Thông báo:
Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.
Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.
Sadhu sadhu lành thay!
Ngày gửi: 06-06-2022
Câu hỏi:
Liễu liễu thường tri.
Khi nghe pháp của Thầy mọi thứ thấy biết thật dễ dàng nhưng quả thật trong cuộc sống gia đình, công việc, xã hội... đầy áp lực và cám dỗ việc TỰ TRI không hề dễ.
Mỗi tình huống là một thử thách, nếu không tỉnh giác thì lại là một quyết định không đúng đầy tham, sân, si mà càng sửa thì càng sai. Nếu không có Đạo soi sáng để buông và quay về có lẽ con lại khổ nhiều hơn.
Con cám ơn Thầy, nhờ ơn thầy mà con thấy ra nơi quay trở lại sau mỗi khoảnh khắc bị bản ngã che mờ.
Ngày gửi: 05-06-2022
Câu hỏi:
Kính thưa thầy, ngồi quán sát lại thật sự con muốn gì, có muốn yên tĩnh đến độ thế giới chỉ một mình mình, không có một bóng người hay không. Cái con muốn là chân thật thoải mái - hay Niết bàn. Sau khi nghiên cứu con có rút ra vài điều sau:
- Qua sự va chạm đau khổ vừa rồi, con rút ra được sự Vô ái, Cái Hữu sinh ra Cái Sinh. Tức là cái thương và cái ghét. Cái Lòng tốt trộn lẫn với Tham ái. Vô ái sinh ra trí tuệ, suy nghĩ do lòng tốt và tham ái chính là không trí tuệ.
- Chân không chính là Vô ngã, Tánh biết - Phật tánh - mọi thứ đều thuộc Tính không, hay thầy gọi là Tâm vũ trụ. Chính Cái Ngã làm che mất trí tuệ rộng lớn, làm ngu si mà sinh diệt.
- Vô hiện tượng: mọi hiện tượng trên đời này đều là hư dối, nếu chấp vào sẽ bị điều khiển, lôi đi không ngừng. Trong đầu và thực tại đều biến chuyển, giống như thầy, len theo dòng nước mà vào bờ, không nghịch với con nước chỉ phí sức!
Con xin trình thầy, con cám ơn thầy.
Ngày gửi: 03-06-2022
Câu hỏi:
Kính thưa thầy, lần đầu tiên con tự đưa ra quyết định cho bản thân mà không hối hận dù có sân nhưng nó cũng tự động qua mau.
Thực tình con chán nản với đám giỗ, đám này đám nọ. Bản thân cái đám không là vấn đề, chỉ có sự ham vui, chán đời ngầm, của bản ngã những người đàn ông thích khoe khoang trên bàn nhậu mà chồng con cũng là một trong số đó. Mà con và những người phụ nữ khác cứ chịu đựng năm này qua năm nọ mà cứ nghĩ như vậy là vui lắm.
Con hứa cho anh một ngày vui chơi với anh em, nhưng tới chiều tối, ai cũng rệu rã, vậy mà họ vẫn muốn vui chơi tiếp. Con rất mệt, chưa ăn uống lại có con nhỏ khóc lóc, mà chồng thì xỉn hết biết trời đất vậy mà họ lại muốn lôi đi hoài. Con chỉ có hai quyết định, một là mặc kệ hết như mọi khi lo cho con nhỏ rồi ngủ tới sáng (mà chưa chắc yên vì nhà nội um sùm) mà hôm sau ai cũng đuối và đừ; hai là rút về nhà chạy xe cỡ nữa tiếng mà sắp mưa.
Con đắn đo suy nghĩ lựa chọn trong tỉnh táo dù là tức trong lòng vì họ cứ bảo con tự đón taxi mà đi hoài. Con chọn phương án hai, may mà Trời Phật độ con về nhà an toàn mà nhà chồng con lại yên tĩnh, ngủ sớm (con đoán vậy). Dù là con vẫn ấm ức và nghe pháp thoại thầy thì từ từ mấy cái ấm ức đó "bay" đi hết.
Đến sáng và tới chiều nay con tràn đầy năng lượng lo cho con cái và gia đình trong niềm hân hoan. Chồng và các con cũng ngủ ngon và tâm lý đều thoải mái. Con thấy cuộc đời thật có ý nghĩa. Không còn bị người khác gọi hay réo nữa.
