loading
Hỏi Đáp Phật Pháp

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 11-09-2015

Câu hỏi:

Thưa Thầy! Xin Thầy khai thị thêm cho con về Tánh, Tướng, Thể, Dụng của các Pháp. Có phải Pháp nào cũng có Tánh, Tướng, Thể, Dụng riêng? Khi chưa thấy được Tánh, Tướng, Thể, Dụng của Pháp thì không thể sống tùy duyên thuận Pháp phải không Thầy?
Thành kình tri ân Thầy.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 10-09-2015

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, <p>

Xin thầy giảng thêm cho con về "trọn vẹn tỉnh thức, tại đây và bây giờ" ứng dụng vào sinh hoạt thường ngày thế nào?

Con xin cám ơn thầy và kính chúc sức khỏe thầy.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 10-09-2015

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ thầy.
Con nên làm gì để thấy ra tánh biết trong con ạ?
Con kính đảnh lễ thầy. Con cầu mong thầy có thật nhiều sức khoẻ để tiếp tục chỉ bày chân lý.
Con kính đảnh lễ thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 10-09-2015

Câu hỏi:

Con xin thành kính tri ân và đảnh lễ Thầy. <p>
Thưa Thầy, sau khi nghe Thầy phân tích trong việc ngồi Thiền, con đã hành theo lời Thầy chỉ dạy, được 10 ngày thì bàn chân con đã ấm lên, đầu không còn nặng như trước, con mừng lắm. Con xin cảm ơn Thầy. <p>
Bây giờ con xin thầy chỉ cho con 1 điều băn khoăn của con ạ. <p>
Thưa Thầy, gần 30 năm nay con chỉ biết làm việc, chăm sóc gia đình. Trong cuộc sống có nhiều nỗi đau, buồn nhiều hơn vui, khóc nhiều hơn cười, sức khỏe con bây giờ kém lắm sau nhiều trận đau và đột quỵ nhưng con cố đứng lên vì còn con cái không buông xuôi được. Từ khi gặp duyên lành con được nghe Pháp của Thầy, đọc thơ của Thầy con vui lắm, con sáng ra nhiều điều và được giải thoát phần nào những nặng nề con đã mang theo. <p>
Đến nay thì gia đình con đã ổn định, con không có nhu cầu gì, không tham ăn, tham mặc, không ham gặp ai, cả đến những người thân và chồng con. Chỉ lúc nghe Pháp của Thầy, tụng kinh, đi phóng sinh, hay dạy các em câm điếc, các em thần kinh phân liệt, các em mồ côi thì con mới thấy vui trong lòng. Người con cứ "đơ đơ" như bị tự kỷ vậy, không vui, không buồn... tuy vẫn làm việc bình thường. Mọi người nhìn con thì thấy con thật hạnh phúc nhưng trong sâu thẳm tâm hồn thì con có cảm giác mình không ổn điều gì đó. <p>
Con mong Thầy chỉ dạy cho con phải làm như thế nào vì công việc của con phải làm bằng cảm xúc (nghề của con là họa sĩ, chuyên vẽ tranh trừu tượng), sức khỏe con có hạn, thời gian đối với con khá ít ỏi, con mong Thầy chỉ dạy cho con để con tiếp tục sống có ý nghĩa trong thời gian còn lại của con. <p>
Một lần nữa, con xin thành kính tri ân Thầy. Kính chúc Thầy luôn an lạc, cát tường.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 09-09-2015

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, Thầy có khỏe không ạ? Bây giờ con có thể theo dõi vọng tốt hơn nhiều rồi, đôi khi thấy sân nhói lên một cái rồi đi qua cũng rất nhanh. Con đường đã hiện ra khá rõ. <p>

Con có điều này muốn xin thỉnh ý Thầy: Khi con ngồi một mình, hoặc ngồi ở không gian thoáng đãng (ở biển, ở nơi nhiều cây cối...) con thấy tâm trạng rất thoải mái, có lẽ vì sự rung động ở những môi trường này dễ chịu chăng? Nhưng khi con ở công ty, con hay có cảm giác bồn chồn, khó chịu. Con nghĩ do mọi người ở đây hay đối chọi và ganh tỵ nhau nhiều quá, đôi khi con cố gắng đặt mình vào cảm xúc của mọi người để hiểu chuyện và xử lý công việc, nhưng sau đó con cảm thấy rất mệt mỏi. Có nhiều hôm phải ngồi viết một vài email hay công văn đơn giản, nhưng con không tập trung được, vọng khởi liên tục và con chỉ biết ngồi nhìn vọng khởi, người nóng ran, mất rất nhiều thời gian mà lại không thấy có ý tưởng nào tập trung được cho mục tiêu chính. <p>

Con thử nghe một vài bài nhạc yêu thích, suy nghĩ một vài ý tưởng gì đó hay hay... nhưng chẳng có gì tạo cảm xúc để có thể tập trung hơn cả, thấy tâm mình khi nghĩ mãi về một điều gì càng thấy bị gò bó hơn thì phải. Con cũng chưa biết phải làm thế nào để mình tập trung một cách thoải mái và dễ dàng hơn. Kính Thầy cho con lời khuyên. Con xin cám ơn Thầy. <p>

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 09-09-2015

Câu hỏi:

Kính bạch thầy, con có điều này thắc mắc đã lâu, mong thầy từ bi giải đáp: <p>
Con không hiểu vì sao trong ba đặc tính Vô thường, Khổ, Vô Ngã của Pháp lại có "khổ"? Con xin chia làm hai trường hợp: <p>
1. Trong trường hợp con người hay động vật, nghĩa là những loài có cảm giác về sinh-vật lý nói chung, thì đặc tính "Khổ" của Pháp thể hiện qua việc con người (hay con vật) cảm giác cái đau khổ của thân khi bị thương, bị bệnh. Điều này con hiểu, nhưng cũng xin thầy cho con biết là con hiểu vậy đã chính xác chưa. <p>
2. Trong trường hợp những vật vô tri vô giác, như cái bàn, cái ghế chẳng hạn, thì con hiểu đặc tính Vô thường, Vô ngã, nhưng còn đặc tính Khổ của Pháp được biểu hiện như thế nào ạ?

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 09-09-2015

Câu hỏi:

Thưa Thầy, <p>

Hôm qua là Lễ Giỗ Tổ Phật Giáo Nguyên Thủy Viêt Nam, mà con bận việc không đến tham dự được, con cũng áy náy lắm. Tuy nhiên, Tâm con luôn hướng về ngày Lễ và thành kính tri ân Tổ, nhờ Ngài đã chịu nhiều gian khó để đem Phật giáo Nguyên Thuỷ về Việt Nam và cũng nhờ có Thầy chỉ dẫn khai thị mà con đã thấy ra "Ngọn đuốc" trong con để con có thể tự tin "Thắp đuốc mà đi" hết quảng đường tăm tối. Con cảm ơn Thầy và chúc Thầy khoẻ mạnh và an vui trong hương vị Pháp.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 09-09-2015

Câu hỏi:

Con cảm ơn thầy rất nhiều. Xét lại nơi tâm mình, tánh giác vốn tự tròn sáng, khởi tâm tìm ngộ thảy là mê lầm, buông bỏ vọng duyên tánh tự hiển bày, hàng ngày hàng giờ sống trọn trong ấy lại chẳng chịu nhận, khởi lên vọng niệm tìm cầu giác ngộ, thật đáng thương... <p>

Nay con xin hỏi thêm thầy một câu. Tâm con khi gặp cảnh duyên hoặc thuận hoặc nghịch hay khởi lên những vọng như sau, ví dụ, khi gặp duyên sân, tâm khởi lên ý nghĩ chúng sanh cùng mình đồng một tánh giác, vì tự mê mờ nên chẳng nhận biết nên mới lầm lạc, ta chẳng vì duyên cớ ấy gánh khổ vào mình. Hoặc khi gặp cảnh vui, tâm lại khởi nghĩ, các pháp vô thường vui đó buồn đó có gì bền chặt chẳng nên bám víu... (những ý nghĩ này tự khởi chẳng phải tâm con muốn khởi lên để đối phó với cảnh duyên). Mong thầy từ bi chỉ rõ cho con, với những ý nghĩ đó con cảm thấy cũng có ích lợi nhưng nó hay ngăn chận những niệm khởi trước nó mặc dù khi ấy vẫn biết rõ ràng. Con xin cám ơn thầy. Chúc thầy mạnh khỏe thân tâm trường lạc!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 09-09-2015

Câu hỏi:

Thầy kính mến, <p>
Hôm nay trên xe đưa rước đến nơi làm, con đã nghe bài Pháp "10 ba-la-mật" của Thầy, con đã khóc vì xúc động. Một lần nữa, con cám ơn vì cuộc đời quá nhiều đau khổ, đúng như Thầy dạy có đau khổ thì mình mới giác ngộ được, thấy được bản ngã của mình. <p>
Trước đây, những bạn bè thân thiết ai cũng ngậm ngùi cho hoàn cảnh của con, họ khóc vì thương con, họ nói sao con có thể chịu đựng được, nếu như là họ thì họ đã bỏ đi đâu đó rồi. Nhưng lạ thay là con chẳng thấy gì cả, con nghĩ là mình đã quen với những cảnh thế này, là mình đã bị chai sạn cảm xúc rồi, chẳng quá vui hay quá buồn trước bất kỳ điều gì. Đúng là người trong cuộc mới hiểu, thì ra sức chịu đựng của mình lớn hơn nhiều so với mình nghĩ, bất kỳ hoàn cảnh nào cũng vậy, rồi nó sẽ qua. <p>
Lúc đó, con chưa có duyên biết về Phật Pháp, con vẫn hay nghĩ, những ai có con đường bằng phẳng thật may mắn, thôi thì số phận mình, mình phải chấp nhận và vươn lên. Nhưng Thầy ơi, Pháp đã vận hành thật hay, đến và đi, từng cái khổ một, con trưởng thành rất nhiều, Thầy ạ, những người con từng gặp dù tốt hay xấu họ đều dạy con một vài điều. Con nhìn những người xung quanh, có những người khổ hơn con mà họ sẵn sàng giúp người khác, có những người trong hoàn cảnh khốn khó hơn con mà họ vẫn tươi cười... À, thì ra do mình quá tập trung vào cái khổ của mình mà thôi. <p>

Và Thầy ơi, sau khi biết về Phật pháp con đã vỡ òa, con sống tỉnh thức, thận trọng trong hành động và lời nói hơn, điềm tĩnh hơn, không bè nhóm, tụ tập, con chuyển qua ăn chay (vì thương và không muốn sát mạng chúng sanh), và dù là con vẫn bình thường, hòa đồng, không nói về Đạo pháp vì con hiểu rằng, mọi người sẽ cho con mê tín (bản thân con trước đây cũng vậy, duyên chưa đến thì vẫn không có nhu cầu tìm hiểu về Đạo). Thế nhưng những thay đổi của con cũng làm cho một vài người khó chịu, họ cười cợt, phê phán... Cũng bị tổn thương ngay lúc đó nhưng qua nhanh vì con cảm thông cho họ và hiểu họ, trước đây con cũng như vậy (mọi tỵ hiềm, ganh ghét, đố kỵ đều xuất phát từ lòng sợ hãi cả, và con thấy thương họ thay vì sân giận như trước đây). <p>

Con đã từng nghĩ, giá như mình đã biết về Phật Pháp trước khi kết hôn, nhưng rồi hiểu rằng Pháp đã vận hành đúng, con đã học được bài học của hôn nhân, bài học để sống dung hòa với một người dù khác nhau về nhiều mặt, sống bằng cách hiểu họ, hiểu chính mình. Rồi học được bài học làm mẹ, sự hy sinh, yêu thương... <p>

Từng bài học một, và cuộc đời thật kỳ diệu! Chỉ đơn giản là bây giờ con đã sống yêu thương hơn, bớt đi "cái tôi" của mình hơn và con hiểu sâu sắc lời Thầy dạy, chỉ có hai điều thôi là học được gì từ cuộc đời và từ sự cảm tạ, biết ơn cuộc đời, ta làm được gì cho cuộc đời thôi ạ. Trong một quyển sách "Từ giận dữ đến bình an", có một ý thề này, khi cơn giận xuất hiện, hay trong một hoàn cảnh đặc biệt, hãy tách mình ra, xuống hàng ghế khán giả và quan sát xem ta đang diễn thế nào trong màn kịch trên sân khấu. Thật ra cuộc đời cũng giống như một sân khấu lớn mà mỗi người đóng một vai trên đó. <p>

Con thành kính tri ơn Thầy, mong một ngày có duyên lành con được gặp Thầy. <p>
Con, Trâm.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 08-09-2015

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, ai cũng có sẵn tánh giác nhưng làm sao để sống trọn vẹn với tánh giác đó? Mặc dù biết mình có tánh giác nhưng không thể sống trọn vẹn trong tánh giác ấy vì chưa thực chứng mà chỉ là hiểu qua kiến thức thôi, nên khi gặp cảnh duyên khó mà dụng được... Xin thầy từ bi chỉ rõ cho con lối vào. <p>
Dạo trước con có hành pháp môn tham thoại đầu nhưng con chẳng thể đến chỗ chơn nghi, lại bị ý thức ngăn che, tại sao tâm đang rỗng rang như thế lại khởi lên cái nghi để làm gì, nên con bỏ không tham nữa, tâm con tạm an ổn nhưng cái thao thức đạt đến chỗ không sanh diệt ấy cứ trổi lên hoài khiến con cảm thấy luôn bất an, chỉ tự trách mình nghiệp tập sâu dày, nghe kinh tâm chẳng mở mang, chỉ biết trên kiến thức chừng nào mới thoát luân hồi sanh tử! Mong thầy từ bi chỉ điểm cho con! Trân trọng.

Xem Câu Trả Lời »