loading
Hỏi Đáp Phật Pháp

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 25-10-2015

Câu hỏi:

Con kính chào Thầy! <p>
Lời đầu tiên cho con kính thầy sức khỏe ạ. Thầy ơi, con là 1 đứa con theo định nghĩa là bất hiếu. Từ nhỏ con đã ghét mẹ con vì bà luôn dành tình cảm nhiều hơn cho em trai con, bà luôn bắt buộc con làm mọi thứ theo ý bà. Theo ký ức của con từ nhỏ con đã ghét mẹ và mỗi lần mẹ đánh con, con luôn rủa mẹ chết đi. <p>
Mẹ con cực khổ nuôi nấng con nhưng nuôi theo 1 kiểu áp đặt và không cho con quyền tự do nào cả. Lúc đi học đại học xa nhà con sống tự do hơn nhiều, con có thể làm mọi thứ theo ý của mình. <p>
Con vẫn yêu mẹ con, mỗi lần nghĩ tới mẹ, con lại khóc vì con biết mẹ là bà mẹ tuyệt vời hy sinh vì con cái. Điều con không thể chịu đựng mẹ con là suy nghĩ áp đặt của mẹ, mẹ cho rằng mẹ luôn luôn đúng. <p>

Giờ đây con cũng đã là mẹ, con hiểu được nỗi đau khi sinh và nuôi con. Nhưng không hiểu sao mỗi khi mẹ áp đặt con, con lại nguyền rủa mẹ con. Tội lỗi con đầy mình đúng không thầy? Con biết rằng ác ý trong tâm chưa nói ra cũng đã là nghiệp. Con không hiểu vì sao đối với mẹ con vừa yêu vừa ghét. Nhiều khi con nghĩ kiếp này con chấp nhận chết sớm hơn để bù lại tuổi thọ hay sức khỏe cho mẹ con, giống như trả nợ vậy. <p>

Con đã từng chấp nê, để ý và ghét những ai làm con không hài lòng hay làm hại con. Nhưng giờ đây con không ghét những người đó nữa. Vì sao người ngoài con còn không ghét vậy mà con lại ghét người sinh ra chính con?
Con vừa yêu vừa ghét bà. Tính khí mẹ con thì cố chấp, giữa quyền lợi của con và em trai bà luôn chọn em trai con. Bây giờ con có con rồi mà con còn không có quyền với con của con. <p>

Con thấy những lúc con sống xa mẹ con yêu mẹ và mong mẹ khỏe mạnh. Nhưng lúc sống gần thì có vấn đề nặng.
Con không biết phải làm sao nữa. Con nghĩ con như vậy thì nghiệp con sẽ còn nhiều nhiều nữa nhưng con không sao dừng lại. Nhiều khi con nghĩ quẩn, chết cho rồi, trả mẹ lại mạng sống này cho rồi!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 24-10-2015

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, hôm nay con xin mạo muội mượn trang web của Thầy để chia sẻ với các bạn đạo gần xa, nếu ai có bệnh rối loạn thần kinh thực vật giống con thì cố gắng thực hành thận trọng chú tâm quan sát và trở về trọn vẹn trong sáng với thực tại đang là, và khi cơ thể mệt mỏi thì cần thư giãn buông xả như Thầy đã chỉ dạy. Vì con đã thực hành pháp này hơn 1 năm nay thì bệnh đã thuyên giảm rất nhiều. Con hoan hỉ vô cùng, chính vì thế con muốn chia sẻ pháp hành này với các bạn đồng tu. <p>
Căn bệnh này làm cho mình lúc nào cũng lo âu sợ hãi, đụng việc gì cũng sợ, làm cho thân tâm luôn bồn chồn mệt mỏi. Từ khi vào được pháp Thầy thì con thấy rất hay còn hơn uống thuốc nữa, vì con đã uống rất nhiều thuốc từ Đông y đến Tây y, bác sĩ đều bó tay với bịnh của con. Nhờ duyên lành nghe pháp Thầy chỉ dạy con kiên trì nhẫn nại cho đến hôm nay bệnh đã thuyên giảm thật đáng kể. Tinh thần cũng sảng khoái hơn, đầu óc sáng suốt hơn, không còn lo âu và sợ hãi như xưa. Hành pháp phải tự nhiên không nên cố gắng, vì bệnh này không thích hợp với sự cố gắng, càng cố gắng càng thêm căng thẳng thần kinh. Tự nhiên là tốt nhất. Cứ thấy pháp đến và đi 1 cách tự nhiên thôi không cần nắm giữ việc gì cả, không cần tìm hiểu về chúng để khỏi rối loạn thêm. Cứ hành đúng mới thấy rất hiệu quả. Sống với thân tứ đại này không sao tránh khỏi bệnh tật, khi bệnh thì cứ xem như đó là bạn thân ghé thăm mình mà vui vẻ tiếp đón, nếu buồn phiền thì chỉ tự chuốc thêm nỗi lo âu sầu khổ vào tâm đó thôi. Không ai làm mình khổ mà tất cả đều do mình nhận thức sai và hành vi sai nên mới đưa đến khổ đau trong vòng sanh tử luân hồi. Nếu nhận thức đúng thì khi bệnh chỉ có thân đau nhưng tâm không khổ. <p>
Con là người nhiều bệnh, nào là bệnh thần kinh thực vật, bệnh bao tử, đường ruột, gout, rối loạn tiền đình, viêm xoang... trước đây con thật sự vừa đau thân vừa khổ tâm rất nhiều khi phải chịu hết bệnh này tới bệnh khác xoay con như chong chóng. Nhưng nhờ chăm chỉ làm theo hướng dẫn của Thầy rồi tùy duyên ứng biến sao cho phù hợp với thân tâm mình mà dần dần con đã lấy lại được tinh thần, cứ mỗi lần mệt con nằm buông thư khoảng 30 phút thì thấy toàn thân rần rần rồi từ từ khỏe lại cứ như thế mà dần dần tinh thần con khỏe lại và tươi tỉnh hơn. Cũng nhờ có bệnh mà con khám phá thân tâm mình rất rõ ràng, và tìm thấy lại ngôi nhà của mình. <p>
Con xin chia sẻ những gì con thấy được trên thân thọ tâm pháp này với quí bạn đạo. Con cũng xin kính lời tri ân sâu sắc đến Thầy, chúc Thầy thân tâm thường an lạc.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 24-10-2015

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, <p>

Hôm nay con nghe bài giảng 109-110 ở chùa Pháp Luân về Giới Định Tuệ, Thầy có giảng rằng thức khuya dậy sớm, cố gắng rèn luyện để đạt được điều gì ở tương lai chưa hẳn là tinh tấn mà có thể là phóng dật. <p>
1/ Nếu 1 học sinh tranh thủ thức khuya dậy sớm để học bài cho thuộc để kịp sáng đi học, như vậy có phải là phóng dật không? <p>
Hoặc thức khuya dậy sớm để làm lụng kiếm sống, chứ không phải để làm giàu có phải là phóng dật không? <p>
2/ Một người nhất tâm niệm Phật hoặc trì chú đến độ quên mất thực tại đó là nhất niệm hay thất niệm? <p>

Kính xin Thầy từ bi khai thị cho chúng con được hiểu, chúng con cám ơn Thầy và chúc Thầy nhiều sức khỏe.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 24-10-2015

Câu hỏi:

Kính thưa thầy! <p>
Con thường nghe về "vô thường và vô ngã" nhưng con mê muội chưa hiểu rõ về vô thường và vô ngã. Kính mong thầy từ bi giảng giải cho con!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 23-10-2015

Câu hỏi:

Thưa Thầy con xin hỏi về Thận trọng chú tâm quan sát. Ví dụ khi con làm bất cứ việc gì thì cũng thận trọng chú tâm quan sát như đang rửa chén, quét nhà...thì con chú tâm vào những việc ấy, nhưng có một điều là tâm con luôn bị chi phối rất nhiều không thể chú tâm vào được, khi chú tâm vào thì bị chi phối đến việc khác, nhưng khi bị chi phối thì con biết bị chi phối, khi biết như vậy thì sự chi phối đó liền diệt rồi tự động tâm quay về công việc đang làm, được khoảng một chút thì lại chi phối nữa con lại biết mình đang bị chi phối nữa. <p>

Như vậy con có phải đang chánh niệm không thưa Thầy? Vì từ xưa đến giờ con không thể tập trung vào một việc gì cả, tâm lúc nào cũng bị chi phối. Từ khi biết pháp hành Thầy chỉ thì con cũng thực hành con luôn thấy biết như vậy. Mỗi lần tâm phóng thì con biết tâm phóng. Khi tiếp xúc với cảnh tâm như thế nào thì con thấy tâm như vậy. <P>

Con hành như vậy có đúng không thưa Thầy? Con chưa dám đi sâu vào Pháp hành vì căn cơ con quá yếu. Con chỉ đơn giản Pháp đến như thế nào con thấy như vậy thôi. Có được không thưa Thầy ? Con xin cám ơn Thầy!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 23-10-2015

Câu hỏi:

Thành kính cảm ơn Thầy soi sáng, giúp con thấy ra sự hiểu biết nông cạn, mù mờ. Thầy đã tận tình chỉ dẫn, con lần nào cũng mắc lỗi, lầm lẫn bởi tưởng tri!

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 23-10-2015

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ Thầy! <p>
Dạ thưa Thầy, với Người đã Giác Ngộ Sự Thật thì “Vạn Pháp vốn dĩ luôn Hoàn Hảo như nó đang là” thì có gì để diễn đạt qua lời nói, ngôn từ hay ý niệm..., phải không Thầy? <p>
“Vạn pháp vốn tuyệt vời <p>
Ngay từ trong thực tại. <p>
Chỉ cái Ta vẽ vời <p>
Là lăng xăng, tạo tác.” <p>
Cho phép con được chia sẻ đôi dòng vì từ ngày được may mắn học Thầy để hiểu, để cảm nhận và để sống trọn vẹn với thực tại vốn hoàn hảo như nó đang là... thì con đã cười nhiều hơn trước. <p>
Lời cuối, xin cho con được “Cảm ơn Thầy” và cho con “Cảm ơn Tất cả” đã ban tặng cho con đơn giản một nụ cười! <p>
Con kính đảnh lễ Thầy!
Con, HT.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 23-10-2015

Câu hỏi:

Kính Bạch Thầy, <p>
Hôm qua con có đọc mục Hỏi – Đáp và biết được Thầy bị bệnh ho, con cũng thấy nhiều chia sẻ về cách chữa bệnh. Con mong Thầy đã hết bệnh và tiếp tục các công tác Phật sự. <p>

Con đã nghe hầu hết các bài Pháp Thoại, con cũng không thắc mắc gì ạ. Con cứ nghe Thầy giảng và cảm nhận lại những trải nghiệm chính thân tâm mình. Thầy ơi, con không biết nói gì ngoài lời chân thành tri ân Thầy. Càng nghe con càng hiểu thấu những điều Thầy muốn truyền đạt đến chúng con. Và con cứ ứng dụng vào cuộc sống như thế. Có khi làm được, khi không, có khi vẫn thất niệm nhưng rồi nhận thấy và quay về. Cứ từ từ và thấy được rõ hơn về chính mình Thầy ạ. Lúc đối cảnh, thay vì hướng ra bên ngoài con lại thường quay lại chính mình để cảm nhận rõ lúc ấy thân thọ tâm pháp ra sao, sợ thì thấy sợ, tham thì thấy tham, sân thì thấy sân... Con đối diện thẳng với chính mình, chính cái bản ngã lăng xăng tạo tác của mình, rồi sự sợ hãi sâu kín nhất giảm được dần Thầy ạ. Dù không phải được mọi lúc, nhưng cứ làm rồi như dần dần quen, bớt sân, bớt tham hơn, nhìn mọi chuyện tự nhiên hơn. Thầy cho con xin ý kiến về vấn đề này ạ. <p>

Việc là lúc trước khi có duyên biết đến Thầy, con có học lớp dưỡng sinh trường sinh học – ngồi Thiền để chữa bệnh ạ. Nhưng con học chỉ với một mục đích là có thể giúp hỗ trợ người khác trị bệnh thôi vì con không đang mang bệnh đặc biệt nào. Con học và ngồi được hai tuần, khi ngồi Thiền, con tập trung vào luân xa 6 như các chú trong lớp hướng dẫn, nhưng rồi con thấy mệt vì phải tập trung vào đối tượng, rồi cố ngồi để đạt thời gian trên 35 phút một lần để năng lượng vào. <p>

Duyên đến, con được biết đến Thầy, con ngồi buông xả ra, thoải mái và để cho thân tâm nghỉ ngơi, cái gì khởi lên thì thấy, không thì thôi. Quả thật từ sau đó Thiền rất nhẹ nhàng với con và thời gian cũng trôi qua nhanh hơn, không bị áp lực gì về thời gian lúc ngồi cả, vì con ngồi với chẳng có mục đích gì. Lúc trước con nghe nói ngồi có thần thông nên cũng mê, rồi sau đó con biết đến vô ngã, có rồi cũng mất, tìm cầu làm gì, cứ để mọi chuyện tự đến và đi thì thanh thản nhất ạ. Và Thầy ơi, trong lúc ngồi Thiền hôm nọ, con nhận ra một điều này, đến tận giây phút đó con vẫn rất tham, con mong mình có thể khai ngộ thêm cho nhiều người, nhất là những người thân của mình về những chân lý mình học được, rồi giúp đỡ được nhiều hơn, sống có ý nghĩa hơn, cống hiến nhiều hơn… Con bắt đầu tạo tác trong suy nghĩ, mình có thể làm được nhiều thứ có ích hơn, dạy học hay viết sách chẳng hạn… rồi mong cầu, vọng tưởng… Ngay cả việc mong muốn trở thành đó, con cũng đã tham rồi vì nó vẫn xa rời thực tế, con thấy rõ điều đó trong khi ngồi thiền. Và con chợt nhận ra rằng tất cả đều do lòng tham của bản ngã trong mình. <p>

Sâu thẳm trong con chẳng phải là muốn được biết đến nhiều hay sao, tại sao ngay bây giờ đây mình đang là quá tốt, tại sao không thật tốt với vai trò người mẹ, người vợ và người con trong gia đình… sao không chỉ đơn giản là một người có ích, biết giúp đỡ những việc dù nhỏ với những người xung quanh. Đâu cần phải là làm việc to tát thì mới là cống hiến. Chỉ ngay đây thôi, chỉ cần nhìn thấy rõ mình, sống đúng tốt trong nhận thức và hành vi với những người xung quanh thì cũng là có ích rồi. Không cần trở thành ai nữa cả, ngay bản thân con đây, cũng đã có ích với chú hàng xóm nghèo khi hay cho chú gạo, có ích với bà cụ dọc đường hay với những hoàn cảnh khó khăn khác mà vô tình con giúp được họ, có ích với gia đình con… vậy là đủ, cứ sống tốt vậy đã, còn những chuyện khác thì cứ tùy duyên, duyên đến thì làm... Con nhận ra bản thân con chẳng là gì cả, Thầy ạ. <p>

Thưa Thầy, về việc thiền dưỡng sinh, con nghĩ rằng mình ngồi như hiện tại, tĩnh tâm thì năng lượng vào, mình vẫn có thể đặt tay cho ai đó, truyền năng lượng tốt, cầu nguyện cho họ thì vẫn được đúng không Thầy? Nhưng để được công nhận có thể giúp trợ lực cho những người đang bệnh, thì con phải học lên cấp 4. Giúp được người khác thì rất tốt, với lại lớp trường sinh học này miễn phí ạ, không danh lợi nên con thấy tính chất nhân văn. <p>

Thực ra con có đọc một câu hỏi về ngồi thiền khai mở luân xa trong trang web thầy, con hiểu được lí do thầy không ủng hộ. Nhưng nếu học mà nhận thức rõ ra được, không tìm cầu thì học và giúp đỡ được người khác thì cũng là việc đáng làm, đúng không ạ? Hay con cứ đi thử lực và học lên cấp 3, nếu mọi chuyện không đúng với suy nghĩ của mình thì chỉ đơn giản là học ra bài học cho sự lựa chọn sai lầm của mình ạ? <p>
Con xin Thầy hoan hỉ cho con ý kiến!
Con chúc Thầy thật nhiều sức khỏe và an lạc ạ!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 23-10-2015

Câu hỏi:

Thưa thầy, <p>
Con có tu thiền nhưng con thấy con còn nhút nhát, sợ sệt.
Con sợ ma, sợ chuột, sợ độ cao, con sợ bị cướp tấn công...
Con tìm thấy có phần trong cái sợ đó là do ví dụ con bị một tai nạn nào đó sẽ làm ảnh hưởng đến người thân của mình.
Mà tâm lý sợ sệt là không tốt, con cần phải khắc phục. Xin nhờ thầy chỉ giúp. <p>
Và cho con hỏi thêm nguyên nhân gốc của sự nhút nhát sợ hãi là gì thầy. <p>
Con cảm ơn thầy,
Kính thầy.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 23-10-2015

Câu hỏi:

Thưa thầy, <p>

Con muốn làm nhiều công việc để mong sau này có thể giúp đỡ người khác. Nhưng con vẫn biết cuộc đời là vô thường, không nên tham chấp vào bất cứ thứ gì ngay cả công việc thiện. Nhưng khi con đi vào công việc con vẫn còn tham chấp vào công việc, ám ảnh công việc, và con thường xuyên bị mất tỉnh giác vì công việc vì nó khiến con suy nghĩ nhiều (vì công việc con là phải lập trình, quản lý và suy nghĩ ý tưởng mới cho sản phẩm). <p>

Như vậy nhờ thầy chỉ giúp con làm sao để vẫn tốt công việc và không tham chấp vào công việc mình đang làm. <p>

Kinh thầy.

Xem Câu Trả Lời »