Sau này chắc nhà chồng ai cũng nhìn con với cặp mắt khác, là một đứa không còn dễ bảo, nói sao cũng nghe. Mà đó giờ con sống theo cái nghĩ của thiên hạ mà thiên hạ đi đến chỗ diệt vong thì con cũng vậy thôi. Từ giờ con chỉ sống theo hướng không hại mình, không hại ai như thầy dạy chứ không sống để cho mọi người vui vẻ mà cái hại cứ ngầm ngầm theo tất cả hoài.
Việc tu tập con được đi đúng hướng, tốt đời đẹp đạo, con thật ghi nhớ công ơn của thầy, và năng lượng an lành trong các bài Pháp thoại của thầy đã dẫn con qua nhiều khúc quanh của cuộc đời tưởng chừng như không có lối ra.
Con thành thật tri ân Thầy. Con cám ơn thầy.
Ngày gửi: 03-06-2022
Câu hỏi:
Kính bạch Thầy!
Con thấy ra được bản chất của TRONG THẤY CHỈ THẤY, TRONG NGHE CHỈ NGHE rồi Thầy ơi! Nó đến với con khi con nghe lại buổi Trà Đạo ngày 13/10/2019.
Pháp thật tuyệt vời!
Con thành kính đảnh lễ Thầy!
Ngày gửi: 03-06-2022
Câu hỏi:
Con xin được quì xuống đảnh lễ Thầy! Con đã loay hoay tìm Đạo mấy năm qua đọc nhiều Kinh sách, còn đăng ký học cử nhân Phật Giáo nhưng rồi con bỏ giữa chừng, con đã có nhiều khúc mắc mà không tìm ra được lời giải đáp. Khi con vô tình nghe được một bài Pháp thoại của Thầy "Thiền không phương pháp" thì con thực sự vỡ òa, sau đó con đọc sách và nghe thêm các bài Pháp thoại của Thầy, thật là niềm hạnh phúc khó tả. Khi con hiểu ra mọi thứ cứ nhìn nhận như nó đang là thì cũng tự nhiên con không còn thấy có gì để mà giận mà buồn mà thắc mắc... vắng bặt Thầy ạ. Trong con có một niềm vui khó tả, một tình yêu thương mà con thấy nó rộng lớn nhưng không dành cho một đối tượng cụ thể nào. Con cũng không biết nói gì hơn vì giờ mọi ngôn ngữ dường như không chuyển tải được hết những điều con đang cảm nhận. Con gửi lời tri ân Thầy, tri ân tất cả những gì con đã trải qua dù chỉ là một dòng chữ vô tình con đọc được trên mạng cũng là điều rất nhiệm mầu của Pháp.
Ngày gửi: 01-06-2022
Câu hỏi:
Kính thưa thầy, hôm nay con nghe Pháp thoại con đã nhận ra vài điểm cơ bản sau:
- Khi gặp khó khăn, phản ứng ban đầu là sân là sợ, sau đó thấy do nhận thức của mình sai, rồi thấy nhờ cái khó khăn đó nó làm nền tảng cho cái làm đúng sau này.
Ví dụ, sợ con đói cho nó uống sữa cách 3 tiếng hoài mà không biết can đúng giờ hay không, nó ọc hết một bình sữa mới hoảng hồn rút ra bài học là khi nào nó khóc hãy cho bú, nó no thì thôi không ép.
Hay bếp gas cũ ba mẹ cứ sửa hoài đến khi chồng con xài thì nó phựt lửa, may là không sao. Mà nhờ vậy mới đổi bếp mới cho an toàn, không hại đến ai.
Kỳ lạ là cái khổ trong con đối với những chuyện đó qua mau mà trả lại cái sáng suốt ngay. Chứ như trước thì cứ rầu rầu sợ sệt hoài, cứ cho có người ám hại hoài.
Thấy khổ và vượt qua khổ, thấy vui mà không bám vào vui, như vậy mới vượt lên trên khổ vui. Còn bạn con quan niệm vui khổ cứ chấp nhận hết, xong rồi sẽ qua. Mà bạn ấy cứ sai hoài cái lỗi cũ, mà bạn ấy vẫn vui, vẫn chấp nhận, không cần sửa gì cả, cứ để tự nhiên chuyển hóa, mà thiệt ngộ, bạn ấy sống rất vui. Con thấy như vậy là chưa đúng, tới giờ con mới hiểu nguyên nhân.
