Kết quả Tìm Kiếm: Có 595 câu hỏi có nội dung liên quan đến 'tinh tấn chánh niệm tỉnh giác'.
Mục này được thực hiện nhằm tạo cơ hội cho chư huynh đệ, đạo hữu sống cách xa nhau có thể chia sẻ kinh nghiệm tu tập, hoặc trao đổi những vấn đề nan giải trong Pháp học cũng như Pháp hành, để cùng nhau tìm hiểu, bàn bạc, góp ý bổ túc, hầu giúp nhau điều chỉnh chánh kiến trong biển Phật Pháp mênh mông, sâu thẳm và vi diệu.
Với tiêu chí đó, đề nghị quý vị không nên đặt những câu hỏi quá xa vời thực tại tu học của mình hoặc những vấn đề chi ly có tính tầm chương trích cú trong kinh điển, vì điều đó mỗi người có thể tự tra cứu lấy để khỏi làm mất thì giờ của huynh đệ đồng đạo.
Để gởi câu hỏi, xin nhập vào mẫu bên dưới, chúng tôi sẽ cập nhật câu trả lời lên website trong thời gian sớm nhất.
Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp
Ngày gửi: 02-07-2013
Câu hỏi:
Thưa Thầy, con rất cám ơn câu trả lời của Thầy. Đúng là trong con có đủ cả hai điều Thầy phân tích. Con cũng nhận ra mình còn thiếu tinh tấn, chánh niệm, tỉnh giác. Con sẽ thường nhắc nhở mình hơn Thầy ạ.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Đúng đó con. Trong thiền Vipassanà thấy tức là hành chứ không phải hành là áp dụng theo một phương pháp để cố gắng làm gì với ý đồ đạt được điều mình mong muốn. Cái mong muốn luôn ở tương lai, trong khi cái được thấy chỉ ở ngay đây, trong hiện tại, như nó đang là. Thấy là phát hiện ra sự thật, thấy ra thực tánh của pháp đang vận hành tự nhiên ngay nơi thực tại thân-tâm-cảnh đúng với thời-vị-tính của nó mà thôi. Nhận ra điều này con sẽ không còn lăng xăng kiếm tìm và giải quyết theo cái ta luôn muốn khẳng định mình nữa.
Ngày gửi: 10-06-2013
Câu hỏi:
Con thành kính tri ân Thầy đã dành thời gian quý báu để trả lời thắc mắc của con. Hình ảnh ví dụ về cây đèn pin minh hoạ cho chánh niệm và tỉnh giác thật hay thưa Thầy. Con đã hiểu rồi!
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Sàdhu lành thay! Thầy rất hoan hỷ.
Ngày gửi: 08-06-2013
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy, <p>
Đầu tiên con kính đảnh lễ Thầy. Thầy tuy xa tít nửa vòng trái đất nhưng vẫn thật gần gũi với chúng con trên trang web này.<p>
Hôm nay nhân tiện có đạo hữu trình với Thầy về Chánh niệm tỉnh giác. Con kính xin Thầy hoan hỷ giảng giải giùm con có phải Chánh niệm tỉnh giác là hai trạng thái nên luôn đi kề với nhau thì tốt hơn khi tách rời nhau? Có người có chánh niệm nhưng không có tỉnh giác hoặc có tỉnh giác nhưng lại không có chánh niệm không thưa Thầy? Tại sao có những người đang lái xe, biết mình đang lái xe nên vẫn lái xe an toàn nhưng lại đi lạc đường hoặc có khí có người vừa chạy xe vừa rơi vào trạng thái "định" đến khi "lọt đất" vì chiếc xe va vào ổ gà làm té nhưng vẫn không thấy đau dù bị thương?
Kính mong Thầy khi thuận tiện cho con lời chỉ dạy. <p>
Con kính tri ân Thầy.
