loading
Kết quả Tìm Kiếm: Có 1824 câu hỏi có nội dung liên quan đến 'trình pháp & chiêm nghiệm'.

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 24-12-2015

Câu hỏi:

Thưa Thầy, <p>

Con vừa mới trải qua một bài học nữa là: có người bạn mới quen, chị ta thấy con Phật tử tưởng con dễ tin người, nên chị ta tìm mọi cách để dụ dỗ con mua hàng, nhưng khi người đó nói ngon nói ngọt thì con quan sát con thấy tâm con bình thường và không có phản ứng thích món đó, sau đó con thấy ra người này có vấn đề và chị ta biết con phát hiện ra chị ta, nên chị ấy bỏ chạy luôn. Chứ lúc đó mà Tâm tham con nổi lên thì bị dính liền Thầy ạ. Đúng là Tu cũng có lợi ích liền đó Thầy. <p>

Con cảm ơn Thầy chỉ dạy nhé.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 23-12-2015

Câu hỏi:

Thưa Thầy, Thầy cho con hỏi thêm một câu ạ. Bình thường thì tâm sáng suốt, định tĩnh, trong lành. Nhưng khi việc đến, cái bản ngã trong con ứng ra liền, con thấy nó tham lam, toàn những suy nghĩ muốn giành quyền lợi cho mình trước, đã là tham rồi mà cái ý thức còn đưa ra lý do này, lý do nọ để biện minh. Chúng giống như tổ chức phiên tòa trong tâm con Thầy ạ. Bên thì tạo tác, bên thì biện minh, rối ren làm sao. Rồi con bật cười cho chính mình. Sao cái tâm mình rắc rối thế. Con mà bảo chúng im thì lúc khác chúng cũng trồi lên thôi, nên những lúc như vậy con chỉ ngồi nhìn chúng làm gì, tự nói với mình rằng, xíu tụi nó mệt, tụi nó cũng đi mất. <p>
Đúng là khi quan sát kỹ lại thì chúng cũng mất tiêu. Nhưng đúng là để tỉnh thức nhận biết chúng trong mọi tình huống thật không dễ chút nào. Thầy ơi, sao chúng trong người mình mà lại như những kẻ xa lạ đang trú ngụ tạm, lúc khởi lên, lúc mất, chẳng có gì chắc chắn cả, Thầy nhỉ? <p>

Có những tình huống cần quyết định gấp, không kịp quan sát kỹ, con bị cuốn theo và tạo tác luôn, dù nhận ra hành động của mình đang chạy theo tâm tham. Thầy ơi, trong những tình huống như thế con được Thầy dạy là cứ quan sát rõ, là chứng nhân cho chính mình, nhưng có pháp đối trị gì để mình bớt đi đến hành động, tạo tác theo cái tâm phóng dật đó không ạ? <p>

Xin Thầy hoan hỉ chỉ dạy con ạ.
Kính!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 22-12-2015

Câu hỏi:

Thưa Sư kính, con xin hỏi Sư một vấn đề con thắc mắc. <p>
Khi một tâm bất thiện vừa khởi lên, thấy được nó sắp tăng trưởng thì nó từ từ giảm dần và biến mất. Nhờ vậy, tâm ngày càng bớt đi những niệm bất thiện. Nhưng về mặt vi tế thì vẫn luôn có những niệm bất thiện âm thầm tác động, chi phối con người. Và một khi mất cảnh giác thì nó giống như một nguồn nguyên liệu sẽ làm bùng cháy trở lại những tâm tham, sân, si. Như vậy, chúng ta có thể triệt tiêu tận gốc nguồn nguyên liệu này hay không? Hay nó luôn tồn tại như một điều tự nhiên? Và nếu tiếp tục duy trì cách quan sát tâm này có thể chuyển hóa tận gốc những vô minh đó hay không? <p>
Con xin chân thành tri ân Sư!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 22-12-2015

Câu hỏi:

Kính Bạch Thầy, <p>

Con hiện vẫn quan sát mọi hành động cử chỉ rõ biết bản thân đang làm gì: đi, đứng, lái xe, ăn cơm..., nghĩ gì con cũng biết con đang nghĩ, không bị suy nghĩ cuốn đi, đặc biệt là con thích ngồi xuống quan sát thân, thọ, tâm của con, cảm giác như đang khám phá thêm được nhiều điều thú vị. Con có được nghe Thầy hướng dẫn quan sát tiếp sự sinh diệt, con có quan sát nhưng con không cảm nhận được sự sinh diệt, con cảm thấy cứ bình bình không có nhiều sự biến động trong tâm con để thấy sinh diệt. Kể cả khi con quan sát sự thở, con cũng không cảm nhận điều gì là sinh ra là diệt đi và ngược lại, con chỉ thấy thân con "nhúc nhích" thế nào khi thở. Con đang bị kẹt và con tự cáu gắt bản thân, nhiều khi muốn khóc vì thấy mình không làm được, dẫn đến càng sai lầm hơn. Con nghĩ nếu con buông xuống không cố gắng quan sát sự sinh diệt nữa thì bao giờ con mới khai thêm những tuệ khác, còn cố gắng quá thì đi ngược lại với Thiền Tuệ, nên giờ con bối rối. Mong Thầy cho con lời khuyên, chỉ ra để con tiến bộ hơn trên đường tu tập đến giác ngộ ạ. <p>

