẹp của tương giao lẫn tình yêu chính là không ràng buộc, không chiếm giữ thành của riêng mình. Sự hiện diện của ai đó, của điều gì đó là món quà rồi, như bông hoa đẹp bên đường đủ làm khách bộ hành mỉm cười, rung động, thầm biết ơn vì bông hoa đã ở đó.
Thư đã dài và lớp sơn đã khô, con chào thầy con đi vẽ tiếp.
Ngày gửi: 26-06-2022
Câu hỏi:
Thầy ơi! Con đã thấy ra rồi, con đã thấy ra đau tự nhiên, đau do nghiệp và khổ do ảo tưởng, con thấy ra ảo tưởng ấy che lấp đi tánh biết, thấy ảo tưởng ngăn cản sự vận hành các Pháp đang là. Qua bài giảng Pháp của Thầy con đã nhớ nhận thức đúng bản chất của sự vật hiện tượng, bản chất không thực sự có cái “Ta” và đột nhiên lúc này con thấy, thật vì diệu, con chưa từng thấy nhẹ nhàng thế này, vạn sự y như nó đang là thế, không có khái niệm, không có “Ta” nào cả. Con thành tâm cảm tạ ơn Thầy! Sau đây con cần sống nhiệt thành với cái thấy biết này! Nam mô Bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
Ngày gửi: 21-06-2022
Câu hỏi:
Kính bạch Thầy!
Con viết vài dòng gởi đến Thầy vì trong con dâng lên niềm biết ơn sâu sắc đối với Thầy khi con thấy ra: Mặc dù ai cũng có sẵn những yếu tố giác ngộ (như lời Thầy dạy) nhưng nếu không gặp bậc Minh Sư chỉ cho thấy thì vẫn mãi loay hoay trong kiến thức thủ đắc của bản ngã. Pháp thật tuyệt vời và thú vị, Pháp cho con đi tích lũy kiến thức, kinh luận thật nhiều để đến khi nghe những lời dạy của Thầy thì bao nhiêu thứ rơi rụng hết, chỉ còn lại biết chính mình.
Con kính chúc Thầy nhiều sức khỏe.
Sự tương giao trong Pháp thật tuyệt vời. Tuyệt vời như bài kệ của Thầy :
"Thầy vui chia sẻ Đạo
Con vui sống pháp thiền
Tuy cách xa ngàn dặm
Đạo Pháp vẫn vô biên"
Con thành kính đảnh lễ Thầy!
Ngày gửi: 20-06-2022
Câu hỏi:
Kính bạch thầy. Con viết lời này chỉ như một bức thư nói về suy nghĩ và trăn trở trong con ạ.
Bạch thầy con hiện tại đang làm việc tại Nhật bản ạ. Đã hơn 1 năm kể từ cái đêm con nhận ra đời sống là những sự liên kết và dính mắc. Con viết như vậy cũng có thể là sai từ ngữ ạ. Bắt đầu học Phật là khi con quyết định đi xuất gia, đi theo con đường từ bỏ gia đình, sống không gia đình. Đi theo con đường phạm hạnh mà bậc Thánh đã đi và đang đi.
Từ nhỏ con luôn cảm thấy bản thân trưởng thành hơn các bạn cùng trang lứa. Nói đúng hơn là suy nghĩ con khác với mọi người con đã từng tiếp xúc gần. Nói là bản thân vô tham, vô sân, vô si thì là không phải ạ. Mà đúng hơn là con chán ghét với cái tham, cái sân, cái si.
Trước khi biết đến con đường đạo. Con vẫn còn nhớ cái đêm đó, khi mà chúng bạn vui cười trong cái vui dục lạc thế gian, thì con lại ngôi yên nghĩ về những cái nối tiếp sau đó. Những cái ràng buộc, ghê tởm bên trong cái hạnh phúc mà mọi người đang cho là vui.
Rồi cứ duyên tới sao? Khi con biết đến đức Phật. Dù là người Việt Nam, sinh sống tại Việt Nam nhưng từ nhỏ con không có mấy thiện cảm với đạo Phật trong cái nhìn của con ngày ấy. Dù con là đứa nhỏ rất thích chùa. Bởi trong cái biết của con lúc ấy chỉ biết về Phật như một vị thần cao hơn cả Ngọc Hoàng. Sư thì là những vị sống trong chùa vậy thôi.
Mà con lại không thích những thứ khiến con người sợ với danh nghĩa là thần. Con không phải là người theo chủ nghĩa bác bỏ thần linh, nhưng con lại không ủng hộ những mặt thái quá ở đó. Con hiểu và tôn trọng những mặt triết học trong đó, nhưng không phải vì thế mà con tin nó.
Chính vì vậy dù từ nhỏ đã đem một ý nguyện đi tìm con đường ly dục, ly tham, tìm cầu sự giải thoát nhưng hẳn là con không biết về đức Phật là “người thật việc thật”.
Có chăng, là khi đã đúng duyên, đúng hẹn, nên con được biết tới Người một vị Arahant, thì con tin và cứ học và thực hành theo.
Quãng đường từ khi con biết tới đạo và nhất nhất xuất gia nó thật sự ý nghĩa thầy ạ. Từ những cái bình sinh, bình dị. Một điều con rất biết ơn là mỗi lần con bị mắc ở đâu thì lại có được sự trợ giúp.
Con không biết nên hỏi thầy vấn đề gì nữa ạ.
Bạch thầy, con cảm ơn thầy, thầy đã dành thời gian quý báu để đọc những lời tâm sự của con.
Con mong cơ hội được gặp thầy. Con mong được thầy chỉ dạy. Lời văn ngắn dài con cũng không thể đưa ra trọn vẹn được suy nghĩ nơi con. Có khi nó sẽ có cả những sự khó hiểu mang tính tự phát.
Có điều sai thiếu mong thầy chỉ dạy ạ