Thông báo:
Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.
Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.
Sadhu sadhu lành thay!
Ngày gửi: 16-09-2015
Câu hỏi:
Thưa thầy, con đọc một cuốn sách về lịch sử thấy người ta bảo rằng học thuyết Phật giáo giải thích rằng nguồn gốc của duyên khởi là tâm. Và do đó họ kết luận đạo Phật là duy tâm chủ quan. Nhưng theo như con hiểu thì thập nhị nhân duyên tuy thường được giới thiệu với một tiến trình bắt đầu từ vô minh nhưng thực ra là một vòng tròn mà vô minh chỉ là một yếu tố trong vòng tròn đó. Các yếu tố trong vòng tròn này thì tùy thuộc nhau mà phát sinh. Do đó vô minh không phải là nguồn gốc của thập nhị nhân duyên hay duyên khởi. Thưa thầy, con hiểu như vậy có đúng không ạ?
Ngày gửi: 16-09-2015
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy, <p>
Con cám ơn vì Thầy đã đăng những chia sẻ của con lên ạ. Vì đây là quyển sách rất hay, con may mắn đọc được khi bé con được hai tuổi. Trước đây con nuôi con theo xu hướng quan tâm về sự phát triển thân - chiều cao, cân nặng hơn tâm - nhận thức, suy nghĩ nên có áp đặt con trong vấn đề ăn uống, ngủ nghỉ... nghĩa là tạo mọi điều kiện tốt nhất cho sự phát triển của con nhưng con đã lầm. <p>
Đọc qua quyển sách "Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt" của Thạc sĩ giáo dục Doãn Kiến Lợi, con đã vỡ ra, thì ra phương pháp giáo dục trẻ hiệu quả nhất là để tự nhiên, cho nhận thức chúng phát triển tự do..., va vấp sẽ là những bài học tốt nhất, thường ít quan sát là biện pháp quan sát tốt nhất. Nghe có vẻ vô lý nhưng thực ra sau khi đọc quyển sách mọi người sẽ hiểu. Giáo dục con không quá khó khăn như một số bậc phu huynh vẫn nghĩ vì họ quá áp đặt "cái tôi" của mình lên con cái. Sự đặt niềm tin đúng mức vào đứa trẻ sẽ tạo điều kiện cho chúng tự hoàn thiện rất nhiều. Thạc sĩ Doãn Kiến Lợi đã đúc kết tất cả kinh nghiệm trong quá trình nuôi dạy con gái trưởng thành của mình. <p>
Con sẽ viết lại một số câu trích trong sách ạ: <p>
1/ “Kỷ xảo làm người tốt nhất mà bố mẹ có thể dạy cho con chính là làm người tốt” – Doãn Kiến Lợi <p>
2/ Những đứa trẻ không khắt khe về mặt suy nghĩ, lớn lên sẽ có cách đối nhân xử thế tự nhiên, có quan hệ hài hòa với mọi người, sẽ có được nhiều sự giúp đỡ, nhiều cơ hội hơn – Doãn Kiến Lợi <p>
3/ Bố mẹ buộc phải nhận thức rằng, quá trình trưởng thành của trẻ cần có những “lỗi lầm”. Bài học và kinh nghiệm mà con trẻ đúc rút được từ cuộc sống, sẽ để lại ấn tượng sâu sắc hơn những điều hay lẽ phải mà bạn nói ra bằng lời hàng trăm lần. “Phạm sai lầm” là môn học bắt buộc phải có trong quá trình trưởng thành của trẻ, chỉ có học đủ một lượng “học phần” nhất định, trẻ mới rèn được khả năng học một biết mười, tự kiểm điểm bản thân, tự mình hoàn thiện. Phụ huynh phải hiểu được giá trị của “lỗi lầm”, nhìn thấy trong quá trình trưởng thành của trẻ, “lỗi lầm” và “thành tích” có chức năng giáo dục như nhau. – trích sách của Doãn Kiến Lợi <p>
4/ Có hai nguyên nhân khiến trẻ nói dối, một là bắt chước người lớn, hai là buộc phải làm do sức ép. Trong quá trình giúp trẻ nhận thức được lỗi lầm và sửa chữa lỗi lầm, “không nói” thường là “lời nói” tốt nhất – trích sách của Doãn Kiến Lợi <p>
5/ Thời gian bố mẹ kèm con học càng dài, vai diễn mà họ đóng càng giống giám sát viên. Và trẻ sẽ không bao giờ thích một giám sát viên, cùng lắm bề ngoài phục tùng nhưng trong lòng lại tuyệt đối không chịu nghe lời anh ta. Chính vì thế, kèm con làm bài tâp, không thể bồi dưỡng thói quen tốt cho trẻ, mà là phá vỡ một thói quen tốt. Một người, trước hết phải là con người tự do, mới có thể trở thành một con người tự giác. Phụ huynh sốt ruột thường hay quyết định thay con trẻ, đây là điều sai lầm. Bản tính của con người là muốn làm theo những suy nghĩ của mình, bài xích mệnh lệnh của người khác. Chính vì thế trong quá trìh dạy dỗ trẻ, để giúp trẻ hình thành nên ý thức tự giác, cũng là để chúng thực hiện sự quyết định của mình một cách tốt hơn, bố mẹ nên cố gắng để trẻ tự suy nghĩ và lựa chọn. Cho dù cùng là một quyết định, nếu đó không phải là mệnh lệnh từ phía bố mẹ, mà là ý nguyện của chính con trẻ, con trẻ sẽ sẵn lòng thực hiện hơn.– Trích sách của Doãn Kiến Lợi <p>