- Như hai đứa con trai của con mới sinh còn nhỏ rất ngây thơ, rất vui nhưng nếu như vậy hoài thì thật là ác mộng vì chẳng biết gì về chân lý, về sự thật. Nên giác ngộ là giác ngộ cả hai mặt khổ và vui rồi mới đến cái vui thực sự.
- Con thấy trong một ngày con đi từ cảnh giới quán bản ngã, rồi quán hiện tại, quán vọng tưởng, quán cảm xúc,... y như những con người khác nhau vậy, rồi có khi sáng suốt, có khi bất động nhìn mọi thứ trôi chảy,... Và con nhìn mọi người cũng trôi chảy như vậy, cả thầy cũng vậy, mà dĩ nhiên thầy không có những điên cuồng như con, chỉ là nhiều người thầy khác nhau trong cùng một người vậy. Con không biết mình có vấn đề gì không?!
- Cái học lớn nhất trong hôm nay con học ra là cái không biết hình thành tư tưởng và tư tưởng hình thành bản ngã. Và đây có thể là nguyên nhân chính khiến con điên cuồng.
Hôm nay trình hơi dài, lại làm thầy mỏi mắt nữa rồi.
Con xin tri ân thầy rất nhiều.
Ngày gửi: 26-05-2022
Câu hỏi:
Con xin cung kính đảnh lễ Thầy!
Thưa Thầy! Pháp Phật và lời Thầy dạy đã thức tỉnh con.
Con sinh ra trong 1 gia đình ngoài Bắc khá giả, có cha mẹ, chị em và họ hàng nội ngoại đầy đủ, được ăn học đến nơi đến chốn. Nhưng từ khi con bé xíu xiu, khi bắt đầu có ý thức, con thường nhìn vào tâm mình, con luôn có 1 cảm giác mơ hồ về một sự trống trải, cô độc, thấy mình dường như không thuộc về thế giới này, chỉ ước được là đứa bé mặc đồ nâu sòng quét lá Đa sân Chùa. Nên cũng từ đó, trong vô thức con cứ mãi kiếm tìm một điều gì đó.
Cho đến khi (cách đây hơn 2 năm) cơ duyên biết đến với Phật Pháp theo một cách lạ lùng. Pháp Phật từ từ len lỏi vào thâm cùng ngõ ngách của tâm con, âm thầm công phá bao bức tường thành tăm tối, vô minh trong ấy. Cũng là khi cảm giác kia cùng sự kiếm tìm đã biến mất, đã ngưng bặt. Tâm con được lấp đầy (hết khoảng trống cô đơn) tự bao giờ. Con đã thấy sự mới mẻ nơi vạn sự, vạn vật, thấy sự đổi mới liên tục, không ngừng ngay nơi thân, tâm con.
Con nhìn gì, nhìn đâu cũng thấy đẹp. Cái đẹp của sự tươi mới, không lặp lại bao giờ. Tâm con có xu hướng hoà cùng thiên nhiên, đất trời và vạn vật. Lành thay! Do dịch bệnh Covid-19 con đã buông xuống được mọi ràng buộc, tất bật, bon chen của cuộc sống thị thành HCM để dời về huyện ngoại thành sống an nhàn, thảnh thơi, ít tham cầu... toàn tâm cho việc tu tập.
Từ một người phụ nữ ưa thích trưng diện thời trang, làm đẹp như bao người. Chỉ sau vài tháng đến với Phật Pháp con đã tự tay mình xuống tóc cho mình, bỏ đi mái tóc dài nhuộm màu con từng cưng yêu, rời xa son phấn, đồ đoàn, trang sức... một cách tự nhiên. Trước bao sự ngạc nhiên, cản phá, chê bôi, nói ra nói vào thậm chí là dụ dỗ của người thân... họ muốn con trở về hình tướng như trước. Riêng con cảm thấy thật khỏe, nhẹ nhàng, thoải mái với cái đầu trọc cùng bộ đồ lam thường trực, đôi dép lê lẹt xẹt một cách hết sức tự nhiên mọi nơi, mọi lúc. Con như cá về nước, như được trở về là chính mình. Bản tính con độc lập, tự chủ từ nhỏ đến lớn nên con ít bị ảnh hưởng bởi ai.
