loading
Kết quả Tìm Kiếm: Có 282 câu hỏi có nội dung liên quan đến 'bệnh tật'.

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 17-03-2020

Câu hỏi:

Thưa Thầy,
Hiện nay tình hình dịch bệnh diễn biến phức tạp, ảnh hưởng đến nhiều lĩnh vực trong đó có kinh tế. Nhiều doanh nghiệp đã cắt giảm nhân sự, trong đó hàng loạt bạn bè, người quen của con đang bị cho thôi việc/nghỉ không lương. Dẫu con tự trấn an mình nhưng vẫn không khỏi lo lắng cho bản thân mình. Mỗi khi lo lắng con thường nghe pháp thoại và mỗi khi nghe pháp con đều thấy an nhiên, thoải mái nhẹ lòng.
Nhưng hễ ngừng nghe, làm việc hoặc các bạn kể chuyện thì con lại bị dao động, chắc là tâm phóng dật đi lung tung.
Mong thầy cho con lời khuyên ạ.
Con chúc thầy mạnh khoẻ ạ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 16-03-2020

Câu hỏi:

Kính Bạch Thầy cho con hỏi cách giải nghiệp tốt nhất cho những người bị tâm thần phân liệt là gì ạ? Họ trí tuệ kém thì dù có khuyên niệm Phật với họ có tác dụng không ạ? Con xin cám ơn Thầy nhiều, kính chúc Thầy sức khỏe ạ!

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 05-12-2019

Câu hỏi:

Thầy ơi xin thầy chỉ dạy cho con. Mỗi ngày con thực tập tinh tấn chánh niệm tỉnh giác, con thấy chính con những hành động suy nghĩ của con, rồi cũng thấy những người những vật xung quanh con, rồi con lại thấy những người xung quanh con những vật xung quanh con cũng là chính con, con đang bị trói buộc trong cái ta, của ta rồi đâu khổ trong tự ngã của ta, cái gì cũng là ta phải không thầy. Con cảm thấy mình không đón nhận được cái gì mới mẻ xung quanh cả. Ngày hôm nay tiếp nhận cái gì mà con muốn nhớ thì ngày mai lại quên sạch, con cảm thấy con không nương tựa được trí nhớ nữa. Con đang rất muốn học tốt tiếng Nhật vì con đang ở Nhật. Con đã ở Nhật 3 năm rồi mà con không học tốt được. Con chẳng biết mình đang đi vào tình trạng gì nữa. Con chẳng biết nương tựa vào gì để con tự tin sống và tiếp xúc với thế giới xung quanh con. Nhiều lúc còn không muốn tinh tấn chánh niệm với những gì xung quanh mình nữa, con muốn mặc kệ tất cả. Chỉ cần làm gì thoả mãn cảm xúc của mình là được. Khi khởi lên suy nghĩ như vậy con tự nói với mình đó là điều không nên, vì như vậy sẽ rất dễ làm hại người rồi mình sẽ hối tiếc cho khoảng thời gian mình sống như vậy. Tâm trạng con bây giờ là như vậy con không biết tâm sự với ai nên viết lên trang web của thầy. Mong thầy hoàn hỉ cho con, con cảm ơn thầy.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 25-11-2019

Câu hỏi:

Thưa thầy con bi bệnh hoang tưởng thấy và hoang tưởng nghe. Con đi ra đường thấy rất sợ người đi đường và người lạ. Con nhìn mặt họ là con sợ, kiểu chi con cũng suy nghĩ suy diễn đủ thứ họ để ý con họ ghét con họ không thích con họ nghĩ con chi đó. Cái tai con thì nghe mấy âm thanh xe đi đường, tiếng họ ho hoặc tiếng họ cười nói thì thấy khó chịu sợ sệt và lo lắng. Cái tâm con luôn sợ sệt, lo lắng và ác cảm với người khác. Lúc nào nó cũng kiếm cho được một người có ý này ý kia với con để nghĩ về. Thật ra con biết con bị hoang tưởng, tâm con luôn sợ sệt, dễ giận, con thấy họ nhìn con con sợ, rồi con suy diễn đủ thứ có phải lỗi do con ko, có phải họ có ác ý với con ko...

