loading
Hỏi Đáp Phật Pháp

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 24-08-2018

Câu hỏi:

Dạ thưa Thầy!
Con "ngộ" ra rồi Thầy ạ!
Nhiều lần viết thư cho Thầy, con thấy thật kỳ lạ là tuy con ở xa không thể tới trình pháp trực tiếp với Thầy, nhưng như thể Thầy biết con rất rõ, dù lúc viết thư con cũng chưa thực biết rõ mình. Có thể lúc mới đọc những lời của Thầy con chưa hiểu, nhưng sau bằng cách nào đó lại làm sáng tỏ những gì con chưa biết, giúp con "ngộ" ra chính mình.
Con nhớ đến khi nghe Thầy giảng về Tứ diệu đế theo chiều "ngược lại", câu nói của Thầy vang lên: "Tại đây mà tinh tấn chánh niệm tỉnh giác thì ngay đó là Niết Bàn!". Ôi, Đạo đúng là thật giản dị như Thầy nói!
Giờ thì con có cảm giác như vừa "sống lại" thưa Thầy.
Con thực lòng biết ơn Thầy!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 24-08-2018

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ Hòa Thượng!
Bạch Ngài, con xin được hỏi câu hỏi này ạ, Kinh Viên Giác có nằm trong tạng Kinh Nikaya không? Câu nói của Đức Phật là: "Trong bốn mươi chín năm thuyết pháp ta chưa từng nói một chữ" theo kinh Đại Bát Niết Bàn có trong chánh Kinh Nikaya không ạ?
Con chân thành tri ân Ngài.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 24-08-2018

Câu hỏi:

Thưa Thầy, con đến từ Quảng Bình, con rất hay nghe pháp của Thầy, con xin gửi lên đây xin tâm sự với Thầy một vài điều về Đạo Phật. Một trong những cơ duyên khiến con cứ suy nghĩ mãi về Đức Phật và Đạo của ngài là khi đọc và nghe bài thơ Chiêu Hồn Thập Loại Chúng Sinh của Nguyễn Du vào mỗi rằm tháng 7. Hoàn cảnh từng loại oan hồn trong thơ khiến con cảm thấy ngậm ngùi tận tâm can và rất cảm thông với họ, từ đó con đi tìm hiểu xem Đức Phật là ai mà Nguyễn Du miêu tả là "nhờ phép Phật uy linh dũng mãnh, trong giấc mê khua tỉnh chiêm bao" có khả năng cứu độ chúng sinh.

Con đã sang viếng Bồ Đề Đạo Tràng, Khổ hạnh lâm, Núi Linh thứu, Kushinaga Ấn Độ, Kinh thành Ca-tì-la-vệ, Vườn Lâm-tì-ni Nepal nên hoàn toàn tin 100% vào Đức Phật lịch sử, có thật, siêu việt. Sau này, đôi khi con cứ hay băn khoăn suy tư: sao trời đất vũ trụ kỳ lạ lại sản sinh ra một con người đặc biệt như thế, một đấng Giác Ngộ toàn thiện có kỹ năng giáo dục siêu việt như thế...

Chỉ tiếc một điều, lâu nay kinh sách các từ ngữ bằng tiếng Việt gốc Hán khá khó hiểu, nghĩa lý cao siêu, từ vựng quá chuyên ngành nên chúng con mặc dù tin nhưng khó tiếp cận. Khi gặp được các bài nói chuyện của Thầy trên internet con thấy dễ hiểu vô cùng, tự tin hơn, gần gũi hơn và rất giống với khoa học. Con cứ nhớ mãi lời Thầy giảng là "nhận ra", "thấy ra", "bây giờ", "tại đây". Con thực tập theo như thế và thấy ra nhiều cái hay, tuy nhiên do tập khí, quán tính vẫn còn tham sân si nhưng đã giảm bớt rất nhiều và thân tâm an lạc hơn.

Con luôn mong chờ những clip mới của Thầy, chúc Thầy mạnh khỏe, hy vọng Thầy quan tâm gieo duyên mở một cái chùa ở Quảng Bình để nhiều người được lợi lạc hơn. Con xin biết ơn Thầy!

Nam Mô Đức Phật Thích Ca Mâu Ni

==========================
BÀI THƠ CHIÊU HỒN THẬP LOẠI CHÚNG SINH

Tiết tháng Bảy mưa dầm sùi sụt,
Toát hơi may lạnh buốt xương khô,
Não người thay buổi chiều thu,
Ngàn lau nhuốm bạc, lá ngô rụng vàng.

