Thông báo:
Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.
Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.
Sadhu sadhu lành thay!
Ngày gửi: 17-07-2016
Câu hỏi:
Thầy ơi, con không biết với mọi người hạnh phúc là phải thế nào, nhưng với con hạnh phúc là có một người Thầy để mình được gọi hai tiếng Thầy ơi, đặt niềm tin trọn vẹn ở Thầy, và được Thầy tin tưởng. Nhiều khi trong con cuồn cuộn, gầm rú như những cơn sóng đang cuộn vào bờ Thầy ạ, khi ấy Thầy biết không con chỉ muốn có một người Thầy để chạy đến thật nhanh, òa vào bên Thầy và kể cho Thầy về những con chim đang bay giữa bầu trời rồi bị lạc đàn và những chú gà con đi kiếm ăn rồi bị lạc mẹ, nhưng với con đấy lại chỉ là suy nghĩ và im lặng Thầy ạ.
Nhân vào mùa an cư kiết Hạ, con xin viết mấy câu thơ dâng lên Thầy ạ.
Bửu Long lồng lộng Đất Trời
Cây xanh chim hót thảnh thơi Đạo tình
Ngước lên ngập ánh bình minh
Cúi nhìn cỏ đá lung linh sương mờ.
Con chúc Thầy một mùa an cư trọn vẹn và tròn đầy tình Đạo.
Ngày gửi: 16-07-2016
Câu hỏi:
Bạch Thầy!
Thời gian đầu, con tu thận trọng chú tâm quan sát theo lý trí, nhưng sau con mệt quá vì cái gì cũng quá nghiêm trọng nên con nghỉ thì tự nhiên lại được cái sáng suốt định tĩnh trong lành hay thư giãn buông xả. Con tu một hồi thấy rằng mình chẳng muốn gì nữa, vì cứ khởi tâm điều gì là con trở lại trọn vẹn trong sáng thì chẳng muốn gì nữa. Nhưng giờ con thấy như thế là con trốn chạy cuộc sống, khi tâm khởi lên điều gì con lại trở về trọn vẹn với pháp hiện tại thì tự nhiên lại chẳng thấy muốn gì cả. Mấy ngày gần đây con ứng dụng bài học của 1 vị thiền sư mà con ngẫu nhiên đọc được trên mạng là Vui Thích, đi đứng nằm ngồi đều vui thích thì con thấy ổn hơn rất nhiều và tất nhiên là hoàn toàn tự nhiên và không tham ạ. Con nghe pháp Thầy rất nhiều rồi ạ, có cái hay là cùng một điều Thầy nói con cứ nghe đi nghe lại thì tới một lúc con mới ngộ được ra.
Thầy chỉ dạy giúp con sao con càng tu càng chẳng muốn gì cả, có thể là cả những điều thiết thực của cuộc sống?
Và một điều nữa con mong ước là khi nào đó Thầy có thể giảng cụ thể về sự tác động của một người khi sống đúng tới pháp đối với những người xung quanh, vì con thấy rằng điều này rất quan trọng đối với những người tu đúng hướng ạ.
Con kính mong thầy giải thích cho con càng cụ thể càng tốt những ý con chia sẻ ở trên chứ không chỉ là giải thích về nguyên lý ạ.
Ngày gửi: 15-07-2016
Câu hỏi:
Thầy Quý Kính,
Nhờ đọc câu trả lời của Thầy cho bác Tịnh Danh và bài Kệ Thầy tặng cho một người đệ tử:
Ngôn từ che lấp pháp
Chữ nghĩa thêm vô minh
Ngay đây tâm tịch chiếu
Liền thấy tánh bất sinh.
Những băn khoăn thắc mắc trong lòng con đã được sáng tỏ như “trăng thoát khỏi mây che.”
Con xiết bao cảm động khi cảm nhận được tâm từ và tâm bi của Thầy.
Con tạ ân Thầy và thành kính đảnh lễ Thầy.
Ngày gửi: 29-06-2016
Câu hỏi:
Kính Thầy.
Mahayana tin có Điạ ngục, có quỷ sứ, Diêm vương đang tra tấn vong nhân.
Xin Thầy vui lòng chỉ bảo: Theravada của chúng ta quan niệm Điạ ngục như thế nào?