Con biết nghĩ như vậy là ý lỗi con tự khổ mình và có tội với họ vì họ không như vây. Khi mà hoang tưởng tâm con sân lên. Con nhìn măt họ con nghĩ họ nghĩ chi con đó nên con sân lên. Con biết con sân là sai. Và con đang hoang tưỏng. Nhưng ngay lúc đó con vẫn sân. Con cứ bị ám ảnh về cử chỉ khuôn mặt họ, con cứ bị hiểu sai như vậy, nhưng con kiềm chế được lời nói hành vi của mình, con giận con ko nói chi ai hết, con cũng không làm chi họ.

Con có đi dự buổi thiền. Sư cô bày con thiền niệm ân đức phật Arahan. Con về làm theo được một tuần. Con ngồi thiền với đi kinh hành. Sư cô kêu con niệm Arahan liên tục. Con cũng niệm, mà cái tâm cứ lo sợ, nó bắt con nghĩ đâu đâu suốt cả ngày. Lúc ngủ tâm con cũng bất an và con đổ mồ hôi lạnh nhiều, lúc con sợ con phải nhờ mẹ giải tỏa tâm lí cho con, còn không con thấy bất an và khó chịu đựng đc.

Giờ con 24 tuoi, con chỉ ở nhà làm việc nhà chứ chưa đi làm, con cũng sợ ra đường lắm, con hay bị hoảng loạn khi đi đâu về. Sách phật con đọc nhiều rồi mà không si-nhê, con thấy lo lắng vì tâm cứ khổ khổ hòai. Con bị 5 năm rồi, uống thuốc Tây con đi nhiều bác sĩ mà chữa ko hết, vẫn sợ họ. Giờ ý sư cô là nói con đi đứng nằm ngồi chi cũng chánh niệm tinh giác, nhưng mà con thấy khó như hái Sao trên trời. Con căng thẳng lắm, ngồi thiền con gồng lên chỗ tim thấy rất đau mà con thả lỏng không được, với thấy mình làm sai sai, ko phải chánh niệm, tỉnh giác. Ở nhà ai đi qua đi lại bên con, con cũng thấy sợ và lo, con không tập trung vào ăn hay ngủ được cho ngon, hay làm một chuyện gì.
Ở nhà con đọc kinh Phật giáo nguyên thuỷ, có sám hối mỗi sáng. Mong thầy giup con. Con muốn khỏi bệnh để giúp mẹ con, mẹ con khổ vì con rất nhiều, mong duyên lành đến với con.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 27-10-2019

Câu hỏi:

Con xin kính lễ thầy!
Thầy có thể cho bạn con lời khuyên về cách đối diện với bệnh tật và vượt qua sự khó khăn, đau đớn do bệnh tật mang lại bằng cách tích cực nào không ạ?
Khi con khuyên bạn đừng giành toàn bộ sự chú ý cho bệnh tật thì bạn luôn nói con đừng sách vở, cứ ốm khắc biết!
Con xin cám ơn thầy. Con chúc thầy sức khỏe và an lạc ạ!

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 26-10-2019

Câu hỏi:

Kinh bạch Thầy,
Một người đã giác ngộ thì có còn bị bệnh tật tai quái hành hạ không ạ?
Con cảm ơn Thầy ạ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 29-06-2019

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ sư!
Thưa sư, con bị đau lưng và tê xuống chân trái hơn 1 năm rồi nhưng không đau nhiều. Cách đây 5 ngày, trong khi đang làm việc, con không làm việc gì nặng mà chỉ hắt hơi 1 cái thì con cảm nhận đốt sống lưng co giật lên, lưng con đau nhói tê xuống chân và rất đau. Con không thể đứng, đi hay ngồi được. Con đến cấp cứu tại bệnh viện, sau khi chụp MRI được xác định là bị thoát vị đĩa đệm đốt sống cấp tính, khối đĩa đệm thoát ra rất to và chèn lên dây thần kinh. Bác sĩ yêu cầu phải mỗ để lấy phần đĩa đệm đó ra. Bây giờ thì cơn đau đã giảm, con có thể đi đứng được, nhưng con cảm thấy chân con bị tê và đang yếu dần.
Có một vị khuyên con nên áp dụng phương pháp Oshawa, ăn gạo lứt muối mè để chữa, không nên mổ.
Giờ con đang phân vân không biết phải làm sao?
Xin sư từ bi, cùng với các bác sĩ và các bạn đồng đạo theo dõi trang web này, nếu có kiến thức chuyên môn hoặc đã trải nghiệm qua căn bệnh này. Xin cho con lời khuyên.
Con thành kính tri ân sư và tất cả các bạn đồng đạo!
Con cũng xin được sám hối đã làm phiền sư và các bạn đồng đạo vì nội dung câu hỏi không liên quan đến việc tu tập. Xin sư và mọi người hỷ xả cho con.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 14-06-2019

