loading
Hỏi Đáp Phật Pháp

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 20-08-2017

Câu hỏi:

Con Xin Chào Sư Ông. Trước tiên con xin Cảm ơn Sư Ông.
Con có chuyển lời của Sư Ông tới GĐ Chú An (bị bệnh mắt). Chú nghe tin của Sư Ông nên GĐ mừng lắm. Và Chú có nhờ con hỏi Sư Ông là Chú phải tới Chùa lúc mấy giờ để gặp được Bác Sĩ, tại Chú ở Rạch Giá lận thưa Sư Ông.
Chúng con Xin Cảm Ơn Sư Ông và Xin Chúc Sức Khoẻ Sư Ông.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 19-08-2017

Câu hỏi:

Con xin cảm ơn Thầy rất nhiều vì bài kệ mà Thầy đã làm cho con.

Hình như câu hỏi về tánh và tướng ở phía dưới là Thầy hỏi con hả Thầy?
Thật ra con cũng không chắc là con có cái thấy rốt ráo không nhưng con chỉ buông xả như Thầy dạy và thấy kết quả khác trước. Con xin trình chi tiết với Thầy vài biểu hiện trong cuộc sống gần đây của con.

Lúc mới biết hành thiền thì con tập thiền đi theo kiểu giở - bước - đạp. Sau này thuần thục thì mỗi khi đi đều quan sát bước chân theo tiến trình này, mặc dù mặt vẫn ngước lên trên nhưng tâm thật ra đang trụ trong bước chân. Nhờ Thầy mà con phát hiện ra mình kẹt vào phương pháp thiền hành mỗi khi đi, chính vì vậy nên có người chào từ xa hoặc có gì cần phản ứng thì phải hơi mất chút thời gian kéo tâm về đối tượng kia. Sau khi hành pháp của Thầy thì con nhận ra mình đi nhanh hơn (thật ra là trở lại tốc độ đi bình thường như trước đây) nhưng con vẫn quan sát việc đi chứ không quan sát chi tiết vào từng cử động, và đồng thời vẫn quan sát các đối tượng của mắt và tai cùng 1 lúc. Con thấy mình linh hoạt hơn rất nhiều.

Tương tự với bước chân. Lúc trước con cũng thử thực hành 1 pháp của thiền sư bên Miến Điện là cử động chậm rãi kiểu như … Thái Cực Quyền và quan sát thân trên các cử động đó, thậm chí là quan sát cái tác ý trước khi chuyển động. Lúc trước khi biết pháp của Thầy thì con cứ nghĩ một trong 1 thời điểm tâm mình chỉ có thể chuyên chú vào 1 đối tượng cụ thể thôi, giờ con mới thấy không phải vậy. Tâm vốn rất linh hoạt và rộng lớn, nó có thể tùy cơ ứng biến rất nhanh mà vẫn giữ sự nhận biết rõ ràng và không lay động.

Lúc trước con có rơi vào trạng thái tâm nhanh mà con thấy tâm này giống của các doanh nhân hay của các lãnh đạo. Cái gì làm cũng rốp rẻng, hoàn thành xong cái này xong cái kia trong thời gian đã định. Lúc đó con nhận ra tâm này giống của robot được lập trình sẵn, nó làm theo quán tính và rất dễ nổi sân khi mọi thứ xung quanh không theo ý mình. Lúc đó con mới hiểu tại sao những người làm lãnh đạo thành công hơn người khác nhưng bên cạnh đó đặc điểm của họ cũng dễ nổi sân hơn người thường khi có những thứ xảy ra không theo lập trình, tính toán sẵn.