Con chân thành biết ơn Thầy!
Ngày gửi: 16-06-2016
Câu hỏi:
Kính bạch Thầy.
Đã 10 tháng rồi con không về thăm Thầy cũng không viết thư trình pháp. Nhưng con vẫn biết về sức khỏe của Thầy cũng như chuyến đi giảng ở nước ngoài vừa qua con vô cùng hoan hỷ.
Lời Thầy con mãi khắc ghi, "Vận" trong cuộc sống lối đi rạng ngời.
Kính thưa Thầy trong suốt thời gian qua con luôn lắng nghe từ các pháp bên ngoài tới lắng nghe nội tâm, con không quên "Thái Độ" của mình khi ứng với các Pháp, với mọi người trong mọi hoàn cảnh, con đều lắng nghe để thấu hiểu để cảm thông chia sẻ, nhờ vậy mà con nhẹ nhàng với cái Tôi Ta. "Thận trọng, chú tâm, quan sát" từng hành động, nói năng, suy nghĩ của mình ở mọi lúc mọi nơi. Mỗi ngày trí tuệ một mở mang thấm dần lời Thầy "trong lành, định tĩnh, sáng suốt. Tinh tấn, chánh niệm, tỉnh giác".
Hơn một năm tham gia facebook, con chia sẻ với các bạn hữu duyên về con đường học Phật, những trải nghiệm thực thấy của mình. Con đón nhận tất cả từ những lời khen - chê, lấy những đối tượng ấy và tất cả những đối diện, đối thoại, đối kháng, đối chiếu... để đo lường nội tâm của mình. Bao nhiêu Bộ Tạng Kinh điển mà con đã học lúc trước nay con trả lại cho Pháp, chỉ cần xem "sửa" thái độ của mình khi đối với các Pháp. Một lối hành thoát khổ mà Thầy đã truyền trao, không cần phải đợi năm tháng xa xa mới giải thoát, "tại đây ngay bây giờ" vi diệu lắm Thầy ạ, "không thấy mình khổ nên không có đối tượng để mình thoát khổ" pháp vốn như nhiên, vạn duyên thanh tịnh. Vâng. Thật là Bất khả tư nghì.
Mắt thấy tai nghe lòng không động
Sống niềm an lạc giữa chốn đông
"Núi sông" mặc kệ duyên sinh ấy
Mỉm cười sen nở ngát muôn phương!
Dạ thưa Thầy. Con mượn tạm ngòi bút viết mấy dòng trình Pháp hành lên Thầy, nếu con sai sót chỗ nào xin Thầy dạy thêm cho con.
Tận đáy lòng sâu thẳm con thành kính đảnh lễ tri ân Thầy.
Ngày gửi: 16-06-2016
Câu hỏi:
Bạch Thầy có con một điều thắc mắc xin thầy giải đáp giúp con.
Bố mẹ con hay xảy ra xung đột cãi nhau, hình như ngày nào cũng cãi và đồng thời xảy ra xích mích, hoặc không thì bố con cũng đi uống rượu hầu như ngày nào cũng đi. Mẹ con đau liên tục đau đủ chỗ hết. Xin Thầy cho con biết cách nào để mình biết kiếp trước mình có làm gì tạo nghiệp nên kiếp này nhà con phải chịu nghiệp như vậy? Nếu không được thì Thầy có thể giải thích giúp con tại sao bố mẹ con lại như vậy được không?
Con rất buồn và suy nghĩ tại sao trong gia đình không thể sống hạnh phúc như bao gia đình khác mà lại như vậy? Mỗi khi con về tới nhà là rất lo sợ bố mẹ cãi nhau.
Con xin Thầy chỉ cho con biết hoặc giải thích giúp con sao như vậy?
Con cảm ơn Thầy!
Kính chúc Thầy nhiều sức khỏe!
Ngày gửi: 07-06-2016
Câu hỏi:
Bạch Thầy, xin Thầy cho con biết tình thương của Đức Phật khác với tình thương của chúng sanh ở điểm nào?
Ngày gửi: 04-06-2016
Câu hỏi:
Thưa Thầy, Thầy cho con hỏi 3 ý ạ:
1- Con thấy hiện nay có rất nhiều tượng Phật hình hài và tên khác nhau, chắc chắn ý nghĩa các tượng cũng khác nhau, vậy con sẽ thờ tượng nào là đúng ạ?
