Ốc sên con ngày nọ hỏi mẹ của nó:
- Mẹ ơi! Tại sao chúng ta từ khi sinh ra phải đeo cái bình vừa nặng vừa cứng trên lưng như thế? Thật mệt chết đi được!
- Vì cơ thể chúng ta không có xương để chống đỡ, chỉ có thể bò, mà bò cũng không nhanh - Mẹ nói.
- Chị sâu róm không có xương cũng bò chẳng nhanh, tại sao chị ấy không cần đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?
- Vì chị sâu róm sẽ biến thành bướm, bầu trời sẽ bảo vệ chị ấy.
- Nhưng em giun đất cũng không có xương, cũng bò chẳng nhanh, cũng không biến hóa được, tại sao em ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó ?
- Vì em giun đất sẽ chui xuống đất, lòng đất sẽ bảo vệ em ấy.
Ốc sên con bật khóc, nói:
- Chúng ta thật đáng thương, bầu trời không bảo vệ chúng ta, lòng dất cũng chẳng che chở chúng ta.
- Vì vậy mà chúng ta có cái bình! - Ốc sên mẹ an ủi con - Chúng ta không dựa vào trời, cũng chẳng dựa vào đất, chúng ta phải dựa vào chính bản thân chúng ta.
(Sưu tầm)
- Chuyện kể từ trại giam
- THỜI CỦA TÙY CHỌN
- Truyện Tấm Cám đọc dưới bàn thờ Phật
- Chuyện cười
- Cầm giữ
- Chuyện về sư cô khoác áo blouse trắng
- Im lặng
- Đơn giản và Phức tạp
- CON BÚP-BÊ VÀ CÀNH HOA HỒNG
- Bài thuyết giảng
- Du lịch
- Nhậm Ngã Hành – Cái tôi và bản lĩnh
- Diệu nghĩa chữ "Không"
- HAI NÉT CHỮ NHÂN
- Mặt nạ