Trung Tâm Hộ Tông  Trang Chủ


Giun Dế, Hư Vô Và Hạt Lửa Xanh

Tác giả: Minh Đức Triều Tâm Ảnh


Mục Lục

Công án lá xanh

Mượn chữ

Hóa ra

Khúc ca nước

Lá rơi

Chiếc lá và giọt nước

Lều bều rác nổi

Như

Giọt sương vỡ

Ngàn dâu sóng lắng

Đám mây và dòng sông

Tình không

Vui buồn

Chữ, bút

Sát-na lục bát

Đông phương và vách đá

Đìu hiu

Trở về

Từ miền xuân khổ đế

Đi, về

---oo0oo---

 

Công án lá xanh

có khi

tâm đá thốt lời

có khi hồn cỏ

dạo chơi thung triền

cũng là thơ

cũng là thiền

sương treo công án

một miền lá xanh

 

Mượn chữ

mượn chữ

rong chơi miền bụi trắng

tờ trăng vàng

pha lẫn khói sương xanh

tay muốn hái

thơ xưa rơi biển lặng

nghe nỗi buồn

ngôn ngữ vỡ lanh canh!

 

Hóa ra

hóa ra chỉ thở và cười

là trăm niềm nỗi

một đời xa bay

hóa ra

tỉnh thức phút giây

là ta thấy rõ

mặt mày chưa sinh!

 

 

Khúc ca nước

ta đứng thở trên sông dài

nghe thời gian cuộn chảy

bọt nước xao

bọt nước quẫy

từ lâu rồi con cá đớp bơ ngơ

trăng vẫn là con trăng

từ vĩnh cửu đến bây giờ

thuyền vẫn là con thuyền

chưa chèo qua bỉ ngạn!

cái tâm cũ

con sóng dâng

có cái gì rất hốt hoảng

cứ tung

cứ rơi

cứ vờ vật đốm loang đêm

mây

cứ vẫn là mây

phiêu phất lãng du miền

vẫn tình tự

vẫn câu chuyện đèn khuya

tứ cổ văn

thi kinh

và chung trà không bè bạn

buồn

rất sâu

xa

và niềm riêng

xin gởi đến muôn cùng...

hớt hải

trong giấc ngủ mê mung

bàng hoàng gõ kiến tri

nghe vang vang nỗi chết

giọng nói

tiếng cười

cứ bào mòn âm tiết

trôi giữa không gian

và hút mất giữa thung triền

ta vẫn hiểu rằng đời còn lắm oan khiên

còn chín ngọt trái hoa hương

kết đài giữa giấc mơ

và tuyệt vọng!

ai rớt chữ giữa dòng sông lặng

có con chim bay

cô đơn

hái lượm hạt miên trường

đi qua cuộc đời trăm năm

một đôi lần

ngồi tâm sự vô duyên

giữa quán cóc, chợ vàng

ai cũng không có thì giờ tĩnh tâm, thiền định

ai cũng có quá nhiều thì giờ

để huyền đàm, hý luận

và tự vẽ bóng mình

trong bọt nước vỡ tan

níu câu kinh

ta bước giữa điêu tàn

câu thơ mới

bập bùng reo

niềm tin và hơi ấm

cột chiếc lá

buộc thuyền

tự neo mình trên bến

nằm ngủ say

mặc nhân thế ngược xuôi

từng lối nhỏ thân quen

sim mua nở tím đồi

sợi khói

làn mây

giọt sương

để dấu hiệu mai sau

tìm cho ra chân tướng

nước vẫn chảy

soi mặt soi mày

vẫn hoang vu gió chướng

rong bèo hôm qua

trôi nổi đã lao lung

dập dờn nước mây

vẫn lắm chuyện vô cùng...

 

Lá rơi

buông mình

theo chiếc lá rơi

phiền lao trăm nỗi

thả trôi nước dòng

qua bờ

với chiếc đò không

như con hạc trắng

chơi rong kiếp người!

 

Chiếc lá và giọt nước

xanh xanh

chiếc lá nhân sinh

hôm qua giọt nước

hữu tình đến chơi

vì thương

sa mạc lòng đời

hóa văn

tinh lọc

chữ lời nguồn trong!