2 - Ý nghĩa của việc thỉnh tượng Phật về nhà thờ (theo con hiểu là để giúp mình nhắc nhở mình thì có đúng không)? Có người bạn con lại nói nhà nên thờ Phật để Phật dẫn dắt những người quá cố của gia đình ạ.
3 - Khi thỉnh tượng Phật về rồi thì hàng ngày con phải thực hiện nghi lễ như thế nào?
Mong Thầy khai mở dùm con, con tri ân Thầy!
Ngày gửi: 03-06-2016
Câu hỏi:
Kính Thầy, con có cái khao khát muốn biết Đạo để tìm đường về nhà, bây giờ thì con đã hiểu về nhà là về lại chân Tâm của con, mỗi khi tham, sân, si, ngã mạn đến là con thấy được nó và con bây giờ theo Thầy dạy thì nhận ra nó và thấy nó là vô minh và ảo tưởng. Con không bao giờ nghĩ đến học đạo để có kiến thức vì để giải thoát mình phải buông xả hết.
Đa tạ Thầy!
Ngày gửi: 03-06-2016
Câu hỏi:
A Di Đà Phật!
Kính bạch Thầy.
Con đã đọc lời khuyên của Thầy. Đúng như Thầy nói, con muốn tâm an tịnh mà rốt cuộc nó càng rối tung lên, còn phân biệt Thiền-Tịnh là còn loay hoay trong cái kén do mình tạo và chỉ làm cho mình thêm phiền não. Con biết điều đó mà vẫn không cách nào thoát ra.
Có một lần, duy nhất-thời gian đó, con mới bắt đầu tập ngồi thiền, toàn thân ê ẩm, đầu óc lúc nào cũng căng như dây đàn, vì sợ mình ngồi dở, và vì không biết nên niệm Phật hay quán sát hơi thở. Như thường lệ, tối đó con lên thiền đường, chuẩn bị sẵn tinh thần "chiến đấu". Thời gian trôi chậm thật chậm, rồi bỗng nhiên con thấy 1 cảm giác thật kỳ lạ. Con thấy như mình đang ở trong 1 vùng sáng, cả thân tâm mình như nhẹ bỗng. Con còn thấy rất rõ 2 người ngồi bên cạnh dù con không liếc mắt nhìn. Lòng con dâng tràn 1 cảm giác khinh an, hoan hỷ lắm. Con nghĩ rằng dù lúc đó con niệm Phật hay quán hơi thở cũng đều sẽ không chướng ngại. Và con thử, con niệm Phật, con nghe rõ từng tiếng trong tâm. Con quan sát hơi thở, con biết rõ hơi thở đang ra vào. Không lẫn lộn, cũng không ngăn ngại. Thật hoan hỷ làm sao. Và con giữ được trạng thái đó cho đến cuối giờ ngồi thiền hôm đó. Con tiếc thời gian lúc đó sao mà trôi nhanh quá. Con cứ tủm tỉm cười suốt, nhưng con cũng không bám víu vào điều đó, cũng không mong cầu nó đến trở lại. Mặc dù con không biết vì sao điều đó xảy ra, và nó cũng chỉ "đến 1 lần rồi thôi". Có lẽ do quá mệt mỏi trong việc phân biệt Thiền-Tịnh, nên khi con không để ý đến, thì sự khinh an, định tĩnh đến với con chăng?
Thế nhưng mọi người đều nói con phải quyết định dứt khoát, tu thiền thì lựa chọn thiền, còn nếu tâm nghiêng về niệm Phật thì nên tìm 1 ngôi chùa Tịnh độ để xuất gia. Con càng suy nghĩ càng chẳng tìm ra cách nào cả. Con không biết mình thật sự hợp với cái nào, nên đâm ra giận chính mình, sao đến cái gì mình thích cũng không biết.
Thầy khuyên con buông ra ngay đó, có phải là buông cái ý niệm Thiền-Tịnh kia? Nhưng buông ra thì cuối cùng vẫn phải chọn lựa? Con thật thấy rối quá. Con ngu muội, xin Thầy chỉ dạy thêm cho con.