Yếu Tố Giác Ngộ Thứ Tư: Hỉ
Piti, hay hỉ, có đặc tính vui vẻ thích thú và thỏa mãn. Ngoài đặc tính trên,
tâm sở hỉ có thể thâm nhập vào các tâm sở phối hợp khác và làm cho chúng nhẹ
nhàng, vui thích và thỏa mãn.
Nhẹ Nhàng Và Linh Hoạt
Hỉ làm thân tâm nhẹ nhàng và tràn đầy linh hoạt. Theo sự phân tích cổ điển, thì
hỉ có công năng sau đây: "Tâm trở nên nhẹ nhàng, đầy năng lực, thân cũng cảm
thấy linh hoạt, nhẹ nhàng và năng động. Trên thực tế, sự biểu hiện của hỉ là
cảm giác nhẹ nhàng trong thân. Hỉ biểu hiện rõ ràng nhất qua những cảm giác nhẹ
nhàng của cơ thể".
Lúc hỉ xuất hiện thì những cảm giác thô tháo, khó chịu, không êm ái được thay
thế bằng những cảm giác mềm dịu, nhẹ nhàng, êm ái, lắng dịu. Thân thể bạn có
thể có cảm giác nhẹ nhàng như đang trôi trên mây. Vào lúc đó, sự nhẹ nhàng có
tính năng động hơn là tĩnh lặng. Bạn cảm thấy như mình đang bị đẩy tới hay kéo
lui, lắc lư, đu đưa như đang lướt trên sóng dồi. Bạn có thể có cảm giác mất
thăng bằng nhưng rất sảng khoái.
Năm loại hỉ
- Khinh hỉ: Lúc bắt đầu hành thiền, sau khi các chướng ngại bị tạm thời khắc
chế trong một thời gian, thiền sinh cảm thấy lành lạnh, rờn rợn, đê mê, đôi khi
nổi da gà. Ðó là giai đoạn đầu tiên của cảm giác hỉ lạc, gọi là khinh hỉ, hay
tiểu hỉ.
- Sát na hỉ: Hỉ đến một cách chớp nhoáng như tia chớp. Sát na hỉ có cường độ
mạnh hơn loại hỉ đầu tiên.
- Hải triều hỉ: Thiền sinh cảm thấy như mình đang ngồi trên bờ biển, thình lình
sóng lớn dâng lên cuốn hút họ. Thiền sinh có hỉ lạc này cảm thấy như mình bị
cuốn trôi khỏi mặt đất, tim đập thình thịch, cả thân và tâm bị tràn ngập. Lúc
ấy, thiền sinh phân vân không biết chuyện gì xảy ra.
- Thượng thăng hỉ: Thiền sinh cảm thấy thân hình nhẹ nhõm như đang ngồi cách
mặt đất vài thước. Thấy mình dường như đang trôi hay đang bay, chứ không phải
đang đi trên mặt đất nữa.
- Sung mãn hỉ: Ðây là loại hỉ mạnh nhất, thấm nhuần toàn thân như nước tràn bờ.
Thiền sinh cảm thấy một sự thoải mái kỳ diệu và chẳng muốn đứng dậy. Thật là
thích thú khi tiếp tục ngồi bất động như thế.
Ba loại hỉ đầu tiên được gọi là "thiểu" hỉ (pamojja), hay là hỉ lạc yếu ớt. Hai
loại hỉ sau cùng là hỉ (piti), hay hỉ lạc mạnh mẽ. Ba loại hỉ đầu là nhân, hay
là sự kích động cho hai loại hỉ sau.
Chú Tâm Sáng Suốt Làm Phát Sanh Hỉ
Cũng như đối với tinh tấn, chú tâm sáng suốt làm cho phát sanh tinh tấn. Ðức
Phật dạy chú tâm sáng suốt cũng là nguyên nhân phát sanh hỉ, đặc biệt là chú
tâm sáng suốt đến ân đức Phật, ân đức Pháp, ân đức Tăng khiến hỉ lạc phát sinh,
và do hỉ lạc này, tinh tấn lại tăng triển.
Mười Một Cách Làm Phát Sanh Hỉ
Theo chú giải có mười một cách làm phát sanh hỉ:
1. Nhớ Ðến Ðức Hạnh của Phật
Cách đầu tiên là niệm Phật, suy tưởng đến đức hạnh của Ðức Phật. Ngài có rất
nhiều đức hạnh nhưng bạn không cần phải suy tưởng đến tất cả mọi đức hạnh của
Ngài vì đức hạnh của Ngài bao la vô cùng vô tận. Theo truyền thống, chúng ta
chỉ niệm tưởng đến một số đức hạnh của Ngài mà thôi, chẳng hạn niệm tưởng đến
danh hiệu Araha hay A la hán. Ân đức này có nghĩa là Ðức Phật xứng đáng được
tất cả nhân loại, chư thiên và phạm thiên tôn trọng, cúng dường, bởi vì Ngài đã
hoàn toàn trong sạch, diệt tận các loại phiền não. Khi nghĩ đến những đức tính
trong sạch của Ðức Thế Tôn sẽ làm cho hỉ phát sanh. Bạn có thể niệm đến ba ân
đức của Ðức Phật, đó là ba sự thành tựu: thành tựu nhân, thành tựu quả và thành
tựu phục vụ (Xem phần Dũng Cảm Tinh Tấn).
Nhưng suy tưởng đến đức hạnh của Ðức Phật, cũng như đọc tụng ân đức Phật không
phải là cách duy nhất để niệm tưởng đến những đức tính vĩ đại cao cả của Ngài.
Thật vậy, đạt đến tuệ giác nội quán còn giá trị hơn nhiều. Khi thiền sinh đạt
được tuệ giác thấy rõ sự sanh diệt thì tâm hỉ sẽ tự nhiên phát sinh cũng như
lúc suy tưởng đến đức hạnh của Ðức Phật. Ðức Phật dạy: "Người nào thấy Pháp bảo
là thấy Như Lai". Một số thiền sinh đạt tuệ giác sẽ thật sự cảm nhận được sự
cao cả của Ðức Thế Tôn, vị sáng tổ của giòng dõi chúng ta. Bạn có thể tự nhủ:
"Ta mà còn có thể kinh nghiệm được một tâm thanh tịnh như thế này, huống hồ Ðức
Phật, sự thanh tịnh của Ngài còn vĩ đại, cao thượng biết bao".
2. Suy Tưởng Ðến Ân Ðức của Pháp Bảo
Theo truyền thống, ân đức đầu tiên của Pháp Bảo được tán thán trong câu: "Pháp
Bảo đã được Ðức Thế Tôn khéo nói". Thật vậy, Pháp Bảo đã được Ðức Thế Tôn khéo
tuyên bố. Ðức Phật đã dạy giáo pháp một cách có hiệu quả nhất, và những vị thầy
hiện nay của bạn đã được truyền thừa. Ðây đúng là nguyên nhân để bạn hoan hỉ.
Ðức Phật giảng dạy rất nhiều về sự thực hành giới, định, huệ. Muốn thực hành,
trước tiên bạn phải thanh tịnh giới bằng cách giữ gìn giới luật. Chúng ta phải
cố gắng phát triển trọn vẹn giới luật ở mức độ cao bằng cách chế ngự thân khẩu.
Ðiều này đem lại cho ta nhiều lợi ích. Trước tiên ta tránh khỏi việc tự phán
đoán mình, tự khiển trách và hối hận. Chúng ta không bị các bậc thiện trí thức
chê trách và không bị luật pháp trừng trị.
Tiếp đến, muốn thực hành lời dạy của Ðức Phật, ta phải phát triển định tâm. Nếu
bạn có đức tin, trì chí và kiên nhẫn trong thực hành, thì tâm bạn sẽ an lạc
hạnh phúc, rõ ràng, sáng suốt và tĩnh lặng. Ðó là samatha sukha, hạnh phúc đến
từ tâm thanh tịnh và tập trung. Kết quả là bạn có thể phát triển định tâm để
đạt được các tầng định, một trạng thái tâm trong đó các phiền não tạm thời bị
chế ngự, và kết quả là bạn đạt được sự bình an tĩnh lặng khác thường.