 

 

Lều bều rác nổi

lều bều rác nổi bên sông

ông ngư giăng lưới, có không cũng về

nước cau, bèo đốm lập lòe

trăng ơi, trăng hỡi, cố quê phương nào!

hôm qua đứng cạnh bờ ao

thở lui, thở tới xôn xao lòng mình

ngồi suy gẫm cái linh đinh

non sâu lá rũ, nhân tình đìu hiu

lều bều rác tấp dòng chiều

gót chân vướng vít, liêu xiêu dáng người

hạo nhiên muốn nở nụ cười

thu xưa, cúc cũ biếng lười không hoa

mù sương lợp một mái nhà

tường đông ngăn gió, khúc ca hải hồ

trăng khuya tặng một tứ thơ

cô liêu, vằng vặc, thức chờ ngàn năm...

 

Như

như mây

lãng đãng sông dài

và như hoa nắng

trên vai ửng màu

và như

tóc trắng trên đầu

hạo nhiên gót lữ

qua cầu nhân sinh!

 

Giọt sương vỡ

giọt sương

vỡ hạt hôm qua

mà nghe biển động

cát sa bồi hồi

ai nhìn

lá rụng bên đồi

có nghe xao xuyến

tiếng lời tử sinh!

 

 

Ngàn dâu sóng lắng

vĩnh cửu bước đi, không cần tay nắm

và thiên thu lỗi hẹn đã từ lâu

ai chấp chới bên kia bờ bụi vẩn

ta thõng cuộc ra về

tri kỷ với non sâu!

ai không mộng mị,

ta vẫn còn mộng mị

chỉ thích chiêm bao, thấy Phật nụ cười vui

bao phiền não, chưng bình hoa buổi sớm

riêng chiều tàn, thơ lạnh lắm người ơi!

chung trà độ nọ, bạn bè ly tán hết

buồn, cô đơn

là số phận của tâm hồn

không ai đọc, thơ văn rơi đá lạnh

chẳng lẽ nào hiu hắt nẻo không môn?

thế gian hoang vu

hai biên bờ trống trải

chỉ còn đây con chữ trẽn trơ màu

triền đá dựng, bít đông tây gió lộng

để cõi thiền chiếc lá được xanh lâu

kinh sử sang trang

thắp trái tim hiền giả

chợt ấm lòng, tiếng chim hót đầu cây

khách ta bà, dăm ba người lạc bước

ngồi hiên ngoài thấy bóng núi còn bay

vĩnh cửu ơi! ta xin chào vĩnh cửu!

còn thiên thu khó nắm ở hai đầu

yêu hơi thở

và yêu miền cô tịch

nghe lòng mình, tưởng sóng lắng ngàn dâu!

 

