Trung Tâm Hộ Tông Trang Chủ
Giun Dế, Hư Vô Và Hạt Lửa Xanh Tác giả:
Minh Đức Triều Tâm Ảnh |
Mục Lục
---oo0oo---
lênh đênh bèo nổi lênh đênh đò xuôi, đò ngược nổi nênh dòng đời nước sương rỉ giọt bên trời phù sinh vẫn nở nụ cười hạo nhiên!
vén trăng Phật xuống trần gian sắc thân tinh đẩu chảy tràn lưu ly sen vàng nở bảy bước đi cốt cách vi diệu dung nghi đại hiền
hoàng thành Xá-vệ đứng lên mừng vui phơi phới trăm miền cỏ hoa Mẹ, tay vin cành Sàla hương thơm đại nguyện chan hòa nước mây
gió lành phơ phất, ô hay! đất trời mát mẻ và ngày và đêm người ơi, giây phút linh thiêng! núi cao cúi xuống thương miền tà huân
Phật về cây lá thanh tân niềm đau hạt muối - vỡ gần, vỡ xa biển dâu lận đận không nhà chợt nghe siêu thoát câu ca thượng đầu!
lời kinh rơi cõi phố vàng đìu hiu sương nước cưu mang phận người dậy đi thôi về đi thôi nguyên ngôn thuở nọ nụ cười nước trăng!
từ chiếc bóng, muốn vượt qua chiếc bóng quẩn quanh hoài khối óc với con tim máu ngại bụi và tế bào ngại khói cô đơn dài, xa hút một đường chim...
bạn bè cũ kẻ khóc, người cười, ôm chân cầu hoạn nạn sợ chống chèo, sợ thuyền hư mục suốt dòng không hội đèn tàn bên quán chiều, chợ cũ tha thiết gọi đò nhưng chẳng muốn sang sông!
ta hớp khí sao đêm, uống chung trà trăng lặn cõi đìu hiu, lau lách, nước sương mây đời mỏi mệt chẳng mấy ai thức ngủ đốt nến tàn, tâm sự với xoa tay!
sống và thở, tới lui không để dấu gió nhân tình, xao xác lá trúc lay thương lòng mình thương câu thơ ngọng nghịu viết lên tờ mây trắng thả non tây...
Tay cầm một đóa đông phương niềm vui hoa nở con đường hữu duyên nước mây chan chứa đạo thiền yêu thương khổ đế não phiền trăng soi!
câu thơ đốt lửa ra đi đất trời khát vọng trí tri cuộc bồng phiêu nhiên cháy một đốm hồng soi vài vệt tối chút không tìm về!
em ơi! khổ đế đường trần dòng sông sinh tử tần ngần đứng xem sương buồn rỉ lệ bên thềm lá vui phe phẩy tình đêm, tình ngày
con chim lạ hót đồi mây thang âm vi diệu lay bay nghìn trùng em ơi! khổ đế chập chùng con thuyền mật độ thủy chung bến bờ
qua chùa, trăng viết bài thơ sạch không cát bụi lặng tờ chiêm bao con tim chợt lắng ba đào rỗng không khối óc trần lao bùi ngùi
khe sâu đá nói, hoa cười hạt sim, hạt móc tươi vui bộn bàng lau bồng, cỏ rối thênh thang cỡi đìu hiu, vượt gió ngàn phiêu linh!
Phật về, sa mạc hóa xanh tin yêu hạt cải bỗng thành Tu-di[1] em ơi! mộng ước còn đi bèo rong thi thiết, hữu vi tọa thiền
ai còn xuôi ngược đảo điên đốt đau hỏa ngục triền miên, dặt dài cây vừa tỉnh mộng liêu trai nứt từ kẽ đá vươn vai mấy lần
ra về phủi nhẹ phù vân đã qua muôn dặm, gót chân bụi hồng thương thương cỏ rạ bên đồng lửa trời thiêu đốt sắc không nhọc nhằn!
em ơi! từ nỗi vi trần loay hoay diện mục, chẳng gần chẳng xa Phật từ huyền sử bước ra cảo thơm vô lượng hương hoa rợp trời
ai nghe không lặng ba đời ai nghe nhựa sống mọc chồi đơm bông rưng rưng nghiệp mệnh hai dòng ngôn từ rơi vỡ phiêu bồng về đâu!