Tiếp theo là thực hành huệ. Hành thiền minh sát, chúng ta sẽ có cơ hội kinh
nghiệm loại hạnh phúc thứ ba là huệ. Khi bạn quán thấu sâu xa giáo pháp, đạt
được tuệ giác thấy rõ sự sinh diệt của các hiện tượng, bạn sẽ cảm thấy một sự
hỉ mãn tuyệt diệu. An lạc hạnh phúc này có thể được gọi là an lạc hạnh phúc
phấn khích. Sau đó, hạnh phúc trong sáng sẽ đến, và cuối cùng, khi bạn đạt được
tuệ xả, lúc bấy giờ, tâm của bạn sẽ an lạc, quân bình đối với tất cả mọi hiện
tượng, và bạn sẽ có được hạnh phúc xả thọ. Ðó là một sự an lạc sâu xa, không
còn là hạnh phúc với sự phấn khích mà một loại an lạc hạnh phúc êm dịu và quân
bình.
Như vậy, đúng theo những lời hứa hẹn và bảo đảm của Ðức Phật, những ai theo
đuổi con đường thực hành sẽ kinh nghiệm được tất cả các loại hạnh phúc này. Nếu
tận tâm thực hành, bạn sẽ cảm kích sâu xa chân lý pháp bảo. Lúc bấy giờ bạn sẽ
tự nói: "Tốt đẹp thay giáo pháp do Ðức Phật giảng dạy! Tốt đẹp thay giáo pháp
do Ðức Phật tuyên bố!".
Cuối cùng, siêu việt hơn nữa, hơn hẳn các loại hạnh phúc này, là hạnh phúc của
sự đình chỉ. Sau khi vượt qua hạnh phúc xả thọ, thiền sinh sẽ kinh nghiệm một
khoảnh khắc trí tuệ xuyên thấu Niết Bàn. Trí tuệ này đến ngay vào lúc đạt được
thánh đạo tâm. Sau đó, thiền sinh sẽ cảm kích sâu xa giáo pháp của Ðức Phật.
Cảm giác này họ chưa bao giờ biết đến trước đây. Ðức Phật luôn luôn nhắc nhở:
"Nếu các con hành thiền theo lối này, các con sẽ đạt đến chỗ chấm dứt khổ đau
". Ðây là sự thật. Nhiều người đã đạt được mục đích này, và cuối cùng đến lượt
bạn. Bạn cũng sẽ hân hoan trút bỏ gánh nặng với niềm an lạc hạnh phúc và tràn
đầy lòng biết ơn.
Khả Năng Vĩ Ðại Do Sự Thực Hành Ðem Lại
Như vậy, có ba cách để thưởng thức và ý thức rõ ràng giáo pháp đã được Ðức Phật
tuyên thuyết một cách tốt đẹp, khéo léo. Trước tiên, nếu bạn suy tư một cách
sâu xa đến những khả năng lớn lao nằm trong sự thực hành, tâm bạn sẽ tràn đầy
những lời ca tụng tán dương giáo pháp và những hạnh phúc an lạc do giáo pháp
mang lại. Vì có sẵn đức tin sâu xa, nên mỗi khi nghe một bài giảng hay đọc giáo
pháp, tâm bạn tràn đầy hỉ lạc và hạnh phúc. Ðây là một trong ba cách thưởng
thức giáo pháp.
Thứ hai, nếu bạn đi vào thực hành, những điều hứa hẹn và bảo đảm của Ðức Phật
chắc chắn sẽ trở thành sự thực. Giới và định sẽ cải thiện cuộc đời của bạn. Sự
thực hành sẽ giúp cho bạn hiểu thâm sâu rằng giáo pháp đã được tuyên bố một
cách tốt đẹp vì giáo pháp sẽ giúp bạn có một tâm hồn trong sáng và một hạnh
phúc êm đềm sâu xa.
Thứ ba là qua việc thực hành bạn sẽ thấy được sự vĩ đại của giáo pháp, và cuối
cùng bạn sẽ có hạnh phúc Niết Bàn. Lúc bấy giờ, một chuyển biến thâm sâu sẽ xảy
ra trong đời bạn giống như bạn đã tái sinh. Bạn có thể tưởng tượng ra niềm hỉ
lạc vô biên mà bạn đã đạt được vào lúc này.
3. Nhớ Ðến Ân Ðức Tăng
Tăng là một nhóm người sống cao quí trong giáo pháp của Ðức Phật. Tận tâm, cố
gắng và kiên nhẫn, họ thực hành đúng theo chánh đạo và đạt đến thánh quả từ
thấp đến cao. Nhiều vị, dầu chưa đạt được thánh quả nhưng đang nỗ lực hành trì
để giải thoát. Nếu trong lúc hành thiền, bạn đạt được thân tâm an tịnh, và bạn
có cảm giác an lạc hạnh phúc, bạn có thể hình dung được cảm giác của người khác
cũng như vậy, và có lẽ mức định tâm thanh tịnh của họ còn cao hơn và vượt xa
hơn những gì mà bạn đã chứng nghiệm.
Nếu bạn đã đạt được một số tầng mức giác ngộ, bạn sẽ tin tưởng vững chắc vào
những vị thánh khác trong hiện tại. Họ đang đi trên cùng một con đường như bạn.
Những vị đó chắc chắn là thanh tịnh, trong sạch, khó ai bì kịp.
4. Quán Xét Sự Trong Sạch Thanh Tịnh của Giới Luật Chính Mình
Giới luật thanh cao là một loại đức hạnh có năng lực mạnh mẽ trong việc đem lại
cho bạn một cảm giác thoả mãn và an vui lớn lao. Cần phải có kiên trì dũng cảm
để duy trì sự thanh tịnh trong sạch này. Khi bạn ôn lại sự thanh tịnh trong
sạch do nỗ lực của chính mình đạt được, bạn sẽ cảm thấy một niềm an lạc vô biên
tràn ngập trong tâm hồn. Nếu bạn không thể duy trì giới luật trong sạch thanh
tịnh, bạn sẽ bị ăn năn, hối hận dày vò, không thể nào tập trung tâm ý vào những
gì bạn đang làm, và do đó, việc hành thiền của bạn sẽ không tiến bộ.
Giới hạnh là nền tảng của định tâm và trí tuệ. Nhiều người đã giải thoát nhờ
hướng tâm chánh niệm vào sự hỉ lạc do giới luật thanh tịnh đem lại. Nghĩa là
khi quán sát sự thanh tịnh trong sạch của giới hạnh mà chính mình đã tạo được,
thiền sinh phát sanh tâm hỉ lạc mạnh mẽ, hướng tâm chánh niệm vào sự hoan hỉ
sung mãn này, thiền sinh giác ngộ đạo quả. Sự quán xét này có hiệu năng đặc
biệt trong trường hợp cần thiết.
Câu Chuyện Tissa: Hỉ Lạc Trong Trường Hợp Cần Thiết
Tissa là một thanh niên trẻ trung giàu có. Sau khi nghe Ðức Phật thuyết pháp,
Tissa cảm thấy phải khẩn cấp xuất gia tu hành vì cuộc đời đầy vô thường biến
đổi. Là một thanh niên đầy cao vọng, nhưng Tissa hiểu rõ sâu xa sự trống rỗng
của cuộc đời nên hướng cao vọng của mình vào mục tiêu cao cả là trở thành một
vị A la hán.
Khi xuất gia, Tissa cho em mình là Culatissa một phần lớn tài sản. Với số tài
sản nhận được từ anh, Culatissa trở nên giàu có. Bất hạnh thay, vợ của
Culatissa thấy tiền chóa mắt nên trở nên tham lam quá độ. Sợ rằng thầy tỳ khưu
Tissa sẽ đổi ý hoàn tục và đòi lại tài sản đã cho nên vợ của Culatissa nghĩ
cách để bảo vệ số của cải mình vừa nhận được. Cuối cùng, cô ta thuê người giết
thầy tỳ khưu Tissa vì nghĩ rằng đây là biện pháp duy nhất để bảo toàn tài sản
của mình.