Đám mây và dòng sông

đám mây đi qua dòng sông

tôi mất bóng và tôi vỡ ra

dập dềnh trôi xác ma quá khứ

tế bào óc tim tóe lên ánh lửa

bập bùng bên này

leo lét bên kia

bít bùng thế giới đa tri

đường ngược, đường xiên

hình học kỷ hà

con người được lập trình

nút “enter” gõ phím

màu chiều thu không còn mang sắc tím

tia phản quang

gãy góc lưng trời

chú bướm Trang sinh

giẫy chết không-thời

có đạo sĩ phải bỏ non, đốt áo

ôi! có một sự thật

gai đau nhức nhối

lấy kính hiển vi xem

kiến thức mù lòa

máu này vô trùng

miễn nhiễm tận ngoài da

nhưng hoại thư đã ăn sâu tròng mắt

ảo tưởng trổ hoa

miền thiêng liêng lên ngôi vật chất

mệt mỏi ước mơ

nhựa độc tứa cành xanh

chỉ còn một nỗi riêng

là hạnh phúc cũ càng

theo vó ngựa

rượt nắng chiều sắc tái

có người đi qua trần gian

xác hư vô quến lại

nhặt bóng mình

nửa xám, nửa rêu đen

vá víu tình thương

tri kiến đỏ ghèn

bụi ô nhiễm ngược xuôi tất bật

có những cuộc lên đường

bộn bàng trăm ngả

con cá lên non cao tập bơi

chú ngựa già xuống biển sâu tập lội

cõi này rứt lấy niềm tin

cõi kia khoác vội hành trang

những bản ngã no đầy, thèm vương, thích bá

những bản ngã ngật ngầy, kiêu căng, vật thực

hãy nhìn và hãy vỗ tay

bầy kiến khe sâu tha mồi về tổ

đàn gà chợ chiều bới rác kiếm ăn

chẳng có ai loét miệng

chẳng có ai nhăn răng

bút còn, mực còn

run tay chẳng viết

tâm còn, trí còn

va động vách đá vô tri

thổi vào hang đen rỗng ruột

thơ, có lẽ

là người tình giấu mặt

sợ lấm hoen xác chữ dung phàm

nàng ra đời

chẳng thực tế điểm trang

tìm kiếm mãi

hóa người ngu lẩn thẩn

ôi! xót xa chi

mà con trăng hổ ngươi cúi mặt

ôi! buồn thương chi

mà cái tổ nhện giăng

giăng mắc đầy trời

buổi sớm tiếc cánh hoa rơi

buổi chiều thì sầu vẩn, sầu vơ

vì mù sương non xanh quá đẹp

anh và tôi

tiếc là không ngồi chung chiếu văn

em và tôi

tiếc là từ lâu thích đeo mặt nạ

vỗ bụng rỗng, thấy mình vô ngã

lừa dối chi, văn hóa mấy nghìn năm

có lần

ngồi đốt lửa dưới cụm núi san hô

giọt sương sao lại rơi ngay vào mắt

mường tượng chống chiếc lá tre qua sông

sào gãy hồi nào chẳng biết

tìm kiếm quanh mình

chỉ còn giun dế kêu rên

con cóc trong hang đâu đó nhảy ra

và con quạ đen

đậu cô đơn

bóng tùng gãy đọt

rồi rừng đen phết thêm họa tiết

buồn con sông trầm ngâm

khổ đau và sự chết

chẳng cũ mòn

chẳng mới mẻ

trôi hoài

trôi hủy mấy nghìn đông!

vẫn là đám mây đi qua dòng sông

thả chiếc bóng thức tri hư ảo

có kẻ làm bài toán tâm hồn

không có dấu trừ

chỉ toàn dấu cộng

công lợi lộc, cộng công danh

công trăm thứ phù phiếm xì xèo

rồi lập nghĩa phương trình

trăm vui, một khổ

giảng thuyết ngàn trang

bốc mùi tục đế

hang thẳm Ràgu[1]

chẳng có thánh thần giữ cửa

tha hồ cõng mộng nghêu ngao

có sự sống

chỉ cần tí lửa

một khoảng trời trong lành

thỉnh thoảng thở

và đôi khi tập hú

có sự sống

nuôi tế bào suy nghĩ

sáng tạo một từ thôi

đã hạnh phúc ngất ngây

có sự sống

thiết tha được tách hẳn đàn bầy

muốn cô độc

muốn cô liêu

một vài phút giây rừng sâu tê giác

có sự sống bình an

một chung trà giản dị

cùng nụ cười lặng lẽ tình thâm

có sự sống thèm được yêu thương

và thèm chút lỗi lầm

để thấy rõ chất người hơn

giữa anh em đồng loại

ai đánh đổi sự sống bằng xu rau, hào cải

bằng mật mã, tính toan, ký hiệu, gươm đao

xương cốt chất cao

hãnh diện tháp người

giành chỗ đứng, tranh chỗ ngồi

trơ trân, bù nhìn phỗng đá

nếu chỉ nuốt vật mà no

chỉ no bụng làm sao no óc

nếu tiện nghi, lâu đài, quyền lực là vinh quang

nhà thơ, nhà văn đời này

đâu có miệt mài, còng lưng con chữ

lại đâu có khổ hạnh sư ẩn sĩ

lên non mây ăn lá “ tầm ma”

đây đó vẫn có người

cày xới cánh đồng hoa

vãi mầm xanh, mầm măng lú nhú

cày xới mãi, khóc cười ngất ngứ

tác phẩm đem rao bán chợ trời

khách, trăm người qua, có ai ngoảnh lại

phủi từng chữ, che tay, miệng ngáp!

ôi!

nếu văn minh: một bước gót lầm đi tới

thì văn hóa: phải hai bước thất thểu quay lui

soi mặt nhau nhập nhọa tối thui

đâu đó chợt thấy mình lạc hậu

nếu bước mãi

càng thụt lùi thêm mãi

sẽ tao phùng cái thuở chưa sinh!

có vị sư già tụng một biến kinh

gõ tánh không giữa dập dềnh hương khói

bên này cột

bên kia trói

loay hoay hoài kẹt giữa hai biên

chiếc hố giữa anh và tôi

nhảy mãi hóa điên

cái còn lại

coi chừng va đầu cánh cửa

cái còn lại

coi chừng đốm lửa

đốt nghi tình

lạnh buốt kiến tri hoang!