Khi xả bỏ được sự chấp nê nơi hình tướng bên ngoài hoá ra là một điều hạnh phúc thưa Thầy.
Nghiệp quả vẫn tới liên hồi, thân con đau bệnh theo thời tiết nhưng con đã biết trở về trọn vẹn với những cơn đau mà tâm không còn sợ hãi, không còn sợ chết. Lành thay! Khổ đã dừng lại nơi thân mà không làm lây lan cho tâm nữa.
Mẹ con là người bị vô minh, tà kiến bủa vây. Mấy mươi năm làm nghề thờ cúng, hầu đồng hầu bóng, trục tà trục ma, làm lễ giải hạn, đốt giấy tiền vàng mã lần cả kho... giờ ngơ ngơ, ngẩn ngẩn... con thật xót thương cho mẹ, bà bệnh tâm nặng quá thưa Thầy. Con dù đã cố gắng rất nhiều nhưng không giúp được gì, chỉ biết phụng dưỡng đầy đủ về vật chất cho cha mẹ.
Với môi trường tâm linh như thế nên thoát ra khỏi đó để quay về với chánh Pháp của Phật, được học và hành theo lời Thầy dạy đối với con là cả một cuộc cách mạng. Có lẽ căn duyên của con đến với Phật Pháp là phải trải qua nhiều khó khăn, trói buộc và che lấp như vậy. Để rồi khi đã biết quay về con vỡ oà... Ô! A! Ồ! À! Thì ra! Hoá ra!... luôn là những cảm từ con đã thốt lên sau mỗi cái thấy, sau mỗi lần tiểu ngộ, sau mỗi sự thật được nhận chân... quả là hạnh phúc vô bờ thưa Thầy. Mà nào có cái gì cao siêu đâu, toàn những cái sự thật hết sức bình thường, hiển nhiên nhưng lâu nay bị vô minh che lấp thôi ạ.
Cả những đau thương tưởng như chết đi sống lại, những vết sẹo rỉ máu hằn sâu trong tâm trí khi con trải qua cuộc sống đầy biến cố, khổ đau, oán hận... giờ này cũng biến mất chẳng còn dấu vết, thay vào đó là tình thương chan hòa, nảy nở và lớn dần. Con đã biết mở lòng mình để hiểu, để thương và giúp đỡ mọi người, kể cả những người từng làm con đau khổ tận cùng. Trên mảnh đất tâm khô cằn, đầy gai góc ấy nay đã mềm mại, hiền hoà, được phủ xanh cùng những đốm hoa đủ màu từ từ nối nhau chớm nở.
....
Còn rất nhiều sự thay đổi lớn mà con cảm nhận được ạ.
Ngồi chiêm nghiệm lại cả một quá trình từ lúc bé xíu tới nay 41 tuổi đầu mới thấy. Quả thật Pháp Phật nhiệm màu thưa Thầy! Con đã có niềm tin bất thối.
Con vô vàn biết ơn Thầy! Những lời Thầy dạy hoàn toàn phù hợp với nội tâm con. Nhưng vì không biết nên mọi thứ chỉ mãi chìm trong im lặng dưới màn che lấp của vô minh, hoặc lang thang trong vô thức, lúc ẩn - lúc hiện, lúc mờ - khi tỏ... Mãi cho tới khi được Thầy khai thị. Từng chút, từng chút một đang dần dần bước ra vùng ánh sáng chân lý một cách chắc chắn, tự tin.
Con kính tri ân Tam Bảo!
Con Kính tri ân Thầy!
Con nguyện cầu Tam Bảo trường tồn.
Con nguyện cầu Thầy thật nhiều sức khoẻ ạ.
Thư con viết dài, nhiều khi chỉ muốn giữ lại cho riêng mình. Nhưng con tin với tâm huyết trao truyền chân lý cho đời, chẳng gì làm Thầy vui hơn là biết đám trò khờ có được những chuyển hoá dù nhỏ nhưng tích cực. Nghĩ vậy nên con quyết định gửi thư đi ạ.
Kính Thầy!