Bọn cướp được hứa một món tiền thưởng rất lớn nên vào rừng tìm thầy tỳ khưu
Tissa. Lúc thấy tỳ khưu Tissa đang hành thiền, bọn cướp bao vây lại để giết
thầy. Thầy tỳ khưu Tissa nói: "Xin đợi một lát, tôi chưa xong việc". Bọn cướp
trả lời: "Làm sao có thể đợi được? Ðây là việc chúng tôi phải làm ngay". Thầy
Tissa nói: "Xin các bạn vui lòng đợi chừng một hai đêm rồi lại đây giết tôi".
Bọn cướp không chịu: "Làm sao tôi tin được ông? Lấy gì bảo đảm là ông sẽ không
bỏ trốn?" Ngoài ba mảnh y và chiếc bát thầy tỳ khưu Tissa chẳng có gì khác để
làm bảo đảm cho bọn cướp. Thầy bèn nâng một tảng đá lớn nện mạnh vào hai chân.
Thấy quyết tâm của thầy như vậy, chúng đều kinh hoàng. Bây giờ, thầy đã gãy hai
chân, không thể nào trốn thoát nên chúng cũng thương tình để cho thầy cố gắng
vài hôm. Bọn cướp yên lặng rút lui để lại thầy tỳ khưu Tissa với đôi chân đau
đớn.
Bạn hãy tưởng tượng xem, sự quyết tâm đoạn diệt phiền não của thầy tỳ khưu
Tissa mạnh mẽ đến chừng nào? Thầy không sợ đau, không sợ chết, nhưng thầy sợ
phiền não vẫn còn ngự trị, ngự trị mạnh mẽ trong tâm thầy. Thầy còn mạng sống
nhưng chưa hoàn thành được công việc của mình. Thầy sợ phải chết trước khi nhổ
được gốc rễ của phiền não.
Xuất gia từ lúc còn trai trẻ khỏe mạnh với đức tin sâu xa, tinh tấn và chánh
niệm mạnh mẽ, thầy Tissa có đủ sức dũng cảm để đối diện với cơn đau nhức kinh
hồn của đôi chân bị gãy dập. Thầy đã quán sát cơn đau một cách kiên trì dũng
cảm không chút thối chuyển. Trong khi quán sát, thầy đã suy tư đến giới hạnh
của mình. Thầy tự hỏi từ lúc thầy xuất gia đến nay, thầy đã phạm một giới nào
không? Thầy rất vui mừng khi thấy rằng thầy đã giữ giới luật một cách hoàn toàn
trong sạch, không hề phạm một giới dầu cho nhỏ nhặt đến đâu đi nữa. Thầy cảm
thấy một sự hỉ lạc vô biên tràn ngập cả thân thể và tâm hồn.
Chỗ đau nhức của đôi chân gãy giảm dần, và sự hỉ lạc vô biên trở thành đề mục
rõ ràng nhất trong tâm thầy. Thầy hướng tâm chánh niệm vào sự hỉ lạc này và ghi
nhận sự hỉ lạc, hạnh phúc và niềm vui. Nhờ ghi nhận đúng đắn như vậy, trí tuệ
nội quán chín mùi mau lẹ. Chẳng bao lâu, thầy thấy rõ Tứ Diệu Ðế và trở thành
một vị A la hán.
Câu chuyện trên đây là để nhắc nhở thiền sinh phải tạo cho mình một căn bản tốt
đẹp về giới. Không có giới luật, ngồi thiền chẳng khác gì mời đau nhức đến. Hãy
tạo nền móng trước. Nếu giới luật của bạn mạnh mẽ, nỗ lực hành thiền của bạn sẽ
gặt hái được kết quả tốt đẹp.
5. Nhớ Ðến Việc Bố Thí, Giúp Ðỡ Mà Mình Ðã Làm
Nếu chúng ta có thể bố thí hay giúp đỡ người khác với tâm trong sạch, không mưu
đồ, bố thí vì sự an lạc và hạnh phúc của kẻ khác, muốn cho họ thoát khỏi đau
khổ thì việc làm này sẽ đem lại đầy đủ phước báu. Không những thế, việc bố thí
còn làm cho tâm bạn hân hoan, vui vẻ và hạnh phúc.
Ðộng cơ hay lý do thúc đẩy bạn bố thí là điều chủ yếu quyết định việc bố thí có
đem lại lợi ích hay không. Hành vi bố thí tốt đẹp không được phát xuất từ lòng
ích kỷ ẩn dấu bên trong.
Bố Thí Khi Hiếm Hoi
Bố thí không hẳn phải là bằng tiền. Hành vi bố thí nhiều khi chỉ đơn giản là
một lời khuyến khích an ủi người khác khi cần. Trong khi hiếm hoi mà bố thí
được mới là điều quan trọng. Dám chia xẻ những gì mình có rất ít cho người khác
mới là điều đáng tán dương. "Miếng khi đói, gói khi no. Của tuy tơ tóc, nghĩa
so ngàn trùng". Lúc đói kém hiếm hoi thực phẩm mà chia xẻ cho nhau mới là điều
đáng quí và khó làm.
Sau đây là câu chuyện bố thí của một nhà vua ở Tích Lan thời xưa. Một hôm từ
chiến trận trở về, chỉ còn một ít thức ăn dự trữ, vua gặp một nhà sư đang khất
thực trong rừng. Hình như nhà sư là một vị A la hán. Vua dâng một phần lương
thực dự trữ hiếm hoi này cho nhà sư. Về sau, khi nhớ lại những việc bố thí mà
mình đã làm trước đây, phần lớn đều tràn đầy và quí giá, nhưng việc bố thí mà
vua thích thú và hoan hỉ nhất là cúng dường thực phẩm cho vị sư vào lúc chính
nhà vua chỉ còn một chút ít thức ăn.
Một câu chuyện khác xảy ra tại thiền viện Mahasi ở Rangoon, Miến Ðiện. Những năm
trước đây, khi thiền viện đang ở thời kỳ xây dựng, một số thiền sinh không đủ
sức để trả tiền ăn, nhưng việc hành thiền của họ tiến triển tốt đẹp. Thật đáng
thương khi họ phải rời thiền viện vì không đủ tài chánh để đóng tiền ăn. Các
thiền sư lúc ấy phải cùng nhau hỗ trợ cho các thiền sinh có năng lực mạnh mẽ
này. Nhận được sự hỗ trợ của chư Tăng, các thiền sinh trên đã nỗ lực tinh tấn
hành thiền và đạt được kết quả tốt đẹp. Các thiền sư rất hoan hỉ vì việc giúp
đỡ của mình đã đem lại thành quả lớn lao.
6. Nghĩ Ðến Ðức Hạnh của Chư Thiên và Phạm Thiên
Cách thứ sáu giúp phát sanh hỉ lạc là nghĩ đến đức hạnh của chư thiên và phạm
thiên, là những vị trời ở cảnh giới cao hơn chúng ta. Lúc các vị này còn ở cõi
người, họ có sự tin tưởng mạnh mẽ vào nghiệp báo. Họ tin rằng hành động thiện
sẽ đem lại kết quả tốt đẹp và hành động ác sẽ nhận chịu quả khổ đau. Nhờ tin
tưởng nhân quả nghiệp báo, các vị này đã nỗ lực làm lành lánh dữ. Một số lại
hành thiền để thanh lọc tâm. Do những hành động thiện này, họ đã tái sinh vào
các cõi cao hơn. ở đó, đời sống an lạc hạnh phúc hơn đời sống của con người.
Những vị đã đạt được các tầng thiền sẽ được tái sanh vào cõi phạm thiên có đời
sống rất dài.