Kính chúc Thầy luôn khỏe và an vui.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Chánh niệm và tỉnh giác là hai yếu tố khác nhau về tính chất và tác dụng nhưng lại bổ túc cho nhau và hầu như luôn đi đôi với nhau như hai mặt của bàn tay. Chánh niệm thuộc về định, tỉnh giác thuộc về tuệ. Chánh niệm giữ tâm trọn vẹn trên đối tượng, tỉnh giác soi sáng đối tượng. Có thể 2 yếu tố không cân bằng khi niệm hoặc tuệ yếu hay mạnh hơn. Ví như cây đèn pin, giữ yên hướng chiếu đúng trên đối tượng là chánh niệm, chiếu sáng để soi thấy đối tượng là tỉnh giác. Nếu không giữ đủ vững cũng không thấy, nếu đèn không đủ sáng cũng không thấy. Giữ không yên thì tâm chưa đủ định nhưng giữ quá yên không di động được tức định quá sâu thì bỏ mất đối tượng chuyển động, như vậy là chánh niệm không đúng mức. Chiếu không đủ sáng hoặc quá sáng thì không thấy được đối tượng, như vậy là tỉnh giác chưa đúng mức. Hai yếu tố này phải cân bằng và đúng mức thì tuệ giác thấy thực tánh pháp mới phát huy được. Trong những tình huống con trình bày thì đó chính là một trong hai yếu tố mạnh quá hoặc chưa đủ nên thiếu cân bằng mà sinh ra sự cố.
Ngày gửi: 07-06-2013
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy: nghe thầy dạy con đã thực hành chánh niệm tỉnh giác trong mọi lúc có thể, thì có 2 lần con rơi vào trạng thái không cần cố gắng mà vẫn thấy rõ được mọi cử động và hơi thở ra vào, tâm thì thanh thản, hành động nhẹ nhàng chậm rãi mặc dù công việc cần khẩn trương, con mới hiểu câu Thầy nói thanh thản trong bận rộn, ung dung trong ràng buộc... Lần đầu kéo dài hơn 1 giờ, lần 2 hơn nửa giờ. Nay trình Thầy xin thỉnh ý chỉ dạy. Con xin đảnh lễ Thầy.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Tốt lắm con. Khi đó thực tánh pháp tự xuất hiện chứ không cần tìm kiếm, không cần dụng tâm muốn biết hay muốn được (sở tri, sở đắc). Chính lúc đó mới thật sự chánh niệm một cách vô vi vô ngã. Con nhớ là đừng bao giờ muốn lặp lại trạng thái đó. Đơn giản là vì nó luôn ở đó, chỉ tại cái Ta khởi niệm muốn tìm cầu nó nên không thấy nó mà thôi. Đó là lý do vì sao thầy nói: Thiền là tự nhiên, vô tâm và giản dị. Tự nhiên nên nó như nó là, vô tâm nên không khởi niệm tìm cầu, giản dị nên không cần thêm bớt. Đó là nguyên lý của thiền. Chúc mừng con!
Ngày gửi: 14-05-2013
Câu hỏi:
Kính thưa thầy,<p>
Trong khi đi làm thì thời gian giải lao là 30 phút để ăn uống. Con luôn cảm thấy bị thời gian hối thúc. Con cứ nghĩ ăn nhanh để làm việc tiếp, vì giải lao quá giờ thì bị nhắc nhở. Như vậy thì không được thoải mái ăn uống. Vì thầy giảng là ăn thì ăn, không nghĩ ăn rồi để làm gì nữa.<p>
Và lúc đi làm thì chạy xe cứ nghĩ chạy nhanh đến nơi, không thì bị trễ, như vậy thì chẳng có lúc nào được định tĩnh.<p>
Con dễ bị căng thẳng. Đầu óc bị căng thẳng về mặt thời gian.<p>
Trước đây thì con bị chạy về phía trước mà không nhận ra, giờ con nhận ra một chút ít, nhưng con chưa biết làm sao thay đổi thói quen này. Nó giống như 1 quán tính.
Kính xin Thầy cho con lời khuyên.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Trở về trọn vẹn trong sáng với thân tâm khi ăn, khi chạy xe... chính là cách thoát khỏi thời gian tâm lý và thói quen, nghĩa là thoát khỏi sự sợ hãi, căng thẳng và mệt mỏi. Đó cũng chính là giới định tuệ, bát chánh đạo đó con.