Con cám ơn Thầy,

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 21-12-2015

Câu hỏi:

Con chào thầy ạ!
Thưa thầy con có thắc mắc mong thầy chỉ giúp cho con được hiểu ạ. Con cảm ơn thầy nhiều. <p>
Thưa thầy cho con được miêu tả cái mà con đang phân vân không hiểu là cái gì. Con thấy trong đầu con có 1 trạng thái bị bao trùm bởi 1 cái nhẹ nhàng lâng lâng, khi con quan sát thì chỉ thấy màu đen, nếu cảm nhận thì con có cảm giác bay bổng, còn khi làm việc con làm việc bình thường, hết làm việc hết suy nghĩ thì lại thấy cái đó. Con cũng chả rõ đó là cái gì và con chỉ biết và để nguyên, khi con tìm ra cái con đang quan sát thì vẫn thấy, chả có gì ngoài cái con thấy. Nếu con nhắm mắt vào thì con chỉ nhìn thấy 1 màu đen, cảm giác lâng lâng cứ như vậy. Con không hiểu, mong thầy chỉ dạy cho con hiểu rõ hơn ạ. <p>
Con xin cảm ơn thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 17-12-2015

Câu hỏi:

Thầy kính, hôm nay con lại viết thư cho Thầy, Thầy vẫn khỏe chứ ạ? Do hôm nay con nhận ra được một điều... <p>

Thầy ơi, con đã từng thấy áp lực, gánh nặng lo toan cho gia đình. Có vẻ như con sinh ra để bao bọc che chở cho họ, dù con đã có gia đình nhỏ riêng nhưng con lo rất nhiều thứ cho gia đình lớn ở quê có ông bà nội con và ba mẹ con chi phí sinh hoạt, nợ nần… <p>

Con không dám mua một cái áo quá đắc tiền… vì để mua một cái áo như thế, bằng số tiền ấy con sẽ mua được nhiều đồ cho cả nhà con. Ở thành phố thì ra đường một lúc là hết một hai trăm ngàn, còn ở quê thì số tiền ấy lớn lao quá. <p>

Vì thế, thay vì mình ăn mặc giản dị chút mà mua được cho những người trong nhà thứ nọ thứ kia. Nhưng lại có lúc khi phải lo nợ nần, con áp lực quá, con cảm thấy họ là gánh nặng, con than phiền là sẽ lo toan cho họ bao nhiêu lâu nữa… Con vật vã, khổ sở, ao ước và ghen tỵ với những người có hoàn cảnh ổn định hơn. <p>

Nhưng rồi hôm nay con tự ngộ ra rằng, con hạnh phúc vì được lo cho họ, Thầy ạ. Con hạnh phúc vì họ luôn tin tưởng, yêu thương con, để con được bảo bọc họ… và con mong muốn được làm điều ấy. Có thể lúc con còn bé, những người thân của con cũng chịu áp lực để lo cho con học hành, để cho con có ngày hôm nay, vậy mà họ chẳng than phiền gì cả. <p>

Con thấy rằng sẽ có lúc mình nhận ra rằng cho đi không là gánh nặng hay áp lực gì cả, thật hạnh phúc để có thể cho đi và ai đó cũng được hạnh phúc khi đón nhận nó. Vì nếu không ai khác mà là chính mình, người mà mang đến một vài hạnh phúc nhỏ nhỏ ấy cho những người mình yêu thương thì cũng quý giá bao nhiêu. Con thấy trân trọng tất cả. Thật biết ơn vì Cuộc sống thật đẹp khi có người cần và mình có thể cho đi… <p>

Con chúc Thầy sức khỏe và an lạc. Con rất biết ơn khi được nghe những bài Pháp của Thầy mỗi ngày ạ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 13-12-2015

Câu hỏi:

Thầy kính quý, <p>
Qua pháp hành, nay con đã thật hiểu, duy nhất chỉ cần một điều là thận trọng chú tâm quan sát, trở về sáng suốt định tĩnh trong lành ở mọi nơi mọi lúc trên thân tâm cảnh chính mình là dần dần thấy ra tất cả. Con không biết dùng ngôn từ nào để bày tỏ lòng tri ân của con, chỉ biết thành kính đảnh lễ Thầy từ phương xa mà nước mắt tuôn trào. Con kính chúc Thầy được trường thọ để tiếp tục khai thị cho chúng con.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 12-12-2015

Câu hỏi:

Thưa thầy, từ khi con sống đúng trật tự với cái thật đang là, con thấy cuộc đời này rất đẹp. Con chúc thầy sức khỏe.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 09-12-2015

Câu hỏi:

Con xin kính đảnh lễ thầy. <p>
Con cảm ơn thầy đã trả lời câu hỏi của con về "làm việc tay chân". Những điều thầy nói đều đúng với con ạ.
Hôm nay do tình cờ mà con nghe lại bài giảng "Trọn ven với thực tại" của thầy ở khóa giảng thứ 10. Con thấy những điều mình thắc mắc được giải đáp phần nào. Con xin tóm tắt những gì mình hiểu để thầy xem cho con là con hiểu có đúng không ạ.<p>
Tánh biết tự biết mình phải làm gì một cách chính xác nếu không có tham sân si xen vào. Mình cứ trở về thực tại thật tự nhiên là cách tốt nhất. <p>
Những thứ như hôn trầm, trạo cử không phải là xấu, nó là biểu hiện cho thấy mình đã làm điều gì đó chưa thuận pháp nên bản thân mình tự có phản ứng lại. Trong trường hợp của con là con cố gắng làm những việc con không thích vì nghĩ rằng qua những việc đó con sẽ học ra nhiều điều hay. Con nhớ lời thầy là việc gì cũng có mặt lợi của nó, việc gì cũng giúp mình học ra bài học giác ngộ. Nhưng vì con cứ cho là mình phải làm như vậy, phải cố gắng học ra bài học ngay từ lúc này nên tự mình làm mình khó chịu. Lời thầy dạy rõ ràng vậy mà con vẫn chưa hiểu hết và hành đúng được. Đây là bài học cho con về việc "tự lượng sức mình" trên con đường học đạo. <p>
Con thấy rằng để hiểu cách hành cho đúng cần nghe đi nghe lại thật nhiều bài pháp thoại. Có những lúc con nghe thầy nói điều A trong bài pháp này nhưng lại nói đừng chấp vào A trong bài pháp khác. Nếu nghe mà không hiểu kỹ thì rất dễ hành sai đường. Đơn giản vậy thôi mà với con hiệu quả "khôn lường". Như trong trường hợp vừa rồi, con cứ nghĩ học ra bài học ngay trong hiện tại là cố gắng vượt lên cho dù hoàn cảnh thế nào. Con chấp chặt và cứ giữ khư khư điều đó nên tự làm mình khổ não. Con quên rằng thầy đã nói: tinh tấn, chánh niệm, tỉnh giác MỘT CÁCH TỰ NHIÊN, con quên đi sự tự nhiên trong khi hành mà cố gắng làm việc quá sức mình, như vậy là không hiệu quả. Lại thêm một bài học để con quay trở lại quan sát thân tâm mình. Nếu thường quan sát thân tâm mình con sẽ biết cách tự điều chỉnh hợp lý hơn.
Người lý trí thường hay phân vân, bất định... con đúng là như thế ạ. Thưa thầy, con có cần lưu ý gì khi thực hành không ạ? <p>
Con kính đảnh lễ thầy. Con chúc thầy thật nhiều sức khỏa để tiếp tục chỉ bày cho chúng con.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 09-12-2015

Câu hỏi:

Con chào Thầy ạ. Trong bài giảng phân biệt hơi thở và sự thở, khi đi thì tự động đi thôi không có cái ta đang đi trong đó. Cái hành động đi đó là tự động và mình chỉ biết thôi chứ không cố gắng theo dõi, ghi nhận vào từng bước chân phải không ạ? <p>

Mỗi buổi sáng khi thức dậy, các hành động tự nhiên như xỏ dép, lấy thuốc đánh răng, chải răng... diễn ra một cách tự động và mình chỉ cần biết mà không cần cố gắng theo dõi, ghi nhận vào từng động tác phải không ạ? Cũng như khi thấy ngứa ở trên mặt thì đưa tay lên gãi trong cái biết trọn vẹn tỉnh thức thôi mà không cần chủ ý ghi nhận sự ngứa và chủ ý giơ tay lên để gãi phải không ạ? <p>
Trên đây là một số điều mà con vẫn còn thắc mắc trong việc thực hành ạ. Từ lúc con hỏi thầy về thực hành niệm hơi thở trong tứ niệm xứ được thầy khuyên không nên nhầm lẫn hơi thở và sự thở, đó cũng là lần đầu tiên con nghe đến hai khái niệm này trong thiền, con nghe bài pháp thoại thầy giảng con mới phân biệt được và hiểu sâu hơn. Con cám ơn thầy nhiều lắm. Con chúc thầy luôn an lạc và mạnh khỏe ạ!

Xem Câu Trả Lời »