... Kỳ dị thay, chúng ta luôn luôn tìm kiếm sự hoàn hảo trong một cái gì đó; điều này cho chúng ta phương tiện để hoàn thành, và thích thú về sự hoàn thành chắc chắn là lòng kiêu mạn. Kiêu hãnh thì thô bạo dưới mọi hình thức, và đưa đến tai họa. Ham muốn hoàn thành, bên trong lẫn bên ngoài, đều phủ nhận tình yêu và vắng bóng tình yêu, dù ta có làm gì đi nữa, mất mát và đau khổ sẽ ở đó. Tình yêu không hoàn hảo cũng chẳng bất toàn; chỉ khi tình yêu vắng bóng mới phát sinh hoàn hảo và bất toàn. Tình yêu không bao giờ tìm cầu một thứ gì hết; không tự muốn hoàn hảo. Tình yêu là ngọn lửa không khói; trong nỗ lực hướng đến hoàn hảo có cả một đống khói lớn; lúc đó hoàn hảo chỉ ở trong nỗ lực và đã biến thành máy móc, càng ngày càng hoàn toàn hơn trong thói quen, trong mô phỏng, và sinh ra lo sợ càng lớn mãi. 

Mỗi người đều được giáo dục để tranh đua, để thành công; mục tiêu này quan trọng hơn hết mọi sự. Tình yêu có đối tượng tự nó phải tan biến. Lúc đó nhạc cụ sẽ không sử dụng tình yêu của âm thanh mà chỉ biết đến vinh quang, tiền bạc và thế lực. Cái đang là thì vô cùng quan trọng hơn là cái trở thành. Đang là không phải là đối nghịch với trở thành; nếu đang là đối nghịch với trở thành hoặc tự đối nghịch thì lúc đó không còn là cái đang là. Khi sự trở thành chết hẳn thì cái đang là hiển bày. Nhưng cái đang là này không phải là tĩnh lặng; không phải chấp nhận, cũng không thuần là chối bỏ. Sự trở thành phải cần đến thời gian và không gian. Mọi nỗ lực đều phải dừng bặt; lúc đó chỉ có cái đang là ngay đó. Cái đang là không thuộc lãnh vực của đức hạnh và luân lý theo thế gian. Cái đang là bẻ gãy quan niệm xã hội về sự sống. Cái đang là này chính là sự sống chứ không phải là một kiểu sống. Nơi nào sống thì không phải là hoàn hảo; hoàn hảo là một ý tưởng, một từ ngữ; sống, đang là thì vượt trên mọi định thức, quan niệm. Cái đang là sẽ hiển hiện khi từ ngữ, điển hình và khuôn mẫu bị loại trừ hẳn...



 


[ Ðầu trang ][ Trở về trang Thư Viện ]

updated: 2024