ôi! trò chơi đại hóa bất toàn

bình nguyên mật

lũ gấu rừng ăn hết

chữ nghĩa mấy nghìn năm

loạn thư, loạn triết

đống tro tàn, khái niệm ba hoa

có kẻ đua đòi tư tưởng Hy-La

học tây phương nhị nguyên thơ trẻ

đi ngược đầu vào cõi nhân sinh

dẫu Nietzscher có đập đổ thần linh

mọi giá trị mù sương phức rối

mớ thuần lý bọc đùm bao nỗi

ảo thuật gia biến hóa lọc lừa

lòng đã tràn mà trời vẫn cứ mưa

lệ còn chảy đầu nguồn, cuối bể

ôi!

bức “chó mây” màu tranh kể lể

cứ vẽ hoài

cứ trưng hoài

ngứa mắt trăng sao

chống trượng Khổng Khâu nhập thế ra vào

Lão Đam cỡi ngược trâu xanh

con đường khói sương để dấu

ôi!

cúi gập người mà ho khan

rơi đau cục đờm tri kiến

ngửa cổ lên trời mà than

phiến đá từ hư không

hốt rơi lổ trán

biết nói gì cát bụi lấm đầy ta

rậm rịt bên sông: lau cỏ quê nhà

lạnh lẽo trăng

lạnh lẽo hư vô

bốn bề còn ai bè bạn

bốn bề nhân tình

lẽ nào khô hạn?

vẫn là đám mây đi qua dòng sông

chẳng thấy chân dung

chỉ thấy Màyà[2] ảo hóa

đêm mộng mị

mặt đất chao nghiêng

chân trời chao nghiêng

ước mơ

và nỗi đời cũng chao nghiêng

đồng quy, nghịch lực

phận người đi chân đất

lọ mọ dẫm lên hồn chữ, hồn văn

những trang sách không còn trăng

gai mọc thành cây, thành rừng

nhốt mùa xuân

nhốt tuổi thơ trong từng kẽ lá

cắt mặt thành hai

cắt mặt thành ba

cứ cắt mãi xếp thành diện mạo

tro tiền sử

dính đầy vai áo

hội hóa trang nhảy múa tung tăng

con đường đứng

con đường nằm

ngơ ngác lối về bỏ cuộc

ca dao của mẹ

quay cuồng giữa phố đông,

đèn mờ, hắc điếm

không còn quen lội ruộng, mò ao

cánh cò xưa, điện chớp hàng rào

tao nôi nhện giăng

cối xay sàn thúng rế nia... còn thừa củi đốt

điều nhân nghĩa, nói hoài miệng nhạt

thương các em nghèo, thiếu vắng giấc mơ

trang giấy học trò, bập bẹ i tờ

truyện phép, truyện hình, hiệp sĩ, đĩa bay,

vệ tinh khạc lửa

lười suy nghĩ,

lười dạo chơi

lười nghịch hoa, đuổi bướm

chim ca bên rừng

suối hát ngàn khe

vách núi lặng câm

đêm, thỏ khóc trăng

ngày, bụi công nghiệp, mặt người che kín

nhà thơ đứng giữa phố dài, xem bóng mình tĩnh vật

sâu hoắm nhiều chiều

nhiều kiểu bon chen

bấm đốt ngón tay

ngày này, tháng này, năm này

chẳng tìm ra quán trọ

chung cư, khách trạm thì rẫy đầy

mà không còn ôxy để thở

dật dờ hồn

dật dờ óc

dật dờ tim...

ghé công viên ngắm cảnh

cỏ cây cũng ủ rũ, ưu phiền

lá hoa cũng khô kiệt thiên nhiên

xanh đỏ trắng vàng

ni lông hóa nụ

vật thể hóa mỹ miều vô kể

đi tìm mình lạc giữa bơ vơ

lại lên con tàu từ năm bảy sân ga

lại gẫm suy đời người không bến đỗ

cả anh, cả em, cả tôi, cả chị

cả trí giả, hiền nhân

cả thi gia, nghệ sĩ

kẻ xa lạ cuối cùng đã đốt tuổi, đốt tên!

lầm lũi ven đường (biết bao là ven đường)

bọ hung thi cuộc với ốc sên

lổn ngổn bò, lêu đêu kiếm rác

hôm qua, hôm kia rác đầy như núi lớn

ô nhiễm tinh thần

ô nhiễm thánh linh

mắt người trí đau

thế gian bác sĩ rập rình

mổ tế bào

chẳng tìm ra mảnh ung, cục bướu

thư pháp chữ tâm

ruộng đồng chữ tư

xóa sạch cả

chẳng ai hoài công

thu nhặt độc tương lai!