Ngày gửi: 26-05-2022
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy. Con thấy trong mình có nhiều mâu thuẫn quá, quá nhiều ý muốn mâu thuẫn nhau, rồi còn những nỗi sợ nữa. Cái khối khổ đau về công việc của con vẫn còn đó dù con có chọn đi theo hướng nào. Con thấy chủ yếu con chỉ đi tìm sự an toàn, muốn nhanh tìm cho mình một sự lựa chọn, một hướng đi để nhanh cảm thấy ổn định. Mà sự quyết định hấp tấp làm con không nhìn thấy được sự thật nhiều chiều nữa. Bây giờ con chỉ có cách là lặng lẽ quan sát thôi để thấu hiểu chính mình mà không vội chọn lựa và kết luận, phải không Thầy? Xin Thầy cho con lời khuyên ạ.
Con xin thành kính cảm ơn Thầy.
Ngày gửi: 25-05-2022
Câu hỏi:
Con kính đảnh lễ Thầy!
Từ ngày nghe được những lời Thầy dạy con đường học Đạo của con thật thú vị. Con không còn bị kẹt vào hình thức, lễ nghi hay những quan niệm xưa cũ. Con sống và làm việc với một trái tim chân thành, nhiệt huyết và cẩn trọng, con tập đón nhận những điều mà cuộc sống mang lại, học và nhìn ra được bài học của mình luôn làm con thấy biết ơn với những điều Pháp mang đên.
Hôm nay con viết thư gửi Thầy để trình với Thầy những điều con đang thấy, con tam gọi nó là "Tự nhiên nhân tạo - Nhân tạo tự nhiên".
Hiện nay nhiều cơ sở giáo dục đang muốn xây dựng nhưng môi trường thuận tự nhiên để học tập và làm việc. Mọi người muốn trở lại cái thời như ông bà ngày xưa, rời xa cuộc sống thị thành náo nhiệt, sống tự cung tự cấp, tự tạo cho mình một cộng đồng nhỏ để cho con em mình học theo kiểu chơi, không đi theo cách giáo dục của xã hội hiện tại. Bản thân con nhận thấy điều này phần nào rất hay khi con người được tiếp xúc với thiên nhiên, được tự trải nghiệm cuộc sống thì cũng giải tỏa được những phần nào những căng thăng. Nhưng liệu đây có phải là cái tự nhiên vốn có!
Con người luôn muốn tách mình ra như một chủ thể độc lập với tự nhiên để quyết định rất nhiều chuyện. Xã hội phát triển đến bây giờ, nhận thức con người hiện tại tất cả con thấy đều là tự nhiên, mọi sự việc đang diễn ra đang đúng với Thời - vị - tính của nó, phải chăng chúng ta mong muốn các tự nhiên của 100 năm về trước để rồi cố gắng lánh xa cái tự nhiên của hiện tại. Liệu những gì chúng ta đang xây dựng và hướng đến là tự nhiên hay nhân tạo. Chúng ta không chấp nhận được những tranh đấu, những điều bất như ý, những thói hư, tật xấu của xã hội "hiện đại" để cố gắng tìm đến những nơi ta gọi là "tự nhiên". Tự nhiên - nhân tạo để trốn tránh Nhân tạo - tự nhiên!
Con hiện tại nhận ra được rằng, sống ở đâu không quan trọng, quan trọng mình có thấy tự do và hòa hợp, tự do trong chính mình với những ràng buộc xã hội, hòa hợp với con người và môi trường xung quanh, đó mới là hạnh phúc.
Biết ơn và chúc sức khỏe Thầy!
(Còn chuyện này con xin nhờ Thầy nữa à! Chuyện là vợ chồng con ở Quảng Trị mới tìm mua được một mảnh vườn, hiện tại vì thích trồng cây và mong muốn xây dựng một vườn cây nhỏ nên chúng con quyết định như vậy. Chúng con đang muốn đặt cho khu vườn mình một cái tên, vợ con bảo con viết thư nhờ Thầy đặt tên giúp nên con quyết định viết thư gửi Thầy. Thầy hoan hỷ giúp chúng con, con xin cám ơn Thầy)
Ngày gửi: 25-05-2022
Câu hỏi:
Cho con trình pháp, kính mong thầy xem xét và chỉ dạy thêm cho con:
Duyên tạo tác, chỉ có hành động
Chẳng thấy vọng cũng chẳng thấy chơn
Nhơn gì nói là chơn với vọng
Trong sanh thọ, sống đời thọ sanh
Tâm trong lành, sáng suốt vô sanh
Lòng chẳng sanh, phải trái thị phi
Đi, đứng, nằm, ngồi, tự tại trị
Trong các thời, được không chỗ được