Thông báo:
Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.
Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.
Sadhu sadhu lành thay!
Ngày gửi: 18-01-2020
Câu hỏi:
Dạ thưa Thầy con xin được phép trình pháp
Khi con nhìn vào chính con, như Thầy dạy, chỉ thấy thôi.
Con thấy thế này:
Con thấy tình trạng đang diễn ra. Khi đó con cũng biết là con đang thấy, và biết luôn trước đó một chút con đã suy nghĩ vẩn vơ.
Con thấy bên trong tâm nó lùm xùm, và cái lùm xùm này không rõ ràng, vì nó không có đứng yên đó cho con thấy, mà nó thay đổi, vừa thế này nó lại thay đổi thành thế khác, cứ vèo vèo.
Con thấy con đang sáng suốt, và đồng thời con thấy luôn là trước đó con đã không sáng suốt. Con cũng thấy luôn là cả sáng suốt và không sáng suốt đều đang luân phiên thế chỗ. Con biết sẽ nhanh thôi con sẽ lại mù mờ, và sẽ nhanh thôi nó lại sáng suốt.
Và mấy ngày nay sự bình an giống như đang chạy nền ở background. Nó không rõ, nhưng nó ở dạng nền, thường trực. Bất an cũng có nhiều, nhưng khi con thực sự thấy, con tự nhiên hiểu, nó không bền, và quả thật, cảm giác bất an không bền, nó nhanh chóng rã ra kiểu của nó, và lại một kiêu một cái gì đó nữa trong tâm sinh lên thay thế.
À, còn một điểm nữa. Thỉnh thoảng con thấy hứng thú muốn bưng cái tâm đặt vào nhiều tình huống khác nhau, để coi nó sẽ thay đổi kiểu gì nữa. Nó cho con động lực khám phá.
Dạ hết ạ!
Ngày gửi: 06-01-2020
Câu hỏi:
Kính gửi thầy,
Việc thấy biết tự nhiên sao con thấy khó quá.
Việc luôn nhắc nhở bản thân quay về mà quan sát nơi chính mình dường như đã có sự chen vào mang tính chủ quan và thường dẫn đến việc hiểu không trọn vẹn hoặc thậm chí không đúng việc đang diễn ra nơi thân, thọ, tâm, pháp đang là này.
Con nghĩ rằng việc nhắc nhở bản thân như vậy cũng tốt thôi nhưng còn sự chủ quan là còn tìm cầu, còn sở đắc. Mong thầy lí giải và chỉ dẫn thêm cho con ạ.
Con cảm ơn thầy,
Ngày gửi: 04-01-2020
Câu hỏi:
Con kính chào sư ông ạ!
Sau môt thời gian nghe sư ông giảng dạy, con luôn luôn trở về với chính mình để thấy pháp: có lúc tâm sinh bất thiện, có lúc thiện, có lúc tâm sinh tham, có lúc sân... con đều thấy rõ. Sau một thời gian thực hành thì con thấy mình không còn cần làm gì nữa cả ... cứ để yên chỉ thấy thôi. Không biết con làm như vậy có đúng không, thưa sư ông?
Thấy rõ thân thọ tâm pháp đâu là vọng đâu là thực... chừng nào thì càng giải thoát chừng đó phải không, thưa sư ông?
Kính xin sư ông khai thị thêm cho con.
Kính chúc sư ông khoẻ mạnh khoẻ ạ.
Ngày gửi: 22-12-2019
Câu hỏi:
Thưa sư ông cho con hỏi. Khi một sự kiện, hiện tượng, hay trạng thái nào đó xuất hiện, đầu tiên mình sẽ thấy nó, nhận biết nó, đó là thấy, nhưng vẫn phải qua tư duy, kiểm tra xem nó chính xác chưa hoặc trong quá trình tư duy phát hiện thấy đó là nhận thức và tư duy sai lầm thì mình cần điều chỉnh lại.
Ví dụ trước đây ai nói một câu gì đó cạnh khóe con, con sẽ phản ứng lại bằng lời nói chứ không chịu thua, sau khi xuất gia con thấy như vậy là hành vi sai lầm, nên con đã dùng suy nghĩ là kệ người ta, người ta nói là việc của họ, mình không như vậy là được, rồi con cố dẹp cái trạng thái đó bằng cách làm chuyện khác vui vui cho quên đi. Bây giờ nghe pháp sư ông, có người nói gì con thì điều đầu tiên con sẽ quan sát phản ứng thân tâm mình, có trực giác xuất hiện nghĩ rằng đây là một điều nói móc, cạnh khóe, thì con vẫn phải ghi nhận cái trực giác đó chứ không dẹp nó đi vì nó xuất hiện hẳn là có lý do. Nhưng con sẽ xem xét lại kĩ hơn, thì lúc đó đã sang giai đoạn tư duy chứ không chỉ có thấy không thôi. Lúc đầu con hiểu là sư ông bảo chỉ thấy thôi thì là con không được suy nghĩ gì. Nhưng con lại thấy sư ông giảng là ý niệm gì khởi lên cũng có lý do và mình phải thấu hiểu nó, thông suốt nó là vọng tưởng do trực giác sai lầm hay nó đúng thật như vậy. Thì trong quá trình mình sống trong tục đế vẫn phải có những tư duy xuất phát từ cái thấy biết. Nếu cái thấy sai thì tư duy sai, mà thấy biết đúng thì sẽ đưa đến chánh tư duy. Vậy là mình vẫn phải tư duy bằng ngôn ngữ chứ không phải là im lặng tuyệt đối đối với tất cả các pháp đúng không ạ?
Trong đời sống hằng ngày thì tiến trình tâm sẽ không đơn thuần chỉ thấy thôi, mà còn tiếp tục tư duy để đưa ra quyết định hành động ứng xử như nào chứ không phải chỉ im lặng hoàn toàn thôi ạ. Vậy có phải mình vẫn cần tư duy ngôn ngữ, khám phá nó rồi điều chỉnh lại nhận thức và hành vi đúng không ạ?
Xin sư ông chỉ cho con biết rõ hơn ạ. Con xin cảm ơn sư ông!
Ngày gửi: 30-11-2019
Câu hỏi:
Thưa sư ông. Con rất biết ơn lời khai thị của sư ông. Đọc câu trả lời của sư ông con đã giật mình nổi da gà và thật sự hổ thẹn vì đã hiểu sai lời dạy của sư ông. Con đúng là chưa đủ trí tuệ để hiểu đúng lời dạy. Thầy dạy một kiểu con lại hiểu một kiểu khác. Nhưng thật may mắn có lời dạy đó mà từ hôm đó đến nay con đã chú tâm quan sát và ngoan hơn nhiều rồi ạ. Con đã thực hành lại quan sát chính mình. Và lại có thắc mắc. Đó là khi con quan sát cái hiện tại thì con thấy nó có hiện tượng kết luận hoặc gọi tên cái con thấy. Tức là ngôn ngữ cứ xen vào cái thấy đó, con nghĩ có thể do con nghe pháp nhiều nên có chút kiến thức rồi nên có hiện tượng bị thêm ngôn ngữ kết luận gọi tên vào cái thấy đó. Như vậy con vẫn thêm bớt và chưa thấy trọn vẹn đúng không ạ? Vì con có nghe chuyện Lão Tử cho một vị đệ tử đi dạo cùng ngài, nhưng ngài có nguyên tắc là phải im lặng tuyệt đối. Nhưng một hôm do nhìn hoàng hôn đẹp quá vị đệ tử không kìm chế được đã buột miệng nói "hoàng hôn đẹp quá" Lão Tử liền bỏ về và không bao giờ cho vị đệ tử ấy đi cùng. Ngài nói khi vị đó thốt lên hoàng hôn đẹp quá. Vị đó không còn thấy hoàng hôn nữa, vị đó chỉ thấy bằng ngôn ngữ thôi.
Vậy có phải khi mình thực hành thì mình phải bỏ ngôn ngữ thì mới trọn vẹn với cái đang là?
Thưa sư ông vậy con phải làm thế nào khi bị như vậy?
Ngày gửi: 26-11-2019
Câu hỏi:
Con thưa sư ông. Con nghe pháp của sư ông có nghe nói cứ để pháp tự vận hành, không thêm bớt lấy bỏ, chỉ quan sát nó như nó đang là để thấy ra thực tánh của pháp. Nhưng mới đây con nghĩ hình như mình hiểu sai ý sư ông nên con đang hành sai.
Con vốn là người tham sân đầy dẫy, lại có nhiều thói quen xấu đã trở thành tập quán thì như con nghiện vậy, đến cơn là lại phát tác không cách nào kìm chế. Con học Phật pháp cũng mong dẹp bỏ thói hư tật xấu đã ăn vào máu đó. Nhưng càng kìm chế thì nó chỉ được lúc mình phát tâm mạnh, nhưng rồi cũng lại đâu vào đấy. Con nghe sư ông giảng muốn xuất ly khỏi một pháp phải thấy được pháp đó sinh, thấy được vị ngọt, thấy được sự đau khổ và thấy đc pháp đó diệt thì mới hoàn toàn xuất ly. Nhưng hình như cái bản ngã ưa làm điều tham lam sân giận của con nó vốn không muốn bị dẹp bỏ nên nó khiến con nghĩ rằng hãy cứ để tham sân như nó đang là. Đừng dẹp bỏ. Vì nếu cố dẹp cũng chỉ là một bản ngã dẹp bỏ một bản ngã thôi. Thế nên con cứ kệ bảo rằng để xem tham nó như nào. Sân nó như nào. Nó sinh diệt ra sao. Nhưng mà lúc tham lúc sân thì con lại ko đủ tỉnh táo mà trọn vẹn với nó. Mà đa phần là con chìm đắm trong nó. Con chỉ thấy được lúc bản ngã xúi dục con lúc tạo tác điều xấu, và có ý cứ làm rồi quan sát nó lúc đó diễn biến như nào, (con nghĩ giai đoạn này liệu có phải là cái sự ma mãnh của bản ngã muốn tạo tác nên nó mới muốn con nghĩ thế để quyết định làm xấu) và khi làm thì con vẫn biết sai, nhưng vì tham vì sân và vì muốn thế nên con cứ làm, lúc xong rồi con cũng cảm thấy ray rứt và ko biết mình có hiểu sai ý sư ông ko. Vì con làm xong cũng không biết thực tánh pháp gì cả, cũng biết nó sinh, cũng biết là mình đang thỏa mãn cái ham muốn tham sân đó, cũng biết là nó sai, cũng thấy cảm giác lúc nó diệt, nhưng hình như nó vẫn chỉ trên ngôn ngữ và kiến thức, hoặc nó chưa đủ mạnh để con xuất ly được. Con thấy việc sân thì con có giảm hơn thật rõ ràng. Nhưng cái sự tham lam thì do nó vẫn còn nhiều vị ngọt và con chưa nhìn thấy sự nguy hại nhiều nên con khó xả ly cái tham hơn phải không sư ông?
Xin sư ông cho con lời dạy thấu đáo để con hiểu đúng là hành đúng ạ. Con cảm ơn sư ông nhiều. Và chúc sư ông mạnh khỏe.
Ngày gửi: 25-11-2019
Câu hỏi:
Dạ thưa Thầy, có phải việc của mình là chỉ cần THẤY đối tượng dính mắc khởi lên trong tâm, còn thấy đến khi nào mà khi đối tượng khởi lên cái THẤY không còn bị dao động, bất an, khổ đau vì đối tượng tức là mình ĐÃ HOÀN TOÀN GIẢI THOÁT khỏi đối tượng và việc này là việc của PHÁP chứ không phải mình muốn là được? Nếu như đối tượng khởi lên mà vẫn còn bất an đau khổ thì vẫn phải tiếp tục THẤY. Đúng không thưa Thầy? Con xin cám ơn!
Ngày gửi: 18-11-2019
Câu hỏi:
Thưa Thầy, có những khi xúc chạm việc đời hoặc từ trong vô thức có những xung động bên trong xuất hiện như ức chế, bí bách, bất an sợ hãi lo lắng. Con quay lại cảm nhận thấy ra được những điều này nhưng con lại không thấy ra được nguyên nhân tại sao lại xuất hiện. Chỉ khi những xung động này có mặt con mới thấy được, lâu lâu con cũng thấy nguyên nhân tại sao xung động xuất hiên nhưng rất mơ hồ.
Qua lời giảng của thầy, thầy cũng có nói là chỉ thấy thôi không cần tìm hiểu tại sao lại có hoặc không cần gọi tên những cảm giác xung động này. Vì khi nào cái thấy tánh biết đủ sáng thì sẽ thấy ra được toàn bộ tiến trình của những điều này và cả nguyên nhân có phải vậy không ạ? Con cảm ơn Thầy?
Ngày gửi: 27-10-2019
Câu hỏi:
Dạ thưa Thầy, lần đầu tiên con dùng hết can đảm để viết thư này ạ. Con xin tri ân Thầy rất nhiều. Nhờ có những bài pháp Thầy giảng mà con nhìn lại mình trong cuộc sống hằng ngày. Con thấy mình có những tham sân, con cũng thay đổi những tính sân tham. Và dạo gần đây con thấy trong tư tưởng, trong ý có những suy nghĩ sai lầm làm cho tâm con rất sợ. Ví như nghĩ mình là những vị cao nhân đắc đạo. Mà con không đồng hoá mình với những suy nghĩ đó. Cầu mong Thầy hoan hỉ giúp con nên làm thế nào ạ. Nghĩ như vậy có tội không Thầy ơi.
Con xin tri ân Thầy nhiều lắm!
Ngày gửi: 24-10-2019
Câu hỏi:
Dạ thưa Sư Ông, con sinh ra kiếp này không biết tại sao tính tình rất hay nản chí, lười biếng, do dự, làm việc gì cũng lo lắng sợ hãi nên con làm việc gì cũng thất bại. Con rất khổ tâm nhưng không biết làm sao để sửa đổi bản thân, con có nghe nghe pháp Sư Ông chỉ THẤY thôi nhưng con cũng có thấy những tính cách này nhưng mà vẫn ko hết. Ngoài ra con có thắc mắc làm sao chỉ THẤY mà có chuyển hoá được những thói hư tật xấu. Mong Sư Ông giải đáp nỗi khổ tâm này giúp con vì con nay năm đã 23 tuổi mà chỉ mới học năm 2 đại học, trong khi bạn bè và mọi người xung quanh ai cũng đã đi làm và có ích cho gia đình, còn con cứ lông bông, con rất cố gắng lạc quan nhưng không thể được chỉ là một cảm giác cùng đường. Con xin cám ơn Sư Ông!