ôi! mây nhẹ, trời trong

bài hạo ca non xanh sĩ khí

tùng trúc già

cúi mặt

giọt sương đau

ngàn trang văn chương

không nói được khối sầu

vỡ thành hạt, nếm nghe chừng mặn muối

thơ vốn cao sang, khoác mầm xanh tươi rói

từ đống sách nhàu, mối mọt với tàn hương

chữ thắp đèn

chữ vỗ ngực đi đêm

qua mấy khúc sông

qua mấy con đê

qua mấy triền cao, dốc đứng

chênh vênh trời

chênh vênh đất

chênh vênh đỉnh mù sa...

bước ngược qua ngày, vào cõi sa-bà

thơ mọc cánh tự do bay mất

có cái gì vô danh bên bờ ranh sự chết

nhập nhòa sắc màu đi vào hoang tưởng sơ nguyên

những dòng sông giao nhau, rỗ mặt thung triền

ông già hiền triết đông phương, lỡ khóc, lỡ cười

nụ cười phất phơ sương hồng, gió trắng

tạc giữa điêu tàn

chiều!

thông điệp yêu thương!

đốt lửa trên non, trêu cợt mộng trường

mai mốt sẽ,

ta lại lội trần chân đất

lại học thứ tha, lại vui buồn như thật

nếu không được, bèn đưa tay xóa ấn

hốt rơi! hốt tụ! hốt tan!

vậy còn cái gì trên tay,

câu hỏi? dấu than!

 

Tình không

trần gian

trăm việc tạm quên

thơ đề góc núi

đầy hiên nắng vàng

gió trăng

thế sự không bàn

giấc thiền lặng lẽ

nhẹ nhàng tình không!

 

vui buồn

vui buồn

gió thoảng hiên mây

tọa thiền

chắp cánh

rong ngày, chơi đêm

vui buồn

giọt nước ngủ quên

chim khuya tỉnh giấc

một miền trăng reo!

 

Chữ, bút

chữ qua sông

nghĩa qua sông

mượn que bút sậy

vượt dòng văn thơ

bèo mây

trăm cụm dật dờ

vượt qua

vượt tít

hoang sơ thế tình!

 

Sát-na lục bát

thời gian đứng cạnh bụi tre

nghe con chim nhỏ hót hè sang đông

sát-na sinh tử bềnh bồng

vớt ra thấy một nụ hồng đầy gai

thời gian đếm một thành hai

níu tầng mây mỏng chép bài kinh không

sát-na sinh tử trăng lồng

hư vô mỏi mắt, đèn chong đêm mờ

thời gian ngồi giữa câu thơ

chữ chìm, chữ hiện một bờ cỏ lau

sát-na sinh tử dãi dầu

con thuyền bát-nhã đi lâu cũng về!

thời gian xao xác bốn bề

kinh qua sử lịch còn mê dặm ngàn

sát-na sinh tử cuối hàng

tuệ thiền xóa vết lang thang nhị trùng!

 

Đông phương và vách đá

nói với em,

giấy mòn, con chữ nhạt

đông phương ơi!

cây lá, giọt sương buồn!

không gian xám, khí trời không đủ thở

hốc khe cùn, nước vẫn chảy từ non

ước mộng em đi

đời quàng hoa nguyệt quế

con số tính toan, hiện bảy sắc cầu vồng

mây du tử đã bao đời hoạn nạn

khi trở về, xa lạ một dòng sông!

rồi xa lạ cả dung nhan, diện mục

lớp lớp bên ngoài diêm dúa điểm trang thêm

nhìn cố quận đã mù tăm quan ải

giữa phố người

lây lất nỗi sầu miên

nói với em, đèn trăng không đủ sáng

điện soi nhòa

chấp chóa ngữ nguyên xưa

phủi ý nghĩa,

gỡ tâm hồn hư mục

bụi rơi đầy, mệt mỏi giọt ngàn mưa

tìm đối diện

em đông phương sầu tủi

mẹ ca dao lủi thủi nhặt bèo rong

nhạc cuồng quay len hàng cau, bụi trúc

rụng rơi đài, lả tả đóa nhân văn

đức Phật ngồi cao

thế gian nghi ngút khói

lời kinh huy hoàng rơi giữa sóng mù tăm

chợt tiếng khóc, lưng mây đồng vọng mãi

vỗ vào bờ, vách đá chẳng vang âm!