Ngày gửi: 03-05-2013
Câu hỏi:
Bạch thầy! Sau khi được thầy khai sáng, con đã buông bỏ những cách thực hành cũ. Con xác định lại rằng không nỗ lực hay cố gắng tu luyện dể tạo tác trở thành gì nữa. Giờ con đã tìm thấy được cái tâm yên ổn, nhẹ nhang trở lại, và sự thấy biết của con cũng rõ ràng, trong suốt hơn. Các đối tượng đến rồi đi mà tâm con không có sự định danh hay phê phán gì. Thái độ của con như vậy có đúng chưa thưa thầy? Con biết thầy đang đi dạy ở xa mà vẫn dành thời gian trả lời thư cho chúng con. Thầy thật là tuyệt vời!
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Còn hơn cả tuyệt vời nữa là con đã thấy ra và buông bỏ cách hành theo các phương pháp mà chỉ còn sống chiêm ngoạn pháp, thể nghiệm pháp, thực chứng pháp một cách tự nhiên, vô tâm và giản dị. Chỉ những ai vào được pháp giới này mới có thể cảm ứng được đạo vị không thể nghĩ bàn con nhỉ. Chúc mừng con!
Ngày gửi: 03-05-2013
Câu hỏi:
Thưa Thầy, cho con hỏi chánh niệm là như thế nào? Con cảm ơn Thầy.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Nếu đứng riêng một mình thì chánh niệm là trọn vẹn với thực tánh pháp như nó đang là, thí dụ khi con đi thì tâm pháp trọn vẹn với sắc pháp ngay tại đó và lúc đó, nếu con khởi niệm "tôi đi" hoặc muốn chú ý tìm hiểu "đi như thế nào" hoặc tâm cố gắng chú niệm vào đối tượng ... thì liền rơi vào tướng khái niệm, lúc ấy là tư niệm chứ không còn là chánh niệm nữa.
Nếu chánh niệm hiểu theo nghĩa đại diện cho cụm từ tinh-tấn-chánh-niệm-tỉnh-giác thì có nghĩa là trở về trọn vẹn trong sáng với thực tại như nó đang là. Trở về vì không phóng dật bên ngoài, trọn vẹn hay tự tại vì không thất niệm ngoại tại, trong sáng vì không bị che lấp bởi khái niệm tục đế nên thấy rõ thực tánh chân đế. Người ta thường nhầm lẫn chánh niệm với tư niệm, ghi nhận, tập chú (gom tâm chú ý vào), định tâm (concentration) hoặc lặp đi lặp lại trong tâm để ghi nhớ, do đó đưa đến tình trạng bị căng thẳng vì cố gắng đạt được mục đích, ngược lại, trong chánh niệm hoàn toàn không còn bóng dáng của những tạp niệm đó. Hãy thận trọng đừng dùng từ chánh niệm một cách bừa bãi.
Ngày gửi: 02-05-2013
Câu hỏi:
Con chánh niệm về hành động cử chỉ khi con là việc. Ví dụ khi đi con chánh niệm vào bước chân, rửa bát con chánh niệm vào bàn tay của mình thì lại xảy ra hiện tượng hôn trầm và tê bì ở đỉnh đầu. Thưa thầy con chánh niệm như vầy đã đúng chưa ạ?
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Con cũng chỉ mới nói đến đối tượng mà con niệm chứ chưa nói con niệm như thế nào. Thái độ niệm của con mới quan trọng chứ không phải là đối tượng nào. Thí dụ con niệm với thái độ tập trung sự chú ý vào vào bước chân, vào bàn tay... hoặc con để ý ghi nhận với ý nghĩ "chân đang bước", "tay đang nắm"... hoặc con chỉ trọn vẹn trong sáng với sự kiện đang diễn ra... Khi nào con thấy mọi đối tượng đều là thực tánh pháp như nó đang là một cách tự nhiên, không còn xen khái niệm "bước chân" hay" bàn tay" vào nữa thì mới gọi là chánh niệm. Vậy con cần nói rõ thái độ tâm của con lúc niệm như thế nào thì thầy mới giúp con điều chỉnh được nếu thái độ tâm của con chưa đúng.
Ngày gửi: 02-05-2013
Câu hỏi:
Thưa thầy, khi con chánh niệm lúc làm việc thì dần dần đỉnh đầu của con đau râm ran và đi vào trạng thái hôn trầm. Có lúc con đang rửa bát, rơi bát lúc nào không hay. Thưa thầy con phải làm như nào bây giờ?
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Con không nói con đã chánh niệm thế nào mới được. Niệm sai không thể gọi là Chánh niệm được. Có thể con niệm sai chăng?
Ngày gửi: 02-04-2013
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy, con đang sống ở Mỹ. trước đây con đã phạm nhiều sai lầm trong cuộc đời nên bây giờ con nhận nhân quả (tù, tội, tình, tiền). Vài năm nay con rất ráng tu hành để mong chuộc lại những lỗi lầm của con. Nhưng Thầy ơi, con càng cố gắng bao nhiêu thì những tánh xấu của con lại càng lớn, nên con lại gây thêm hậu quả xấu. Con rất xấu hổ, con muốn tu sửa để trở thành một con người bình thường trong sạch. Nhưng con không thể và không biết cách làm sao cho đúng được. Mọi người bảo con khùng. Con buồn và mệt mỏi lắm. <p>
Trước đây con đã theo nhiều pháp tu (ăn chay trường, ngồi thiền, tụng kinh, tham thoại đầu, niệm Phật ngày đêm), rồi cũng chẳng tới đâu. Con biết con kém cỏi, nhưng trong cuộc sống con lại thích người ta phải coi con là hight level, bởi vậy mọi người khinh khi con và cho con khùng. Con phần nhiều khi tiếp xúc thì không tự chủ mình, hay khoe khoang, giận dỗi, phản bội, ganh tỵ, tham lam và nhiều nữa. Mà gia đình con ai cũng tánh tình như vậy cả. Con xấu hổ và buồn nữa. Con phải tu như thế nào cho đúng. Con đã thử tu theo cách Thầy hướng dẫn (thận trọng, chú tâm, quan sát). Con xin Thầy giúp con và cho con có chỗ dựa để con trở thành con người đàng hoàng. <p>
Con xin tạ ơn Thầy và mong được gặp Thầy nếu Thầy qua Mỹ giảng pháp.<p>
Kính Thầy.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Lỗi lớn nhất trên đời là không thấy lỗi mình. Nhiều người chỉ thấy lỗi người mà không thấy lỗi mình, đó mới là tai họa, do vậy Đức Phật mới dạy trong Kinh Pháp Cú rằng không nên dòm ngó lỗi người, xem họ làm gì hay không làm gì mà chỉ nên nhìn lại mình thử đã làm được gì và chưa làm được gì. Dấu hiệu tốt đầu tiên của con là đã nhận ra hầu hết những sai lầm của mình.
Đúng tốt chỉ có thực khi nhận thức được điều sai xấu để chuyển hóa. Nếu chỉ cố gắng mô phỏng điều đúng tốt lý tưởng mà không thấy ra điều sai xấu của mình thì cái tốt đó vẫn là không thực, chỉ giống như người đang dơ bẩn mà xức nước hoa để khỏa lấp mà thôi. Mọi người đều sẵn có những đức tính đúng tốt, chỉ vì cái ngã nhận thức lầm lạc, tà kiến mà có hành vi sai xấu. Khi còn vô minh ái dục không ai không có sai xấu, tuy nhiên nhờ có sai xấu và nhận ra sai xấu đó mới thấy ra đâu là đúng tốt. Vậy con đừng mặc cảm tội lỗi mà nên qua đó điều chỉnh nhận thức và hành vi của mình.
Đừng đợi lúc có sai xấu mới tìm cách đối trị. Nên ngừa bệnh hơn là chữa bệnh. Nghĩa là con cứ thường thận trọng chú tâm quan sát chính mình để trở về trọn vẹn trong sáng với thực tại thân tâm thì mức độ chánh niệm tỉnh giác sẽ chính xác và vững vàng hơn, lúc đó cơ hội vô thức để cho sai xấu phát khởi sẽ ít đi, như thế con không cần đối trị mà sai xấu vẫn tự giảm dần và chấm dứt.