Thông báo:
Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.
Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.
Sadhu sadhu lành thay!
Ngày gửi: 10-07-2017
Câu hỏi:
Kính bạch Thầy Quý Kính,
Sáng nay, đọc bài thơ Thầy trả lời cho một người đệ tử, con xúc động, bùi ngùi.
Thầy ơi! “Phụ tử đã liền tâm rồi.”
Kính bạch Thầy,
Năm con 15 tuổi, con muốn tu thoát trần, trong nhiều năm, để thực hiện hoài baão này, con đến những nơi gần nhà để học Đạo.
... Nhưng càng tu, con càng thấy rối vì thấy sao tham, sân, si trong con tăng trưởng quá nhiều, tâm con thì lúc nào cũng đen thui vì con toàn là nhìn thấy lỗi người mà không thấy những điều hay, đẹp sờ sờ của người khác, chuyện trắng con cũng thấy thành đen.
Và điều nguy hiểm nhất là con càng ngày, càng kiêu mạn, lúc nào cũng thao thao bất tuyệt nói những chuyện cao siêu, đạo lý, trong khi bài học vở lòng đầu tiên “Tiên học Lễ, hậu học Văn” thì con làm mãi vẫn chưa xong!
Rồi, duyên lành hội tụ đầy đủ, con được nghe Pháp Thoại của Thầy trên mạng, con như người sực tỉnh giấc Nam Kha, con muốn về Bửu Long quỳ với chân Thầy để sám hối Tam Bảo và Tạ Ân Thầy khai thị, nhưng mà con ở cách xa Thầy ngàn dặm, thể chất lại mỏng manh, yếu đuối, nên điều mong mỏi đó vẫn chỉ là giấc mơ.
Nhờ Thầy không quản ngại:
Dẫu có long đong suốt vạn đời
Vui cùng đại chúng khắp muôn nơi
Chúng sinh còn đắm trong biển khổ
Đâu nỡ riêng mình hưởng thảnh thơi.
Mà tháng 6 năm nay ở Montréal, Canada con đã được gặp Thầy, được khóc và được quỳ dưới chân Thầy, để thọ nhận lại kho báu sẵn có tự ngàn đời của con, mà bởi mãi rong duổi chạy tầm cầu những điều bên ngoài nên con đã bỏ lãng quên.
Kính bạch Thầy, từ lúc tìm lại được kho báu của con, con chẳng còn thiếu thốn gì cả, con dùng hàng ngày thoải mái, chia sẻ cho cả nhà và với những ai hữu duyên thật dồi dào nhưng của trong kho vẫn không vơi chút nào.
Con thành kính tri ân Thầy và kính thỉnh Thầy thọ nhận 3 lạy của con, Thầy cho con xin lỗi Thầy và chịu tội thay cho tất cả những ai đã thiếu Đức Tin trong sạch và lòng Tôn Kính cũng như Trân Quý nơi Tam Bảo.
Đệ tử của Thầy.
Ngày gửi: 10-07-2017
Câu hỏi:
Con kính tặng Thầy!
Đáy nước trong veo suối mỉm cười,
Lênh đênh sóng sánh áng mây trôi...
Tự tánh trong ngàn khơi bể khổ,
Vạn pháp soi giông bão cuộc đời.
Ngày gửi: 09-07-2017
Câu hỏi:
Thấy thầy đi đây đi đó chia sẻ pháp không ngừng nghỉ, con gởi thầy bài thơ của ai đó nói thật hay thầy đọc cho vui:
Hoa đẹp Ta cầm một đoá chơi
Can cớ chi mà Chú mỉm cười?
Được rồi, Ta sẽ trao y bát
Cho Chú long đong suốt vạn đời...
Ngày gửi: 09-07-2017
Câu hỏi:
Thưa Thầy, sáng nay vào hỏi đáp đọc đuợc bài thơ này tự nhiên tâm con rất hoan hỉ. Con rất thích thể loại thơ như thế này, rất nhẹ nhàng và không nặng mùi trần gian, lý trí, tình cảm ướt át. Bài thơ này rất hợp với tâm tư con. Có hôm con ngồi ngoài sân, nhìn hoa, nhìn mây, nhìn cây, nghe tiếng chim hót. Con rất muốn làm một câu thơ gì đó mà chỉ có thiên nhiên thôi, con không thể nào hô biến ra thơ đuợc! Thế là con để cho tâm tư con đi qua. Hôm nay đuợc thấy bạn hữu này thay thế con trải lòng ra bài thơ này đuợc, con rất hoan hỉ. Con xin cảm ơn tác giả của bài thơ này nhiều và nhiều lắm. Sadhu sadhu. Thật tuyệt vời!
Lao xao nắng - lá chao sân vắng,
Thanh tiếng chuông Thiền vãn vãn ngân...
Về trong nước biếc xanh trời thẳm,
Ngã rẽ đêm huyền ngát ánh Trăng.
Ngày gửi: 08-07-2017
Câu hỏi:
Con kính tặng Thầy và xin được Thầy độ duyên:
Lao xao nắng - lá chao sân vắng,
Thanh tiếng chuông Thiền vãn vãn ngân...
Về trong nước biếc xanh trời thẳm,
Ngã rẽ đêm huyền ngát ánh Trăng.
Ngày gửi: 04-07-2017
Câu hỏi:
Kính thưa Sư Ông,
Con cảm ơn Sư Ông đã tặng con bài kệ:
Tánh biết thường tự chiếu
Soi sáng pháp hiện tiền
"Tham", "hành" chi thêm rối
Rỗng rang tánh tự thiền.
Qua bài kệ này, con lại hiểu thêm nữa về tự thân và tâm của con. Tâm mình như vầng trăng sáng, hằng ngày soi chiếu qua tai mắt để thấy mọi sự vật ạ.
Bình an ngồi chánh niệm,
Nghe chim hót bên tai,
Từng hồi vầng trăng sáng,
Chưa từng sinh và tử,
Bình an ngay tại đây.
Con xin phép kết thúc bài trình pháp của con ạ. Con kính chúc Sư Ông sức khỏe viên mãn để Phật tử có nơi để học hỏi, nương nhờ ạ.
Ngày gửi: 29-05-2017
Câu hỏi:
Con hỏi thầy không nói (cách tu)
Sao bỗng thấy cô đơn,
Lẽ nào trong vạn vật
Chỉ có pháp bên mình?
Thầy chỉ dạy trở về
Mà học ngay pháp ấy
Người tu chỉ cần thấy
Sự thật, chẳng phải nghi?
Ngày gửi: 17-05-2017
Câu hỏi:
Kính bạch Thầy,
Thầy ơi, giờ viết cho Thầy những dòng này, con thực sự xúc động và con đang khóc đây. Giờ, con thực sự cảm nhận được niềm hạnh phúc, đó không phải là niềm hạnh phúc của đạt được thành tựu nào mà là niềm hạnh phúc của việc thấy ra chính những trải nghiệm đau thương của cuộc đời mang đến mới đáng quý biết chừng nào.
Giờ đây, con thực sự thấy ra cuộc đời, sự vận hành của đời sống, sự sống trong chính con đáng quý biết bao.
Con xin hết lòng thành kính tri ân Thầy. Nguyện Tam Bảo gia hộ cho Thầy nhiều sức khỏe ạ.
Ngày gửi: 16-05-2017
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy,
Con đã bị lừa 1 số tiền rất lớn. Đây là số tiền con phải để dành mấy năm mới có được. Con chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị lừa khoản tiền lớn như vậy. Do lỗi của con đã tin người một cách mù quáng. Con đã thấy ra được sự nhẹ dạ cả tin đến mức ngu ngốc của mình.
Con đã nghĩ rằng, mất tiền là không mất gì cả. Đó có phải là do con ngụy biện để bào chữa cho tâm si của mình không? Lòng con vẫn rất đau nhói khi nghĩ đến lỗi lầm của mình. Con xin thầy cho con một lời khuyên.
Con cám ơn Thầy!
Ngày gửi: 14-05-2017
Câu hỏi:
Thầy kính!