6/ Bản tính của con người là theo đuổi sự tự do, bất kỳ công việc nào mà trẻ thích làm, khi nó biến thành một công việc bị giám sát để hoàn thành, khiến người ta cảm thấy không tự do, niềm hứng thú ẩn chứa trong đó sẽ hoàn toàn không còn nữa.– trích sách của Doãn Kiến Lợi <p>
7/ Bố mẹ không nên tức giận, không nên chỉ đạo quá đà, con trẻ mới có cơ hội chủ động điều chỉnh. Nếu trẻ vừa làm sai, bố mẹ liền phê bình một thôi một hồi, yêu cầu con trẻ phải hứa hẹn, hoặc bố mẹ trực tiếp đưa ra phương án giải quyết, thì trẻ sẽ mất đi cơ hội chủ động điều chỉnh, khả năng điều tiết này cũng sẽ dần dần mất đi.– trích sách của Doãn Kiến Lợi <p>
Muốn trẻ làm tốt một việc, trước hết nhất thiết phải để trẻ thích nghi công việc này, ít nhất là không thể phản cảm, tránh để trẻ cảm thấy không vui trong việc này… Con trẻ có chuyên tâm hay không, không phải tự nhiên mà có. “Chuyên tâm” cũng cần phải có một số nền tảng để phát triển, cũng cần có một quá trình trưởng thành và tích lũy. Kể cả là người lớn, muốn “chuyên tâm” vào một cái gì đó, tiền đề cũng buộc phải là không chán ghét, không bài xích cái đó. Làm sao một người có thể vừa ghét một việc, lại vừa “chuyên tâm” với nó được." – trích sách của Doãn Kiến Lợi <p>
Con đang cố, cố để bớt đi bản ngã của mình trong việc dạy con. Thầy ơi, xã hội giờ này người ta đua theo thành tích, vật chất... những đứa trẻ càng tội nghiệp, chúng luôn theo sự sắp đặt của cha mẹ, thụ động, ít chính kiến, rồi trong điều kiện quá đầy đủ về vật chất lại ích kỷ, không biết sẻ chia, yêu thương. Biết là không phải ai cũng vậy nhưng con nhận thấy trong môi trường xung quanh phần lớn là vậy. Họ khổ sở gò ép bé vào khuôn phép rồi thất vọng khi không theo ý mình, nhiều khi trút giận lên đứa trẻ. Bản thân con trải qua nên con rất hiểu. Bảo "buông đứa bé" ra, giảm bớt vai trò giám sát chúng rất khó, còn khó hơn bình thường. Vì bản ngã mình vẫn cao Thầy ạ. <p>
Nhưng hãy thương bọn trẻ, vì chúng không phải là những vật sở hữu của ta, ta chỉ có trách nhiệm định hướng cho chúng, và chúng cũng phải tự đi trên con đường của mình thôi. <p>
Con viết dài dòng, nhưng thực sự rất mong là một tài liệu hay cho các bậc phụ huynh. Nhiều khi một quyển sách, một lời khai thị... có thể làm thay đổi từ một nhận thức sai lầm ạ. Con có rất nhiều sai lầm, nhưng cứ học, cứ va vấp, rồi có duyên gặp một người hay, đọc một quyển sách hay rồi thay đổi dần dần ạ. <p>
À, có một chương trình diễn thuyết "Kỷ luật không nước mắt" của Thạc sĩ Trần Thị Ái Liên nói về cách dạy con hoàn toàn miễn phí ạ. Các bậc phụ huynh có thể lên youtube để nghe hoặc đăng ký tham dự. <p>
Con bé con đã ba tuổi, bị bệnh tim bẩm sinh và nuôi rất khổ sở trong bài chia sẻ của con - người Phật tử ở Tây Ninh, giờ bé khỏe, rất năng động Thầy ạ. <p>
Con xin chân thành cám ơn Thầy và tất cả các bạn đồng tu. Con đã học được rất nhiều qua lời chia sẻ của các bạn. <p>
Dưới đây là đường link của quyển sách: <p>
http://sachbaovn.vn/chi-tiet-sach/ky-nang-song-MUMwOQ/nguoi-me-tot-hon-la-nguoi-thay-tot-MUUwRjQ0MkE
<p>
Kính mến,
Trâm
Ngày gửi: 16-09-2015
Câu hỏi:
Kính bạch thầy. <p>
Câu hỏi sau đây của con đã được thầy giải thích Nhưng vấn đề con quan tâm và là thực tế của nhiều gia đình thì con chưa hiểu.
Ý con muốn hỏi là, trong hoàn cảnh đó thì người phụ nữ Phật tử phải hành động như thế nào? <p>
Con xin copy lại câu hỏi trước: <p>k
Kính bạch thầy,
Xã hội cho rằng, chính quan niệm nghiệp báo của Phật giáo đã ràng buộc người phụ nữ phải chấp nhận bạo hành gia đình và làm mất bình đẳng giới. Ví dụ, khi lấy phải một người chồng vũ phu cờ bạc, thì cho đó là nghiệp báo của mình, nay mình phải cam chịu để trả nghiệp.
Xin thầy giải thích cho con hiểu. Trong trường hợp cụ thể như con đã nêu trên thì người phụ nữ phải làm thế nào để cho đúng chánh pháp. Và thực sự Phật giáo có làm cho phụ nữ bị mất bình đẳng giới hay không?
Con xin cảm ơn thầy.
Ngày gửi: 15-09-2015
Câu hỏi:
Kính bạch thầy, <p>
Xã hội cho rằng, chính quan niệm nghiệp báo của Phật giáo đã ràng buộc người phụ nữ phải chấp nhận bạo hành gia đình và làm mất bình đẳng giới.
Ví dụ, khi lấy phải một người chồng vũ phu cờ bạc, thì cho đó là nghiệp báo của mình, nay mình phải cam chịu để trả nghiệp. <p>
Xin thầy giải thích cho con hiểu. Trong trường hợp cụ thể như con đã nêu trên thì người phụ nữ phải làm thế nào để cho đúng chánh pháp. Và thực sự Phật giáo có làm cho phụ nữ bị mất bình đẳng giới hay không? <p>
Con xin cảm ơn thầy.
Ngày gửi: 15-09-2015
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy! <p>
Trước hết con kính xin cám ơn Thầy đã khai thị cho con rất nhiều, trong gần một năm qua con đã có duyên được nghe pháp thoại của Thầy, con và gia đình con có nhiều thay đổi tích cực (con đã hiểu được nguyên lí sống tùy duyên thuận pháp vô ngã vị tha) và có thời gian sống rất tốt như vậy. Nhưng thưa Thầy, thỉnh thoảng con vẫn còn bị khởi sanh những tập khí xấu, đó là những bản ngã tham sân si được huân tập từ nhỏ đến nay làm con thấy khó khăn, mệt mỏi, đặc biệt là những lo lắng về con cái khi đối diện với mỗi sự việc (học hành, thi cử, viêc làm ...), con lại bi bệnh HA. Xin Thầy cho con lời khuyên làm sao để những tập khí xấu bớt đi được măc dù con đã hiểu đó là sai thưa Thầy. Con kinh xin cám ơn Thầy.
Ngày gửi: 15-09-2015
Câu hỏi:
Kính Bạch Thầy, con xin phép Thầy cho con chia sẻ thêm một số đoạn nữa trong quyển sách "Người mẹ tốt hơn người thầy tốt" - Doãn Kiến Lợi. Mong phụ huynh nào đang nghiên cứu về phương pháp dạy con có thêm tài liệu hay tham khảo ạ. <p>
"Không đòi hỏi điểm số ở con. Bất kỳ hành vi nào chỉ đơn thuần coi trọng điểm số đều nông cạn, đều mang tính phá hoại. Việc mà tôi chỉ cần làm là bồi dưỡng năng lượng trí tuệ cho con trẻ, chính là lòng hiếu kỳ với tri thức, tinh thần mày mò nghiên cứu, khả năng đưa ra vấn đề và tìm tòi lời giải, phương pháp học tập có hiệu quả, nghị lực bền bỉ dẻo dai… không tỏ ra phấn khởi hay thất vọng vì con được điểm cao hay thấp, làm bài tốt trẻ vui, mình cũng vui, làm bài không tốt có thể con trẻ hơi buồn. Chúng tôi liền nói “làm bài không tốt có thể phát hiện ra chỗ nào mình chưa nắm chắc, nếu như đề bài cô giáo ra toàn những cái con đã biết, được điểm cao nhưng không phát hiện ra chỗ nào mình chưa nắm chắc, chẳng phải đáng tiếc lắm sao!” <p>
Áp dụng chính sách “thi tốt không khen thưởng”, đương nhiên cũng có chính sách đi kèm là “thi kém không phê bình”. Việc con thi tốt hay không tốt đều là việc bình thường, không phải vì cô bé làm bài thi tốt mà tỏ ra phấn khởi hay không tốt thì liền bực mình, thất vọng. Thái độ “thờ ơ” về vấn đề thành tích, việc khen thưởng tầm thường đem lại động cơ tầm thường, khiến con trẻ không chuyên tâm vào bản thân việc học, xem phần thưởng là mục đích, học tập là thủ đoạn, mất đi mục tiêu thực sự. Chỉ trong tình huống không tin vào khả năng của mình, trẻ mới cần khen ngợi và sự khẳng định từ bên ngoài để cũng cố sự tự tin cho mình. Bất kỳ trong việc gì, chỉ cần khi trẻ đã hình thành được năng lực tương đối xác định thì không cần phải thường xuyên khen ngợi…" <p>
“Một vấn đề rất lớn trong giáo dục gia đình hiện đại là, bố mẹ có thể hy sinh cuộc đời cho con, nhưng lại không chịu hy sinh thời gian, công sức cho con. <p>
“Chúng ta sinh ra một em bé, không những phải có trách nhiệm nuôi em bé lớn, mà còn có trách nhiệm để cho em được hạnh phúc” <p>
“Cho dù các bậc phụ huynh yêu thương con mình đến đâu, nếu thường xuyên đặt ra yêu cầu “phải biết nghe lời” với trẻ, đồng thời yêu cầu trẻ nhỏ phải phục tùng mình, thì thực chất anh ta là người của chủ nghĩa quyền uy. Trong tiềm thức anh ta chưa bao giờ bình đẳng thực sự với con. Nhưng trong mắt con trẻ, họ chỉ là những bậc phụ huynh không biết nghe lời” <p>
Nếu bất kỳ bố mẹ nào cũng muốn thuyết phục con trẻ làm theo suy nghĩ của mình, suốt ngày bắt trẻ phải phục tùng mình, vô hình trung sẽ dạy con trẻ cũng áp dụng phương pháp đó với người khác. Những sự việc như thế tích tụ quá nhiều sẽ hình thành nên tâm lý cực đoan, phát triển thành bản tính quá khích." <p>
“Con trẻ có những biểu hiện không tốt, chửi một bài, đánh một trận là chuyện dễ dàng và thực hiện xong cũng cảm thấy rất hả hê, vị phụ huynh nào cũng có thể làm được – chính vì thế được rất nhiều phụ huynh yêu thích và áp dụng. Chỉ có điều, nó không thể giải quyết bất kỳ vấn đề gì, chính vì thế nó cũng sẽ khiến những bậc phụ huynh đã quen với việc giải quyết vấn đề một cách “hả hê”, “dễ dàng” đó dần sẽ cảm nhận được rất nhiều điều không hả hê và không dễ dàng trong những năm tháng sau này do không có phương pháp dạy con.
