Xuống núi
Một chút buồn trong một chút vui
Rời chốn Viên Không về với đời
Đợi duyên đầy đủ rồi lại tới
Dạo gót đường quen, ngắm mây trời
Người học được gì ngày lưu lại?
Chỉ là quét lá với hái cà
Chỉ là rỗng lặng và trong sáng
Rửa bát, trồng rau với dọn nhà
Buồn, vui cũng thế, như nhau cả
Ngã bày bao trận, thân tơi bời
Hoá ra hoang tưởng là đây tá?
Thấy ra, mọi thứ đều tuyệt vời!