Chính vì thấy điều này nên sau đó con mới chủ trương thiền phải chậm để giữ sự quan sát cho tốt và mạnh. Kiểu hành thiền chậm này đạt được kết quả là bình an và tạo lập thói quen quay vào chính mình trong thời gian đầu, nhưng cũng rất dễ mất bình an mỗi khi nghịch duyên xảy đến hoặc pháp đến nhanh và quá nhiều hoặc khó khăn mà tâm thì cứ quen với chậm, không linh hoạt để theo kịp. Kết quả là... treo máy, nặng hơn thì rơi vào trầm cảm phải rút về một nơi nào đó bình yên để dưỡng thương, phục hồi năng lượng. Con nhận ra đây là điều rất phổ biến đối với những người hành thiền hướng đến sự bình an, và bị kẹt trong trạng thái này.

Hoặc trước đây con cũng hay làm theo kiểu thắng giải, nhờ đặt chuông chánh niệm 15 phút 1 lần nên sau này con tạo lập được thói quen mỗi khi phiền não đến thì hướng đến một đề mục khác như bước chân hay hơi thở để tắt phiền não đó đi. May mắn là con vẫn thực hành Vipassana nên đa phần con vẫn quan sát chính tâm đang nổi trội đó, ghi nhận trung thực nhưng cũng có nhiều lúc gặp mấy cái khó quá thì lại thắng giải mà không biết, sau này nghe pháp của Thầy mới biết mình vướng vào cái này. Ví dụ như có lần vợ con rủ con đi coi phim ma, sau khi coi phim ma về thì tâm bắt đầu tưởng nhiều thứ, lúc đó con phát hiện mình đang tưởng về mấy hình ảnh mới xem thôi, nhưng vì sợ quá nên tập trung vào bước chân lên cầu thang để khỏi tưởng tầm bậy, sau khi vào phòng bật đèn lên thì thấy trong mình vẫn còn sợ nên bật bài Kinh Rải Tâm Từ lên nghe và hướng về các đối tượng đó. Nhờ sự trợ giúp của Kinh Rải Tâm Từ mà tâm con vượt ra khỏi sự sợ hãi đó rất nhanh. Giờ con mới biết tất cả mình làm đều là kiểu đối trị, thắng giải.

Nhưng giờ nghĩ lại có lẽ con phải cảm ơn việc thực hành các pháp đó để giờ nghe pháp của Thầy con đều hiểu hết và bước vào một giai đoạn thực hành khác để thoát khỏi tất cả vướng kẹt vào các phương pháp của 2 năm qua. Con thấy khi hữu sự thì tâm mình linh hoạt, xử lý tình huống nhanh và chính xác, khi vô sự thì dễ lấy quân bình lại nên đến buổi tối vẫn còn nhiều năng lượng. Ngoài ra con còn thấy mình ít bị kẹt vào việc nhớ về những việc thiện mà mình làm (mặc dù những việc đó cũng khá lớn và quan trọng) và những dằn vặt về những tâm/hành động bất thiện đã mắc phải. Con chỉ ghi nhận hoặc điều chỉnh tức thì và đi tiếp, không để nó kẹt mình lại dù nó là gì. Con có cảm giác mọi thứ như nước chảy mây trôi, pháp tới đâu mình theo đó và không dừng lại ở chỗ nào, hoặc có bị kẹt thì cũng thoát ra đó nhanh hơn lúc trước.

Tối hôm qua con có ngồi buông xả trên ghế và không hiểu sao trong vòng khoảng 10 hay 20 giây con rơi vào trạng thái khá lạ, trạng thái đó cũng không phải cận định vì lúc trước con vào khóa Thiền có rơi vào cận định và thấy không phải. Con cảm thấy nhận biết rõ ràng mọi thanh âm trong phòng, cảm thọ trên thân rõ hơn mức bình thường, thình lình lúc đó có tiếng 2 con chó sủa dưới đất rất lớn và đột ngột (lúc đó hơn 12h khuya) nhưng tâm con cũng nhận biết liền mà không bị giật mình. Nếu lúc trước rơi vào 1 trạng thái hơi tập trung như vậy mà có 1 tiếng điện thoại hay tiếng người thì con dễ giật mình và đồng thời lúc đó tim đập rất mạnh, tâm rất căng thẳng hồi sau mới bình thường lại được. Nhưng lần này có tiếng động đột ngột xen vào nhưng con vẫn bắt kịp và không có gì ngăn trở.

