loading
Hỏi Đáp Phật Pháp

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 01-09-2020

Câu hỏi:

Thưa thầy, bác cả nhà ngoại (anh của mẹ cháu) đã mất. Bác có tài sản là cái xe nhưng không có ai dùng hết. Thầy cho cháu hỏi là cháu có thể dùng tài sản này được không ạ? Cháu phải cúng gì không thầy?

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 01-09-2020

Câu hỏi:

Kính thầy, con đã hiểu câu Như Lai có ra đời hay không thì Pháp vẫn vậy, hay thầy dạy mọi thứ đều đã có sẵn chỉ có nhận thức và hành vi của mình đúng hoặc sai. Con thấy rõ, cũng cùng một tình huống mà có sự đau khổ hay có sự bình thản. Tất cả do mình, đổ lỗi cho bên ngoài thì sự đau khổ sẽ không dứt.
Con cám ơn thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 01-09-2020

Câu hỏi:

Kính Bạch Thầy. Thời gian trôi qua mau suýt soát đã 9 tháng rồi, chiều mùng 5 tháng 1 chào Thầy ra về, con mang theo tâm hân hoan và câu Khai Thị của Thầy "khoảnh khắc".

Dạ thưa Thầy, trong buổi giảng Thầy nói về mỗi "khoảnh khắc", lúc ấy trong con sự rung động, chấn động, bừng tỏ giống như một lực nào đó chỉ một chút thôi đã phá được khối dày đặc cứng ngắc, con mượn tạm lời mà nói vậy chứ không có ngôn ngữ nào miêu tả được.

Kính thưa Thầy. Suốt từ bữa đó tới nay con giảm thiểu sự vất vả gọi là miên mật dụng công trong tu tập. Con để tự nhiên vô tư trên sự vận hành của Pháp "tại đây ngay bây giờ", mỗi khoảnh khắc khi pháp đến đi "như nó đang là chính nó", tâm hân hoan liên hệ tới các Pháp, tự nó hân hoan cởi mở vui vẻ Thầy ạ. Trong thực nghiệm con bừng tỏ lời Thầy, thế nào là ăn cắp Pháp, cướp công Pháp, đưa Pháp về làm của sở hữu, tỏ rõ khổ, tập,... mà Đức Phật thuyết và Thầy âm thầm truyền trao bao nhiêu năm qua không đâu xa ngay nơi đây thân, thọ, tâm, pháp này, chỉ cần trở về là thấy "thấy Kiết Sử trói buộc hay rỗng lặng Trong Sáng".

Vâng thưa Thầy, như nó đang là chính nó chứ không phải như con cho là cái con đặt tên. Gần chín năm trôi qua con như bóc vỏ chuối cứ hết vỏ này lại đến vỏ khác, hết bài học này lại đến bài học khác. Giờ đây con thấy rõ ràng hơn sắc nét hơn trong mỗi khoảnh khắc thì cũng là điều mà con nhận ra mình tham, sân, si, mạn, nghi nhỏ nhẹm tàn dư còn nhiều và và đôi lúc thấy mình thật xấu hổ ê chề, thường thi rớt bài học của Pháp khi Pháp đến, chấp trụ dính mắc một trong hai mặt cực đoan yêu thích và ghét bỏ mà không hay. Thưa Thầy, nó lừa con vi tế, lỗi nhiều vẫn là do con tham tu vì cái tôi xen vào tu mà con bẻ cong Pháp, ăn cắp Pháp, cướp công Pháp, đem Pháp về làm của sở hữu. Thật là phũ phàng do vô minh.

Thưa thầy, mỗi khi con phát giác ra mình như vậy, con lại xả ra buông xuống với nụ cười từ tâm với thấy biết trong sáng chứ không phải sợ hãi mà dụng công như đá đè cỏ, vì vậy tâm hân hoan rất tự nhiên, thân khinh an nhẹ nhẹ hiển bày. Cứ như vậy ngày qua ngày tháng qua tháng con sống tùy duyên thuận pháp trong mọi oai nghi. Lỡ có sai đâu thì điều chỉnh nhận thức lại. Đúng như Thầy dạy, các pháp vốn rất hoàn hảo rồi, vì chúng con cứ nghĩ thêm cho nó, đặt tên cho nó làm nó phức tạp ra. Khi nhận ra điều đó trong cuộc sống con uyển chuyển hơn, giới hạnh giới Đức tăng trưởng, tình yêu thương vô ngã được vun bồi ở một thể rất tự nhiên, không lăng xăng thì tâm thanh tịnh, có nhiều lúc những trạng thái cảnh giới nội tâm bất khả tư nghì hoát nhiên hiện bày đúng thời vị tính, con mỉm cười trong thấy biết "pháp tự đến rồi tự đi", pháp khổ không ôm, pháp lạc con không chấp, lạc hay khổ vướng bận thì ngay đó là sinh tử luân hồi, vì con thấy ưa Pháp lạc thì còn khổ hoài hoài, chỉ thấy như nó đang là chính nó thì muôn điều tự tại, tâm chói sáng phổ chiếu.

Kính bạch Thầy, cách đây vài hôm trong một lần ngủ trưa, thường thì con vẫn dặn lòng mình nghỉ một giờ đồng hồ thôi. Lần nào cũng vậy, trước khi ngủ con cũng vẫn trọn vẹn với thân, thọ, tâm, pháp này, vẫn hơi thở này cảm giác này mà tự nhiên trong hơi thở dường như thở vô chưa thở ra mà đã một giờ đồng hồ đi qua trong trạng thái đó không có gì gọi là chói sáng Tuệ Giác hay ngủ mơ rõ là con chưa ngủ, nghĩa là con không hề xen vào cuộc xử lý này cũng như không hay biết chỉ khi mọi sự đều rõ ràng thì con mới biết "sao vừa mới chưa đầy hơi thở vẫn cảm giác tự thân này mà đã một giờ rồi"? Câu hỏi đó xuất hiện và rồi con trả tự do lại cho pháp ngay lập tức, con không hề cố ý hay phê duyệt xử lý, rất tự nhiên ạ. Sau đó con cũng không cố hiểu hay đặt tên cho nó và chẳng sợ gì cả, chỉ thấy như nó đang là chính nó vậy thôi nhưng rồi dặn lòng mình, "dù pháp này có xuất hiện hay không con cũng không tập phát triển phát huy gì cả và không bận lòng", nhớ câu Thầy dạy "về phần con con cứ lo tu, chuyện của pháp cứ để pháp lo".

Hôm nay con mượn tạm ngòi bút viết trình pháp hành lên Thầy, thật ra con trình thầy mỗi ngày, có ngày nhiều lần bằng thầm ý cùng sự tri ân sâu sắc. Dạ thưa Thầy, vì còn vô minh, nếu con sai phạm vào những điều vi tế nhỏ nhiệm, kính mong Thầy dạy thêm cho con.
Một lần nữa con thành kính đảnh lễ tri ân Thầy tận đáy lòng thẳm sâu Vô Lượng.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 01-09-2020

Câu hỏi:

Dạ, thưa Sư ông.
Trong câu hỏi lần trước Sư ông có nói là có thể con bị trầm cảm - do muốn mọi thứ theo ý mình.
Con muốn hỏi Sư ông trả lời giúp con để con thấy rõ hơn.

Con có tìm hiểu về trầm cảm. Sự thật là các thuốc Tây Y, liệu pháp trị liệu hiện đại thật sự không giúp mình. Và đúng là con đã từng trải qua và con thấy nó đúng thật sự là không hiệu quả.
Trong chia sẻ đó nói là đối lập với trầm cảm là sức sống chứ không phải niềm vui. Và đây là biểu hiện của tính cách yếu đuối, có gen di truyền. Con thấy có thể đúng vì từ nhỏ con sinh ra con đã thấy mình không có sức sống và mỗi ngày càng đi xuống. Cho đến gần đây thì con thấy con kiệt quệ.
Ngày hôm qua con tình cờ gặp 1 người bạn thời cấp 2. Bạn ấy rất khỏe mạnh và tràn đầy sức sống, rất vui vẻ. Con thì đang rất mệt và có cảm giác mình sắp sụp đổ, ngã quỵ. Con né bạn ấy vì buồn và xấu hổ.
Nhưng khi về nhà nó khiến con suy ngẫm. Người bạn này ngày xưa rất ngoan hiền nhưng sau đó thì thay đổi hoàn toàn: quậy phá, đi bar, cờ bạc,... nhưng bạn ấy vẫn tràn đầy sức sống. Có phải là vì bạn ấy đi theo dòng chảy sinh mệnh cuộc sống của mình?

Con luôn sống đúng chuẩn mực, chỉnh chu, đạo đức mà gia đình, pháp luật xã hội đặt ra nhưng bây giờ con thấy mình đang kiệt quệ. Con thấy những khao khát tình dục luyến ái, những khát khao được sống thoải mái mà con dồn nén trong mình đang hút sinh lực mình mỗi ngày. Nhưng con không dám bộc lộ, con thấy mình không vượt nổi sự phán xét và không chấp nhận của gia đình cũng như đạo đức sống mình đang sống.
Tình cờ con có nghe 1 câu hơi lạ nhưng nó cũng khiến con suy ngẫm, đó là "Bạn có thể trở thành 1 kẻ vô dụng với xã hội nhưng đừng trở thành 1 kẻ vô dụng với bản thân mình."
Trong 1 góc nhìn nào đó con đang làm rất nhiều điều có ích cho xã hội và mọi người. Con được nhận những lời cám ơn, những niềm vui, hạnh phúc từ người khác nhưng con đang héo dần và chết mòn trong lòng.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 31-08-2020

Câu hỏi:

Thưa thầy! hôm nay con ngồi Quán về Pháp con thấy như sau:
Thế giới (thế gian của ngã) chỉ là duyên của Thân-Tâm-Cảnh. Khi tâm (Tánh biết) trong sáng (Không vô minh, ái dục - cái ngã) thì tỉnh giác trong sáng nên có tri kiến thanh tịnh và thấy ra các pháp cũng thanh tịnh.
Cái Tánh biết trải rộng muôn nơi khi ứng vào mỗi loại chúng sinh sẽ ra một Thế giới duyên khởi riêng. Và Thế giới vạn pháp mà ta thấy là do nhân duyên quả, nghiệp báo mà trùng trùng duyên khởi sinh diệt, ở đó chúng ta sẽ có quả thọ (trạng thái) đau, buồn, vui sướng… của thân tâm.
Thưa Thầy cho con hỏi, nếu ta trả lại hết các cảm giác đó về nơi chúng sinh về cho thân, buồn, vui, khổ, ưu… trả lại cho cái ngã. Tức quả trả về nơi nó sinh…. chúng ta sẽ chỉ còn lại cái giống nhau là tâm (tánh biết) trong sáng rỗng lặng. Như vậy cũng chẳng có thế gian cũng không tam giới, không ta, không người, không Phật, không ma, không không gian, không thời gian, không sinh, không diệt…. cái Không này có phải là Không trong Tánh không của Long Thọ không thưa Thầy? Con cảm ơn thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 31-08-2020

Câu hỏi:

Dạ sư ông cho con hỏi. Cái nhìn sáng tạo mà sư ông nhắc đến là gì? Và nó có điều gì giống và khác với sự sáng tạo trong công việc hay trong các vấn đề của cuộc sống hay không ạ?
Con xin cám ơn sư ông!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 31-08-2020

Câu hỏi:

Dạ con xin kính thưa Sư Ông ạ. Thưa Sư Ông con cảm nhận rằng sự thật là cái chẳng bao giờ bị giới hạn, rất đơn giản vô cùng tận nhưng nếu đưa ngôn ngữ của lý trí để đánh giá, nhận xét nó thì sự thật chân lý ấy bị giới hạn và không thể nào thoát ra được. Sự thật khi nói ra nghe có vẻ làm loạn lắm, phá tung tất cả mọi thứ nhưng vì ngôn ngữ lý trí cứ ép sự thật vào một khuôn khổ nào đó nên mấy ta cũng không thấy được thực tánh. Con thưa Sư Ông có đúng là như vậy không ạ? Con xin tri ân Sư Ông vì tất cả ạ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 31-08-2020

Câu hỏi:

Gửi sư ông,
Con phát hiện mình có thói quen hay phán xét, có từ rất lâu rồi, nhưng giờ con phát hiện cái tật phán xét của mình có vẻ quá thường xuyên và nghiêm trọng, và con nghĩ nó làm cho tâm trí con mệt mỏi. Đọc bài báo con cũng phán xét, đọc bình luận thôi con cũng phán xét, người ta đưa ra ý kiến con cũng phán xét... con cũng chỉ phán xét trong suy nghĩ mà không nói ra nên chưa gây ra rắc rối lắm. (Thế này mới đúng, như thế là sai, vậy là bình thường, thế mới bảo vô thường...)
1. Con cho rằng như vậy là không tốt cho nên con muốn loại bỏ cái tật phán xét này vậy có đúng không ạ?
2. Hiện giờ khi phán xét, con biết là mình đang phán xét, biết là mình đang làm điều xấu. Xin cho con biết cách thực hành đúng trong trường hợp này.
Con xin cảm ơn sư ông.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 31-08-2020

Câu hỏi:

Gửi sư ông,
Xin sư ông cho con biết con thực hành theo pháp của sư ông đã đúng hay chưa? Con chưa tự tin ở bản thân mình, luôn muốn làm đúng và sợ làm sai. Thời gian trước con mới nhận được công việc do người quen giúp đỡ, lúc làm việc có xảy ra sai sót nhỏ, bị khiển trách nhẹ nhưng con cảm thấy xấu hổ, tim con đập nhanh và tay chân con cứ run lên, suy nghĩ tiêu cực cứ ập tới liên tục hết cái này rồi cái khác, con sợ mất công việc này, phải mất gần 3 ngày thì run tay chân mới hết, và gần 1 tuần thì cảm giác xấu hổ và suy nghĩ tiêu cực mới giảm. Đến hôm nay, khi được cấp trên giao nhiệm vụ liên quan đến sai sót đó, con lại có cảm giác run sợ, mặc dù chưa làm gì cả.
Khi con có nỗi lo sợ bất an trong lòng, thì con nên ngồi tĩnh lặng để tập trung cảm nhận nỗi lo sợ ấy, tìm hiểu nguyên nhân của chúng hay không?
Hiện tại thì con chỉ biết mình đang lo sợ, con biết một vài nguyên nhân dẫn đến cái bất an ấy, nhưng cụ thể chi tiết thì con không đào sâu, con vẫn phải thực hiện tiếp các công việc hàng ngày nhưng nay có thêm sự bất an, như vậy sự tập trung cũng giảm đi đôi chút.
Ý con muốn hỏi, là làm thế nào để con không bỏ lỡ cơ hội để học ra bài học trong trường hợp này?
Mong câu trả lời từ sư ông. Con xin cảm ơn.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 31-08-2020

Câu hỏi:

Thưa sư ông, từ khi hiểu ra mỗi người đều có sinh nghiệp riêng để học ra những bài học mà chính riêng người đó chưa học. Con dần dần quay lại cảm nhận bên trong mình mỗi khi sự phán xét bất kì ai hay điều gì khởi lên.
Con xin tri ân sư ông!

Xem Câu Trả Lời »