Câu hỏi:

Dạ, con kính chào Thầy! Con lại làm phiền Thầy rồi, con là đứa bị trầm cảm hơn 8 năm do ác nghiệp từ lúc còn nhỏ đây ạ. Hiện nay con lúc nào cũng trong trạng thái bất an sợ hãi. Là vì tâm con rất lăng xăng mặc dù con thấy được điều đó nhưng vẫn bị tập khí này cuốn đi. Tâm con phóng ra ngoài và muốn làm cái này cái kia nhưng rồi không hiểu tại sao chính sự bất an trong con làm con nhận ra rằng cuộc sống sau này của con dù con có cố gắng làm gì và đạt được điều gì đó ở cuộc đời thì đều luôn sợ hãi rằng rồi những thứ đó có thể mất đi lúc nào. Và trong một lúc con cảm nhận được rằng tận sâu bên trong con những thứ mà cuộc đời này biết bao nhiêu người muốn có được, nếu như con có được thì nó cũng không thể nào hạnh phúc.
Con không biết cái tưởng này có đúng hay không vì con đang trong trạng thái bất an sợ hãi. Nhưng càng lúc con càng thấm thía được những điều Thầy dạy. Quả thật chỉ có duy nhất pháp “khổ đau” mới có thể làm con người ta thức tỉnh khỏi những si mê lầm lạc thôi Thầy ạ. Trải qua quá nhiều đau khổ, làm con hiểu ra được lời Thầy dạy rằng: cái khổ đau lớn nhất đó là phải sinh tử luân hồi. Và việc quan trọng nhất của đời người đó là giác ngộ ra vô thường, khổ, vô ngã. Thầy có nói rằng cuộc đời này rất kỳ diệu, thật ra con chưa thấy gì được ở điều đó cả, chỉ là hiện tại này con nhận ra việc sanh tử luân hồi khổ đau như thế nào. Sinh ra làm con người phải đối phó với không biết bao nhiêu thứ, rồi cố gắng đạt được thứ này thứ kia nhưng những thứ đó đều có thể mất bất kì lúc nào.
Càng lúc con càng cảm nhận ra rõ hơn được chính những tham sân si phiền não trong con mới là cái làm con đau khổ một cách kinh khủng. Thật ra bản ngã bên trong con vẫn muốn chạy ra ngoài để đua với những người ngoài kia. Nhưng qua bao nhiều lần đau khổ thất bại làm con nhận ra rằng mình kiệt quệ tới mức độ nào. Con nhận ra rằng mình không đủ sức lực để chạy theo tranh đấu với cuộc đời nữa.
Có một bài giảng Thầy có nói về vấn đời lá số tử vi, đó là sinh nghiệp của mỗi người đừng hòng mà hơn được. Con có coi thử lá số tử vi của con, thì ôi Thầy ơi quả thật đúng quá. Từ cung phu mẫu, huynh đệ, bạn bè, tới cung phúc đức về dòng họ, nội tâm. Tất cả những cung đó đều có những sao liên quan tới sự cô đơn, cô độc và ứng đúng với cuộc đời con hiện nay. Con không thể chia sẻ tâm sự của mình cho ai được, mà dù có được thì những chuyện quá kinh khủng con trải qua mà con đã từng chỉ có thể chia sẻ đến Thầy, từ bạn bè, đến anh con, cha mẹ,…. Giờ đây con mới thấy ra được làm việc ác, và lãnh quả báo ác nó kinh khủng và đáng sợ quá. Con hiểu đó là những ác nghiệp từ kiếp trước và qua tới tận kiếp này như lực quán tính.
Từ việc tinh thần con đã kiệt quệ đến mức luôn bất an, sợ hãi không còn đủ sức lực để mà ganh đua với đời. Cảm nhận ra được sự bất toàn của tất cả mọi thứ, nhận ra làm người đau khổ như thế nào, hiểu ra được chính bản ngã mới là thứ làm con đau khổ. Rồi thì hiểu ra sinh nghiệp của mình qua lá số tử vi, rằng mình sẽ rất cô đơn cô độc với mọi người xung quanh.
Tất cả những điều trên làm con hiểu ra được rằng chỉ có giác ngộ ra sự thật thì con mới có thể sống nổi trong cuộc đời này, còn không cho dù bản thân con có đạt được điều gì ở cuộc đời thì có lẽ từ đây đến lúc chết chỉ là sự cô đơn, bất an, sợ hãi v.v... Nên giờ đây con càng lúc càng hiểu chỉ có chính mình mới có thể giúp mình mà thôi, không thể nương tựa ai khác, nếu có chỉ có thể là Phật Pháp Tăng.
Con biết văn vẻ con rất lũng củng nên xin Thầy hoan hỷ tha lỗi cho con. Con xin Thầy có thể hồi đáp cho con qua email được không, vì những lần Thầy hồi âm đến con, con đều giữ lại như một nơi nương tựa tinh thần. Ngoài ra Thầy cho con hỏi khi nào khóa giảng mới bắt đầu ạ? Dạ con muốn được đến đảnh lễ Thầy. Từ tận đáy lòng con xin chân thành cảm ơn Thầy!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 31-05-2019