Đó là vài so sánh nhỏ trong 1 tháng nay con hành pháp của Thầy và thấy hiệu quả. Con xin trình đến Thầy và các huynh đệ.
Con cảm ơn Thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 19-08-2017

Câu hỏi:

Thưa Thầy!
Giỗ Ngài Hộ Tông là ngày 26/07 âm lịch hàng năm phải không ạ?

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 19-08-2017

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ Thầy
Kính bạch Thầy Quý Kính,
Con cám ơn Thầy đã khai thị cho con, con đã nhìn thấy được chỗ vấp của con rồi.
Con thành kính đảnh lễ Thầy.
Con Sujatā ở Canada.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 19-08-2017

Câu hỏi:

Con xin đảnh lễ thầy!
Bạch thầy, con thấy trên trang web nhiều thầy dạy đi kinh hành khác nhau mà con không biết nghe theo ai, con xin thầy có thể chỉ cho con cách đi kinh hành chi tiết để con thực hành được không ạ?
Con xin cảm ơn thầy ạ!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 18-08-2017

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy Quý Kính,

Hôm nay, trong mục H/Đ con thấy có một bạn chia sẻ là trên mạng có vài người phản đối về “Tánh biết” mà Thầy chỉ bày.

Con thấy những người phản đối đó thật đáng thương, một điều đơn giản nhất mà họ cũng không biết là: “Nếu con người mà không có tánh biết thì đã đồng với cây, cỏ, gỗ, đá mất rồi.”

Thật đáng thương thay cho họ! Họ có bảo vật vô giá, bởi vì chưa từng được biết đến mặt mũi của tánh biết đó mà không thể đem ra sử dụng được. Rồi vì cứ để cho bảo vật sẵn có bị chôn vùi, che lấp, lấm lem mà họ phải làm người cùng tử nghèo khó đi lang thang đây đó. Đến nay đã có Thầy từ bi, thương xót chỉ bày cặn kẽ để thấy ra "tánh biết" vậy mà họ vẫn còn chưa dám nhận lại báu vật của họ.

Kính bạch Thầy, nhìn Thấy trường hợp của những người này, con cũng nhớ đến một lời dạy của Đức Phật:

“Quả thật điều nguy hại
Người ngu sinh sở tri
Hủy phần sáng của mình
Tự chẻ đầu chính nó” (Pháp Cú 72)
Kính bạch Thầy Quý Kính,

Con cảm thấy con thật là may mắn làm sao! Trước khi được đủ phước duyên học với Thầy, con cũng đã từng bơi lội, suýt chết ngộp trong đám chữ nghĩa, và cũng đã từng tu đủ cách, nhưng việc tu học của con vẫn là “Giả tràng xe cát biển đông. Nhọc nhằn mà chẳng nên công trạng gì!”

Nhờ nghe Pháp Thoại của Thầy, mà con buông dần được những sở tri chướng đã dầy công tích lũy và nhận ra được tánh biết sờ sờ có sẵn.

Trong niềm hạnh phúc được sống với sự dìu dắt tận tụy của Thầy, và vững tin vào sự vận hành tuyệt vời của Pháp, con kính mong ngày càng có nhiều bạn Đạo xa gần nhờ biết thận trọng, lắng nghe kịp lúc mà tránh khỏi việc vội vàng đưa ra những kết luận hời hợt để phản đối những điều mà mình chưa hề được biết đến, nên không phải bị mang trọng tội: Hủy báng Phật Pháp và Thất kính với các bậc Trưởng Thượng Tôn Kính đạo cao đức trọng.

Con thành kính đảnh lễ Thầy.
Con Sujatā ở Canada.


Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 18-08-2017

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy,
Con thật sự thấy mình rất là đủ duyên lành khi kịp đăng kí ghi pháp thoại của Thầy, vì khi con thấy thông báo thì cũng khá trễ rồi. Đến khi ghi thì con cũng lại làm chậm chạp quá, phải mất cả tuần con mới ghi xong 1 bài. Nhưng mà Thầy ơi, con mong Thầy bỏ qua sự chậm chạp của con, bởi vì những giờ phút con được chú tâm nghe rồi ghi lại lời giảng của Thầy thật sự quý báu vô cùng, vô cùng mầu nhiệm. Con thú thật với Thầy, tuy là con thọ giới không sát sanh đã lâu nhưng mà nhiều lúc con không thật sự hiểu thế nào là không sát sanh, làm thế nào để không sát sanh, rất là nhiều câu hỏi con thắc mắc xung quanh việc không sát sanh, cũng như các cái giới khác. Nhất là khi muỗi cắn con, vui khoẻ thì không sao thưa Thầy, nhưng con thấy khó chịu, không vui mà còn gặp muỗi cắn nữa thì thật sự con tức không chịu nổi. Con cũng xin thành thật sám hối Thầy là, cái cảm giác muỗi cắn ngứa nhỏ nhoi đó thôi nhưng mà con cáu tức lắm. Rồi con còn đập muỗi. Đập xong con sực nhớ con thọ giới rồi, không biết như vầy có làm sao không? Nhưng nhiều lúc tức quá con cứ bất giác đập. Con cứ luẩn quẩn như thế.
Con cũng nghe nhiều thầy giảng là mình nên có lòng từ bi với chúng sanh, tất cả chúng sanh nhiều đời đều là bà con quyến thuộc với mình, rồi là không sát sanh để tăng trưởng lòng từ, không sát sanh mới là từ bi. Ban đầu con cũng tập quán như thế. Nhưng dần dà con xét lại bản thân thì con thật sự không thể nào bắt mình, tự huyễn mình là con từ bi với muỗi được. Vì những lúc đó con tức quá, con không có đủ kiên nhẫn, bình tĩnh sáng suốt để mà nhớ từ bi được. Bấy lâu con cứ loay hoay là 'mình đập muỗi là xấu, là sát sanh, mình phải cố gắng tập không sát sanh nữa, phải tìm cách sao để không sát sanh nữa'. Rồi đến khi con vừa nghe vừa chép bài giảng khoá 17-ngày 1. Con thật sự chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như vậy, như vừa trút được hàng kí đá trong lòng. Khi Thầy dạy là chỉ khi nào mình làm ác thì mới nỗ lực, chứ làm thiện thì không cần nỗ lực. Phải 2 ngày sau con mới vỡ ra. Khi đập muỗi là con đã sân 1 lớp, rồi con lại muốn loại bỏ cái việc muốn đập, là thêm 1 lớp sân nữa. Thầy ơi, con đã không thể nhận ra rằng chỉ cần con buông xuống những cái nỗ lực ấy. Cái nỗ lực muốn giết muỗi, cả cái nỗ lực cố gắng giữ được giới. Con nhận ra mọi cái dằn vặt, dày vò đều từ những cái nỗ lực cố gắng đó. Con không chịu lắng nghe con, lắng nghe cái sân trong con, cứ đi rong ruổi đeo bám cái nỗ lực tu tập, rèn luyện, giữ giới đó. Con không cần cố gắng không đập, cũng không cần cố gắng quán từ bi với chúng sanh gì nữa, lại càng không cần theo đuổi cố gắng đập muỗi. Thấy ra và đặt xuống những thứ nỗ lực mà mình đeo bám bấy lâu, một khoảng trời xanh bao la thênh thang trải rộng trước con. Chẳng cần con cố gắng bất cứ điều gì nữa, mà tự nhiên nó lại là "không sát sanh". Điều này cứ diễn ra thật tự nhiên, nhẹ nhàng. Không chỉ riêng giới sát sanh, những giới còn lại cũng vậy, con cảm giác mình được giải phóng, không còn mệt mỏi suy nghĩ thắc mắc trong cái vòng luẩn quẩn.
Thưa Thầy, con thật sự không thể nào diễn tả được thành lời. Thật đúng như lời Thầy, cuộc đời thay đổi 1 cách kì diệu.
Con cảm ơn Thầy nhiều lắm Thầy ơi!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 18-08-2017