mắt xanh mở cửa thiên thâu khúc hòa ca nối nhịp cầu yêu thương rơi đọng kinh rơi đọng hương trang nghiêm lừng lững chân thường hóa thơ!
bài thơ viết giữa khói mây ngẩn ngơ sương trắng lay bay rừng chiều chim trời rớt hạt cô liêu mới hay câu chữ nghiêng xiêu bóng mình!
một nửa hồn một nửa quê ly hương một nửa đi, về nửa kia dẫu cho lửa cháy biên bìa bài thơ thuở nọ đôi hia vượt nguồn!
ta vẫn nói không đêm dài và địa ngục ta vẫn nói không giá rét và đau thương nắng ấm đã lên rồi thắp muôn vạn triêu dương đức Phật hiện cỏ cây hỷ hoan lao xao sương ánh ngọc
mây rất mới và đất trời reo ca trỗi nhạc bày sắc cầu vồng báo triệu những niềm vui đá sỏi bên đồi tây rưng lệ mỉm cười lau lách giữa triền đông hôm qua phô cả rừng hoa trắng
ta sống giữa muôn loài và đã triệu năm chờ đợi mái rạ đất bùn tình tự quê hương từ thuở sinh ra đã lạc con đường u tối, lầm mê hai vai gầy kiến tri và nghiệp chướng con bọ già có hai càng lêu đêu, vất vưởng tìm kiếm chi mười cõi hư vô!
lẩn thẩn tương lai lẩn thẩn bến bờ gặp lại bóng mình, một vệt đen xa lạ ta vẫn nói không từ bản lai vô ngã từng tỉ tỉ tế bào phân tử tụ rồi tan năng lượng diệt sinh, hoa đốm cứ quay mòng cõi tâm lý khu rừng hoang, kiếm ăn loài dã thú xâu xé bạo cuồng, khổ đau tiền sử hiện nguyên hình động vật bản năng xưa tham vọng, kiêu căng cuồng nộ đến bao giờ sông vẫn chảy sóng vẫn dập dềnh niệm niệm nổi trôi giao phó cho hư vô làm chủ
thượng đế đui mù và đức lý, nhân luân khoanh tay nằm ngủ ngồi bên dòng những mặt nạ da người lửa từ đáy vực sâu, vọng tiếng khóc cười trong hố thẳm nhân gian ngập ngụa chuyện điên đảo, thị phi lẫn đầu người sân si lố nhố
những cánh tay của ai gầy đen trơ trúa tuyệt vọng lâu rồi hoa rác ngụy trang nhau máu lửa ngút trời tìm cứu độ nơi đâu...
đức Phật của ta có vô lượng phép mầu có vô lượng thần thông chẳng lẽ nào xuôi tay bất lực chẳng lẽ nào lại dong thuyền ngược xuôi, tất bật lúc ác căn đã cháy đỏ Sa-bà đã mấy thiên niên kỷ trôi qua đã để lại bài học xả ly tối thượng chẳng địa vị bạc tiền chẳng cần thế gian vương miện chẳng võng lọng ngựa xe chẳng phòng ốc hiện đại cao sang chẳng tiện nghi điện ngọc, lầu vàng mọi phong tặng mọi tôn xưng đối với bậc đại sa-môn đều là cỏ rác những danh vọng những phú quý, vinh hoa là trò chơi thường tục
đức Phật của ta chẳng để bụi bám chân vì nhân loại đau thương, ngài phải xuống trần nên bồ-tát phải chèo thuyền phải lênh đênh mật độ...
từ Đẩu-xuất Ca-tỳ-la giáng hạ từ thiên cung mang vóc dáng con người năng lượng triệu kỷ nguyên tụ lại Một-con-người tụ ở ngôn lời tụ ở tinh anh và mỹ dung quý tướng tụ ở đầu ngón tay nơi vừng trán lunh linh minh triết tụ ở lông mi, thấy biết đại thiên hà hạt bụi khổ đau cũng có nguyên do cọng cỏ úa cũng có nắng mưa gây nhân tạo quả
đức Phật của ta là đóa sen tinh khiết nở giữa u mê ám chướng đã mấy thiên niên vẫn thơm ngát sớm hôm nay thắng hương mỹ diệu từ cội Bồ-đề nắng ấm đã tràn qua năm châu, bốn biển thổi tan màn đêm lạnh giá và tối tăm thổi tan vô minh nghiệt ngã ám khói trí và tâm trả đôi mắt xanh trong cho bầu trời nhân thế cho hoa cỏ lộc mầm và hồn nhiên sự sống cho cánh én tự do bay rợp giữa ngàn xuân nô lệ trần gian đã được cởi trói gông xiềng lúc đuốc sáng tự tri nắm tay nhau lên đường cánh sát cánh vai sát vai bừng bừng tình thương và lẽ thật
những tà kiến muôn đời chẳng còn khả năng tươm rỉ độc chẳng còn khả năng quảng cáo với khoa trương chẳng còn khả năng tung bóng tối miên trường đã thấy và biết hằng sa dối lừa và quỷ quyệt đã thấy và biết mọi hố thẳm và mọi căn nguyên điêu tàn và hủy diệt...
ôi! thế là hôm nay ta vẫn nói không với muôn ngàn thi thiết ta vẫn nói không với mọi nhân danh với mọi triết lý cao siêu hữu thể hữu tồn ta vẫn nói không kiểu những trò chơi tục đế điên cuồng kiểu bản thể siêu hình kiểu chân thường đại ngã kiểu khói hương nghi ngút thần linh
đức Phật của ta là một trí tuệ hữu tình chỉ đơn giản là một Con-người-giác-ngộ chỉ đơn giản là người thấy ra sự thật và kiện toàn mọi khả tính trăng sao đức Phật của ta là một chúng sinh tiến hóa bậc cao vượt qua mọi sinh thể, sinh bào khổ diệt tận rồi gởi thông điệp giải thoát, tự do, an bình và bất tử xong sứ mạng độ sinh ngài ung dung mỉm cười nhập diệt trước khi dặn dò vài lời nghiêm huấn thiết tha giáo pháp hương thơm vạn đóa già-la lưu kinh báu chơn truyền ba tạng..
ngày hôm nay đại lễ Vesak[2] nắng mới trong lành, nhân thiên xán lạn tưởng niệm đời ngài, sen nở giữa hồ trăng nhã nhạc chư thiên hòa tấu khúc thanh bình hoa ốm, cỏ gầy rưng rưng mừng rỏ lệ trái đất quỳ xuống và núi cao nghiêng mình phủ phục đảnh lễ Thế Tôn:Nhân-cách-thiên-thu tà kiến, u mê thoát kiếp đui mù cái kiến, con sâu chợt tìm ra hương thơm, mật ngọt chiếc lá bên đường những nét gân xanh nhựa sống luân lưu được tiếp truyền sinh lực và bài thơ trên tay tứ từ chợt thay vỏ âm thanh
ký hiệu truyền đi chẳng mã hóa rối ranh và giáo hội chẳng giao người chưởng quản! đức Phật của ta chỉ cứu độ tùy duyên dị giản ngôn hành dị giản mệnh đề, kinh văn, ý tưởng bởi niết-bàn cũng không ở ngoài danh tâm, sắc tướng không ở ngoài cảm giác và tưởng tri phải từ hữu vi mà thấy rõ vô vi!
đức Phật của ta với hạo khí minh nhiên tối thượng rẽ sóng ngàn cập bến nguyên sơ nhẹ nhàng thôi, chiếc bóng sang bờ không thiết lập phạm trù không siêu linh mặc khải...
đại lễ Vesak hôm nay tưởng niệm một bài thơ với cây bút cỏ lau rơm rác với cây bút giữa đêm đen thắp lửa phút vinh hiển đừng tưởng rằng, triệu năm không còn nữa và chiếc thuyền neo bên sông sương tuyết khói mây che vật thể dẫu xâm lăng muốn khóa bít mọi lối về vẫn sáng rỡ con đường vẫn sáng rỡ sự thật và yêu thương
giữa trái tim dâu bể mặc tà giáo lộng hành mặc bản năng lên ngôi chúa tể vẫn nhìn ra chân diện của nhau vẫn tìm ra đôi mắt không màu để cùng đọc nguyên ngôn sơ thủy kính lạy Phật khúc trường ca Vesak giọt tim giọt lửa giọt nước giữa biển xanh tế bào nước chẳng xa nguồn...
hư vô đi suốt dặm người đi xuyên sử lịch rực trời tang thương hư vô cháy đỏ văn chương thơ thiền muốn viết ngại vương chữ lời!