Đánh chửi có thể sẽ giải quyết được một vấn đề nhỏ trước mắt nhưng lại gây ra tai họa ngầm lớn cho quá trình trưởng thành của trẻ, vết thương sẽ bám theo trẻ suốt đời." <p>
"Giáo dục bằng bạo lực có thể khiến con trẻ trở nên phục tùng, nhưng không giúp con trẻ trở nên thông minh và hiểu biết hơn, có thể khiến trẻ trở nên phục tùng nhưng sẽ không khiến chúng trở nên tự giác và có ý chí tiến thủ - giáo dục bằng bạo lực có thể thu được một số kết quả tạm thời, nhưng phải trả giá bằng sự sa đọa và suy sụp của con trẻ." <p>
"Tất cả những nơi xuất hiện những hành động lớn tiếng trách mắng, sẽ có những hành vi thô lỗ và hiện tượng thờ ơ trong tình cảm. Những đứa trẻ được giáo dục từ những lời trách mắng mất đi khả năng cảm nhận được tình cảm tinh tế nhất của người khác, chúng không nhìn thấy cũng không cảm nhận được cái đẹp xung quanh, chúng vô cùng lạnh lùng, lãnh đạm, không hề có lòng thương, trong hành vi của chúng có lúc sẽ xuất hiện biểu hiện đáng sợ nhất ở con người – tàn nhẫn." <p>
"Đừng nên vì con trẻ biết nghe lời mới yêu con, đừng nên vì trẻ đạt được một thành tích nào đó mới khen ngợi trẻ, càng không nên vì chúng không làm mình toại nguyện mà đánh chúng. Tình yêu của bố mẹ cần vô điều kiện và sự tôn trọng đối với con trẻ cũng phải là vô điều kiện." <p>
"Đánh chửi là biện pháp tồi nhất trong giáo dục. Phương pháp giáo dục dã man này thực ra hoàn toàn không có “yếu tố giáo dục nào, nó chỉ giúp bố mẹ trút cơn thịnh nộ mà thôi." <p>
"Bạn buộc phải coi trẻ là một “con người” để đối xử bình đẳng, chứ không phải coi là một “con người yếu đuối để chinh phục." <p>
"Để kiểm tra tình yêu của một người mẹ dành cho con có phải là tình yêu chất lượng hay không, đó là người mẹ có chịu buông tay con ra một cách thoải mái hay không, có chịu thúc đẩy sự tự chủ và độc lập ở con hay không. Yêu con, hãy dũng cảm buông tay ra, để hiệp sĩ nhỏ tuổi này “một mình tung hoành khắp thiên hạ.” <p>
"Một số phụ huynh sở dĩ thường xuyên phê bình giáo dục con trẻ, chính là do có suy nghĩ sai lầm ăn sâu vào máu rằng, nếu mình không nói, không thường xuyên nhắc nhở, con trẻ không biết sửa khuyết điểm, càng ngày càng sa đọa. Thực tế là mỗi đứa trẻ đều có lòng tự trọng, chí tiến thủ chính là bản tính của trẻ, chỉ cần không bị móp méo, chắc chắn sẽ phát triển bình thường" <p>
"Trong xã hội ngày nay có rất nhiều “người lớn chưa trưởng thành”, “chủ nghĩa đơn phương”. Mọi cái lý đều đứng về phía họ, họ không quan tâm đến công việc và sự cảm nhận của người khác, công việc và tâm trạng của mình là quan trọng nhất, suy nghĩ của mình là đúng đắn nhất. Trong công việc hằng ngày và trong cuộc sống, lúc nào cũng tỏ ra hẹp hòi, ích kỷ. Không những khiến người khác không vui mà còn thường đem lại điều không vui cho mình. Khi họ sốt sắng bảo vệ lợi ích cho mình, một số lợi ích đích thực trong đời người lặng lẽ trôi mất" <p>
"Tốt bụng và độ lượng luôn luôn song hành với nhau, một cô bé biết xoa chỗ đau cho chiếc ghế con, thì sẽ biết thấu hiểu và dành nhiều tình yêu thương hơn cho người khác, gặp phải vấn đề gì không bao giờ nằng nặc giữ ý kiến và lợi ích cho mình. Lối tư duy này không những giúp bé cảm thấy vui trong hiện tại mà còn đảm bảo cho cô bé suốt đời không phải chịu thiệt thòi." <p>
"Người tốt bụng mới là người có ít va chạm nhất với thế giới, mới dễ dàng trở thành người hạnh phúc. Những đứa trẻ không khắt khe về mặt suy nghĩ lớn lên sẽ có cách đối nhân xử thế tự nhiên, có mối quan hệ hài hòa với mọi người, sẽ có nhiều sự giúp đỡ và nhiều cơ hội hơn." <p>
"Nếu sợ con trẻ có cái gì đó suy nghĩ không được chu toàn, người lớn sẽ suy nghĩ thay cho trẻ, theo dõi sát sao trẻ, trước mắt sẽ thấy là giúp được con, nhưng về lâu dài, điều đó chỉ gây phản tác dụng. Tất cả những việc cần làm là phải để trẻ tự mình suy nghĩ, tự mình làm, phạm phải nhiều sai lầm, dần dần mới học được cách làm cho thật tốt" <p>
Thực sự mong rằng các bé có môi trường xanh và sạch để tự do phát triển. <p>
Kính mến,
Trâm
Ngày gửi: 15-09-2015
Câu hỏi:
Thưa Thầy, con là giáo viên và hiện giờ cũng đang là sinh viên. Trong quá trình học tập, con nhận thấy mình đang cố gắng tích lũy kiến thức không ngừng. Và sau này khi ra trường, con lại trở thành người giúp sinh viên tích lũy kiến thức, kỹ năng. Nếu không có đủ kiến thức và kỹ năng thì không thể hoàn thành chương trình, không lấy được văn bằng và không tìm được công việc tốt. Như Thầy thấy đó, xã hội bây giờ hầu như ở đâu cũng đòi hỏi tích lũy - cái này hay cái khác. Con cảm thấy mình đang bị kẹt giữa hai thái độ sống đối nghịch nhau, đó là tích lũy và từ bỏ, và con chỉ có thể chọn một trong hai. Nhờ lời dạy của Thầy, con hình dung được cái đẹp của sự từ bỏ, nhưng nếu chọn cách từ bỏ thì chắc là con không thể sống cuộc sống thế tục bình thường trong xã hội. Thưa Thầy, con nên giải quyết vấn đề này như thế nào? Có phải con bị kẹt vào lý luận không? Đối với con, câu hỏi này rất thật. Hiện giờ, con đang viết luận văn, và con đối mặt với câu hỏi này hầu như mỗi ngày, vì như Thầy biết, khi viết luận văn, con phải thu thập và trình bày sự hiểu biết của mình. <p>
Ngoài ra, nếu không có tâm mong cầu tích lũy kiến thức thì việc học kinh điển sẽ diễn ra như thế nào? Xin Thầy từ bi chỉ dạy cho con. Con cảm ơn Thầy rất nhiều.
Ngày gửi: 15-09-2015
Câu hỏi:
Bạch thầy cho con hỏi, trong pháp môn Tịnh Độ, nếu hành giả tạo lập các công đức, phước báu rồi hồi hướng cho bản thân đắc được nhất tâm bất loạn thì có được như ý nguyện không thầy? Nếu không được thì hành giả tu thế nào để đắc nhất tâm bất loạn? Con cám ơn thầy!
Ngày gửi: 14-09-2015
Câu hỏi:
Con kính đảnh lễ Thầy! <p>
Thưa Thầy, con hiểu “Như thị” chính là “Tại đây, bây giờ, như nó đang là” phải không Thầy? Cũng như chỉ từ Thầy con mới học được một pháp môn “Như Thực” vì qua đó con đã “Học như thực và hành cũng như thực” Thầy ạ! Với con học Phật cũng vô cùng đơn giản như khi mình “Sống với Cái Thực” vậy thôi. <p>
“Vạn pháp đến - đi thật tuyệt vời. <p>
Tuỳ Duyên biến hiện đấy người ơi! <p>
Không Có, không Không cũng là thế. <p>
Rằng hiểu rồi con sẽ nên Người." <p>
Và như rằng con chỉ thật sự “nên Người” kể từ cái ngày con "sống với cái thực" đấy Thầy ạ! <p>
Con kính chúc Thầy luôn mạnh khoẻ!
Con, HT.
Ngày gửi: 14-09-2015
Câu hỏi:
Bạch Thầy! Cho con được hỏi một câu thôi ạ. Chồng con mới mất, con đau đớn và nhớ thương chồng con vô cùng, nhiều khi muốn đi theo chồng luôn, nhưng con gái còn nhỏ quá, ai nuôi. Con luôn hy vọng và nuôi hy vọng rằng sau này khi con chết đi con sẽ được gặp lại chồng con ở thế giới bên kia. Thưa Thầy, liệu sau này con còn được gặp lại chồng con không thưa Thầy?