Đường bạch dương bóng chiều man mác,
Ngọn đường lê lác đác sương sa,
Lòng nào là chẳng thiết tha,
Cõi dương còn thế nữa là cõi âm.

Trong trường dạ tối tăm trời đất,
Có khôn thiêng phảng phất u minh,
Thương thay thập loại chúng sinh,
Hồn đơn phách chiếc lênh đênh quê người.
Hương khói đã không nơi nương tựa,
Hồn mồ côi lần lữa đêm đen,
Còn chi ai quí ai hèn,
Còn chi mà nói ai hiền ai ngu?
Tiết đầu thu lập đàn giải thoát
Nước tĩnh bình rưới hạt dương chi
Muôn nhờ đức Phật từ bi,
Giải oan, cứu khổ, hồn về tây phương.

Cũng có kẻ tính đường kiêu hãnh,
Chí những lăm cướp gánh non sông,
Nói chi những buổi tranh hùng
Tưởng khi thế khuất vận cùng mà đau.

Bỗng phút đâu mưa sa ngói lở
Khôn đem mình làm đứa sất phu,
Lớn sang giàu nặng oán thù,
Máu tươi lai láng, xương khô rã rời.

Đoàn vô tự lạc loài nheo nhóc,
Quỷ không đầu than khóc đêm mưa
Cho hay thành bại là cơ
Mà cô hồn biết bao giờ cho tan!

Cũng có kẻ màn lan trướng huệ,
Những cậy mình cung quế Hằng Nga,
Một phen thay đổi sơn hà,
Mảnh thân chiếc lá biết là về đâu?

Trên lầu cao dưới cầu nước chảy
Phận đã đành trâm gãy bình rơi,
Khi sao đông đúc vui cười,
Mà khi nhắm mắt không người nhặt xương.

Đau đớn nhẽ không hương không khói,
Luống ngẩn ngơ dòng suối rừng sim.
Thương thay chân yếu tay mềm
Càng năm càng héo, một đêm một rầu.

Kìa những kẻ mũ cao áo rộng,
Ngọn bút son thác sống ở tay,
Kinh luân găm một túi đầy,
Đã đêm Quản Cát lại ngày Y Chu.

Thịnh mãn lắm oán thù càng lắm,
Trăm loài ma mồ nấm chung quanh,
Nghìn vàng khôn đổi được mình
Lầu ca, viện hát, tan tành còn đâu?
Kẻ thân thích vắng sau vắng trước
Biết lấy ai bát nước nén nhang?
Cô hồn thất thểu dọc ngang,
Nặng oan khôn nhẽ tìm đường hoá sinh.

Kìa những kẻ bài binh bố trận
Đem mình vào cướp ấn nguyên nhung.
Gió mưa sấm sét đùng đùng,
Dãi thây trăm họ nên công một người.
Khi thất thế tên rơi đạn lạc,
Bãi sa trường thịt nát máu rơi,
Bơ vơ góc bể chân trời,
Nắm xương vô chủ biết vùi nơi nao?
Trời thăm thẳm mưa gào gió thét,
Khí âm huyền mờ mịt trước sau,
Ngàn mây nội cỏ rầu rầu,
Nào đâu điếu tế, nào đâu chưng thường?

Cũng có kẻ tính đường trí phú,
Mình làm mình nhịn ngủ kém ăn,
Ruột rà không kẻ chí thân
Dẫu làm nên để dành phần cho ai?
Khi nằm xuống không người nhắn nhủ,
Của phù du dẫu có như không,
Sống thời tiền chảy bạc ròng,
Thác không đem được một đồng nào đi.
Khóc ma mướn, thương gì hàng xóm
Hòm gỗ đa bó đóm đưa đêm
Ngẩn ngơ trong quảng đồng chiêm,
Nén hương giọt nước, biết tìm vào đâu?

Cũng có kẻ rắp cầu chữ quý
Dấn mình vào thành thị lân la,
Mấy thu lìa cửa lìa nhà,
Văn chương đã chắc đâu mà trí thân?
Dọc hàng quán phải tuần mưa nắng,
Vợ con nào nuôi nấng khem kiêng,
Vội vàng liệm sấp chôn nghiêng,
Anh em thiên hạ láng giềng người dưng.
Bóng phần tử xa chừng hương khúc
Bãi tha ma kẻ dọc người ngang,
Cô hồn nhờ gửi tha phương,
Gió trăng hiu hắt, lửa hương lạnh lùng.