Như vậy, khi suy tưởng đến đức hạnh của chư thiên và phạm thiên, chúng ta chú
trọng đến đức tin, sự bố thí, sự tham thiền và lòng kiên trì tinh tấn mà các vị
đã hành trì trong lúc còn ở cõi người. Thật dễ dàng khi so sánh chúng ta với
các vị đó, vì các vị đó trước đây cũng là người như chúng ta. Nếu thấy các đức
tính và sự hành trì của mình không khác gì các vị chư thiên và phạm thiên thì
tâm chúng ta sẽ tràn đầy hỉ lạc.
7. Niệm Tưởng Ðến Sự An Lạc Tĩnh Lặng Hoàn Hảo
Theo nghĩa tuyệt đối thì đây là niệm tưởng Niết Bàn. Nếu bạn đã kinh nghiệm sự
an lạc tĩnh lặng sâu xa của Niết Bàn thì bạn hãy niệm đến sự an lạc tĩnh lặng
này để hỉ lạc phát sanh. Nếu chính bạn chưa kinh nghiệm Niết Bàn, bạn có thể
niệm tưởng đến sự mát mẻ yên tịnh của sự định tâm hay của các tầng thiền. Niềm
an lạc của sự tập trung tâm ý thâm sâu cao vượt hẳn mọi lạc thú tầm thường của
thế gian. Nhiều người có năng lực thiền định cao, sau khi ra khỏi các tầng
thiền, trong lúc bình thường, tâm họ vẫn an tịnh tĩnh lặng không bị phiền não
chi phối. Cả sáu, bảy chục năm, tâm họ vẫn ở trong trạng thái an lạc, tĩnh
lặng. Nghĩ đến sự mát mẻ trong sáng này, hỉ lạc sẽ phát sinh nơi bạn.
Nếu bạn chưa đạt được kinh nghiệm các tầng thiền, hãy nhớ lại những lúc đang
hành thiền mà tâm bạn rơi vào trạng thái an tịnh tĩnh lặng, trong sạch sáng
suốt, lúc ấy, phiền não đã được đẩy sang một bên, tâm bạn tràn đầy an lạc hạnh
phúc. So sánh sự an lạc tịch tịnh này với những hạnh phúc trong trần gian, bạn
nhận thấy rằng hạnh phúc thế gian mang đầy sắc thái phàm tục, thô lỗ so với
hạnh phúc thanh cao đạt được trong lúc hành thiền. Hạnh phúc và lạc thú của
trần gian như lửa đang bùng cháy, trong khi hạnh phúc đến từ một tâm thanh tịnh
thì thật mát mẻ, êm dịu. Sự so sánh này sẽ đem lại hỉ lạc cho bạn.
8 & 9. Tránh Xa Người Thô Lỗ và Thân Cận Người Thanh Nhã
Người thô lỗ bị sân hận chế ngự, thiếu từ tâm, thiếu lòng tha thứ, thiếu tình
thương. Người thanh nhã có đầy đủ đức từ bi. Trên thế gian này nhiều người tâm
đầy sân hận, không thể phân biệt được các hành động thiện ác, không khiêm
nhường, không tôn kính các bậc đáng tôn kính, không học hỏi giáo pháp, cũng
không hành thiền. Họ dễ dàng nổi giận vì một chuyện bực mình bé nhỏ. Họ cáu
kỉnh với người khác và tự hành hạ chính mình bằng sự tự trách. Ðời sống của họ
tràn đầy thô bạo và không ý vị. Bạn thử tưởng tượng xem, khi sống chung với các
người này, hỉ lạc có phát sinh nơi bạn không?
Trái hẳn với hạng người thô lỗ trên. Một số người có tâm đầy tình thương. Họ
nghĩ đến sự an lạc và lợi ích của các chúng sanh khác. Tình thương và sự ấm áp
trong tâm họ biểu hiện qua lời nói và việc làm của họ. Họ giao tiếp với người
khác bằng lời nói ngọt ngào êm dịu, bằng những cử chỉ tràn đầy tình thương.
Thân cận với những người thanh nhã, bạn sẽ gặt hái được nhiều kết quả tốt đẹp.
Một người được bao quanh mình bằng sự ấm áp êm dịu của tình thương, chắc chắn
tâm sẽ tràn đầy hỉ lạc.
10. Tụng, Ðọc Hoặc Suy Tưởng Ðến Nghĩa Lý của Kinh
Một số kinh sách nói đến những đức hạnh của Ðức Phật. Nếu bạn là một người đầy
đủ đức tin thì việc tụng đọc hay suy tưởng đến nghĩa lý của kinh này sẽ đem lại
cho bạn nhiều hỉ lạc và hạnh phúc lớn lao. Trong số những kinh điển đó, có kinh
Tứ Niệm Xứ nói đến những lợi ích mà bạn có thể gặt hái được trong khi thực hành
Pháp bảo. Những kinh khác bao gồm những mẩu chuyện ý nhị, những gương sáng của
chư tăng, đoàn thể của những người đi trên con đường thánh thiện. Tụng đọc hay
suy tưởng về những kinh này khiến tâm bạn phấn chấn, dẫn đến hỉ lạc và hạnh
phúc.
11. Hướng tâm vào việc phát triển hỉ
Cuối cùng, nếu bạn kiên trì, chắc chắn hướng tâm vào việc phát triển tâm hỉ thì
bạn sẽ đạt được mục đích. Bạn cần nhớ rõ là hỉ giác chi chỉ phát sinh khi tâm
tương đối sạch các phiền não. Bởi thế, muốn có hỉ lạc, bạn phải tinh tấn chánh
niệm trong từng phút giây để sự định tâm phát sinh và phiền não bị đè nén. Bạn
phải luôn luôn hướng tâm vào việc phát triển hỉ mãn qua sự chánh niệm liên tục,
dù bạn đang đi, đang đứng, đang ngồi, đang nằm hay đang làm các công việc khác.
Yếu Tố Giác Ngộ Thứ Năm: Thư Thái Giác Chi
Nhiều người tâm luôn luôn ở trạng thái giao động. Tâm họ chạy lung tung hết nơi
này đến nơi khác, phất phới như cờ trong gió lộng, tung tán như đám tro bị đá
ném vào. Họ không có sự tươi mát, êm dịu, bình an, tĩnh lặng. Tâm bất an và tán
loạn này có thể được gọi là những ngọn sóng của tâm, như mặt nước bị gió thổi
làm giao động. Những ngọn sóng của tâm sẽ hiển lộ rõ ràng khi sự bất an xuất
hiện. Ngay cả khi tâm tán loạn được tập trung, sự định tâm này cũng còn bị trộn
lẫn với bất an. Khi nhà có người bệnh, mọi người trong nhà đều xôn xao bất ổn,
cũng vậy, bất an có ảnh hưởng mạnh mẽ trên những tâm sở phát sinh đồng thời.
Khi bất an hiện diện thì không thể có được hạnh phúc thật sự.
Khi tâm bị tán loạn thì ta không thể kiểm soát được hành vi của mình, bắt đầu
hành động theo sự ngông cuồng, tưởng tượng, chẳng ý thức được sự tốt xấu của
việc đang làm. Do tâm thiếu suy nghĩ, ta có những hành động và lời nói sai lầm.
Những hành động và lời nói sai lầm này khiến ta hối hận, tự trách và giao động.
Ðôi khi ta sẽ hối hận mà tự trách mình như sau: "Ta đã làm sai. Ta không nên
nói như vậy. Nếu ta suy nghĩ trước khi làm điều đó thì tốt biết mấy". Ðại loại,
tâm sẽ bị các tư tưởng như vậy quấy rối. Khi tâm bị tấn công bởi hối hận và
tiếc nuối thì sẽ không thể nào có hạnh phúc được.
Thư thái giác chi, yếu tố đưa đến sự giác ngộ này, chỉ phát sinh khi bất an và
hối hận vắng mặt. Chữ Pali để chỉ thư thái giác chi là passaddhi, có nghĩa là
an tịnh, mát mẻ. Khi tâm không bị giao động thì sự mát mẻ an tịnh mới phát
sinh.