Câu hỏi:

Kính bạch thầy! Con có điều này xin trình bày kính bạch thầy nhận xét chỉ dạy ạ.
Là như vầy. Con có ông chú ở xóm chú rất hiền lành dể thương chú làm nghề ấp trứng vịt lộn thầy. Hàng ngày sáng sớm nào chú cũng đi thu gôm trứng vịt nuôi của mấy chú nuôi vịt. Cách đây mấy ngày khi chú chở trứng về tới nhà bỗng dưng ngã quỵ ngất xỉu, đưa đến bệnh viện bác sỹ chẩn đoán ung thư não giai đoạn cuối. Con biết cuộc sống vô thường nhưng con thấy vậy thương cho chú. Con có nói con trai chú giờ anh đặt bát cúng dường đến chư Tăng nhờ oai lực phước chư Tăng biết đâu những oan trái duyên nghiệp của ba anh được hóa giải phép màu điều kỳ diệu xảy ra ba anh khỏi bệnh. Niềm tin và Đức tin vào tâm linh trong thời khắc lực bất tòng tâm khó khăn này. Con chỉ khuyên và gợi ý cho anh trong sự hiểu biết nông cạn và hạn hẹp của con.
Con làm vậy có đúng pháp không và có thể làm cách nào và như thế nào bởi vì chú ấy rất hiền.
Kính bạch thầy có lời khuyên nhận xét chỉ dạy.
Con thành kính đảnh lể cảm ơn thầy!

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 18-08-2017

Câu hỏi:

Bạch Thầy,
Buổi giảng thiền của Thầy vào chiều Chủ Nhật ngày mai có diễn ra như thường lệ không ạ, để chúng con thu xếp thời gian lên chùa tham dự.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 18-08-2017

Câu hỏi:

Con chào Thầy,
Lần này con không hỏi cũng không phải trình pháp, mà con thấy muốn chia sẻ cảm giác của con từ khi tiếp nhận pháp của Thầy.
Lúc này con đang ngồi trong căn phòng nhỏ của mình, chỉ có tiếng quạt kêu rè rè, ngoài khung cửa sổ là những hàng dương đang đu đưa qua lại theo gió. Không hiểu sao con lại có cảm giác bình an đến lạ lùng, mặc dù vẫn biết còn rất nhiều công việc chưa làm xong.
Con ngồi đây tận hưởng giây phút an lạc và nhớ đến những vị Thầy trong đời mình: có vị làm lễ quy y cho con từ nhỏ, vị ân sư đã khai thị đầu tiên cho con đến với Thiền, ngoài ra còn có rất nhiều giáo thọ dạy pháp học cho chúng con tại đại học Vạn Hạnh, và con còn gián tiếp thọ nhận nhiều loại pháp hành từ các Thầy mà con chưa từng gặp mặt như Thầy Goenka, Thầy Nhất Hạnh, Thầy Thanh Từ và các thiền sư Miến Điện.
Và cuối cùng con nhớ đến Thầy.

Thầy có lẽ cũng không phải người Thầy cuối cùng của con nhưng Thầy đã khai thị cho con chân lý rốt ráo mà Thầy đã tự thân thấy được.

Con chợt mỉm cười và nghĩ, tới đây là hết rồi, chắc chắn 100%, không còn nghi ngờ gì nữa. Đây mới là cái Đức Phật muốn chỉ ra, các Tổ sư đã nói rất nhiều về phương tiện và cứu cánh rồi, nào là "ngón tay và mặt trăng", và "chiếc thuyền và bờ bên kia". Bỗng nhiên con số 26 thế kỷ dài dằng dặc rút ngắn lại chỉ còn một khoảnh khắc, và không còn khoảng cách không gian giữa Việt Nam và Ấn Độ hay Trung Hoa nữa.

Hôm qua trên mạng có vài người phản đối khái niệm "Tánh biết" mà Thầy chỉ ra, họ tự tin trích dẫn từ Nikaya, Abhidhamma nhưng con vẫn thấy sau vẻ bề ngoài có vẻ tự tin, uyên bác kia vẫn thấp thoáng một nỗi sợ hãi. Họ sợ hãi những khái niệm câu chữ có vẻ khác với truyền thống của họ, khác với những bậc Thầy của họ đã dạy. Họ luôn bị ám ảnh bởi 2 chữ "ngoại đạo" và nhân danh tính chính thống, tự đóng bít cánh cửa của mình đối với chân lý.

Lập trường của con từ khi học và hành pháp Phật là chỉ nói những gì mình đã tiêu hóa, ít nhất là qua tư tuệ. Con nghĩ, chính vì không tự tin về cái thấy, cái hiểu của chính mình nên mới phải nương nhờ vào phương tiện kinh điển, con không bao giờ chọn cách đó. Thật lòng mà nói, tâm con cũng có chút xao động. Từ hôm qua đến nay, con quay lại tâm mình và tự hỏi, sau khi nghe những phản biện quyết liệt kia, mình có khởi lên 1 chút nghi ngờ nào về "Tánh biết" không?
Và câu trả lời ngay lập tức là: "Không".
Vì cái thấy này do chính tự thân con đã chứng nghiệm chứ không phải do Thầy áp đặt hay từ sự nể trọng Thầy. Con vẫn tiếp tục thực hành Vipassana thôi nhưng chỉ thay đổi một chút thái độ của tâm, từ việc xen vào ý thức như trước đây giờ chuyển sang buông xả tự nhiên, sự kiện nào nổi trội đến với mình thì mới quan sát cái đó chứ không chọn lựa. Hơn 1 tháng qua con đã tự so sánh kiểu thực hành mới với kinh nghiệm hành thiền cũ và rút ra được sự khác biệt do nó mang lại, không những trên chính tâm mình mà còn bằng việc ứng xử ra ngoài các sinh hoạt, đối đãi hằng ngày và thấy hiệu quả rất khác. Thử hỏi vậy làm sao mà lung lay cho được? Và giờ đây, ngồi tĩnh tại trong căn phòng mình, con thấy mình thật may mắn và tri ân Thầy rất nhiều.

Mặc dù rất quý trọng và biết ơn Thầy nhưng không hiểu sao con lại thấy không có nhu cầu phải đến Bửu Long để diện kiến Thầy mặc dù con biết là không khó để gặp Thầy. Vì con nghĩ con đã gặp Thầy mỗi ngày trên pháp thoại, trong từng bước đi, trong từng thanh âm của cuộc sống, trong từng sự tận hưởng vẻ đẹp của cây cỏ, của đất trời, và những lúc sóng gió phiền não kéo đến nữa. Con đã gặp Thầy mỗi ngày trong chân đế thì con nghĩ không cần phải gặp Thầy trong mối tương quan tục đế nữa. Trừ phi pháp đến một cách tự nhiên để cho con gặp Thầy.

Học kỳ sau con sẽ tiếp tục việc học của mình ở Vạn Hạnh. Từ khi hành pháp theo Thầy thì con luôn trăn trở có nên đi học tiếp tục nữa không, vì thấy đâu còn gì để học nữa. Nhưng giờ con đã có câu trả lời cho chính mình, con sẽ học tiếp với tư cách một người nghiên cứu chứ không phải 1 người tu. Con tự xác định rạch ròi cho mình 2 vấn đề này.
Thư con hơi dài nhưng thật sự, không ngôn từ nào có thể diễn tả hết được tấm lòng con.
Mong Thầy luôn khỏe mạnh.
Con - người học trò Thầy chưa từng gặp mặt.

Xem Câu Trả Lời »