Cũng có kẻ vào sông ra bể,
Cánh buồm mây chạy xế gió đông
Gặp cơn giông tố giữa dòng,
Đem thân vùi rấp vào lòng kình nghê.

Cũng có kẻ đi về buôn bán,
Đòn gánh tre chín dạn hai vai,
Gặp cơn mưa nắng giữa trời,
Hồn đường phách sá lạc loài nơi nao?

Cũng có kẻ mắc vào khoá lính,
Bỏ cửa nhà đi gánh việc quan,
Nước khe cơm ống gian nan,
Dãi dầu nghìn dặm lầm than một đời.

Buổi chiến trận mạng người như rác,
Phận đã đành đạn lạc tên rơi.
Lập loè ngọn lửa ma trơi,
Tiếng oan văng vẳng tối trời càng thương.

Cũng có kẻ nhỡ nhàng một kiếp,
Liều tuổi xanh buôn nguyệt bán hoa,
Ngẩn ngơ khi trở về già,
Đâu chồng con tá biết là cậy ai?

Sống đã chịu một đời phiền não
Thác lại nhờ hớp cháo lá đa,
Đau đớn thay phận đàn bà,
Kiếp sinh ra thế biết là tại đâu?

Cũng có kẻ nằm cầu gối đất,
Dõi tháng ngày hành khất ngược xuôi,
Thương thay cũng một kiếp người,
Sống nhờ hàng xứ, chết vùi đường quan!

Cũng có kẻ mắc oan tù rạc
Gửi mình vào chiếu rách một manh.
Nắm xương chôn rấp góc thành,
Kiếp nào cởi được oan tình ấy đi?

Kìa những đứa tiểu nhi tấm bé,
Lỗi giờ sinh lìa mẹ lìa cha.
Lấy ai bồng bế vào ra,
U ơ tiếng khóc thiết tha nỗi lòng.

Kìa những kẻ chìm sông lạc suối,
Cũng có người sẩy cối sa cây,
Có người leo giếng đứt dây,
Người trôi nước lũ kẻ lây lửa thành.
Người thì mắc sơn tinh thuỷ quái
Người thì sa nanh sói ngà voi,
Có người hay đẻ không nuôi,
Có người sa sẩy, có người khốn thương.
Gặp phải lúc đi đường lỡ bước
Cầu Nại Hà kẻ trước người sau
Mỗi người một nghiệp khác nhau
Hồn xiêu phách tán biết đâu bây giờ?

Hoặc là ẩn ngang bờ dọc bụi,
Hoặc là nương ngọn suối chân mây,
Hoặc là bụi cỏ bóng cây,
Hoặc nơi quán nọ cầu này bơ vơ.
Hoặc là nương thần từ, Phật tự
Hoặc là nơi đầu chợ cuối sông
Hoặc là trong quãng đồng không,
Hoặc nơi gò đống, hoặc vùng lau tre.

Sống đã chịu nhiều bề thảm thiết,
Gan héo khô dạ rét căm căm,
Dãi dầu trong mấy mươi năm,
Thở than dưới đất, ăn nằm trên sương.
Nghe gà gáy tìm đường lánh ẩn,
Lặn mặt trời lẩn thẩn tìm ra,
Lôi thôi bồng trẻ dắt già,
Có khôn thiêng nhẽ lại mà nghe kinh.
Nhờ phép Phật siêu sinh tịnh độ,
Phóng hào quang cứu khổ độ u,
Rắp hoà tứ hải quần chu,
Não phiền rũ sạch, oán thù rửa không.
Nhờ đức Phật thần thông quảng đại,
Chuyển pháp luân tam giới thập phương,
Nhơn nhơn Tiêu Diện đại vương,
Linh kỳ một lá dẫn đường chúng sinh.

