Thông báo:
Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.
Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.
Sadhu sadhu lành thay!
Ngày gửi: 11-03-2014
Câu hỏi:
Thưa Thầy kính! Con có đọc sách của Ông Krishnamurti. Ông có nói về cấu trúc của bộ não, tâm trí. Con người khi lớn dần lên tích lũy hiểu biết, kinh nghiệm, trải nghiệm riêng, những điều thích và không thích từ đó hình thành nên "cái tôi" cùng với các định kiến, các kinh nghiệm và chọn lựa riêng của nó mà từ đó người ta hành động một cách máy móc và tách biệt với mọi người và tạo thành kí ức. Tâm trí đó bị quy định và luôn diễn giải mọi thứ theo tình trạng bị quy định, tâm trí hoạt động qua tư tưởng và suy nghĩ. Ông có nói về khoảng không gian khi cái trí yên lặng, khi suy nghĩ không có. Con thực hành quan sát và thấy rằng khi suy nghĩ vắng bặt, mọi thứ con vẫn hay biết và tiếp cận mọi thứ một cách mới mẻ hơn, không bị tình trạng bị quy định chi phối. Con có nghe thầy giảng về tánh biết, con muốn hỏi có phải khi suy nghĩ chấm dứt mà vẫn hay biết mọi chuyện thì đó là tánh biết đang thấy Pháp không ạ?
Ngày gửi: 16-11-2011
Câu hỏi:
Kính bạch Thầy, con đọc được OSHO nói trong một cuốn sách: "...Tôi nói về Phật - tôi yêu ông ấy… Ông ấy cực kì đẹp đẽ, đẹp phi thường, siêu phàm. Nhưng ông ấy không trên đất, ông ấy không bước trên đất này. Ông ấy bay trên trời và không để lại dấu chân nào. Bạn không thể theo được ông ấy, bạn chưa bao giờ biết chỗ ở của ông ấy. Ông ấy giống như mây. Đôi khi bạn gặp ông ấy nhưng điều đó chỉ là tình cờ. Và ông ấy tinh tuý đến mức ông ấy không thể bắt rễ vào đất được…. Thấy tính tâm linh của vị Phật là đơn giản, rất đơn giản; không thể nào bỏ lỡ nó được, ông ấy phi thường thế. Nhưng lại khó thấy tính tâm linh của Lão Tử. Ông ấy bình thường thế, hệt như bạn vậy. Bạn sẽ phải trưởng thành trong hiểu biết. Vị Phật đi qua bạn - bạn sẽ ngay lập tức nhận ra rằng một siêu nhân đã đi qua mình. Ông ấy mang sức quyến rũ của một siêu nhân quanh mình. Khó mà bỏ lỡ ông ấy, gần như không thể nào bỏ lỡ ông ấy được. Nhưng Lão Tử… ông ấy có thể là hàng xóm của bạn đấy. Bạn có thể đã bỏ lỡ ông ấy bởi vì ông ấy bình thường thế, ông ấy bình thường một cách phi thường thế. Và đó là cái đẹp của nó. Trở thành phi thường là đơn giản: chỉ cần có nỗ lực, cần rèn luyện, cần trau dồi. Nó là kỉ luật bên trong sâu sắc. Bạn có thể trở thành rất, rất tinh tuý, một cái gì đó hoàn toàn phi trần gian, nhưng để là bình thường mới thực là điều phi thường nhất. Chẳng nỗ lực nào có ích cả - vô nỗ lực mới cần. Không công phu nào có ích cả, không phương pháp, không phương cách nào sẽ có ích gì ngoài hiểu biết. Ngay cả thiền cũng sẽ chẳng có ích gì. Để trở thành vị Phật, thiền sẽ có ích. Để trở thành Lão Tử, thậm chí thiền cũng chẳng giúp ích được - chỉ hiểu biết thôi. Chỉ hiểu biết cuộc sống như nó đang thế, và sống nó với dũng cảm; không trốn chạy khỏi nó, không che giấu nó, đối mặt với nó với dũng cảm, dù nó là bất kì cái gì, tốt hay xấu, thiêng liêng hay ác độc, cõi trời hay địa ngục...". <p>
Con nhớ những lời Thầy chỉ dạy về sự vô vi để trực nhận sự thực nơi cuộc sống. Con cảm thấy trong sự nhận xét của OSHO có gì không thực sự khách quan, nhưng đồng thời lại thấy ông nói rất có lý, kính mong Thầy chỉ dạy cho con. Con kính chúc Thầy sức khỏe!