loading
Hỏi Đáp Phật Pháp

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 23-07-2021

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy,
Con từ Phương Nam ao ước được tham dự một buổi thuyết pháp và cảm nhận được Hương Vị Phật Pháp mà Thầy truyền đạt!
Con xin được hỏi 1 câu bằng cách kể về Pháp hành con đang thực tập (bài viết của con hơi dài dòng, mong Thầy từ bi bỏ qua nếu bức thư này làm mất nhiều thời giờ quý báo của Thầy, con thành thật nhận nhận lỗi trước).
Trước hết, con xin trình Thầy về Cơ Duyên đến với Phật Pháp của con:
Từ những thời trung học đến nay đã hơn 12 năm. Khi ấy, những gánh nặng học tập được tạm thời bỏ lại. Trong khoảng thời gian đạp xe về nhà, với sự thảnh thơi khi được loại bỏ những áp lực, tâm trí thực sự rỗng rang, bình yên và chính những khoảnh khắc đó, con có 2 chủ đề luôn hiện lên và ám ảnh trong đầu con mỗi buổi tan trường, đó là:
(1) Con luôn luôn có 1 chuỗi câu hỏi tự động phát sinh – chung qui về một cái gì đó rất cô đơn và trống rỗng (Thực sự con không thể diễn tả được cho người khác hiểu một cách thấu đáu): "Có phải chỉ mình mình có cảm giác này hay không? Nhưng đây là cảm giác gì? Có phải chỉ có riêng bản thân mình cảm nhận? Khi mình không hiện diện nữa mọi việc xung quanh sẽ như thế nào?" Khi ấy con chợt cảm thấy mình rơi vào 1 khoảng không vô tận và kéo theo sau đó là cảm giác miên man liên tục - buồn nhưng không phải buồn, nhưng vui thì chắc chắn không phải!

(2) Con thường xuyên rất nhạy cảm với âm thanh, mỗi lần con nghe một cái gì đó, đặc biệt là âm nhạc. Âm thanh thì đã qua rồi nhưng những điệp khúc, tiếng cười đùa, lời phê bình cứ vang vọng trong đầu mãi mà không có cách gì dừng lại được.

Và đây cũng là 2 chủ đề thúc đẩy con tìm hiểu từ các pháp môn Yoga đến Phật Pháp:
- Các pháp môn dùng để đối trị 2 vấn đề trên thì con cảm nhận được tính hiệu quả tức thời, nhưng sau đó con nhanh chóng mệt mỏi, đuối sức và sau cùng đâu lại vào đấy;
- Khi thực hành trì danh hiệu Đức Phật A-Di-Đà, con cảm thấy an ổn hơn các pháp môn trước đó. Con cũng thường xuyên rơi vào trạng thái không phải ngủ nhưng cũng không phải thức, đến khi chợt nhớ là mình đang quên niệm (chỉ vào mỗi buỗi sáng; còn thực hành trước khi đi ngủ thì con hoàn toàn tỉnh táo trì danh hiệu Phật). Con thực hành như vậy được một thời gian và cảm nhận được sự thay đổi. 2 chủ đề con bị ám ảnh không còn trở lại nữa. Nhưng mỗi khi bận rộn trong công việc và học tập thì vấn đề lại trào dâng không khác gì trước đây, đặc biệt khi làm việc căng thẳng những âm thanh là đối tượng thường xuyên đến thử thách con một cách vô cớ.
- Con thử thực tập Pháp Khán Thoại Đầu con lại thường xuyên rơi vào cảm giác trống rỗng nhiều hơn, mất phương hướng, không thể chú Tâm vào công việc. Nhưng ưu điểm là gần như con không thể khởi niệm sân hận hay không hài lòng về vấn đề gì, rất chậm chạp trong phản ứng giao tiếp, tâm chỉ chuyên chú vào câu hỏi: “Sinh từ đâu đến và chết đi về đâu”. Rồi cảm giác buồn miên man liên tục, gần như mất luôn động lực làm việc, lúc đó điều duy nhất là con chỉ muốn tìm một góc vắng để giành chỉ riêng cho việc thực hành giáo pháp.
- Sau cùng với tất cả thời gian rảnh rỗi, con quyết tâm tìm hiểu về Thiền Phật Giáo một cách căn bản nhất. Con chợt thoáng nhận ra điểm chung của các tông phái, đặc biệt gồm: Thầy Suzuki – Tào Động Tông; Pháp quán Tâm của Thầy Ajahn Chah; Pháp biết vọng liền buông của Sư Ông Trúc Lâm.

Kể từ ấy, con thực hành theo cái hiểu của bản thân từ lời dạy của các Thầy. Với tâm thái hớn hở và có phần vội vã. Con thực hành liên tục mỗi ngày vào 3h45 sáng, 12h trưa và 8h rưỡi tối.
Vấn đề từ bấy lâu của con được giải quyết phần nào. Nhưng vấn đề mới lại phát sinh trong con. Con cảm thấy luôn bị tham dục và sân hận chi phối mạnh hơn trước không hiểu vì sao, chúng lôi kéo con đến bờ vực. Con gần như chắc chắn sụp đổ nếu như không nương tựa pháp hành. Rồi tình cờ con tìm hiểu được các phần hỏi đáp về Thiền và các bài Giảng của Thầy. Con cảm thấy như mình được nghe những tóm tắt cốt yếu hơn nữa. Con cảm nhận được tính cấp thiết trong từng bài giảng, thực sự con cảm nhận như Thầy đang nói về vấn đề của riêng mình.

Rồi lần đầu tiên con thực hành không niệm thở, không quán thân. Con buông xả cho thân thể nghỉ ngơi thật thoải mái và cảm nhận. Lần đầu tiên con cảm nhận được sức nặng, sự căng cứng của toàn bộ cơ thể đang được buông xuống trong giờ ngồi thiền. Cơ thể dịu dần chỉ còn cảm giác căng cứng ở 2 bả vai và khuôn mặt, và rồi cũng biến mất.
Song song đó con cũng cảm nhận được mọi thứ xung quanh: Tiếng xe đang chạy và rồi mất hẳn, cảm giác cơ thể đang giao động qua lại rất nhẹ, cảm giác về hơi thở đang vào-ra lúc hấp tấp lúc lắng dịu, tiếng vo ve của bầy dế xen lẫn cái âm thanh tĩnh mịt của ban đêm,… Cứ thế con để cho mọi việc diễn tiến một cách tự nhiên, đôi lúc con quan sát tâm sân khởi lên kháng cự lại 1 âm thanh vô vị, từ những lời nói đang thì thầm mà con nhận được, nó đưa con đến 1 mức rồi dịu dần, cơ thể có vẻ nóng lên rồi cũng biến mất. Một ý nghĩ về dục vọng khởi lên, một toan tính về công việc chưa hoàn thành, những lời nói thiếu ý tứ trong quá khứ,… mọi việc khởi lên đến 1 mức độ có khi biến mất ngay lập tức, có khi ở lại 1 thời gian, có khi kéo con đến 1 bờ vực, có khi thúc đẩy con xả thiền thật sớm để tìm hiểu thêm về Pháp học. Và rồi có 2 tình huống xảy ra trong con: (1) Con xả thiền và quan sát vấn đề đang gặp phải, bắt đầu giờ đọc sách sớm hơn và (2) Con cứ để yên để xem vấn đề diễn tiến đến đâu.
Trong trường hợp (2) nếu con để yên mọi chuyện dù rất xấu xa đi nữa thì thường sau đó chỉ còn lại cái tâm náo động, nhưng nó cũng mất nếu con quay lại thư giãn cơ thể như lúc nhập thiền.
Trong lúc hành thiền, con có một số hiện tượng như:
+ Có khi có cảm giác mất phương hướng, lơ lửng, cơ thể đong đưa qua lại;
+ Có lúc con cảm nhận cơ thể cứ lớn lên lớn lên mãi; Có lúc con cảm nhận cơ thể thu nhỏ, thu nhỏ đến mức làm con sợ hãi có khi phải xả thiền đứng dậy;
+ Có khi là hình ảnh của một gương mặt không quen biết (con không hiểu sao lúc đó không sợ nhưng nghĩ lại thì sợ);
+ Có khi như có tiếng ai đó đang đùa giỡn quanh đây;
+ Có lúc trong lúc hành thiền con không cảm nhận được một số phần của cơ thể, sau khi xả thiền toàn thân ướt đẫm;
+ Có khi như con đang sống lại trong khoảng thời gian niên thiếu, mọi số chuyện rất xa xưa nhưng lại ùa về (con cảm thấy vậy khi nhìn lại sau khi xả thiền).

Vậy xin Thầy giải đáp cho con, Pháp Hành hiện tại của con có thực sự đang đi đúng hướng? Nhiều hiện tượng xa lạ xuất hiện có phải do con đã hấp tấp, thiếu sự cân bằng trong con? Một số hiện tượng con cũng đã tìm hiểu từ lời giảng của các Thầy và biết rằng chúng không thực nên cần buông bỏ! Nhưng nếu con buông xả và đủ nghị lực quan sát thì kéo theo sau là cảm giác bất mãn, mất an toàn, náo động?

Kính xin Thầy giải đáp, kính chúc Thầy Sức Khỏe & Bình An!
Con Bá Trường (Cần Thơ)

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 23-07-2021

Câu hỏi:

Thưa Thầy con có chút chưa hiểu: người ta hay dùng từ “hiểu biết“ như vậy hiểu có trước biết có sau. Ví dụ hai người cùng học pháp của Thầy nhưng mỗi người hiểu theo cách riêng của mình, từ đó đưa ra kết quả khác nhau, vậy phải tính yếu tố thông minh trước (không nói đến bản ngã) Thưa Thầy vậy có đúng không? Con cám ơn Thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 22-07-2021

Câu hỏi:

Con kính bạch Thầy.
Lúc trước con có trình pháp với Thầy về cái biết tự nhiên mà con cảm nhận được.
Thầy thường hay nói trong các bài giảng rằng, cần tự nhiên và vô tâm để hành.
Sau này khi con thể nghiệm được thế nào là biết một cách vô tâm thì con mới hiểu được lời Thầy khai thị.
Đa số mọi người ban đầu như con, đều bị kẹt vào hành theo lý trí, chỉ là đối trị. Nhưng nếu buông hết ra và đừng có ý đồ "cố tu hành" gì cả thì tự nhiên tánh biết hay tánh giác, Phật tánh gì đó... sẽ thấy tất cả rất tự nhiên mà không còn phân biệt.
Mặc dù trạng thái đó chỉ thoáng qua, và lúc có lúc mất, nhưng con vỡ lẽ ra nhiều điều học.
Con ví dụ, nếu ngồi thiền và chú tâm vào hơi thở thì vẫn thấy và biết rất rõ hơi thở ra vào nhưng cái thấy biết đó vẫn còn nằm trong phạm vi có chủ ý để thấy hơi thở và mục đích là để tâm lắng dịu.
Nếu chỉ ngồi với tâm đang lắng dịu, yên bình... thì đâu cần chú ý hơi thở ra vào như thế nào, mà chỉ biết vậy thôi, đến một lúc cái biết đó sẽ nhạy bén hơn, tự nhiên hơn.
Con Thành Kính tri ân Thầy đã Khai Thị cho đệ tử chúng con.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 22-07-2021

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ sư ông con chúc sư ông nhiều sức khỏe.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 22-07-2021

Câu hỏi:

NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT!
Dạ con kính lễ Thầy, hôm nay con thấy ra một điều vô cùng thú vị nên viết bài này chia sẻ với Thầy và các vị đồng tu ạ.
Lâu rồi con chưa đi hớt tóc, râu ria thì mọc dài, mới đi làm về thì áo quần cũng lôi thôi, hôi hám. Và điều thú vị con nhận ra ngay lúc con hớt tóc gọn gàng, râu ria cạo sạch, tắm rửa sạch sẽ thơm tho đó là, khi nhìn vào gương, thì con thấy ra: "Ủa, hóa ra con người trước khi hớt tóc và sau khi hớt tóc là một à?"
Như vậy Tâm Phật và Tâm Chúng Sanh chỉ là một duy nhất, chỉ khác nhau là Mê và Giác, giống như việc chưa hớt tóc (bản ngã, ảo tưởng dấy khởi, vọng tâm điên đảo) và sau khi hớt tóc (bản ngã, ảo tưởng lắng dịu, chơn tâm hiển bày), trước sau cũng chỉ là một người thôi.
Dạ con thấy ra như vậy, có điều gì thiếu sót, kính Thầy liễu tri thêm cho con được sáng tỏ ạ, cảm ơn Thầy và chúc Thầy thật nhiều sức khỏe ạ.
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 22-07-2021

Câu hỏi:

Kính bạch Sư Ông,
Như vậy, khi có vọng niệm hoài nghi, phỉ báng, thị phi Tam Bảo nổi lên, thì không cần đem đức tin, lý trí và nỗi sợ nhân quả ra chống chọi lại, cũng không cần kiểm soát, chỉ cần thận trọng chú tâm quan sát để thấy rõ vọng nó cũng chỉ là vọng phải không ạ?
Mong chư Thiên gia hộ Sư Ông mạnh khỏe và tinh tấn!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 22-07-2021

Câu hỏi:

Kính bạch thầy.
Thời gian gần đây, sau mỗi lúc làm việc con thường nằm yên nghỉ ngơi và để tâm thư giãn thì tự nhiên con lại thấy mình đang thở ra vào rõ ràng và cảm nhận rõ sự mấp máy của lồng ngực, khác với trước đây là con phải để tâm thì mới thấy rõ hoạt động thở. Kính xin thầy giải thích dùm con hiện trạng trên là gì? Và cái biết đang lúc đó thuộc loại nào (thức biết hay tánh biết)? Và những khi con tự nhiên thấy rõ sự thở như thế thì con nên tiếp tục làm gì?

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 22-07-2021

Câu hỏi:

Con xin đảnh lễ sư ông.
Kính bạch sư ông,
Con thực hành quan sát thân tâm cũng được một thời gian (chủ yếu là tâm), những dòng suy nghĩ hay cảm thọ khởi lên con chỉ thấy thôi thì nó trôi qua hoặc biến mất, nếu con không khởi ý tác động thêm thì nó đều có một sự tĩnh lặng rất sáng suốt bình yên, lúc đó con nghĩ mình đã hiểu lời dạy của sư ông rồi và cũng tin mình thực hành đúng rồi.
Nhưng thời gian gần đây có những vấn đề con bị vướng lại (trong mối quan hệ với mẹ), quan hệ giữ con và mẹ cũng bình thường nhưng nhìn kỹ hơn con thấy tâm mình mâu thuẫn lắm, có sự thương yêu hy sinh và cũng có sự uất hận chán ghét nó rất nhỏ nhưng vẫn tồn tại. Con thấy 2 cái ngã nó cứ đánh nhau, con hiểu mình chỉ thấy thôi thì nó sẽ chấm dứt nhưng vài ngày nó lại trồi lên tiếp, con vẫn bị vướng lại. Con cũng thử tập trung vào nó thôi xem 2 bên tranh luận thế nào, khi quá mệt con buông ra nhưng vẫn không có câu trả lời triệt để... nó cứ lập đi lập lại. Con có nghe 1 bài pháp thoại của sư ông, con không biết mình có nhớ chính xác không, thì vô minh do thói quen, mong muốn hiểu rõ, mong muốn trở thành (nếu con có nhớ sai con xin sư ông tha lỗi cho con), con thấy mình dường như vướng vào 3 cái đó luôn, vì thiếu chánh niệm. Sao con biết là như vậy nhưng vẫn bị kẹt lại chỗ đó hoài? Con diễn đạt hơi lung tung, con muốn hỏi là có phải con hiểu sai lời dạy của sư ông rồi thực hành sai? Xin sư ông chỉ giúp con.
Con cám ơn sư ông,kính chúc sư ông khỏe mạnh, trường thọ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 22-07-2021

Câu hỏi:

Bạch Sư ông, Khi con thử cố gắng tập trung vào sự thở vào thở ra, con nhận ra rằng sự thở vào đó không còn tự nhiên nữa. Ý thức quá mạnh vào đối tượng, ý thức đó vẫn là bản ngã bám vào đối tượng hơi thở làm nhịp thở thay đổi theo ý mình. Nhưng khi con buông ra cái ý niệm tập trung vào hơi thở, con không suy nghĩ gì cả, lúc đó thì con thấy sự thở vào thở ra tự nhiên đã nhẹ nhàng, có khi sự thở vào thở ra đó rất ngắn, đôi khi không cảm nhận được... Đó có phải là tánh biết vốn trọn vẹn soi sáng thân tâm phải không ạ?
Và con nhận thấy rằng khi chưa trở về trọn vẹn tỉnh thức với thân tâm mình nên tánh biết không phát huy soi sáng thân tâm được, như mặt trời bị mây che mất nên ánh sáng tạm thời không chiếu rọi được. Hễ ai chửi mình mắng mình thì bản ngã ảo tưởng đã vội xen vào phản ứng lại, tâm sân đủ điều kiện khởi lên làm loạn hơi thở, nhịp tim đập nhanh, thân thể nóng lên, mặt cau có và có hành vi không đúng muốn chống đối tâm sân đó dẫn đến Khổ khổ... Con thấy vậy có đúng không Sư Ông, mong Sư ông từ bi chỉ dạy cho con?
Con xin đảnh lễ Sư Ông!
Sadhu! Sadhu! Lành thay!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 22-07-2021

Câu hỏi:

Bạch thầy, con đọc trong đoạn bố cáo Kinh Châu báu có viết Đức Phật thực hành 5 pháp đại thí xả, 3 đại hạnh độ sinh. Năm pháp và 3 đại hạnh đó là gì ạ?
Con thành kính tri ân thầy.

Xem Câu Trả Lời »