Nhờ phép Phật uy linh dũng mãnh,
Trong giấc mê khua tỉnh chiêm bao,
Mười loài là những loài nào?
Gái trai già trẻ đều vào nghe kinh.
Kiếp phù sinh như hình bào ảnh,

Có chữ rằng: "Vạn cảnh giai không"
Ai ơi lấy Phật làm lòng,
Tự nhiên siêu thoát khỏi trong luân hồi.
Đàn chẩn tế vâng lời Phật giáo,
Của có chi bát cháo nén nhang,
Gọi là manh áo thoi vàng,
Giúp cho làm của ăn đường thăng thiên.
Ai đến đây dưới trên ngồi lại,
Của làm duyên chớ ngại bao nhiêu.
Phép thiêng biến ít thành nhiều,
Trên nhờ Tôn Giả chia đều chúng sình.
Phật hữu tình từ bi phổ độ
Chớ ngại rằng có có không không.
Nam mô Phật, nam mô Pháp, nam mô Tăng
Độ cho nhất thiết siêu thăng thượng đài.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 24-08-2018

Câu hỏi:

Dạ thưa Thầy!
Về lý thuyết, nếu như thường Tinh tấn chánh niệm tỉnh giác được thì sẽ chẳng còn khổ đau, chẳng có gì để buông bỏ cả. Tuy nhiên, thường thì chẳng thể Tinh tấn chánh niệm tỉnh giác thường xuyên được, khi mất đi chánh niệm, thì chính lúc ấy không biết (khi đó là vô minh), cho đến khi hậu quả khổ đến, năng lực chánh niệm tỉnh giác tự nhiên ứng ra để nhận ra khổ ấy, nhận ra rõ ràng rồi thì trí tuệ cho biết chỉ cần buông là thoát. Giống như, khi trong cơn ác mộng, bị dồn tới đường cùng con thường đột nhiên nhận ra mình đang mơ, rồi biết rõ rằng chỉ cần mở mắt ra là thoát. Con cứ sống trải nghiệm, chiêm nghiệm như vậy, rồi khi nào thấy khổ thì con buông, khổ tới đâu thì buông tới đó, không nghi hoặc đã buông gì rồi, buông bao nhiêu, buông hết chưa, bao giờ buông hết... Có thể là cả đời này, cả nhiều nhiều kiếp sau, con chỉ xin được biết lúc này có đang khổ không, khổ thì buông, không khổ thì cứ sống tiếp vậy, bao giờ thấy khổ thì lại buông...
Nhiều khi, con vẫn vô minh lao vào cuộc sống, hưởng vị ngọt của các dục (của sự thành công, của mong muốn được thỏa mãn, của cái đẹp, của sự an ổn, của những vui mừng, hạnh phúc của đời thường...), rồi thì con lại hưởng trọn vị đắng của nó. Những lúc vậy con vùng lên và buông ra hết, bởi con biết chính là con (cái bản ngã này) đang chủ động nắm giữ, chứ không có cái gì tự nhiên vắt lên vai con bắt con phải gánh vác cả, con buông xuống là xong. Khi ấy, trong con có một sức mạnh vô cùng lớn, đó là sức mạnh của sự không sợ hãi, hoàn toàn không sợ hãi một thứ gì trên đời, và vì thế con sẵn sàng dấn thân, sẵn sàng bước tới và tự do tự tại làm bất cứ việc gì, không nắm giữ, không một chút dính mắc. Có những lúc, buông ra chẳng bao lâu con lại vô minh lao vào, như kẻ nghiện rượu biết rượu có hại mà vẫn cố uống một chén, để rồi say mèm mới hối hận. Nhưng rồi, cả cái sự hối hận và day dứt ấy nó cũng làm con khổ, con lại buông luôn cả thái độ ấy, cứ vậy sống, dám sai, dám sửa, dám chịu khổ, dám thoát khổ.
Con ở đây, không bất mãn để mong thay đổi, không thỏa mãn để mong giữ nguyên, chỉ xin được lắng nghe pháp và tùy thuận pháp.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 24-08-2018

Câu hỏi:

Thưa thầy,
Hiện tại con đang có một khúc mắc trong lòng, mong thầy hướng dẫn cho con gỡ bỏ. Con là một người rất nghiêm khắc trong công việc, luôn đòi hỏi sự hoàn hảo đối với bản thân mình và người khác. Có lẽ nhờ vậy mà qua 10 năm trong ngành, con đạt được thành công nhanh hơn người khác, luôn được đồng nghiệp, đối tác, cấp dưới ngưỡng mộ, tin tưởng, nể trọng.
Tuy nhiên, trong gần 2 năm nay tiếp cận với Pháp, con nhận thấy mình là một người có tính sân rất cao và thường hay khởi tâm sân nếu có ai làm việc gì không hợp yêu cầu và không như ý con. Càng quan sát con càng thấy bản thân con luôn tự cao, luôn cho rằng quyết định của mình là đúng nhất, tốt nhất và thực tế chứng minh là nếu làm theo cách của con, mọi việc luôn cho kết quả tốt, chưa bao giờ thất bại. Điều đó cũng được các đồng nghiệp, cấp dưới công nhận, nhưng sao con cứ cảm thấy con như vầy là không đúng, mọi người xung quanh có thể cần con, muốn nghe lời khuyên và sự chỉ đạo của con, nhưng thực tâm họ luôn cảm thấy cưỡng ép và muốn tự do làm theo ý mình (chưa ai nói với con trực tiếp nhưng cách nói và hành xử lại khiến con cảm giác rõ rệt ý này). Dần dần con cảm thấy buồn, khó xử vì trong nhiều trường hợp, để yên cho họ làm theo ý họ thì sẽ dẫn đến kết quả không tốt, còn nói ra ý của mình thì sợ áp đặt, và mọi người làm gì cũng hỏi ý con, chứ cũng không dám tự quyết định. Từ công việc, đến đời sống cá nhân con cảm thấy cũng dần rơi vào tình trạng này. Do con có sự thành đạt, kiến thức cao nên ba mẹ, họ hàng, chồng con cũng nhường nhịn và xem trọng ý kiến của con. Từ đó con đâm ra bướng bỉnh, hay dỗi và áp đặt. Bây giờ con cảm thấy con hay mất bình tĩnh và bị chi phối nhiều bởi tâm sân mà không biết cách nào để vượt qua.
Mong thầy hướng dẫn cho con. Con xin thành tâm đảnh lễ thầy.
Đệ tử Tín Đạo

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 24-08-2018

Câu hỏi:

Dạ thưa Thầy! Con có nghe 1 vị Thầy bảo rằng các vong linh vất vưởng hay người thân của mình bị mất thì thường bị đói, nên cần phải cúng cơm. Nhưng lại có 1 vị Thầy khác bảo rằng không có linh hồn, mà cúng ở đây chỉ là sự tương ưng của tâm mình khi nghĩ về họ hoặc hồi hướng cho họ, dù họ tái sinh ở đâu thì tâm mình nghĩ và hồi hướng cho họ thì nhờ phước đó mà họ sẽ được tốt hơn. Xin nhờ Thầy chỉ dạy cho con việc cúng cơm hằng ngày có thật sự cần thiết không ạ? Hay đó chỉ là hình thức tâm lý để an lòng người còn sống ạ? Vì con thấy có những lúc nhà con bày ra cúng cơm rất nhiều rồi đồ ăn không hết, có lúc phải bỏ đi. Con cảm thấy rất lấn cấn trong những việc này. Xin Thầy chỉ dạy giùm con. Con cảm ơn Thầy!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 23-08-2018

Câu hỏi:

Kinh chào Sư Viên Minh, con đã từng nghe pháp của sư hơn một năm rồi và con đã học được rất nhiều về Pháp Phật. Con chưa bao giờ được hân hạnh gặp Sư và cũng chưa bao giờ được sự đông ý dạy Phật Pháp của Sư. Vậy con học lén như vậy có gọi là trộm Pháp không? Con rất hoan hỷ đã nhận được bao nhiêu bài Phật Pháp vô cùng dễ hiểu thông suốt của Sư. Con xin cảm tạ Sư.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 23-08-2018

Câu hỏi:

Thưa Thầy,

Câu chuyện con trải qua đã trong quá khứ từ rất lâu, hôm nay nhân vì sự hiểu lầm của một người bạn về con, mà quá khứ ấy trở về. 
Con nghĩ là con đã vượt qua, nhưng có lẽ con cần thêm một lời từ bi của Thầy, để con có thể thực sự mạnh mẽ.

Trong quá khứ, con đã từng nếm trải vị ngọt và cả vị đắng của quan hệ tình cảm vợ chồng, không chỉ là vị đắng, mà là cõi giới địa ngục...
Con biết, cõi địa ngục là có thực!!!

Đã qua rất nhiều năm, một mình nuôi con trưởng thành nơi xứ lạ, sau khi con trai lập gia đình, con nhẹ nhàng thong dong tập sống đời xuất gia, từ hình thức đến giới nghi...

Cứ mỗi lần đọc trên trang mục hỏi đáp những dòng thư trình bày nỗi đau khổ của các bạn với Thầy, và lời dạy đầy từ tâm và trí tuệ sáng suốt của Thầy cho từng trường hợp, con không khỏi xúc động nghẹn lòng. Cảm thương những cuộc đời đang đau khổ và xúc động sâu xa trước lời dạy của Thầy.

Có đôi khi con chợt nghĩ, nếu như ngày trước con gặp được những lời dạy này, con có phải trải qua hơn mười mấy năm gian nan tự mình dò đẫm vượt thoát những nỗi đau ảo tưởng kia.

Thưa Thầy, con may mắn đã vượt qua, bây giờ nhớ lại, cái cõi giới địa ngục kia, như một nốt trầm trong bài trường ca con đã đi qua, con có thể bình tâm nhìn lại, cả vị ngọt, cả vị đắng, cả cảnh giới địa ngục, nơi con đã từng bị nhấn chìm... không có gì gợn lên trong tâm con, không buồn không vui, chỉ biết rằng đã có những điều đó xảy ra trong đời.

Và con cũng không có trách gì người bạn do vì hiểu lầm con, mà vô tình có những ý nghĩ đưa con nhớ về quá khứ đã qua. Con đã chân thành nói với bạn lời Thầy thường dạy: với những người đã từng nếm trải vị ngọt và mối nguy hại thì sẽ không còn dính mắc vào đó nữa, vị đó đã được giải thoát khỏi những đau khổ đó!
 Nước mắt con lặng lẽ rơi khi nhắn gởi những hàng chữ đó cho bạn, nhưng con biết là con đã giải thoát!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 23-08-2018

Câu hỏi:

Kính bạch thầy,
Con viết thư này để gửi lời cảm ơn từ đáy lòng con đến thầy, đến cơ duyên con "gặp" được các bài pháp thoại và sách vở, thư thầy hơn là để hỏi thầy ạ. Con xin thầy dành mấy phút cho con được chia sẻ lòng biết ơn đang dạt dào trong con.
Mỗi ngày con nghe pháp, dù thời gian chưa được bao lâu mà khiến con như lột xác thành con người mới. Con cứ lặng lẽ quan sát thân tâm mình và thường một mình mỉm cười khi cảm được cái nhẹ nhõm như thinh không ấy, mà con không biết diễn tả là gì.
Hôm nay con gặp một chuyện mà nếu là con trước đây một vài tháng thôi, con sẽ tham sân si bừng bừng, thế mà hôm nay con quan sát tâm mình chỉ thấy nó khởi lên cơn giận thật nhẹ, con thấy mình bắt đầu lên cao giọng và cũng ngay lúc đó nó biến mất, trở về trạng thái nhẹ nhõm.
Con biết con đường tu tập, thay đổi nhận thức là không có điểm dừng, cũng không có đích cuối, nhưng mà con biết mình vui với những thành tựu rất nhỏ bé ban đầu này.
Con đang ngồi trước hồ nước, lặng nghe tiếng sóng nước óc ách vỗ bờ và muốn viết gửi thầy, tâm con đang hoàn toàn lặng lẽ mà không trốn chạy dù chuyện "động trời" xem chừng còn tiếp tục trở nên lùm xùm thêm nữa, thế mà con ở giữa tâm bão hoàn toàn bình thản, lặng nhìn thế sự, nhìn pháp đang dạy con thật nhiều.
Con cảm ơn thầy! Người thầy mà con đã bỏ quên không tìm kiếm suốt bao năm tháng sống trong vô minh.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 23-08-2018

Câu hỏi:

Mô phật bạch thầy, xin thầy từ bi hoan hỷ giúp con, hiện tại con bị mắc kẹt, quá trình thực tập của con bị gián đoạn, mà năng lượng của còn dường như mất quá nhiều, hầu như là mất hết, thậm chí mất hết cả bình tĩnh, bây giờ con không thể nghĩ xa, con toàn nghĩ nông cạn, và còn thậm chí không thể hòa nhập được với cộng đồng mong thầy từ bi hoan hỷ chỉ dạy giúp con.

Xem Câu Trả Lời »