loading
Kết quả Tìm Kiếm: Có 9 câu hỏi có nội dung liên quan đến 'tự sát'.

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 02-07-2020

Câu hỏi:

Kính trình thầy,
Xin thầy cho con chia sẽ nỗi khổ đau của bạn muốn tự tử.
Cuộc sống này đầy dẫy những đau khổ mà ai cũng phải trải qua. Nhờ đó mà bạn có thể nhận ra phật tánh ngay trong tâm của bạn. Bạn hãy thực hành theo sự chỉ dẫn của thầy rồi từ từ sẽ vượt qua. Bạn cứ quay lại nhìn niệm vui buồn và cảm thọ khó chịu trong tâm bạn hãy nhìn nó và cứ để cho nó trôi qua một cách tự nhiên đừng dính mắc với nó. Hãy kiên nhẫn thực hành chánh niệm tỉnh giác rồi bạn sẽ cảm nhận được sự màu nhiệm của phật pháp. Nếu bạn bị bịnh nặng thì cần phải đi bác sĩ. Nhưng thuốc tâm thần cũng có cái lợi và cái hại của nó. Khi mà mình đã uống thuốc rồi thì sẽ bị lệ thuộc vào thuốc. Không còn con đường nào khác có thể làm cho bạn giác ngộ ngoài đạo phật đâu. Chỉ có mình cứu mình được thôi. Hãy tự tin vào chính ông phật của mình. Bạn có thể thấy rất nhiều người tìm đến trang web này cũng đầy đau khổ, tâm thần không ổn định và họ đã vượt qua.
Bây giờ mà bạn có tự tử chết đi thì chắc gì kiếp sau không đau khổ nữa, hay mình còn đau khổ hơn. Mong bạn sẽ vượt qua bể khổ này. Xin thầy và các bạn đạo hãy hướng tâm từ bi về cho bạn.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 02-06-2018

Câu hỏi:

Mô Phật thưa Thầy cho con hỏi nếu một người đang sửa lỗi lầm gây ra mà không ai chịu tha thứ, nếu đi tự tử thì có còn được tái sanh làm người để tiếp tục tu không ạ? Thành kính đảnh lễ Thầy.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 24-12-2017

Câu hỏi:

Con chào thầy ạ! Con hỏi giùm cho bạn ạ. Một người uống thuốc tự vẫn chết, nhưng khi chết tâm không tán loạn, rất tỉnh táo và còn dặn dò cha mẹ, có bao nhiêu tiền mang ra cho hết, vậy sau khi chết có bị đọa vào đường ác không ạ? Con xin cảm ơn Thầy!

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 07-02-2017

Câu hỏi:

Kính chào Thầy,
Con xin phép kể chuyện này Thầy nghe.
Con lúc trước có một người anh. Người này đã hành động sai dẫn đến việc thay vì giúp người thì lại hại người. Nguyên nhân là do sử dụng và phổ biến cái gọi là "chất thức thần", thứ mà anh ta cho là làm phát triển tâm linh.
Mới đầu con đã thử, và đã ủng hộ việc này. Nhưng sau đó con bắt đầu hiểu ra là mình đã sai lầm, và ngưng sử dụng. Tuy nhiên có một thời gian con buồn chán chuyện cá nhân nên đã nhận của anh ta một ít và ăn nó cho bớt buồn.
Con không ngờ rằng anh ta đã biến thứ "chất thức thần" đó thành một thứ thuốc độc, vì muốn con nghe theo anh ta, vì áp chế người khác theo cái cách mà anh ta nghĩ là tốt, nhưng chính điều đó đã làm cho tình hình của con trở nên gần như không thể cứu vãn nổi. Con có ý định tự sát. Sau này, con quen được một số người cũng đã từng trải qua cái trò chơi gaslight mà những kẻ rao giảng tâm linh với "chất thức thần" ấy thực hiện. Hầu hết những người sau khi bị chơi cái trò ấy đều bị loạn khí, hoặc chấn thương tâm lý rất nặng và rất khó cứu chữa. Nhưng may mà con còn có một số người sư phụ giúp đỡ. Vì sao một nhóm người, toàn những kẻ có tri thức, lại hành động như thể một đám đông tàn bạo và ngu ngốc? Họ có hiểu được hậu quả đó sẽ theo nạn nhân đến suốt cuộc đời? Họ có hiểu rằng việc bị loạn khí là cái sẽ dẫn người ta đến cái chết rất nhanh?
Sau này, con biết anh ta đã dùng những mánh lới tâm lý tồi tệ để bảo con phải nghe theo thứ trò chơi tâm linh tà đạo ấy. Anh ta nghĩ như thế là tốt.
Con nghĩ đến những kẻ khủng bố tham gia vào 1 bộ máy giết người chỉ vì muốn người khác đi theo con đường của mình, đi theo một thứ lý tưởng mà họ nghĩ là tốt và duy nhất cho thế giới. Anh ta không khác gì như vậy.
Loại "thuốc thần" tâm linh mà anh rao giảng có hại hơn là có lợi, nhất là khi nó được sử dụng theo cái cách thức kiểm soát người khác, với suy nghĩ "như thế là tốt cho mọi người". Như thế không khác gì bùa ngãi tà đạo, không khác gì biến người khác thành một con rối tâm thần.
Anh ta nghĩ rằng anh ta đang làm điều thiện. Nhưng đó chính là một tội ác.
Con không còn tức giận, nhưng con cũng không thể cho qua những chuyện đó. Nhất là khi tội ác ấy vẫn được anh ta tiếp tục nhìn nhận như thể mình đã thành công, như thể anh ta đang ở trên cao nhìn xuống một con chó rồi liệng cho nó khúc xương.
Con không bao giờ ủng hộ thứ "chất thức thần" đó, và mặc dù đã bỏ qua những việc anh ta gây ra, con cũng không thể tin tưởng hay chấp nhận những người ấy. Những trò chơi kiểu tâm linh rẻ rúng và bệnh hoạn.
Những thứ mà những người đó gọi là "khai ngộ", bằng cách ăn vào người một thứ họ không hiểu, bằng cách ép người khác phải công nhận một thứ không hợp, bằng cách phổ biến một thứ mà họ không biết hậu quả tồi tệ đến mức độ nào.
Con cảm thấy vui mừng vì mình đã thoát ra khỏi cái "cộng đồng tâm linh" thoái hóa ấy sớm. Và con cũng vui khi con đã biết được người mà mình từng định làm bạn lâu dài là một người có vấn đề về nhân cách. Mặc dù bề ngoài anh ta là một người cứu chữa bệnh nhân ung thư nhiệt tình.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 21-06-2015

Câu hỏi:

Con thưa Thầy! Con muốn hỏi thêm về trường hợp người nhà muốn tiêm thuốc theo yêu cầu của mẹ mà thầy đã trả lời. Còn người muốn tiêm thuốc để được chết nhanh, thoát khỏi cơn đau đớn dày vò có trái với lời Phật dạy không, có tội không? Câu hỏi này cũng là ý định của con sau này. Con rất mong Thầy từ bi tư vấn cho chúng con. Con cảm ơn Thầy.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 24-02-2015

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, <p>

Con cố gắng thận trọng, chú tâm, quan sát trong vài tuần nay thì con thấy mình chỉ làm được điều đó với 'quy mô' nhỏ lắm, mỗi lần chừng năm mười phút là con hoặc là bắt đầu lăng xăng, hoặc là bắt đầu chán nản, bức bối, thiếu điều muốn nghiến răng nghiến lợi. Mãi lâu sau mới quay trở lại quan sát tiếp, mà cũng chỉ được một tí ti thôi, rồi thì ngựa quen đường cũ. Nhưng như vậy cũng cho con thấy mình thường ngày sống trong 'vô thức' nhiều như thế nào. <p>

Trong lúc bắc ghế ra cái sân 'tâm' để xem tuồng ở trỏng thì con thấy vừa bớt khổ mà cũng vừa khổ Thầy ạ. <p>

- Bớt khổ ở chỗ, con bận lấy 'tâm' sắm vai khán giả thành ra cũng chẳng còn ai để mà diễn tuồng. Con nhìn tới nhìn lui, chẳng thấy sự việc gì mấy, vắng lặng. Đôi ba phút trôi qua mà tưởng như dài lắm. Trong mấy phút đó con chẳng khổ tí nào (mặc dù trước đó con vẫn đang trong chế độ u sầu khổ sở, khóc lóc, oán than,...). Thành ra giờ con thấy đúng là 'mọi sự do tâm mình mà ra', y như hình ảnh mà mình thấy trên tivi vậy, mình có thể 'chuyển kênh', muốn khổ thì cứ đế yên kênh 'mặc định' vậy mà khổ, muốn xả hơi thì bấm kênh 'thận trọng chú tâm quan sát' thì được xả hơi. Nhưng nhiều khi con muốn 'chuyển kênh' mà chuyển không được vì trên sân khấu đủ màn hát múa, bi ai, thương nhớ, lo âu, um sùm bát nháo, tuy nó làm mình khổ mà nó cũng hấp dẫn quá Thầy ơi! <p>