Hẳn là sinh ra trong thế gian này sâu thẳm trong lòng ai cũng có những nỗi niềm của riêng mình. Con sinh ra trong gia đình ở một làng quê nghèo khó, ba mẹ lớn tuổi rồi vẫn còn phải đi làm ruộng. Con lớn lên tuy nghèo nhưng cuộc sống vẫn êm đêm bình dị không phải chứng kiến những bất hạnh trong gia đình ở tuổi thơ. Con biết đi Chùa lễ Phật từ lúc 16 tuổi, vì trường học con gần chùa qúy Sư tu thiền. Lần đầu tiên con được nói chuyện với một vị thầy người Huế, thầy giảng chuyện Kiều qua ánh mắt đạo Phật cho con hiểu, từ đó con rất ngưỡng mộ qúy Sư, chỉ cần nhìn thấy qúy Sư với tấm y vàng ở trong trang báo thôi là lòng con cứ xốn xang.
Học xong phổ thông con không có điều kiện để tiếp tục học nữa và sau thời gian dài con xin ba mẹ đến chùa ở hẳn, dường như cuộc sống xuất gia của con đã bị trở ngại ngay từ lúc ban đầu Thầy ạ. Ba con đã từ bỏ con một thời gian rất dài vì không đồng ý, lúc đó con chỉ biết làm theo ý thích của mình mà không để ý đến cảm giác của ba mẹ. Mẹ con đã khóc rất nhiều vì con, lúc đó con đã phải trốn đi vào một miền quê dân tộc ở chùa trong Đaklak. Những ngày tháng ban sơ sống trong chùa con cũng không hiểu tu là gì mà con chỉ biết tới giờ là đọc kinh, ngồi thiền là cứ ngồi. Cứ như thế 4 năm con vẫn thấy mình không biết gì, có lúc còn bị ức chế, thế là con rời khỏi thiền viện đi học hỏi. Con được một bạn giới thiệu cho con một vị thầy, trình độ của con lúc đó thì con thấy Thầy ấy giảng cũng hay và con đã theo tu học với Thầy đó 3 năm. Con tin tưởng và đặt trọn vẹn nơi thầy đó rồi một ngày con phát hiện ra mình đã đặt niềm tin không đúng chỗ với nhiều lý do khiến con đau đớn cùng cực, chưa bao giờ cuộc sống của con lại lay lắt đến thế.
Con lại bỏ đi tìm người Thầy khác vẫn trong trạng thái chưa hết khổ và hận. Con đi Phú Quốc chơi biển rồi bay lên Sài Gòn cùng với Sư huynh và cô ấy dẫn con đi viếng thăm Thầy Viên Minh ngay buổi sáng hôm sau. Con được biết đến Thầy từ đó. Con như được bừng sáng ra sau bao giông tố âm u. Lúc đó đến gặp Thầy, mọi đau khổ như trốn tạm đâu đó, trong con chi còn là niềm hạnh phúc vô bờ khi đựơc Thầy đồng ý cho ở lại chùa để nghe buổi trà đạo sáng sớm hôm sau, từ đó con bắt đầu nghe pháp của Thầy cho tới giờ.
Giờ con thấy được đâu là bản ngã, cảm nhận được tánh biết không tăng giảm trên sự thấy biết đối tượng, con cũng thật thấy việc thận trọng chú tâm quan sát sẵn có ở nơi mình nó tự ứng cần và đủ tùy trường hợp. Con hiểu được thực sự thế nào là chánh niệm tỉnh giác. Hôm nay con nằm truyền thuốc tận 7 giờ đồng hồ, con nghĩ đến và biết ơn Thầy quá nên viết thư cho Thầy với mong muốn Thầy cảm nhận được lòng con. Con thấy mình thật lòng cám ơn sự vận hành của pháp, cám ơn thời gian đau khổ đó, cảm ơn vô thường đã mang duyên con đến gặp Thầy. Nghĩ lại con thấy tất cả như đang chứng minh lời Thầy. Con ghi nhớ ơn Thầy, kính Thầy!