loading
Kết quả Tìm Kiếm: Có 29 câu hỏi có nội dung liên quan đến 'gia đình'.

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 03-09-2015

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, <p>

Con lại viết thêm một lá thư cho Thầy để xin một lời khuyên. Con là một Phật tử, mới biết về Phật pháp và quy y khoảng 5 tháng nay thôi. Con có duyên lành nghe nhiều bài Pháp của Thầy, chính những điều Thầy dạy lại trùng khớp với những chiêm nghiệm sống góp nhặt từ tuổi thơ khốn khó và cuộc sống nhiều biến động mà con đã trải qua. Và thế là từ những lời thầy dạy, con đã hiểu và điều chỉnh nhận thức của mình như thế nào để trọn vẹn hơn từng ngày.<p>

Thưa Thầy, con có một hoàn cảnh đặc biệt, ba mẹ con nợ nần từ khi con còn bé cho đến trưởng thành, con đã tự vươn lên, thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó của gia đình, tốt nghiệp đại học và có một công việc ổn định trong một công ty nước ngoài. Nợ nần của ba mẹ con nguyên nhân chính là do vay nóng để làm ăn và làm ăn thất bại, tính chủ quan, cả tin và thích làm ăn lớn... Con đã giúp ba mẹ trả nợ số tiền lớn nhiều lần, vay ngân hàng trả 1 lần, rồi lần hai là tiền lương tích góp được, rồi vay tiền ở bên ngoài giúp nhưng cuối cùng người trả cũng lại là con. Trả hết lần này lại vay lần khác, rất nhiều lần như vậy, đến lần mới nhất này số nợ quá lớn và bây giờ con không còn khả năng giúp nữa. Có cho ba mẹ 5 triệu 1 tháng thì cũng chỉ trả được tiền lãi vay thôi. Hiện giờ thì con trích lương và cho ba mẹ tiêu xài, ăn uống hàng tuần (không dám đưa hàng tháng vì lại trả lãi vay rồi không có tiền sinh hoạt). Đó là một vòng lẩn quẩn không lối thoát dù con đã khuyên hết lời. Bây giờ nếu con muốn giúp ba mẹ lần cuối cùng thì chỉ vay ngân hàng để trả nợ rồi dùng lương hàng tháng của con trả trong vòng 5 năm nhưng rồi chắc chắn ba mẹ sẽ vay nóng tiếp vì họ rất liều lĩnh trong làm ăn. Một số bà con trong dòng họ khuyên con đừng để cho ba mẹ con ỷ lại vào con. Nhìn thấy ba mẹ con rất xót, giúp thì quá liều lĩnh vì con còn có gia đình nhỏ của con, có chồng, có con nhỏ còn phải lo tương lai, rồi ba mẹ con khi bệnh hoạn... <p>

Giờ ba mẹ con chẳng có tiền và tài sản gì cả, con là trụ cột trong nhà. Không giúp thì cảm giác bất hiếu con cũng bị phiền não. Nhiều lúc nghĩ rằng chắc mình nợ ba mẹ từ kiếp trước, nên thôi gánh luôn cái nợ này để trả xong cho rồi, lúc thì nghĩ rằng, để cho ba mẹ phải học ra bài học và chịu trách nhiệm với chính việc làm của mình. Nhưng thầy ơi, đã mấy mươi năm rồi ba mẹ con cứ lên xuống trong nợ, lúc làm ăn được thì tiêu xài phung phí, không tiết kiệm, lúc hết tiền là vay mượn, thế thì làm sao họ học ra bài học đó thưa Thầy! Nếu con cứ để yên món nợ đó và chỉ đảm bảo nhu cầu sống của ba mẹ thì con có nhẫn tâm, có sống tùy duyên, thuận Pháp không? Dù biết tất cả phiền não đều do ràng buộc của những mối quan hệ nhưng cuộc sống vốn là tổ hợp của những mối quan hệ! <p>

Con cám ơn Phật pháp, cám ơn Thầy vì đã cho con cái nhìn mới về những bất hạnh, nghịch cảnh trong cuộc sống. Vì đúng là mình không thể thay đổi cuộc đời mà chỉ có thay đổi thái độ sống trong cuộc đời thôi. <p>
Con cám ơn Thầy, con chúc Thầy sức khỏe và an lạc.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 04-08-2015

Câu hỏi:

Con xin thành kính đảnh lễ Thầy. <p>
Thưa Thầy, từ khi gặp duyên lành, được nghe Pháp của Thầy con được sáng ra rất nhiều điều, con như được giải thoát phần nào những nặng nề từ lâu con đã mang theo.
Tuy nhiên, có một điều con chưa giải quyết được kính mong Thầy chỉ dạy giúp con. <p>
Con trai con đã 17 tuổi, sống chỉ biết ham chơi, hưởng thụ, thái độ và hành vi không đúng, mặc dầu gia đình chúng con luôn bên cạnh dạy dỗ, khuyên răn. <p>
Con nghĩ đó là do con có nợ với cháu ở kiếp trước nên kiếp này con cố gắng tu tập, ở bên cạnh dạy dỗ cháu và phóng sanh để hóa giải nghiệp chướng bao đời. Con cố gắng "tùy duyên thuận Pháp" như lời Thầy dạy, nhưng đến bây giờ sức khỏe con rất kém, với bệnh tim và huyết áp này con không biết sẽ "nhẫn" đến bao giờ để con trai con biết lo học tập, trở thành con người có ích vì cháu đã bỏ học (lớp 11) một năm rồi? Con mong Thầy chỉ cho con phải làm gì để tiếp tục giáo dục cháu? <p>
Con xin thành kính tri ân Thầy.
Kính chúc Thầy luôn như ý, cát tường.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 31-07-2015

Câu hỏi:

Kính thưa sư, <p>
Con biết bản thân mình luôn luôn đòi hỏi sự hoàn hảo trong quan hệ vợ chồng con cái. Đôi khi có những chuyện xảy ra không như ý muốn của con thì con rất thất vọng, cảm thấy bế tắc không gì cứu vãn. Ví dụ như con luôn dạy con ngoan ngoãn siêng năng, thấy lỗi nhận lỗi. Lúc nào con của con cũng lắng nghe lời con dạy, nhưng đến khi đụng chuyện thì đôi khi nó lại quên, không dám nhận lỗi và sửa chữa. Chồng con bình thường cũng rất lo làm ăn và quan tâm vợ con. Công việc của con là buôn bán suốt ngày nhưng khi rảnh rỗi là chồng con lại đi nhậu, không phụ giúp vợ con. Con lúc nào cũng cố gắng kiềm chế bản thân nhưng chỉ được một lúc thôi thưa sư! Chồng con đi chơi về là con hết kiềm chế nổi, nói lời đay nghiến to tiếng, mặc dù con biết mình sẽ có tội. <p>
Thưa sư, làm sao con có thể sống yên bình với cái tâm như thế này? Con cảm thấy lúc nào cũng hồi hộp bất an và lo lắng. Con thấy con bất lực với bản thân mình. Con biết thời gian của các vị tu hành rất quý báu, mình không nên đem điều phiền não của riêng mình làm phiền các vị, nhưng con rất thiết tha được thấy rõ ánh sáng dù chỉ một lần! Nên con xin sư soi sáng cho con. Con xin sám hối vì đã làm mất thời gian của sư.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 30-06-2015

Câu hỏi:

Thưa thầy, <p>

Con có người em gái. Sau khi lấy chồng, hai vợ chồng ra làm ăn, mượn tiền ba má. Ông bà tuổi đã già, cả đời cực khổ để dành vài đồng, thấy con cần tiền mở tiệm mới vét hết đưa cho. Hai đứa hứa sau khi ổn định sẽ trả lại. Nhưng rồi khi có tiền thì hai vợ chồng muốn mở tiệm thứ hai, lại về xin ba má mang căn nhà đang ở đi thế ngân hàng. Ba má vì thương con, mang căn nhà đi thế. Nhưng sau khi có tiệm thứ hai, không ai nói đến việc trả tiền mà lại muốn mua tiệm thứ ba và mua nhà mới. Khi má con mở miệng, hỏi khi nào trả, thì đứa em gái chửi bà. Không những chửi một lần mà hai ba lần. Tội nghiệp ông bà gọi điện thoại cho con, vừa run vừa khóc. <p>

Má con vì chuyện này mà tinh thần suy sụp, gần như phát điên. Ðiên vì đứa con gái ruột mình mang nặng đẻ đau, nuôi dưỡng bao năm lại có ngày quay ngược chửi mình như vậy. Cả đời bà chịu khổ, mới ba ngày tuổi đã mất mẹ, rồi lớn lên, lập gia đình vẫn khổ. Con cũng hiểu đâu đó trong vòng tái sinh, có lẽ có những nghiệp bà phải trả. Nhưng đời này bà là đứa con hiếu thảo, với mẹ kế và cha mẹ chồng (dù bị ngược đãi). Từ chuyện xảy ra với người em gái, tâm má con không yên. Bà hay đau khổ - vừa đau, vừa tức giận. Ðứa em gái thì cắt đứt liên lạc với gia đình, không những không trả tiền mà còn dùng số tiền này để mua nhà mới. <p>