Còn như kênh 'thận trọng chú tâm quan sát' thì bớt khổ nhiều lắm nhưng mà sao nó im lặng, vắng ngắt, và nhiều lúc con thấy chán quá. Nhiều khi cái sự im lặng và vắng ngắt đó cũng làm con hơi lo sợ vì con không quen với nó (nên con thường chuyển qua kênh 'mặc định' và tiếp tục buông tuồng trong cảm xúc khổ sở quen thuộc). Thầy cho con xin lời khuyên làm sao để con tập làm quen với kênh mới được không ạ? Hay là con đang làm gì sai? <p>

- Trong lúc thận trọng, chú tâm, quan sát, con nhận thấy là khi mà sự việc nó diễn ra theo lộ trình của nó mà không bị mình gán ghép nó vào những cái cũ mình đã có hay những cái mới mình mong cầu thì việc nào nó cũng như việc nào và có ra sao thì cũng chẳng có sao cả. Thí dụ, hiện giờ con thấy việc con đi học trễ, làm bài chậm, thiếu nợ học phí mấy tháng, ... nó cũng bình thường. Nhưng trước đây con buồn nhiều lắm, vì con nghĩ là nó bất thường, vì 'trước đây mình học cũng được mà, sao giờ ra nông nỗi này', rồi thì 'như vậy biết tới chừng nào mình mới làm xong việc cần làm', rồi lại 'ôi thôi tội nghiệp ba mẹ mình, thầy cô mình chắc cũng khổ vì mình lắm, bạn bè chắc cười chê mình,'... Tại con nhập nhằng, đem chuyện hiện tại ở đây ra so đo với chuyện cũ chuyện mới ở đông ở tây, nên con thất vọng và lo âu hết sức, đến nỗi còn âm mưu tự sát hết mấy phen. Còn khi con chốt lại, thử chỉ xem xét trong cái khuôn 'bây giờ và ở đây' và bỏ bớt mấy cái mong muốn mãnh liệt 'phải thế này, nên thế kia' thì mọi thứ trông đơn giản và chẳng gây đau đớn gì. Thì nó là như vậy thôi. Chuyện tình cảm cũng vậy. Nếu như con kể lể dông dài thì sẽ có nhiều tuyến nhân vật nọ kia, có kẻ xấu, có người bị hại, có lừa đảo, có vết thương. Còn như con chỉ quan tâm tới ngay lúc này thôi thì ai cũng như ai, tất thảy chỉ là một ít con người và một ít sự việc mà ý nghĩa cũng chẳng lấy gì làm to tát lắm. <p>

- Nhưng mà con thấy cũng hơi 'khổ' khi xét mình trong hoàn cảnh hiện tại vì con bị mất phương hướng Thầy ơi! Vì trước đây con có một 'hệ tọa độ' chuẩn (do con tự ép dầu ép mỡ mà đưa ra cho mình), dựa vào đó con sẽ thấy mình cần phải làm gì, làm thế nào, tiến độ và tốc độ ra sao. Bây giờ thì con chẳng nhất thiết muốn gì, hệ tọa độ đó trông lại có vẻ vớ vẩn. Bài vở thì con vẫn làm, con đường con chọn thì con vẫn đi, nhưng không 'sống mái' với nó, thành ra cũng có người hỏi con tại sao. Nước lên cao rồi mà sao con chưa nhảy? Bộ con bất đắc chí sao? Bộ con chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao? Bộ con tính cho mọi người một phen ê chề, thất vọng hay sao? Bộ con đợi cái trát đòi hoàn trả toàn bộ học bổng bao năm nay lại để mình phá sản một cuộc thật hoành tráng, báo cha, hại mẹ, thì mới sáng mắt ra hay sao? Bộ con tính đóng vai em bé vô ưu vô lo ở cái lứa tuổi trưởng thành này hay sao? v.v... và v.v... <p>

Trước đây chẳng ai nhắc thì con đã sợ phát khiếp lên, còn bây giờ thì con chẳng thấy vấn đề gì cả. Trong cái khuôn 'bây giờ và ở đây' thì con thấy mình vẫn an ổn như thường, con có vấn đề của mình nhưng con không thấy chuyện lên gân 'sống mái một phen' là cần thiết. Con cứ 'đủng đỉnh đi'. Nhưng con không biết thái độ và hành vi của mình như vậy có sai và có ích kỷ không thưa Thầy? Nhiều khi con muốn 'trở lại lối xưa', uống thật nhiều cafe và viết thật nhiều chữ nghĩa, trả hết nợ đèn sách, gật đầu lấy chồng thật mau, xong hết nghĩa vụ phận sự với các bên, rồi thì lúc đó mình sẽ 'có quyền' mà thong dong, tự tại, không ai tới hỏi thăm, đôn đốc - còn bây giờ theo lý thì con không có cái quyền đó mà phải cật lực lên. Nhưng có một cái gi đó cản con lại, mà con nghĩ là chính con - đang ghìm mình lại. Con hiện mất phương hướng - một mặt con muốn bơi ngược dòng, tìm lại phương hướng theo cách cũ mà con vẫn biết, mặt khác con muốn buông trôi, trôi đi đâu cũng được. <p>

Con xin lỗi Thầy con viết dông dài quá, chuyện nọ xọ chuyện kia. Nếu Thầy có lời khuyên nào cho con, con thật trân quý lắm vì tự con thì con hết biết phải trái đúng sai gì rồi. Con chẳng biết phải làm thế nào nữa. Con xin cám ơn Thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 20-11-2014

Câu hỏi:

Nhân ngày nhà giáo Việt Nam, con kính chúc Thầy thật nhiều sức khoẻ. Nhờ có phúc lớn được gặp và được Thầy chỉ dạy hơn 3 năm qua, cuộc đời con như rẽ sang một hướng khác tốt đẹp hơn, hạnh phúc hơn, và thấy cuộc sống này thật ý nghĩa (vì trước đây con bị trầm cảm nên trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến việc tự sát). Con thành kính tri ân Thầy với tấm lòng thành kính sâu sắc nhất. Con xin cám ơn người Thầy, người Cha tinh thần của con.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 22-11-2013

Câu hỏi:

Kính chào Thầy. Con là một cán bộ đang công tác tại một trường đại học. Con theo biết đến giáo lý cũng đã được 6,7 năm. Con bị mắc chứng trầm cảm lo âu, đó là theo lời của bác sĩ hiện nay. Nhưng con vẫn không tin lắm, vì mỗi bác sĩ khám lại đưa một đơn và một chẩn đoán khác nhau. Con cảm thấy bệnh này mông lung mơ hồ lắm và lắm lúc con ghét bác sĩ tâm thần hay nhà tâm lý học vì cảm thấy họ không khoa học. Từ khi biết đến đạo, con tự hỏi có thể dùng chánh niệm tỉnh giác để chữa bệnh không? Phải chăng những đau khổ tâm lý của con là do tham sân si chứ không phải thực sự là bệnh (vì chụp não vẫn bình thường)? Con có nên bỏ thuốc không hay vẫn dùng thuốc để hỗ trợ? Con đã nhiều lần nghĩ đến việc tự sát nhưng chưa bao giờ thực hiện hành vi đó. Xin thầy dùng tuệ giác cho con lời khuyên.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 20-11-2011

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, kinh Vakkali có nội dung: <p>
- Tỳ kheo Vakkali lâm trọng bệnh, không kham nhẫn nỗi khổ. <p>
- Được đức Phật đến thăm và tỳ kheo Vakkali xác định là đã hoàn toàn tin và hiểu: thân tâm (5 uẩn) là vô thường, khổ, vô ngã. Tuân thủ giới luật trong sạch. <p>
- Tỳ kheo Vakkali chọn cách giải thoát, có phải bằng tự sát không? Kinh văn nói 2 lần về con dao bên tảng đá, thi thể co quắp sau khi chết. <p>
- Đức Phật xác định, thiện nam tử Vakkali đã nhập Niết-bàn một cách hoàn toàn (bản dịch của Hòa thượng Minh Châu). Vậy Ngài Vakkali đã đắc quả A-la-hán trước khi Niết-bàn. <p>
- Quyên sinh (tự tử) là phạm giới sát sanh, bậc Thánh A-la-hán mà còn phạm giới và không kham nhẫn nỗi khổ thân thì 10 ba-la-mật đã tròn đủ chưa mà được đức Thế Tôn thọ ký đã giải thoát hoàn toàn? <p>
- Kinh Vakkali có nhất quán với tôn chỉ tùy duyên, thuận pháp, vô ngã, vị tha mà thầy khuyên chúng con chọn làm lẽ sống?<p>
Theo tinh thần không quá tôn trọng kinh điển và cần có thái độ nghi ngờ, vì có sự mâu thuẫn với nguyên lý đạo Phật, con kính mong được thầy chỉ giáo. Kính bái thầy.
Paris ngay 20/11/2011

Xem Câu Trả Lời »