Trong thế giới ngày nay, con người có nhiều đau khổ tinh thần. Nhiều người dùng
ma túy, thuốc an thần và thuốc ngủ để làm cho tâm an tịnh và vui thú. Thường
những người trẻ tuổi dùng ma túy để vượt qua những giai đoạn khó khăn và giao
động. Nhiều người cảm thấy thích thú trong khi dùng ma túy nên dùng mãi và sanh
ra ghiền. Thật là tội nghiệp. Sự an tịnh do thiền đem lại cao quí gấp bội những
loại ma túy hay các loại lạc thú từ ngoài đem lại. Dĩ nhiên, mục đích của thiền
cao hơn chứ không phải chỉ là sự an tịnh, nhưng an lạc tĩnh lặng là những lợi
ích mà bạn gặt hái trên con đường dẫn đến giải thoát hoàn toàn.
An Tịnh Thân Tâm
Ðặc tính của thư thái là làm an tịnh thân tâm, làm cho mọi giao động trở nên
tĩnh lặng.
Làm Cho Tâm Mát Mẻ
Thư thái giác chi có công năng hút và loại bỏ sức nóng của tâm. Sức nóng này do
sự bất an, tán loạn và hối hận đem lại. Khi tâm bị các loại phiền não này tấn
công sẽ trở nên nóng bỏng như bị nung lửa. Tâm thư thái diệt tắt sức nóng này
và thay thế bằng sự mát mẻ dễ chịu.
Không Giao Ðộng
Biểu lộ của thư thái giác chi là sự an tịnh của thân và tâm: thân và tâm không
bị giao động.
Là một thiền sinh, bạn dễ dàng quán sát sự an tịnh tĩnh lặng lớn lao mà thư
thái giác chi đem lại.
Chắc chắn là bạn đã quen thuộc với sự vắng bóng của thư thái giác chi. Khi
không có thư thái giác chi bạn sẽ bị thúc bách phải di động, phải đứng dậy,
phải làm chuyện này chuyện kia. Thân thể bạn vặn vẹo, tâm bất an của bạn nhảy
tới nhảy lui. Khi mọi phiền não này dừng nghỉ, bấy giờ không còn những cơn sóng
trong tâm bạn. Tâm bạn sẽ ở vào trạng thái êm dịu, tĩnh lặng. Mọi hoạt động của
bạn trở nên nhẹ nhàng, êm ái, thư thái.
Thư thái giác chi theo sau hỉ giác chi. Khi hỉ giác chi trở nên mạnh nhất, phần
lớn sẽ hội nhập với thư thái giác chi. Khi hỉ lạc tràn ngập cơ thể, thiền sinh
sẽ hoàn toàn không muốn di chuyển, không muốn sự tĩnh lặng của tâm bị quấy phá.
Sau khi thành đạo, Ðức Phật đã để ra bốn mươi chín ngày để hưởng quả giải
thoát. Ngài giữ mỗi tư thế trong bảy ngày ở bảy nơi khác nhau, hưởng quả giải
thoát bằng cách nhập và xuất khỏi quả đã đạt được. Nhờ hiệu lực của pháp hỉ
(Dhamma piti), toàn thể thân Ngài luôn luôn thấm nhuần sự an tịnh tĩnh lặng nên
Ngài không có ý định di chuyển hay nhắm mắt lại nữa. Mắt của Ngài luôn luôn mở
hay khép hờ. Bạn cũng có thể có kinh nghiệm được điều này khi hỉ lạc mạnh mẽ
phát sinh, lúc bấy giờ mắt của bạn sẽ mở ra một cách tự nhiên ngoài ý muốn. Có
thể bạn cố nhắm lại nhưng nó lại mở ra. Thế là cuối cùng bạn quyết định tiếp
tục hành thiền với đôi mắt mở. Nếu bạn có được kinh nghiệm này, bạn sẽ thưởng
thức được niềm hạnh phúc lớn lao của Ðức Phật và năng lực của pháp hỉ.
Chú Tâm Sáng Suốt Ðem Lại Thư Thái
Theo Ðức Phật thì phương pháp phát sinh thư thái là chú tâm sáng suốt, nhất là
chú tâm sáng suốt đến sự phát triển những tư tưởng thiện, những tâm sở thiện,
và quan trọng hơn là những tâm sở thiền để cho thư thái giác chi và hỉ giác chi
phát sinh.
Bảy Cách Phát Triển Thư Thái Giác Chi
Chú giải nói đến bảy cách làm phát sinh thư thái giác chi.
1. Thực Phẩm Thích Hợp và Bổ Dưỡng
Cách thứ nhất giúp thư thái giác chi phát triển là phải có thức ăn thích hợp.
Thực phẩm phải đáp ứng hai yếu tố cần thiết và phù hợp với cơ thể người dùng.
Yếu tố dinh dưỡng là yếu tố quan trọng. Thức ăn không cần phải cầu kỳ, nhưng
phải cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho cơ thể. Nếu cơ thể không đủ chất dinh
dưỡng, bạn sẽ không đủ sức mạnh cơ thể để tiến bộ trong việc hành thiền. Thực
phẩm phải phù hợp với cơ thể và sức khỏe của từng người. Thực phẩm làm sự tiêu
hóa rối loạn hay thực phẩm mà bạn không thích cũng khiến cho bạn khó hành
thiền. Nếu bạn không cảm thấy khỏe khoắn hay cứ bị ám ảnh bởi thực phẩm mà bạn
mong ước thì việc hành thiền của bạn cũng khó tiến bộ.
Chúng ta có thể rút ra một bài học hữu ích từ thời Ðức Phật. Một thương gia giàu
có và một tín nữ là hai người lãnh đạo và tổ chức phần lớn các buổi làm phước
trong khu vực của Ðức Phật lưu trú giảng dạy. Khi có hai người này thì mọi việc
đều chu đáo. Chìa khoá bí mật của sự thành công là họ nắm vững nguyên tắc "cần
thiết" và "thích hợp". Họ thường tìm hiểu nhu cầu của chư Tăng, chư Ni và thiền
sinh, những người được mời đến nhận lãnh thực phẩm cúng dường. Họ cũng tìm hiểu
từng vị để biết nên cúng dường thứ gì cho phù hợp. Khi có thực phẩm cần thiết
và thích hợp, bạn sẽ dễ dàng tìm thấy an lạc và định tâm.
2. Khí Hậu Tốt
Cách thứ hai giúp cho thư thái giác chi phát triển là phải hành thiền ở một nơi
có khí hậu tốt. Khí hậu tốt khiến bạn thoải mái an vui để hành thiền. Tuy nhiên
cơ thể con người có khả năng thích ứng với mọi thời tiết. Trừ trường hợp khí
hậu quá khắc nghiệt, ta có thể dùng các phương tiện hỗ trợ để điều chỉnh như
quạt trong mùa nóng, sưởi trong mùa lạnh, v.v...
3. Tư Thế Thoải Mái
Cách thứ ba giúp cho thư thái giác chi phát triển là có tư thế thoải mái trong
khi hành thiền. Chúng ta thường đi hay ngồi trong khi hành thiền minh sát. Ðó
là hai tư thế tốt nhất cho người mới bắt đầu hành thiền. Thoải mái không có
nghĩa là giải đãi quá. Nằm hay ngồi trên ghế dựa có thể được xem là quá giải
đãi, trừ trường hợp bạn bị bệnh. Khi bạn ngồi không có chỗ tựa hay khi kinh
hành, bạn cần phải có tinh tấn để giữ cho thân thẳng đứng. Trong khi nằm hay
tựa lưng vào ghế, sự tinh tấn này bị mất đi khiến bạn dễ ngủ quên. Khi tâm bạn
quá thoải mái ngơi nghỉ, chẳng bao lâu bạn sẽ khuấy rối không khí yên tĩnh bằng
những tiếng ngáy vang của mình.