 

Đìu hiu

lỡ tay

rớt xuống cuộc đời

loay hoay số phận

khóc cười đìu hiu

bên sông

còn chiếc đò chiều

bạt ngàn sương nước

liêu xiêu bóng người!

 

Trở về

đã trở về

mái nhà xưa

thì trăng

thì gió

bốn mùa thênh thang

lắng nghe

chim tấu khúc ngàn

lắng nghe hơi thở

dịu dàng cỏ thơm!

 

Từ miền xuân khổ đế

mây rất cũ mà màu chiều rất mới

ta bước đi lững thững giữa thời gian

xuân hạ thu đông, sử lịch xéo hàng

khói sương mênh mông

dật dờ nửa hư, nửa thực

nhặt chút hương, lơ thơ màu hoen đục

phảng phất nỗi niềm, xác lá rụng vườn không...

một chút lắt liu

một chút phiêu bồng

cánh én tuổi thơ, hoang đường,

đôi mắt xanh mộng mị

thơ bước ra từ thảo nguyên huyền bí

lất vất tình, con chữ, vỏ âm thanh

ký hiệu giung giăng, bóng khói siêu hình

che kín trăng xuân

che kín ngàn hoa

che kín niềm vui, yên bình thảo dã

con sông không chảy

con sông trơ vơ nhiều bờ,

hàn huyên kể lể

nói về tình yêu cô đơn,

neo gãy,

dựng buồm đi

nói với triết học ngàn năm

chẳng hiểu nghĩa trí tri

cùng cách vật,

cách súc sanh,

cách người-ta-địa-ngục!

một nhát cắt, nghe trần gian đau nhức

sự thật hai bên, con mắt mở trừng

ngồi thở với đêm dài,

vết độc ăn loang

đông lạnh giá, mùa xuân đâu

mùa xuân ở đâu mà nghe bọ trùng ăn rỗi!

chẳng chờ đợi

chẳng mong cầu, mà vẫn nghe bơ ngơ, bối rối

thịt da này và cây lá cõi nhân sinh

có mặt giữa hư vô,

khổ đế hiện nguyên hình

xuân tuổi trẻ,

trù mật trái cây

bước vào bình nguyên bản năng Hy Lạp

muốn vẽ một bức tranh,

ngại chân không lấm mực

bèn thôi, máu cục máu hòn!

thế là ý tưởng liu điu,

rời rã, nhọc nhằn

xuân mỏi mệt vẫn qua chữ, qua trang

qua hư huyền cổ độ

gã lãng tử phong trần, vẫn lạc loài đâu đó

phiêu phất sông hồ,

cười khóc vô duyên

thế lực ma vương quậy phá đảo điên

vẫn hóa trang văn minh, bác ái

cà-rốt bột mì

tờ kinh lá cải

bi bô nhân luân, hoa trái tình thương

chân lý tứa ra, tiêm nọc độc miên trường

từ Trung đông cổ xưa,

đến thời nay, năm châu, bốn biển

quỷ dữ và thánh thần cùng chung vương miện

lưỡi gươm xanh

lưỡi gươm đỏ

lập lòa, lấp lóa vũ cuồng chơi

hội ảo hóa tân trang

nghi ngút chín phương trời

thổi ra điệu hát, khúc ngâm

vọng suốt a-tăng-kỳ ca từ hư dối

xuân cúi mặt thập thò

thập thò từ giao thừa u tối

ngại lửa trần gian,

ngại bụi, ngại con người

phù phiếm phồn hoa

phù phiếm danh xưng,

vô cảm ngôn lời

đã hóa đá từ căn nguyên lý trí

vật vã,

trở trăn từ điêu tàn học lý

che hạt chẻ vi,

chẻ vụn tế bào tim

đức Phật có trở lại hôm nay

cũng phải tịnh định núi non thiêng

phải hóa huyễn tượng đài

hóa huyễn hình thức, lễ nghi

cùng ba tòa thánh điển

chữ lá bối

phết ngọc trai

xác phơi lêu đêu sò hến

gõ enter tu học dễ dàng thôi

võ rỗng điểm thêu hoa mỹ

đẹp rợn người

chưng bảng hiệu quảng cáo đắt tiền

tiếp thị thị trường đông vui

như ngày xuân bướm ong du hí

thuyền cứu độ ngược xuôi

rộn ràng dâu bể

rều rác lều bều

bèo đốm nở hoa

ai cũng vì đời ngược nước cỡi phong ba

chợ tía, chợ vàng kiếm ăn đông vui, rộn rã!

ta đứng khóc bên này sông

nghe giọt lệ cường toan rực lửa

thương lòng mình

bèn phát nguyện đại bi

đói câu thơ,

đói chữ,

đói vô vi

thiếu không khí,

thiếu màu xanh,

thiếu niềm xuân

cùng cọng mầm ý tưởng

thèm sáng tạo,

thèm cô đơn,

thèm không gian u tịch

tính bầy đàn đã mọc rễ tiền căn

hạo khí ở đâu cho tùng trúc vươn cao

đón thanh khí

trăng xuân xưa tao ngộ!

xuân của đất của trời

của tâm linh

chưa cũ

nẩy từng chồi măng,

chồi lá, nõn nà hương

ta thèm máu đỏ về tim

thèm dị giản

thèm bình thường

nhưng hoảng hốt vì câu chữ rơi

cứ mải rơi giữa hư vô

không vọng tiếng!

xuân rất cũ

nên tình xuân nhiều u uẩn

đã trăm miền lưu lạc biết tìm đâu

có yêu nhân gian để dừng lại bên cầu

thương tóc rụng

bóng trăng soi

tần ngần, nửa sương, nửa tuyết

muốn giải mã ý niềm và dòng chảy

sát-na trôi

ai diệt, ai sinh

từ hư vô mà hóa hiện hữu hình

không và sắc

trò chơi nhố nhăng, bất cập

viết sử, viết kinh, công phu câu chữ

nhưng lật trang văn, chân diện chẳng nhìn nhau

lật trang xuân, lá chẳng muốn xanh màu

tình ở lại, vẫn nhị trùng khắc khoải

gõ con số đầy hai biên sợ hãi

ảo vẫn lên ngôi cho cái thực cáo chung

hiện tồn văn minh và tiền sử đi cùng

một nút bấm

một người điên

kỷ nguyên Jura trở lại

sự sống bọt bèo, treo cao lưỡi hái

hội nghị vuông tròn, cứu kho, cứu nguy

lấy chiếc bóng mình đội bóng mà đi

tay cầm lửa vào diệm sơm cứu lửa

đi trong vô minh, dặm lầm đất Hứa

mênh mông dòng, chảy xiết đến ngàn đông

quả đất trôi đi

sử mệnh quay mòng

gieo hạt cũ, trồng hoa trong ký ức

rồi xuân vẫn đến

vẫn niềm vui, nước mắt

tái diễn trò phù phiếm đến thiên thu

ai nhìn đời bằng tri kiến ngục tù

trăng nhốt kín trong bầu trời tự kỷ

sóng sẽ nổi và trần gian điêu linh

trong hố thẳm anh em!

nếu nhìn đời bằng đôi mắt hồn nhiên

niềm hoan lạc sẽ nở hoa, kết trái

ôi!

tình không môn bao la từ ái

chống trượng mà đi,

nắng gió, tuyết sương phơi

nếu vô ngại lầm than

vô ngại tiếng lời

tiêu dao

dạo miền lửa gai ngũ trược

vì nguyên xuân vốn chưa rời xa nửa bước

chẳng ly

chẳng trụ

chẳng tàn!

khúc trường ca này

xin phụng hiến nhân gian!

 

Đi, về

dấu chân

trên cỏ hôm nào

vẫn còn sương ướt

lời chào cố tri

kẻ hữu vi

người vô vi

mênh mang mây nước

cuộc đi, cuộc về!

 


[1] Ràgu: hang huyền thoại, nơi tối tăm của quỷ A-tu-la

[2] Màyà: Huyền ảo, ảo ảnh (tư tưởng của Upanishad)

 

(Tiếp theo)

 


[Ðầu trang][Trở về trang Thư Viện]

updated: 2008