Câu hỏi:

Thưa Thầy,
Con phải làm sao để thoát khỏi trầm cảm thưa thầy?

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 25-05-2019

Câu hỏi:

Kính thầy, con xin chia sẻ về bệnh trầm cảm, không biết có giúp được người bạn đó phần nào không, con xin thử ạ:
Khoảng 9, 10 năm trước mới phát bệnh, nguyên nhân là do con kìm nén nổi khổ trong lòng, do người khác gây ra cũng có mà do chính con không tự tha thứ cho bản thân cũng có. Con luôn dằn vặt mình với câu hỏi tại sao mà không ai trả lời được và không nói với ai được vì họ sẽ nghĩ là mình khùng - cái chữ con ghét nhất trên đời lúc đó.
Con đã vào bệnh viện tâm thần, không nhớ là vô bao nhiêu lần kể cả nhập viện và lấy thuốc. Ban đầu con chống đối dữ dội và ghét người nhà lắm nhưng khi cái cơn bệnh phút chốc qua đi con lại thấy thương họ và con nên chấp nhận 1 điều, con bị bệnh và con phải thoát khỏi bệnh.
Thuốc rất buồn ngủ, nhưng giai đoạn này ngủ thì cứ ngủ để thuốc hoạt động trị bệnh, phải ngủ cho thật ngon nếu đã đúng thuốc đúng bệnh, ngủ mà đừng chống đối, có khi ngủ không biết bao lâu rồi nếu không ai nhắc nhưng không quá lâu vì thuốc bác sĩ đã can đúng thời điểm để thức mà ăn uống.
Nên thỉnh vài cuốn kinh sám hối, hình có màu, ít chữ để nhẩm theo cho khởi tín tâm và đọc sẽ ngẫm ra chút ít gì đó về nghiệp. Đọc một ít thôi cũng được. Để hình Phật trong kinh mà lạy chút ít cũng được. Mỗi ngày một chút. Phải thành tâm.
Khi đã ra khỏi giường được nên đến chùa gần nhà mà lạy phật cho tiện vì không ai rảnh mà chở mình đi xa và ngồi ngắm cảnh chùa, nghe tiếng chuông,...
Khi đã nhẹ bớt một phần nào đó có thể bật pháp thoại lên nghe và khi đã thâm nhập được rồi thì sẽ biết con đường tiếp theo mình cần đi là gì.
Này bạn, mình từ trầm cảm mà qua đến cả tâm thần phân liệt mình cũng không sợ, sau này đó là những cái tên thôi, đến giờ mình chỉ uống rất ít thuốc do bác sĩ kê toa (đã qua 3 bác sĩ nhưng không do ai chọn, và người sau phù hợp thuốc với mình hơn người trước, tất cả do nhân duyên cả thôi).
Hiện giờ mình làm công việc quản lý cơ sở kinh doanh cho gia đình, mình làm với cái tâm, ban đầu vừa khỏe lại mình rất vất vả nhưng không ép mình lắm, chỉ làm vừa sức thôi mà ngủ thì nhiều nhưng cơ duyên sẽ đến. Mình đã đổi 3 chỗ làm trước khi về nhà làm. Bây giờ mình lập gia đình với người chồng rất tâm lý và có con lúc đầu người ta nói nó tự kỷ nhưng với sự cố gắng của hai vợ chồng bé đã thoát khỏi bóng đêm đó.
Mình xin nhắn nhủ với bạn là đừng đầu hàng số phận, sẽ có lối ra, phép màu sẽ đến với bạn nếu bạn không bỏ cuộc!
Thư dài quá, mong thầy thông cảm. Con cám ơn thầy.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »