loading
Kết quả Tìm Kiếm: Có 1797 câu hỏi có nội dung liên quan đến 'trình pháp & chiêm nghiệm'.

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 19-09-2018

Câu hỏi:

Thưa Thầy,

Con mới nghe xong bài Pháp thoại của Thầy tại Hà Nội ngày 15/9 vừa qua, con thấy có một câu thú vị là: "Khi Tâm không thanh tịnh trong sáng mà Khởi Tâm thì chỉ có sai lầm và khổ đau". Con ngẫm nghĩ đúng với con trong thời gian qua, và con cười thầm. Tuy nhiên, con thấy trong sai lầm, đau khổ thì con có thêm nhiều trải nghiệm mới và thấy ra cái Bản Ngã ngủ ngầm bấy lâu nay.

Tự nhiên, con mới nghe Bản Ngã nói với con là: hơn 1 tháng qua, Bản Ngã ngủ ngầm của ta bị nhà người đánh thức và bắt ta phải làm Giám Đốc điều hành Tâm (CEO) nên ta làm việc rất hăng say, tạo tác đủ thứ việc và di chuyển nhiều nơi làm ta gần kiệt sức. Bây giờ ta mệt mỏi và chán nản với vai trò CEO này rồi, và ta chuyển chức vị CEO lại cho ông "Pháp" làm thay ta. Nên nhà ngươi hãy làm theo lời mách bảo của Mr "Pháp", nếu không Mr "Pháp" sẽ giận bỏ đi thì nhà ngươi sẽ gặp ông Sếp mới (Bản Ngã) còn dữ dằn hơn ta làm CEO nữa thì nhà ngươi sẽ tiêu luôn!

Ngẫm nghĩ về hành trình làm lính cho ông Bản Ngã thô và Bản Ngã vi tế thật thú vị và cũng thật khổ sở Ạ. Con thấy chẳng có gì để hối tiếc.

Con cảm ơn Thầy đã nhẫn nại, từ bi, vị tha và trí tuệ giúp con thấy ra cái Bản Ngã tinh vi và xảo quyệt này a. Để bây giờ Nó sợ bỏ chạy và nhường vị trí CEO lại cho "Mr Pháp" a.

Chúc Thầy luôn khoẻ mạnh và an vui trong hương vị Pháp.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 13-09-2018

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy!
Nhờ nhân duyên con có dịp nghe Thầy giảng nhiều bài pháp. Hôm nay con xin được trình bày việc con thực tập như sau ạ.

Trước khi nghe pháp của Thầy, con có đi đến 1 chùa để thực hành thiền Tứ niệm xứ. Lúc hành thiền đi các thầy bảo nên quan sát bước chân, bước chậm rãi để thấy rõ bước chân như thế nào... Sau đó con cũng bước đi chậm rãi và "cố gắng" quan sát nhưng con vẫn không thấy ra bất cứ điều gì ngoài việc "đang tập trung" bước đi. Nhưng một hôm nọ, khi ngủ dậy, bình thường con hay lười và thích ngủ thêm, nhưng hôm đó khi nghe đồng hồ, con mở mắt rồi liền biết con mở mắt, sau đó con chống tay ngồi dậy như thế nào con đều nhận biết và quan sát thấy, đến khi bước đứng dậy con "bỗng thấy" không có cái gì điều khiển hay cố gắng hết, cơ thể hoàn toàn tự nhiên và con thấy rõ mồn một như nó đang xảy ra, con xúc động vô cùng! Con thấy không có 1 sự cố gắng hay sự chú ý nào mà trước đó bản ngã làm nên, tất cả đều rất tự nhiên, rỗng lặng mà thấy!
Rồi những lần con bị đau hay có những cảm thọ con đều quay lại trọn vẹn trên chính những cơn đau hay những cảm thọ đó và con thấy điều đó rất "tuyệt vời". Con thấy "à, đây rồi, tất cả đều ở đây", rồi tự nhiên con thấy sự hoàn hảo của Pháp mang lại, con thấy rõ tất cả những gì diễn ra trên thân, rồi có 1 niềm xúc động tột cùng thưa thầy!
Con xin chân thành tri ân Thầy ạ! Trước kia con rất sợ phải đối diện chính mình, con tìm đến Phật pháp nhưng trước đó là sự cầu khẩn, và mong chờ 1 sự thiêng liêng nhiệm mầu nào đó. Nhưng khi cố gắng, cố gắng con càng rối loạn. Và con rất may mắn khi được gặp Thầy ạ! Bây giờ con dám nhìn vào chính mình, khám phá chính mình, và con cảm thấy thú vị vì điều đó!
Con xin Tri Ân Thầy!
Con kính chúc thầy nhiều sức khỏe!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 12-09-2018

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy,
Con xin phép Thầy cho con hỏi 1 câu:
Con thường nghe câu chuyện "nghe thì biết nghe, thấy thì biết thấy... không có ông trong đó!" Vậy có phải ý Đức Phật là: nghe, thấy, ngửi... bằng "CÁI TÂM" không hả Thầy? Mà "CÁI TÂM" chỉ nghe, thấy... được khi nó tĩnh lặng trong sáng? Con hỏi vậy vì:
1/ Chiều hôm qua như thường lệ con phải ngồi ở 1 quán cà phê vỉa hè
2/ Từ khi theo Pháp thoại của Thầy, con luôn tận dụng lúc rảnh rỗi để chiêm nghiệm nên khi ngồi quán cà phê con cũng cố "nghe, thấy..." giống như câu chuyện trên.
3/ Kết quả: Con nghe thấy cả tuần mà cũng chỉ nghe tiếng xe cộ ồn ào, thấy mấy căn nhà xinh xắn, cây lá hoa người trong công viên... Nghĩa là chẳng có gì thay đổi trước khi con tập tễnh nghe Pháp thoại.
4/ Chiều qua còn tệ hơn: Đầu óc con mụ mị chẳng tinh tấn hay chánh niệm nổi 1 giây đồng hồ nói gì đến nghe thấy... không có ông trong đó ==> Con mặc kệ không thèm quan tâm nữa. Con chỉ nghĩ chắc Pháp này đang đến và đang giễu cợt hỏi con "ngươi biết ta là gì không?"
5/ Con ngồi suy nghĩ hoài cũng không có câu trả lời. Con nổi cáu nghĩ, "ngươi là gì kệ ngươi, ông đây không quan tâm. Mệt!"
6/ Ngồi chút nữa con đi vệ sinh, rồi quay lại ghế cũ. Vừa ngồi xuống ghế bất ngờ con nhìn thấy cái cột đèn đường trước mắt cách con 25 mét & chỉ thấy đúng cái cột đèn tầm thường đó và giây phút chớp nhoáng đó con thấy cái cột đèn trước mắt sống động đang chờ đến lúc nó sáng lên khi trời tối. Con không thấy gì khác nữa.
Sau đó mọi cảnh vật trở lại như cũ. Còn con ngồi sửng sốt rất lâu!

Kính thưa Thầy con mạo muội suy đoán (vì trình độ Phật pháp con còn kém lắm, con mới theo Pháp Thầy khoảng dưới 1 tháng nên không dám tự mình kết luận): Hay là Pháp muốn dạy con "nghe, thấy... không có ông trong đó" là để tâm nghe tâm thấy tâm ngửi... chứ không phải là mắt tai mũi miệng? Và muốn vậy thì tâm phải tĩnh lặng trong sáng trước đã như Thầy dạy?
Con kính chào Thầy và con kính chúc Thầy luôn dồi dào sức khỏe.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 11-09-2018

Câu hỏi:

Dạ con kính chào Thầy ạ!
Con vừa mới nghe Thầy chia sẻ trong buổi trà đạo có câu hỏi liên quan đến vấn đề thiên vị. Con thấy mình cũng đang gặp phải vấn đề này trong mối tương giao quan hệ xã hội. Nhiều lần con thắc mắc rằng sao mọi người lại không chơi, không nói chuyện hay ngại tiếp xúc với con. Sau này con hiểu được rằng do năng lượng của con không tốt (con bị bệnh nên rất sợ khi người khác hỏi về mình) nên con cũng biểu hiện điều đó ra bên ngoài như hình thành cho mình cái vỏ bọc ấy thầy. Còn 1 cái gì đó vướng mắc trong lòng mà con chưa thể nào thoát ra được để sống cởi mở hòa đồng với mọi người. Tính con không trách người khác mà chỉ quay lại nhìn lỗi bản thân tại sao lại như vậy. Lúc trước con nhìn theo kiểu tự ti hạ thấp mình. Từ ngày con nhận ra được vấn đề thì con nhìn khách quan hơn xíu. Nhưng dần dần con thấy rằng mình đã đánh mất đi chính mình mà đem sự hài lòng cho người khác (giai đoạn này con rất là khổ), khi con tỉnh ra được rồi thì con sống tự nhiên, tìm lại nhìn nhận lại gốc chân thật của mình là gì. Nhưng khi con làm như vậy thì mọi người bảo con thay đổi. Và con dần rất ít bạn. Các mối quan hệ của con cũng rất nhạt. Đối với con, ai cần gì con sẽ giúp hết mình. Nhưng giúp rồi lại ít khi nói ra lắm. Con nói chuyện không hay, nói ra sự thật thì mọi người lại không thích, bạn bè con thì hay nói đùa này kia nhưng con lại không nói được kiểu ấy nên con hay im lặng và cười thôi à.
Hiện giờ con đang rất phân vân trong việc ứng xử với tương giao và mối quan hệ. Con biết là tùy duyên thuận Pháp nhưng mà với người đang bị vướng mắc trong lòng thì sao ạ? Con hiện giờ thì đang nhìn thấy bên ngoài để tiếp tục học bài học của mình và quay lại bên trong soi sáng tâm mình. Trong quá trình giải phẫu để thấy ra như vậy cũng sẽ có nhiều gai góc hiện ra bên ngoài. Đây có phải là 1 lý do không thầy?
Với lại từ nhỏ con đã thích sự tự do trong tâm. Nhưng con thấy mọi người thích kiểu ràng buộc ấy ạ. Nên con mà nói chuyện nhiều con cũng sợ họ nảy sinh tình cảm với mình. Lại khổ họ nữa. Đây cũng là suy nghĩ của con khiến con ngại tiếp xúc với những bạn nam.
Xin thầy chỉ dạy giúp con với ạ.
Con cảm ơn thầy và con kính chúc thầy sức khỏe ạ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 10-09-2018

Câu hỏi:

Dạ thưa Thầy hôm qua con có trình pháp trong suốt thời gian thực hành. Nhờ Thầy soi sáng thêm cho con. Nhưng chắc con bị sai trong việc trình pháp nên không thấy Thầy trả lời. Nếu con có sai gì trong việc trình pháp con xin sám hối với Thầy. Kính mong Thầy từ bi tha tội cho con. Đôi lúc con sợ mình sai trong việc thực hành rồi đi sai con đường giác ngộ giải thoát. Vì hiểu sai 1 tí là thực hành sai rồi. Vì con còn vô minh nhiều quá Thầy ạ. Một lần nữa con xin sám hối Thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 08-09-2018

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy,
Con là người hỏi hôm qua và Thầy trả lời thế này: "Tâm không khởi đâu phải là hay. Tâm khởi đúng tốt mới là phải. Tâm càng uyển chuyển, càng thích ứng, càng tế nhị càng tốt".
Lúc đầu con giận Thầy ghê, lúc đầu thầy dạy nhất niệm khởi nhị nguyên, con ngộ rồi. Niết-bàn cao quá con không hiểu nhưng tâm bất sinh con thấy rồi. Tam tạng kinh điển phức tạp quá nhưng nhờ Thầy con chạm được cái tâm rỗng lặng trong sáng rồi. Con nhớ là Thầy chưa tùng giảng về cái tâm uyển chuyển bao giờ.
Mà giờ con ngẫm lại Thầy nói đúng. Con vẫn còn bị chấp một phần vào tự ngã. Vẫn dừng lại chứ chưa phải không bước tới không dừng lại.
Con buông luôn đạo đây thưa Thầy.
Lời trình pháp này là một lời tri ân sâu sắc con gửi tới một người luôn quan tâm con cho dù trước đây con chưa từng có cảm nhận ai đó quan tâm tới mình.
Mà Thầy ơi, mai mốt con vô minh con lại làm phiền Thầy nhé.
Bài này con chỉ mong muốn gửi lời tri ân tới Thầy cũng không mong Thầy trả lời hay làm ảnh hưởng tới các đạo hữu khác nên nếu không phù hợp thì Thầy đừng trả lời con nhé.
Con cảm ơn Thầy rất nhiều ạ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 06-09-2018

Câu hỏi:

Con kính thưa Thầy!
Con thấy mình thật vô tâm khi không thường xuyên gửi thư hỏi thăm Thầy. Dạo này Thầy có khỏe không ạ? Con chỉ mong Thầy sao cho thật khỏe mạnh là con mừng.
Về phần con thì cũng có nhiều cái tốt và cũng còn nhiều vấn đề chưa tốt. Cái tốt là con tin Đạo Phật, tin Thầy, con vẫn thực hành hàng ngày (mặc dù có lúc con cũng hay quên một số bài). Từ ngày con theo Đạo, nhờ có Thầy, con đã khai mở được đầu óc, con nhìn thấy bản chất cuộc đời rõ hơn, đau đớn hơn và cũng dần quen với thực tế của cuộc sống trần tục. Trước những xấu xa, tiêu cực của cuộc sống con cũng bình tĩnh hơn. Con cám ơn Thầy, con biết ơn Thầy rất là nhiều. Thầy như là người Cha ruột của con.
Về công việc, thời gian gần đây tự nhiên con cảm thấy tự ti, nhìn thấy người ta thành công còn mình vẫn chưa làm được việc gì. Hay do thất bại nhiều nên cái hứng khởi trong công việc cũng bị giảm sút. Ngoài ra, thì công ty cũng đang có sự chuyển đổi mô hình rất lớn, hiện đại hơn và cách tiếp cận cũng khác so với mô hình cũ. Điều này cũng làm cho con lúng túng khi định hướng bước đi của mình.
Con còn có một vấn đề là con thấy mọi người thường được nạp năng lượng sau kỳ nghỉ lễ hoặc đi chơi đâu đó, nhưng ở con thì ngược lại. Sau kỳ nghỉ con cứ lo công việc nên bắt đầu như thế nào. Cuộc sống hiện tại không tránh khỏi lo nghĩ cho cuộc sống gia đình, con cái để làm sao có thể duy trì đuợc sự sống và phát triển được, vì vậy nó cũng là cản trở trong quá trình tu tập định tâm.
Con xin phép Thầy cho con được dừng bút tại đây. Con kính chúc Thầy luôn mạnh khỏe, bình an.
Con,

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 05-09-2018

Câu hỏi:

Con kính chào Thầy,
Hôm qua con và sếp trao đổi công việc, do bất đồng quan điểm nên con rất bực bội. Tuy bề ngoài con vẫn giữ phép tắc, lịch sự nhưng bên trong con chống đối. Con tự đóng lại khả năng tiếp nhận ý kiến của sếp, tức là sếp nói gì kệ sếp, con nghe nhưng không tiếp thu. Con quan sát được tất cả những điều này và biết rõ nó đang diễn biến như thế nào. Ngay lúc đó con biết điều này là không nên vì con đang phản ứng với cái con không vừa ý và rất bực bội (khổ) nhưng con vẫn để cảm giác này xảy ra. Và con lý giải là con người thì phản ứng như vậy là bình thường. Con hiểu là không nên loại bỏ cảm giác này mà chỉ cần thấy nó. Rồi lúc trên đường đi làm về, con nghe pháp và nghe được 1 bài giảng nói ngay tâm trạng của con và con thấy con rất may mắn khi được thức tỉnh đúng lúc. Nhưng con vẫn chưa hết cảm giác bực bội. Và tệ hại hơn là con lại để cảm giác đó dẫn dắt tiếp và con đã cư xử không phải với 1 người khác. Con có thái độ, lời nói làm người khác lo sợ, buồn phiền (con đi mua đồ và người bán hàng cung cấp dịch vụ không tốt). Ngay lúc con phản ứng với họ thì con vẫn đang nghe pháp, con vẫn biết là con đang bị cái bực bội dẫn dắt nhưng con vẫn nói lời khó nghe, dù chỉ 1 câu nói nhưng con biết bạn đó phiền lòng. Sau đó thì con hối hận, dằn vặt, cứ tự hỏi tại sao mình biết điều đó là không nên mà sao mình vẫn cứ làm, mình biết bực bội khó chịu như thế nào tại sao mình lại trút bực bội lên người khác… Rồi tối qua con đọc bài Sám nguyện và chưa bao giờ con thấm từng lời từng chữ trong bài Sám nguyện như vậy. Con muốn hỏi Thầy là tại sao con biết sai mà con vẫn làm ngay cả lúc đó con đang được nghe pháp? Làm thế nào để bỏ được tính này vì đây không phải là lần đầu?

Ngoài ra, con cũng muốn chia sẻ thêm là từ nhỏ mỗi lần con có ý niệm không tốt hoặc định làm 1 việc gì không tốt thì tự nhiên có 1 dấu hiệu nào đó nhắc con dừng lại, ví dụ như vô tình con đọc được 1 câu trên tờ lịch có liên quan đến việc con định làm và con dừng lại; hoặc tự nhiên con mở tủ lấy 1 quyển sách và mở ngay 1 trang, đọc được 1 câu gì đó nhắc con dừng lại, mà cuốn sách đó con cất trong tủ nhiều năm rồi mà không hiểu sao lúc đó con lại đi mở tủ lấy ra đọc; hoặc con nghe được người khác nói chuyện và con liên tưởng đến việc con định làm rồi con dừng lai… Con cảm thấy mình rất may mắn và rất trân quý điều này.

Từ ngày con nghe pháp thoại, học thiền (khoảng 1 năm nay) thì các tín hiệu này càng ngày càng rõ, càng nhiều. Đôi khi con có những suy nghĩ tiêu cực thì ngay đó con nghe được bài pháp thoại liên quan đến điều này. Vậy mà, đôi lúc con vẫn làm những việc như: đi kể lể, than thở về người khác khi bực bội người nào đó; Trước khi đi kể lể, than trách thì con vẫn hiểu là do khác quan điểm nên mình không hài lòng về họ, việc kể lể là không nên, không cần thiết, nhưng con cũng chỉ im lặng được 1,2 ngày mà thôi. Sau đó, một cách vô thức, gặp đúng người con sẽ kể lể… sau khi nói ra thì con lại thấy việc nói ra chẳng có ích lợi gì, chẳng giải quyết được vấn đề mà còn mất thời gian thêm… nhưng sự việc cứ lập đi lập lại.

Con xin lỗi đã kể lể dài dòng làm mất thời gian của Thầy, con muốn thoát ra cái vòng luẩn quẩn đó mà không biết làm như thế nào. Kính mong Thầy hướng dẫn giúp con.

Con kính chúc Thầy nhiều sức khoẻ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 04-09-2018

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy! Con xin trình pháp ạ.
Thấy pháp không chỉ đơn thuần là thấy pháp bên trong hay thấy pháp bên ngoài mà là thấy song hành cả hai cùng một lúc. Ngay điểm tiếp xúc giữa căn và trần thấy rõ cảnh duyên bên ngoài đang vận hành theo qui luật tất yếu của nó, đồng thời thấy rõ tiến trình tâm đưa đến thái độ bên trong phản ứng trước cảnh duyên này, ngay đây chỉ có thấy thì ngay đây cũng đoạn giảm cái ta ảo tưởng cho là, phải là, sẽ là, thái độ chấp sẽ tự động rời ra. Và giác ngộ cũng chỉ có giác ngộ ngay tại đây mà thôi, giác ngộ đến đâu giải thoát đến đó. Ngay đây và bây giờ đã hội tụ đầy đủ tất cả các yếu tố để giúp hành giả giác ngộ thực chứng sự thực, tuy nhiên tùy theo căn cơ trình độ nơi mỗi người sẽ có sự trải nghiệm và thực chứng sự thực với mức độ khác nhau. Như: thấy rõ cả cái xe ô tô hay chỉ thấy cánh cửa xe ô tô thì cũng là đang thấy xe ô tô. Cũng ngay tại điểm tiếp xúc này nơi con nhận thấy sự tương tác, va chạm hai mặt của pháp giữa cái ta ảo tưởng và cái thực (vô minh và minh) chính sự tương tác này ngay đó giúp phát huy trí tuệ từ Tánh biết. Sự có mặt của bản ngã thật hoàn hảo và vi diệu. Con kính tri ân Thầy. Nguyện Thầy khỏe mạnh và bình an.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 04-09-2018

Câu hỏi:

Dạ thưa Thầy!
Cuộc sống của con thời gian qua khá ổn. Thật khó để nói con đã sống thế nào, thực ra là không sống theo một quy luật, nguyên tắc...nào cả, chỉ là thường biết thôi ạ, trở về để biết bất cứ khi nào có thể, và biết ít nào hay ít nấy. Con ít nói hơn và tĩnh lặng hơn, không phải ít nói một cách có chủ ý, mà vì con thấy đa số những điều nếu nói ra đều "không đúng", vì vừa nói ra là nó đã không còn nữa rồi, đã thay đổi rồi nên không có gì để mà nói cả. Con cũng nhận ra nguyên nhân tại sao mình thường bị sa đà vào dục lạc (những dục lạc tuổi trẻ như lướt web, nghe nhạc, chụp ảnh, shopping...), đó là do con thường bắt đầu những thú vui này trong vô thức, theo thói quen...Ngay lúc con mở mạng xã hội lên là con nhận ra mình đang làm một động tác theo thói quen rồi, mình đâu có biết mình đang mở cái gì, xem cái gì, đọc cái gì...Biết ra vậy nên con cũng không còn hứng thú với nó nữa và không dính mắc gì vào nó nữa.
Có lúc, nằm yên lặng lắng nghe, con thấy cái thân mình nó cũng thật phù du, nhưng khi con không dính mắc vào cái thân, không còn muốn nó phải đẹp đẽ, khỏe mạnh hoàn hảo, thì con thấy mình chăm sóc nó một cách tốt nhất...Có khi con suy tư, nghĩ về những gì đã qua từ nhỏ tới lớn, thấy những hỷ nộ ái ố đều trôi qua như một giấc mơ, đúng là chẳng có gì là mình, của mình cả. Con lắng nghe nỗi cô đơn, trống trải sâu thẳm nơi mình, con nhớ lại từng gặp nó nhiều lần trước kia từ khi còn nhỏ, thấy mình xưa nay cứ vật lộn mãi để đi tìm tự do, thoát ra rồi chui vào hết cái giỏ này lại tới cái giỏ khác, tấp vào bờ này lại bờ kia...cho đến cái bờ gần đây nhất là Đạo Phật, con dính mắc vào Đạo, vào Pháp...cho đến khi con nhận ra mình cần phải buông nốt cả Phật, cả Pháp ra...thì tất cả trở về tĩnh lặng như quả đất ngàn năm vẫn vậy, như biển sâu vẫn lặng im, không cần một tên gọi, một khởi đầu hay một kết thúc.
Con tại đây vẫn sống giữa gia đình, làm việc, vẫn khóc cười nhiều lúc, có "tôi" hoặc không có "tôi", nhưng đều không có ý nghĩa gì cả, vì tất cả những thứ trên đều đang trôi qua, còn phía trước thì có thể sẽ khác đi hoặc có thể không.
Con nhớ lại câu chuyên Vi tiếu của Thầy, đại ý rằng có một chú tiểu đang cuốc đất, dừng tay ngồi uống một chén trà, sư phụ hỏi chú đang làm gì vậy? Chú tiểu trả lời: "Con đang uống trà". Thật là một sự hiện diện trống rỗng tuyệt vời mà con hết lòng ngưỡng mộ.
Con xin cảm ơn Thầy đã đọc thư của con!

Xem Câu Trả Lời »