đã về chưa hạt bụi hồng xanh xanh cây lá non không gọi mời con trăng mái đạo mỉm cười hiên văn mai cúc tiếng lời đạm hương!
lời chết đuối giữa dòng sông con chữ lên đi thuyền, hiu hắt bến gian lao từ và nghĩa đêm dày sâu kể lể sóng giang hồ vỗ mãi cũng hư hao
gió liu lắt sông thu xác lá trôi vèo, vinh quang và khổ nạn bơ ngơ rong bèo, tím ngắt bóng trăng suông lên đi nhé, thuyền ơi, ráng chèo qua bỉ ngạn tình bỏ bên này bờ, hoa trái, nghiệp miên man...
từ độ lên thuyền chèo đau sương nước cũ ngày tháng dài, rác chữ trộn mê si chút ước mơ đêm tàn bài thơ chưa ráo mực bước qua đời mình, chẳng hiểu nghĩa vô vi
bóng nước, bóng hoa chập chùng muôn ảnh sắc đẹp vô cùng, thơ mộng quá em ơi! ta điểm mắt tương lai, chắp thêm đôi cánh rộng bay dập dờn, ý tưởng mới tinh khôi! dòng sông mộng, sông trăng, ca bài ca bất tử
ngạo khí ngất trời, tụ lại trái tim xanh ta rỗng suốt, mài thanh gươm trí tuệ trụ tay chèo, sóng cả, bọt tan nhanh
chợt hôm kia, núi sông quen mặt cả ngẩn ngơ nhìn, bến cũ, lạnh sao mai hóa ra ngàn trùng, chữ chưa rời nửa bước nằm ngủ bên này bờ, đâu phải chỉ riêng ai!
lên đi thuyền, chèo ơi, qua bỉ ngạn nghĩa và từ, chết đuối giữa dòng sâu vĩnh biệt em, nguồn tình thơ hữu hạn nước mắt chiêm bao rơi chảy mấy chân cầu...
chùa quê trăng ngủ mái rêu đất nghèo hoa nở sớm chiều tự do qua sông ta chẳng lụy đò hú dài một tiếng bỏ bờ rong chơi!
đò xuôi sinh tử lắm người đò sang bờ giác một trời lạnh hiu câu kinh núi cũ lắt liu bài thơ rừng lặng thiu thiu chữ buồn!
ý tưởng phiêu nhiên sự sống nhặt mầm xuân giữa cỏ rác liu điu đi bước nữa, người ơi, thời gian không chờ đợi đã vỡ ba, vỡ bảy trái tim rồi!
hương có ngọt đã tàn phai mấy độ đời có vui, xác lá vẫn khô vàng trong đốm nắng tứ từ phù phiếm quá thấy ngàn hoa xuân thắm ngủ mơ màng!
trí óc ngàn năm, người ơi, mặc hoài manh áo cũ có buồn chăng mực đọng giữa nghiên sầu chung trà sớm, chữ xuân vừa mới viết lệ sương trời không biết chảy về đâu!
ý tưởng bồng bềnh nỗi nhớ làm sao chu toàn trăm mối nghĩa ân phương lận đận và một phương thanh thản còn một khoảng bên này bờ liu lắt vệt cô đơn!
bóng tối sau khe xanh đám mây quen biết cũ qua song thưa, trăng đã gác non tràm hương gió thổi, núi rừng thơm quá khứ đám tơ lòng rút sợi tặng nhân gian
mặt trời phương đông, ai chào, ai ngoảnh mặt bong bóng phồn hoa, chiếc vỡ, chiếc run tay xuân vẫn đẹp giữa phố phường bận rộn vẫn ngược xuôi, tất tả dáng hao gầy!
hiu hắt đỉnh non, chon von trời đá dựng cội mai già buồn nở đóa năm xưa câu văn cũ đã mòn trơ sự sống vẫn loay hoay thêu dệt chuyện dư thừa!
khái niệm, danh ngôn mặt mày hoen bụi bặm sắc thời gian phủ xám khoảng đời hư giọt sương đọng hiên tây rơi tí tách vọng hồn ta, khúc hát mộng trần như!
ý tưởng lêu đêu, lô nhô triền vực rộng vịnh câu thơ tươi mới nụ đào mai thương mầm cỏ, thương lộc cây, mắt xanh nhìn vận hội thương dòng chảy tâm tư, thất lạc tháng năm dài!
rồi gẫm chuyện buồn vui chuyện tiền thân đã lang thang nhiều kiếp chuyện nhân tình, thế sự, đám bèo rong chảy mải miết và trôi mải miết phận tử sinh đâu thuộc có cùng không!
mênh mang gió, mênh mang hương đêm thổi hờ qua cổng trúc trời khói mây len vọng tưởng mơ màng xô cánh cửa đụng khách trần thuở trước đến làm chi tâm sự đám mù loang!
dòng chảy tâm tư tấp vào miền ký ức chợt sắc màu tung tẩy bọt Màyà cứ phủi mãi, bụi người rơi lả tả biết khi nào phủi được bóng hình ta?
cấy mầm xuân lên liu điu cỏ rác chú bò già đủng đỉnh gặm trăng khuya có một thảo nguyên chưa ai quen cấy mạ nên hạt vàng ngơ ngác rụng bờ kia!
để lá cỏ thấp hèn vươn lên chào nắng ấm để ngôi nhà mở cửa hướng mười phương không giữ lại trên tay, một chút gì lý nghĩa thấy hư vô trôi hút mấy con đường!
để chồi tía, lộc xanh, mẹ ru con ngủ để hương đồng, cỏ nội ngát bên lòng không bạo lực, không tham cuồng, ích kỷ cõi đi về, lãng tử thõng tay không!
thế là mầm xanh xanh câu thơ, con chữ cho thời đại đi qua, rơi rớt bụi văn minh cho lịch sử đừng quàng hoa nguyệt quế giọt nến đêm, khô lệ khóc nhân tình!
cho ý tường, sợi nắng hồng thi thiết vắt qua sông cầu nối đến vô biên gỡ kỷ niệm thả trôi vào quá vãng cho vườn chùa lấp lánh ánh trăng thiền!
dòng chảy tâm tư, có khi bỏ bến ngắm cô liêu, rõ suốt huyễn hư này xuân tự tại, ta chung trà đối ẩm uống cạn điêu linh, khổ đế, ngọt bùi cay!
cấy mầm xuân lên trái tim, khối óc cõi phù sinh, vô vị, áo cơm thừa ai lướt thướt kéo lê đời mình trong nụ cười tiếng khóc hơi thở liên hồi, háo hức chuyện hơn thua
khoanh tay nhìn đêm khoanh tay nhìn giao thừa thế kỷ chuyện đã làm, hạt nước dính chồi sen trăng đọng lại, qua sương không còn nữa hương đã tàn, mật nhụy cũng lên men!
nỗi buồn hư vô, gỡ hoài đau mắt chuyện chưa làm len khói núi mờ xa đã mỏi mệt, xin ý niềm yên ngủ ngắm xuân về thấy rõ cuộc không hoa!
đứng ngồi đá nói chuyện chi chụm đầu năm tháng luận gì tỉnh mê? thì thào ba cõi, bốn bề sương buồn rớt giọt tỉ tê nỗi niềm!
có con đường chẳng con đường dấu mây ngơ ngác dấu sương lập lòa ai người nằm mộng thấy ta thấy con bướm nhỏ quê nhà lang thang!
ngôn ngữ rụng từ đông phương của mẹ rớt xuống dòng, con cá đớp lăn tăn cọng cỏ dại bến bờ xuân thức dậy chữ mỉm cười sương nước mảnh tình trăng
bên kia sông, em ơi! nối dài mây trắng đục mịt mù đường xa, áo bạc, bụi người bay hơi thở hoang vu đời nhức đau sỏi đá chập chùng truông đèo, bóng nhỏ, lạnh ngàn tây!
không duyên cớ, em ơi! trên tay sầu rớt hạt lắt liu buồn, ôi! lý nghĩa nhân sinh! mặt nạ đỏ đen, giấu che khuôn mặt cũ sống chết bàng hoàng, thắp lửa rực vô minh!
bên kia sông, em ơi! nối dài mây khái niệm lãng đãng đi về, lãng đãng khói sương xao đất đen ngủ chẳng bao giờ tỉnh giấc để cây đời khô nhựa, dáng hư hao!
không biết nữa thế thân và danh tướng khổ đế còn ngờ đội núi, chập chùng thêm! giữa cuộc ảo gõ hoài con chữ ảo đọng mắt người, câu hỏi quấn khăn đêm!
trăng khuya tìm đọc thơ rơi núi rừng đã ngủ đất trời còn ta mời hư vô cạn chung trà giọt sương thinh lặng la đà hiên văn!
bước lui bước tới sân chùa câu thơ năm trước gió lùa về đâu đêm qua trăng gởi thoại đầu giật mình ngoảnh lại chữ câu quên rồi!
vén mở con đường cổ xưa dựng hai hàng nến đỏ đôi mắt đêm, ánh sao trời tắt lửa những chú bọ hung già, cặm cụi cõng tương lai đàn sếu qua sông, vạt nắng oằn vai rơi ký hiệu, nắm tro tàn lỗ chỗ...
trái tim của ai, rớt hoài con chữ rải mù sương, sa mạc lạnh hơi người tím ngắt dòng sông, kinh Phật bồi hồi ai chết đuối rêu bèo lềnh phềnh, quên quê hương lý lịch!
ốc đảo chim, tha hoang vu về tổ nói với vô cùng, rơm rác kiến tri lỡ sinh làm người, tự mãn với mê si hoa giả định, nở sum suê giữa lòng người đá tảng!
hôm qua, có chiếc lá bồ-đề rơi còn phơi màu nắng loãng ngơ ngác yên nằm trên thảm cỏ ven sông cạn chung trà, hiểu trời đất vô công thấy sử lịch văn minh dọc ngang những vết hằn đau nhức
cõi người ta rách rưới tâm hồn chằm vá thức tri và nghiệp chướng vi vút xa lộ thông tin, săn bắt bóng hư vô gót lữ hành kiến văn rướm máu bến bờ chợt ngồi lại thấy mình và bạn bè cùng lang thang mã hóa
vén mở con đường cổ xưa cung điện vàng son, dặt dìu ca nhi, vũ nữ ba tòa cung vui, yến tiệc, nhạc, hoan ca đời thái bình, khổ đế đội vương hoa trán bồ-tát trở trăn, cày sâu từng vết hằn sinh tử
đêm và hư vô biết ai còn một mắt giọt sáng bên trời, đốm cháy, đốm tan tiêu em bước đi bóng nhỏ bên chiều cõi dã thú, đìu hiu tình người và sự sống
cọng rơm khô, đàn bò lam lũ thân phận kiến ong, rác, bụi, độc vương đầy khoảnh khắc buồn, víu bắt khói sương bay lời tinh khiết chỉ còn trơ xương, mối đùn, mọt đục...
chúng ta đã ngu ngơ đã loay hoay mấy kỷ nguyên tứ từ kiếp trước thành giọt tim, giọt mực bất toàn em ở đâu giữa nghìn trùng quán trọ lang thang chép tình sử bằng tế bào ung thư, nhiễm xạ
hôm nay, Phật về, vẫn muôn đời mới lạ vẫn hai hàng nến đỏ thắp mù sương ký hiệu dung dăng, ai đã mã hóa con đường
em bước khẽ, gót chân tà huy, nối bóng người xa hút giọng chim hót nguyên ngôn, cổ khô, khản đục vẫn an nhiên, tín mộ dạt dào công đức vô cùng, mộng mị nhớ trăng sao lòng chùng xuống, mở trang sách lòng mình con đường cổ xưa, tập đọc...
[1] Tên một ngọn núi lớn nằm giữa 4 châu: Đông Thắng Thần châu, Nam Thiệm Bộ châu, Tây Ngưu Hóa châu, Bắc-cu-lu châu [2] Lễ Tam Hợp thuộc tháng Vesàkha (15-4 âm lịch) (Phật Đản, Thành Đạo, Niết-bàn)
|
[Ðầu trang][Trở về trang Thư Viện]
updated: 2008