Vầng nguyệt cổ
Rồi cứ thế lung linh vầng nguyệt cổ,
Người trở về trùng ngộ bước Chân Như.
Thời gian ơi! Còn đó Vị Thiền Sư,
Bên Tháp Bửu một bóng Từ Thánh khiết!
Cánh chim nào sẫm hôn hoàng thê thiết,
Bể dâu nào sinh diệt sát-na tôi!
Người trở về vằng vặc ánh trăng soi!
Trong tỉnh thức - bạt luân hồi sanh tử.
Đóa Vi Tiếu làm hành trang cuộc lữ,
Áo vàng bay theo quá khứ thệ nguyền.
Áo trần vai nên vũ trụ trinh nguyên,
Nên tịch tịnh an nhiên là bản thể.
Người trở về nghe trần gian kể lể:
- Con về đâu lê mãi kiếp đời hoang?
Nốt nhạc vàng hòa cung bậc thênh thang,
Rơi xuống thế băng ngang dòng sinh diệt.
Nguyện lực xưa treo đầu cây vĩnh quyết
Người về đây minh triết ngập đường mây!
Tỳ kheo ơi! Con mượn chút hương bay,
Cho hậu thế nương đường ngay nhẹ lướt.
Đã bao lần chống chèo con nước ngược,
Đường về nguồn đầy vết xước chông gai.
Nay hiểu rằng: không dĩ vãng vị lai,
Buông bản ngã, chỉ ngay đây mà THẤY.
Sống thực tại, muôn đời sau vẫn vậy,
Không giáo điều, chỉ thận trọng chú tâm.
Pháp đến đi là câu chuyện nghìn năm,
Tâm bình thản xem thăng trầm biến hiện.