4. Duy Trì Sự Quân Bình Tinh Tấn Trong Khi Hành Thiền
Bạn không nên quá phấn chấn hay quá nhu nhược biếng nhác. Nếu bạn quá tinh tấn
hay tự thúc đẩy quá mức, bạn sẽ vượt quá mục tiêu, mất đề mục và trở nên mệt
mỏi. Nếu bạn làm biếng thì bạn sẽ không với đến nơi và không thể nào đạt đến
mục tiêu. Người quá phấn chấn chẳng khác nào kẻ leo núi vội vã mong muốn đạt
đến đỉnh một cách mau lẹ. Họ leo thật nhanh, nhưng vì sườn núi dốc nên họ phải
dừng lại nhiều lần để nghỉ ngơi. Cuối cùng họ phải để một thời gian lâu dài mới
lên được đỉnh núi. Mặt khác, bạn cũng không được làm biếng. Làm biếng là một
hình thức của nhu nhược chảy thây. Nó chẳng khác nào con ốc sên bò xa tít mãi
đằng sau.
5 & 6. Tránh Người Nóng Nảy, Thân Cận Người An Tịnh
Thân cận người nóng nảy, thô tháo, hung dữ sẽ làm bạn bất an. Tránh xa các hạng
người này có thể giúp bạn thư thái thoải mái. Ðiều rõ ràng là nếu thân cận với
người tính tình nóng nảy, luôn luôn cau có giận dữ, la mắng nạt nộ bạn thì bạn
chẳng bao giờ đạt được tâm tĩnh lặng. Nếu bạn thân cận với người có tâm an
định, thân tâm bạn sẽ an lạc tĩnh lặng.
7. Hướng Tâm Vào Việc Hành Thiền
Cách cuối cùng để phát sinh thư thái giác chi là hướng tâm vào việc hành thiền
với mục đích là thành tựu sự bình an thư thái. Nếu bạn tinh tấn chánh niệm
hướng tâm vào sự an tịnh thì thư thái giác chi sẽ phát sanh một cách tự nhiên.
Yếu Tố Giác Ngộ Thứ Sáu: Ðịnh Giác Chi
Ðịnh là tâm sở nằm trên đối tượng quán sát. Ðịnh ghim tâm vào đối tượng, xuyên
thấu vào trong và nằm trong đó.
Không Giao Ðộng
Tính chất của định là không tách rời, không tán loạn, không phân tán, nghĩa là
tâm dán chặt vào đối tượng, chìm trong đối tượng và duy trì sự an tịnh tĩnh
lặng ngay nơi ấy.
Ðịnh Vào Ðối Tượng Cố Ðịnh Và Ðịnh Vào Sự Biến Ðổi Của Ðối Tượng
Có hai loại định tâm. Thứ nhứt là liên tục định tâm trên một đề mục cố định.
Ðây là thiền chỉ hay thiền vắng lặng. Thứ hai là sát na định, nghĩa là tâm định
trên từng biến đổi một của đề mục. Sự định tâm thứ nhất có tính cách liên tục
vì mục đích của sự định tâm này là trụ tâm vào đề mục không tán loạn. Sự định
tâm thứ hai là trụ tâm vào sự biến chuyển của đề mục.
Ðịnh tâm liên tục sẽ đạt được khi định tâm trên một đề mục duy nhất. Ðây là
loại định tâm đạt được trong thiền chỉ hay thiền vắng lặng. Tâm của thiền sinh
phải đặt trên chỉ một đối tượng và không một đối tượng nào khác. Người hành
thiền vắng lặng sẽ kinh nghiệm được điều này, đặc biệt là khi họ đắc được các
tầng thiền chỉ.
Sát na định đạt được trong thiền minh sát. Mục đích của Thiền Minh Sát là phát
triển trí tuệ và hoàn tất các tuệ minh sát. Thiền Minh Sát đặt căn bản trên trí
tuệ trực giác như: trực giác phân biệt thân và tâm, hay danh và sắc; trực giác
được sự liên hệ nhân quả của danh sắc, trực giác về vô thường, khổ não, vô ngã
của các hiện tượng thân tâm... Ðó là những tuệ giác căn bản của trí tuệ nội
quán. Còn có những tuệ giác kế tiếp nữa mà thiền sinh phải chứng nghiệm trước
khi đạt được đạo và quả tâm, lấy Niết Bàn hay sự chấm dứt mọi khổ đau làm đối
tượng.
Trong thiền minh sát, đối tượng để hành thiền rất quan trọng. Ðối tượng này là
các hiện tượng của thân và tâm, hay danh và sắc. Khi hành thiền, thiền sinh
quán sát trực tiếp các hiện tượng này để thấy rõ bản chất của chúng mà không
dựa vào sự suy nghĩ hay tưởng tượng. Nói cách khác, khi hành thiền minh sát,
thiền sinh quán sát theo dõi nhiều đối tượng khác nhau với mục đích trực giác
được bản chất của chúng. Trong thiền minh sát, sát na định đóng vai trò quan
trọng thiết yếu. Ðối tượng của Thiền Minh Sát sinh rồi diệt liên hồi. Sát na
định sinh ra từng thời điểm một với đối tượng quán sát. Mặc dầu sát na định có
tính cách tạm thời nhưng nó có thể khởi sinh từ thời điểm này sang thời điểm
khác, hay từ sát na này sang sát na khác mà không có sự gián đoạn bên trong.
Nếu sát na định được khởi sinh liên tục không gián đoạn thì nó cũng giống như
liên tục định, trấn áp phiền não và tạo nên an lạc tĩnh lặng.
Gom Tụ Tâm
Khi bạn ngồi quán sát chuyển động phồng xẹp của bụng, bạn nỗ lực chánh niệm vào
tiến trình chuyển động này, và bạn đang ở trong khoảnh khắc hiện tại. Với mỗi
khoảnh khắc của nỗ lực tinh tấn, bạn bành trướng khả năng chánh niệm bao hàm
trong những hoạt động của tâm để quán sát đối tượng. Tâm dính chặt vào đối
tượng quán sát, bạn rơi vào hay ở trong đối tượng. Không những tâm an trụ hay
xuyên thấu vào đối tượng, không những tâm ở yên, tĩnh lặng trên đối tượng vào
thời điểm ấy, mà định tâm sở này còn có năng lực gom tụ các tâm sở khác một
cách tức khắc vào thời điểm ý thức trên. Công năng của định tâm là gom tụ các
tâm sở khác lại với nhau. Nó giữ tất cả các tâm sở liên hệ thành một nhóm để
chúng khỏi phân tán hay tách rời ra. Thế là tâm an trụ vững chãi sâu xa vào đối
tượng.
Bình An Tĩnh Lặng
Ðây là câu chuyện về cha mẹ và con cái. Cha mẹ đạo đức luôn luôn muốn con mình
lớn lên có đủ tư cách và phẩm hạnh tốt. Nhằm mục đích này, cha mẹ đã cố gắng
tìm mọi cách để giáo dục và kiểm soát các con mình. Con trẻ chưa đủ kinh
nghiệm, chưa già dặn nên cha mẹ thường ngăn cấm chúng làm bạn với những trẻ con
tinh nghịch, thiếu giáo dục. Tâm sở của chúng ta chẳng khác nào những đứa trẻ.
Những đứa trẻ thiếu sự hướng dẫn của cha mẹ thường có những hành động tai hại
đến chính mình và người khác. Cũng vậy, tâm không được kiểm soát huấn luyện sẽ
đau khổ vì những ảnh hưởng xấu. Phiền não luôn luôn lảng vảng gần kề đợi cơ hội
nhảy vào quấy phá. Nếu tâm không vững chãi sẽ bị các phiền não như tham sân si
xâm nhập. Khi bị các loại phiền não xâm chiếm, tâm trở thành hư đốn, và sự hư
đốn này được biểu hiện qua hành động và lời nói. Tâm chẳng khác nào trẻ con.
Lúc đầu, bị ép vào khuôn khổ, nó sẽ tức giận và có phản ứng chống lại. Tuy
nhiên, dần dần, tâm trở nên thuần thục, hiểu biết, yên tĩnh, và ít bị phiền não
chi phối. Tâm định ngày càng vững chãi và trở nên tĩnh lặng, yên tịnh, bình an.