Có lần con đọc thầy nói rằng mình làm bao nhiêu trong khả năng, còn lại là để pháp lo. Con biết em gái con đã và đang tạo nghiệp, nhưng cái chính là lỡ như nó không nhận ra điều nó làm gây tổn hại đến má nó như thế nào, thì làm sao nó sửa? Hoặc nó biết thì đã muộn. Rồi cái vòng vay trả cứ lẩn quẩn. Còn má con tuổi đã già. Bà có thể ra đi trong nay mai. Con không nỡ để bà khi ra đi tâm còn oán hận. Con có khuyên bà hãy buông, vì như thế là đang hành hạ mình; bà nghe, nhưng rồi đâu cũng vào đó - bà vẫn đau khổ, buồn giận.<p>

Thưa thầy, <p>

Tuy con biết được con không thể làm gì ngoài cho bà thấy bà còn được những đứa con khác quan tâm, yêu thương mình, nhưng điều này vẫn không thể nguôi đi vết thương sâu đậm trong lòng người mẹ. Xin thầy chỉ dạy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 19-06-2015

Câu hỏi:

Trải qua gần 1 năm thực hành theo lời Thầy chỉ dạy, thật sự con không cầu mong điều gì cho mình cả. Vì con bệnh nhiều, con thực hành chủ yếu cho thân tâm mình được nhẹ nhàng 1 chút để giảm bớt sự lo âu phiền não. Con không dám cầu cho mình phải chứng đắc cái này cái kia, con không biết lúc nào mình phải ra đi thật sự vì sự vô thường đang rình rập con từng dây từng phút. Nếu ra đi thì mong sao thần trí mình còn minh mẫn và sáng suốt là được rồi, nên con lúc này thường chánh niệm để mình được trọn vẹn với chính mình. <p>

Thỉnh thoảng con cũng còn hơi sợ nhưng con thấy nỗi sợ này so với lúc trước thì đã giảm đi hơn phân nữa rồi, con cũng rất vui với pháp mình đang hành. Vì thế con thường nhắc nhở chính mình không nên dễ duôi nữa vì vô thường không biết đến với mình lúc nào đây, cho nên con không dám lơ là với chính mình nữa. Trong nhà con ngoài mẹ con ra thì con chỉ biết tâm sự với Thầy vì giờ đây con chỉ thích nói chuyện về đạo. Còn những chuyện khác con không muốn nói vì càng nói thì chỉ gây thêm phiền não mà thôi. Không phải con trốn tránh mà dường như con không biết nói gì nữa. Ngoài thì giờ lo cho con cái và vợ ra thì con chỉ biết tập trung vào sự tu tập của con. Vì 2 đứa con của con là do con tạo nên giờ cũng phải chăm lo cho chúng thành người. <p>
Nhiều lúc vợ chồng con thường nói chuyện không hợp nhau, lúc trước hầu như gây lộn tối ngày, nhưng từ khi con tìm thấy con đường mình đi thì con không hề sân hận nữa, những chuyện không vừa lòng thì con lặng lẽ bỏ đi chỗ khác cho êm đi. Nếu li dị thì quá tội nghiệp cho con cái về sau này. Nếu có cha thì không có mẹ, có mẹ thì không có cha, chúng sẽ hư hỏng thì rất tội, chính vì thế nên con phải nhịn, chỉ nhịn là con đường giải quyết tốt nhất con nghĩ như thế. Con xin cám ơn Thầy đã lắng nghe sự tâm sự của con.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 20-02-2015

Câu hỏi:

Thưa Thầy, <p>
Con có một người bạn vì chuyện gia đình mà đã biết bao nhiêu năm cũng không thoát cứ như một cái vòng không thấy manh mối. Con xin nhờ Thầy giúp bạn con. <p>

"Chào thầy. Con có một người bạn cho con lời khuyên là vào trang web của thầy để coi và học hỏi, chủ yếu là để vơi đi những gì con chưa ngộ ra trong cuộc sống, nhưng hiện con vẫn còn luẩn quẩn chưa biết làm sao để ra. <p>
Xin thầy cho con hỏi, con sinh ra và lớn lên trong một gia đình không thiếu ăn nhưng từ khi con nhận thức được thì con chỉ thấy một gia đình không an vui, một sự giả tạo. Người ta nói nếu đầu tàu đi sai thì con tàu tan vỡ. Đôi lúc con trăn trở nhiều lắm và tự hỏi vì sao? Anh em thì bất hoà, ba mẹ thì chia ly, như vậy là do tạo hoá kiếp số hay do bản thân gia đình con tự tạo nghiệp vậy thầy? Con rất muốn gia đình con hoà thuận như 20 năm trước đây và ao ước nếu có thể quay về với tuổi thơ thì tốt biết mấy. <p>
Thưa thầy, con nên làm gì để tự mình tìm đến với niềm vui mà mỗi gia đình đều có? Con cám ơn thầy." <p>

Đó là tâm tư của bạn con, cần sự chỉ dạy một con đường mở. Con cám ơn thầy hoan hỷ giúp bạn con.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 19-02-2015

Câu hỏi:

Năm mới con kính chúc Thầy sức khỏe dồi dào, may mắn và bình an. <p>
Thưa Thầy, con và chồng con yêu nhau 8 năm rồi mới cưới. Phải nói là tụi con yêu nhau sống chết. Tụi con xung khắc với nhau rất nhiều. Sau khi sống thử, có em bé tụi con mới cưới. Nhưng vẫn cãi nhau. Nguyên nhân rất nhiều. Bây giờ em bé con được 2 tháng tuổi. Con không muốn sống cùng chồng nữa con muốn li hôn. Nhưng con làm như vậy không biết con có làm sai hay không, con làm như vậy con con sau này sẽ hạnh phúc không. Con có đọc, thì sau khi ly hôn điều quan trọng là cho con bé có cảm giác được yêu thương, con vẫn để bé gặp bố và gia đình bên nội. Chuyện của con, con đã hỏi thầy vài lần rồi, thầy có nhớ con đã dẫn chồng con xuống chùa lúc đó tụi con chưa cưới và thầy đã nói tình yêu chỉ là sự chiếm hữu. Con đã chỉ biết yêu và yêu, và giờ đây khi con buông tình yêu đó, con lo lắng cho đứa con của con. Con có đọc bài Cứ để mây bay trong mục thư viện và con đã hiểu phần nào được sự buông xả. Con đã muốn chia tay với chồng con, rồi khi có em bé lại vướng bận. Giờ nếu con li hôn con có làm hại đến con bé không thưa Thầy?

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 12-01-2013

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, con xin Thầy giải thích dùm con nghĩa của các từ "tánh, tướng, thể, dụng". Vì con không hiểu nên con không biết quan sát như thế nào cơn giận của mình.<p>
Thí dụ như tối hôm qua, con chỉ mới nói với chồng con một câu rất bình thường, nhưng chồng con lại la hét con. Mặc dù lúc đó con trả lời chồng con rất bình tĩnh nhưng trong lòng con thì phong ba bão táp nổi lên. Từ tối qua đến giờ, trong lòng con lúc thì buồn, lúc thì giận, lúc thì chán nản, bao nhiêu kỷ niệm buồn quay trở về làm con cảm thấy có lúc muốn mình biến mất trên cõi đời này, có lúc ước gì mình có thể ly hôn (nhưng không thể vì các con). <p>
Thầy ơi, con cảm thấy trong tâm con đang rất khó khăn và kết quả là từ sau câu chuyện xảy ra, con im lặng, không thể nói chuyện bình thường với chồng con được nữa. Con không muốn không khí trong nhà nặng nề, nhưng con không thể...<p>
Thầy ơi, nếu con biết rằng cách sinh hoạt của chồng sẽ là tấm gương không tốt cho con cái noi theo, nhưng con không thể nói cho chồng con sửa đổi, thì thôi cứ để mặc cho pháp, phải không Thầy? Mình chỉ có thể dạy con trong khả năng tốt nhất của mình phải không Thầy? Mình cứ nghĩ, đó là số phận của mình, do kiếp trước mình không tốt nên kiếp này mình phải trả, có phải vậy không? Còn con cái thì cũng có nghiệp của nó rồi, mình có lo cũng không được, phải không ạ? <p>
Thầy ơi, con đã cố hết sức nhưng không thể nhìn mọi việc như nó đang là, con chỉ thấy trong lòng đầy lo lắng, bất an và đau khổ. Con kính xin Thầy giúp con.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 05-01-2013

Câu hỏi:

Gia đình con không hạnh phúc lắm. Ba mẹ con li dị và ba con tiến tới hôn nhân một lần nữa. Mẹ kế thì lúc nào cũng im lặng không nói chuyện. Nhiều lần con cũng muốn bắt chuyện để xóa đi cái khoảng cách vô hình đó, nhưng mẹ kế cứ lờ đi và không trả lời. Con không muốn giữa con và mẹ kế có bất đồng cãi vả vì như vậy người khó xử nhất là ba con mà thôi. Xin cho con hỏi, giờ con phải làm gì, vì gia đình luôn làm cho con cảm thấy buồn và chán nản.

Xem Câu Trả Lời »