Sự bình an và tĩnh lặng là biểu lộ của sự định tâm. Trẻ con cũng vậy. Chúng có
thể được giáo huấn thích hợp để có thể trở thành đứa trẻ tốt. Lúc đầu, có thể
chúng bướng bỉnh, nhưng dần dần khi lớn lên, chúng sẽ hiểu tại sao người lớn
dạy chúng làm điều này điều kia. Chúng sẽ hiểu tại sao người lớn không cho
chúng thân cận bạn xấu. Chúng sẽ bắt đầu biết ơn sự săn sóc, sự kiểm soát của
cha mẹ chúng. Chúng có thể xem xét những đứa trẻ khác vì cha mẹ không nghiêm
dạy nên đã có những hành vi tội lỗi và phạm pháp. Chúng sẽ biết được ai xấu ai
tốt trong khi chọn bạn. Càng lớn và càng trưởng thành, chúng sẽ khai triển thêm
được những tính tốt hơn nhờ ở sự giáo dục mà chúng đã hấp thụ được từ lúc còn
bé.
Ðịnh Tâm Giúp Trí Tuệ Phát Triển
Ðịnh tâm là nguyên nhân gần của sự phát sanh trí tuệ. Ðiều này rất quan trọng.
Một khi tâm yên tịnh tĩnh lặng thì trí tuệ có chỗ phát sinh, rồi thiền sinh có
thể thấy được bản chất thật sự của thân và tâm. Nhờ trực giác phát sinh từ tâm
tĩnh lặng, thiền sinh phân biệt được thế nào là danh sắc và sự tương quan nhân
quả của danh và sắc. Từng bước từng bước, trí tuệ sẽ ngày càng xuyên thấu sâu
vào chân lý. Thiền sinh sẽ trực nhận được ba đặc tính vô thường, khổ và vô ngã,
và cuối cùng trí tuệ tiến đến chỗ chấm dứt khổ đau. Khi sự đạt đạo này xảy ra,
thiền sinh sẽ không bao giờ trở thành một người bất thiện nữa dầu ở trong hoàn
cảnh nào.
Cha Mẹ và Con Cái
Cha mẹ và những người sắp làm cha mẹ nên chú ý đọc đoạn này. Ðiều quan trọng
nhất là những bậc làm cha mẹ phải biết kiểm soát tâm mình bằng sự định tâm.
Cuối cùng, họ nên hoàn tất các tầng tuệ minh sát. Những người có tâm định cao
rất có tài năng giáo dục con cái vì họ có thể phân biệt được một cách rõ ràng
các hành vi thiện ác, và họ có đủ bình tĩnh, đủ sáng suốt, đủ khả năng để hướng
dẫn con đi theo đường thiện. Ðiều đặc biệt và quan trọng nhất là họ có thể làm
gương mẫu cho con cái. Cha mẹ không kiểm soát tâm mình, có tư cách kém cỏi,
thiếu đạo đức, không thể giúp con cái phát triển thiện tâm và trí tuệ.
Một số học trò của tôi ở Miến Ðiện, lúc mới hành thiền, họ chỉ săn sóc con cái
về phần vật chất và học vấn. Họ chỉ quan tâm đến việc học hành và việc sinh
sống của con cái trong xã hội sau này. Khi những bậc cha mẹ này đến thiền viện,
họ chăm chỉ thực hành và sau khi trở về nhà, họ có một thái độ và kế hoạch mới.
Bấy giờ, họ thấy rằng điều quan trọng hàng đầu, là phải cho con cái học cách
kiểm soát và phát triển thiện tâm chứ không phải chỉ lo cho con cái thành công
trong xã hội này mà thôi. Khi con cái đến tuổi thích nghi, cha mẹ thúc giục con
cái đi hành thiền. Thật vậy, khi tôi hỏi các bậc cha mẹ có thấy sự khác biệt
giữa những đứa con sanh ra trước khi cha mẹ đi hành thiền và những đứa con sinh
ra sau khi cha mẹ đi hành thiền không, thì được trả lời: "Những đứa trẻ sanh ra
sau khi chúng tôi hoàn tất việc hành thiền thì ngoan ngoãn và vâng lời. Chúng
lại có thiện tâm hơn những anh chị của nó sanh ra trước đây".
Chú Tâm Sáng Suốt Giúp Tâm Ðịnh Phát Triển
Ðức Phật dạy rằng sự liên tục chú tâm sáng suốt, hướng tâm vào việc phát triển
sự định tâm là nguyên nhân giúp phát sinh tâm định. Ðịnh tâm trước giúp cho
định tâm sau phát sinh. Chú giải nói đến mười một cách phát triển định tâm.
1. Sạch Sẽ
Trước hết là làm sạch nội ngoại xứ, tức là làm sạch cơ thể và hoàn cảnh xung
quanh. Sạch sẽ ở đây là sạch sẽ bên trong và sạch sẽ bên ngoài, tức là sạch sẽ
chính cơ thể mình và những gì quanh mình. Sạch sẽ bên trong hay sạch sẽ thân là
phải năng tắm rửa, đầu tóc gọn gàng, móng tay móng chân cắt ngắn, và đừng để bị
bón uất. Sạch sẽ bên ngoài là ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng, phòng ốc thứ tự sạch
sẽ. Ðiều này giúp cho tâm trong sáng. Khi mắt thấy bụi bặm, hỗn loạn và thiếu
ngăn nắp thì sự bối rối, lo lắng, hỗn loạn cũng phát sanh theo. Nhưng khi mọi
điều kiện và hoàn cảnh chung quanh đều gọn gàng tươm tất thì tâm sẽ trong sáng.
Một tâm trong sáng là điều kiện lý tưởng cho việc phát triển trí tuệ.
2. Quân Bình Tâm
Cách thứ hai giúp cho định tâm phát triển là quân bình ngũ căn: Quân bình trí
tuệ và đức tin, quân bình tinh tấn và định. Tín, tấn, niệm, định, huệ phải được
phát triển hài hoà. Tín và huệ phải quân bình với nhau. Tinh tấn và định phải
quân bình với nhau. Việc hành thiền tùy thuộc vào sự quân bình các lực qua từng
cặp này. Nếu đức tin quá mạnh hơn trí tuệ thì trở thành cả tin, bất cứ cái gì
cũng tin được, hoặc sẽ bị lôi cuốn bởi những tư tưởng quá sùng tín, quá mộ đạo,
chỉ lo nghĩ đến việc làm phước, giúp đỡ người khác, tụng kinh quá nhiều làm cản
trở việc hành thiền. Ðức tin rất cần thiết, nhưng trong lúc hành thiền phải
biết quân bình với trí tuệ, nếu không thì đức tin biến thành một trở ngại.
Mặt khác, nếu trí tuệ hay sự thông thái quá trội sẽ khiến tâm vọng động, suy
nghĩ, đánh giá, nhiều lúc đưa đến việc thiền sinh sẽ tự lừa dối mình bằng nhiều
cách. Những người có nhiều trí tuệ nhưng thiếu đức tin thường coi nhẹ các việc
làm phước, lễ bái, kính trọng Phật, Pháp, Tăng, v.v... Họ bị sự thông thái quá
trớn của mình hướng đi những đường sai lạc, nhiều lúc trở thành láu cá, quanh
co, ngụy biện, tự đánh lừa mình, đánh lừa sự thật.
Sự quân bình giữa tinh tấn và định hoạt động như sau: Nếu quá thích thú và hăng
say thực hành thì tâm sẽ giao động bất an, không thể an trụ trên đề mục quán
sát. Khi tâm trượt khỏi đề mục, vọng động tán loạn sẽ gây ra nhiều sự khó chịu.
Nếu định nhiều quá lại có thể dẫn đến làm biếng và dã dượi buồn ngủ. Khi tâm
trở nên tĩnh lặng và dường như dễ dàng an trụ trên đề mục không rời thì thiền
sinh bắt đầu muốn nghỉ ngơi và buông lỏng, lúc ấy dã dượi, buồn ngủ sẽ sớm bước
chân vào.
Quân bình ngũ lực là một điểm quan trọng thiết yếu mà thiền sư phải biết thấu
đáo để hướng dẫn thiền sinh. Phương pháp căn bản nhất để quân bình và tái lập
lại sự quân bình là tăng cường sức mạnh cho lực còn lại, đó là chánh niệm.
3. Thiện Xảo Về Tướng
Nguyên nhân thứ ba giúp phát triển định tâm liên quan đến thiền chỉ, hay là
thiền vắng lặng hơn là thiền minh sát. Ðó là thiện xảo trong sự tập trung vào
đề mục, đó là duy trì rõ ràng các tướng của đề mục (hình ảnh trong tâm) khi
hành thiền chỉ.
4. Nâng Ðỡ Tâm Khi Tâm Suy Yếu
Cách thứ tư giúp định tâm phát triển là nâng đỡ tâm khi nó nặng nề, suy yếu và
xuống tinh thần. Vào lúc ấy việc hành thiền của bạn đầy dẫy sự rối loạn, bạn
phải cố gắng nâng đỡ tâm. Nên dùng kỹ thuật làm phát sanh tinh tấn, hỉ và trạch
pháp. Nâng đỡ, khuyến khích tâm của thiền sinh là một trong những nhiệm vụ của
thiền sư. Khi thiền sinh vào trình pháp với khuôn mặt dài thoòng, nhăn nhó, bực
tức, thiền sư sẽ biết cách hướng dẫn để thiền sinh phấn chấn trở lại.
5. An Ðịnh Tâm Khi Tâm Quá Phấn Chấn
An định tâm quá phấn chấn là nguyên nhân phát triển tâm định. Khi thiền sinh có
những kinh nghiệm đê mê ngây ngất trong khi thực hành, thiền sinh trở nên quá
phấn chấn và khích động. Lúc đó sự tinh tấn của họ quá trội. Trong trường hợp
này thiền sư không nên khích lệ thiền sinh, mà phải nói thế nào để đưa thiền
sinh trở về với vị trí thích hợp, hoặc là khuyên thiền sinh nên thản nhiên, chỉ
cần trở về quán sát theo dõi mà không cần cố gắng quá mức.
6. Khích Lệ Tâm Bị Héo Mòn Vì Sự Ðau Nhức
Nếu tâm bị co thắt hay héo mòn suy nhược vì bị đau nhức, cần phải làm cho tâm
trở nên vui tươi an lạc. Ðây là cách thứ sáu làm cho định tâm phát sinh. Một
thiền sinh có thể bị xuống tinh thần vì hoàn cảnh chung quanh hoặc do bệnh cũ
tái phát. Vào lúc ấy, tâm cần được nâng đỡ để tâm trong sáng và sắc bén trở
lại. Bạn có thể dùng nhiều cách để nâng đỡ tâm, hoặc thiền sư cũng có thể giúp
cho bạn vui tươi an lạc trở lại bằng những lời giảng giải khích lệ.
7. Liên Tục Quân Bình Chánh Niệm Trong Mọi Lúc
Ðôi khi việc hành thiền của bạn tiến triển sâu xa. Lúc ấy dường như bạn chẳng
cần cố gắng mà vẫn chánh niệm dễ dàng trên đề mục khi chúng sanh và diệt. Khi
ấy, bạn đừng xen vào, đừng đẩy thêm tinh tấn gì cả, mặc dầu bây giờ tốc độ
thoải mái của bạn dường như chậm lại và bạn muốn nhấn thêm ga, bạn muốn mau
chóng thấy được giáo pháp. Nếu bạn cố gắng gia tăng tốc độ, bạn sẽ làm cho tâm
quân bình bị xáo trộn, và chánh niệm của bạn bị cùn lụt. Mặt khác, khi thấy
việc hành thiền của mình có vẻ trơn tru đẹp đẽ, bạn lại ỷ y và có khuynh hướng
nghỉ xả hơi quá nhiều; điều này cũng khiến việc hành thiền của bạn bị thụt lùi.
Khi việc hành thiền tiến triển tốt đẹp, nhận thấy không cần cố gắng nhiều mà
vẫn ghi nhận dễ dàng mọi hiện tượng, mọi diễn biến xảy ra, thì đừng ỷ y coi
thường, tự đắc, mà phải duy trì đều đặn sự tinh tấn, giữ vững tốc độ đừng để
mất trớn, mất đà đang có trong hiện tại.
8 & 9. Tránh Người Không Ðịnh Tâm, Gần Người Ðịnh Tâm
Cần phải tránh người không định tâm và cần phải thân cận, gần người định tâm.
Ðó là cách thứ tám và chín giúp định tâm phát triển. Những người không bình an
tĩnh lặng, chưa từng phát triển một loại định tâm nào, thường có nhiều bất an
giao động. Những đứa trẻ sinh ra trong những gia đình có cha mẹ là những người
định tâm thì tâm của chúng cũng bình an. Những đứa con sinh ra trong gia đình
có cha mẹ là những người không định tâm thì tâm của chúng cũng không bình an
tĩnh lặng.
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Thân cận người có tâm định, tâm bạn cũng sẽ
bớt giao động. Người ta còn gọi một danh từ "điện hút" để chỉ ảnh hưởng quan
trọng của hoàn cảnh chung quanh. Nhiều người trước đây chưa từng hành thiền,
khi đến thăm một trường thiền, họ bắt đầu cảm thấy bình an tĩnh lặng. Họ đã bắt
được tầng số rung động của các thiền sinh đang tinh tấn hành thiền. Thế là họ
quyết định đến thực tập.
Vào thời Ðức Phật có vua A Xà Thế (Ajatasattu) đã giết cha để đoạt ngôi. Nhà vua
đã trải qua nhiều đêm mất ngủ vì bị dày vò bởi tội lỗi đã làm. Cuối cùng, nhà
vua quyết định đến gặp Ðức Phật để xin lời chỉ giáo. Ông cùng các cận thần băng
qua khu rừng đến nơi chư tăng đang ngồi định tâm tĩnh lặng nghe Ðức Phật giảng
dạy. Hàng ngàn người chăm chú nghe, không một tiếng động. Sự an tịnh này đã ảnh
hưởng đến nhà vua và khiến mọi giao động bất an, hối hận trong tâm nhà vua biến
mất. Nhà vua cảm thấy một sự bình an tĩnh lặng tràn ngập tâm mình, một hạnh
phúc an tịnh mà nhà vua chưa từng có trước đây.
10. Nhớ Ðến Sự Bình An Tĩnh Lặng của Sự Nhập Ðịnh.
Ðiều này có liên quan đến những người có hành thiền chỉ. Mục đích của thiền chỉ
là đạt được sự vắng lặng. Nhớ lại phương thức đã áp dụng để đạt được các tầng
định trong thiền, thiền sinh có thể xử dụng phương thức này một cách giản lượt
để đạt được sự định tâm trong hiện tại.
Những người chưa đắc được các tầng thiền có thể nhớ lại đôi lúc tâm định rất
mạnh trong một thời gian, hoặc khi hành thiền mà họ cảm thấy an lạc hạnh phúc
và lúc tâm an chỉ vào đề mục. Nhớ lại những cảm giác an lạc thoát khỏi các
chướng ngại và sự an lạc tĩnh lặng của tâm có được do sự hoạt động liên tục của
sát na định sẽ làm phát sanh sự định tâm.
11. Hướng Tâm Vào Việc Phát Triển Ðịnh Tâm
Nguyên nhân thứ mười một và là nguyên nhân cuối cùng giúp phát triển tâm định
là kiên trì hướng tâm vào việc phát triển định tâm. Tất cả đều tùy thuộc vào sự
tinh tấn trong từng phút từng giây. Nếu cố gắng định tâm, bạn sẽ thành công.