loading
Kết quả Tìm Kiếm: Có 1797 câu hỏi có nội dung liên quan đến 'trình pháp & chiêm nghiệm'.

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 25-03-2015

Câu hỏi:

Con vô tình đọc được câu chuyện trên mạng rất hay. Con muốn đóng góp cho mọi người cùng đọc. Con mong thầy chấp nhận.
Câu truyện có tựa đề là: <p>
Thuận theo tự nhiên, là một loại hạnh phúc! <p>

Có một kẻ lang thang, đi vào chùa, thấy Bồ Tát ngồi trên Đài Sen nhận cúng bái của mọi người, anh ta vô cùng ngưỡng mộ. <p>
Kẻ lang thang nói: “Tôi có thể đổi chỗ ngồi với Người một lát không?”<p>
Bồ Tát trả lời: “Chỉ cần anh không mở miệng.”<p>
Kẻ lang thang ngồi lên Đài Sen. Trước mắt của anh là cả ngày hỗn loạn ầm ĩ, người đến phần lớn là cầu điều này điều kia. Anh vẫn cố gắng chịu đựng trước sau không mở miệng.
Một ngày, một phú ông đến. Phú ông: “Cầu Bồ Tát ban cho con một đức tính tốt.” Nói xong ông dập đầu, đứng dậy, ví tiền lại bị rớt xuống mặt đất. Kẻ lang thang vừa muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng kịp nhớ đến điều kiện của Bồ Tát. <p>
Sau khi phú ông đi ra, thì có một người nghèo bước vào. Người nghèo nói: “Cầu Bồ Tát ban cho con ít tiền. Người nhà con lâm bệnh nặng, đang rất cần tiền ạ.” Cầu xong ông dập đầu, đứng dậy, nhìn thấy một túi tiền rơi trên mặt đất. Người nghèo thốt lên: “Bồ Tát quả thật hiển linh rồi.” Ông cầm túi tiền ra đi. Kẻ lang thang muốn mở miệng nói không phải hiển linh, đó là đồ người ta đánh rơi, nhưng anh lại nhớ đến điều kiện của Bồ Tát. <p>
Lúc này, một người ngư dân đi vào. Ngư dân cầu xin: “Cầu Bồ Tát ban cho con bình an, ra biển không gặp sóng gió.” Đoạn dập đầu, đứng dậy, ông vừa muốn đi, lại bị phú ông túm chặt. Vì túi tiền, hai người đánh nhau túi bụi. Phú ông cho rằng người ngư dân đã lấy túi tiền, mà ngư dân thì cảm thấy bị oan uổng không cách nào chịu đựng nổi. Kẻ lang thang không thể nhịn được nữa, anh ta liền hô to: “Dừng tay!” Rồi đem chân tướng nói ra cho họ. Tranh chấp nhờ đó mà đã yên. <p>
Lúc này Bồ Tát mới nói: “Ngươi cảm thấy làm vậy là đúng chăng? Ngươi hãy tiếp tục đi làm kẻ lang thang đi! Ngươi mở miệng tự cho mình rất công bằng, nhưng, người nghèo vì vậy mà không có tiền cứu chữa người thân; người giàu không có cơ hội tu đức hạnh; người ngư dân ra biển gặp sóng gió chôn thân dưới đáy biển. Nếu ngươi không mở miệng, mạng sống người nhà kẻ nghèo kia được cứu; người giàu tốn chút tiền nhưng giúp người khác mà tích được đức; ngư dân cũng vì dây dưa không cách nào lên thuyền, tránh được mưa gió, có thể còn sống sót.” <p>
Kẻ lang thang im lặng ra khỏi chùa… <p>
Rất nhiều sự tình, nó thế nào, chính là như thế đó. Để nó tiến triển theo tự nhiên, kết quả sẽ tốt hơn. Khi đối mặt với sự việc, ai có thể biết rõ kết quả gì sẽ xảy ra chứ? <p>
Yên lặng theo dõi diễn biến, chính là một loại năng lực! <p>
Thuận theo tự nhiên, là một loại hạnh phúc! <p>
Theo NTDTV. <p>
Biên dịch: Minh Quân, biên tập: Tuệ Minh

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 25-03-2015

Câu hỏi:

Thưa thầy! Đã lâu rồi con mới lại có câu hỏi và chia sẻ trình lên thầy. Con đang thực hiện mấy điểm thực hành như sau, xin thầy cho con ý kiến ạ: <p>
- Trong đời sống hàng ngày, không cần nỗ lực để thấy, vì chẳng cần nỗ lực thì nó vẫn tự thấy sự thật đang là. <p>
- Thận trọng nơi thân - miệng - ý (giữ giới) thì dễ trở về với pháp đang là hơn <p>
- Nhiều lúc con thấy tâm chuyển giữa trạng thái lặng lẽ - trong lành sang trạng thái động và ngược lại từ động trở về lặng lẽ.<p>

Trên đây là 3 điểm con mong thầy chỉ cho con tham cứu thêm ạ. Con cảm ơn thầy!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 19-03-2015

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, con xin trình bày những điều con cảm nhận được sau thời gian lắng nghe và thực hành những lời dạy của Thầy. Con xin Thầy đọc và chỉ ra những thấy biết chưa đúng của con. Con xin cám ơn Thầy. <p>

"Đời sống là một dòng chảy mênh mông, rộng lớn, mang trong nó tất cả mọi hỉ, nộ, ái, ố của loài người... Con người sống trong dòng chảy đó, một là bị những hỉ nộ ái ố đó cuốn trôi theo mà không tự chủ được, hai là bị chúng làm cho bị ngăn lại, bị bế tắc ở một giai đoạn nào đó trong cuộc đời. Vậy làm thế nào để đừng bị cuốn trôi, cũng đừng bị tắc nghẽn, làm thế nào để có thể sống hài hòa với dòng sông cuộc đời - điều đó sẽ xảy ra khi con người có đủ lòng can đảm và sự nhẫn nại để học cách thấy ra những sự thật trong đời sống, những sự thật mà khi đã thấy ra rồi, con người sẽ thật sự cảm thấy mình được giải thoát - giải thoát ở đây, là giải thoát tâm hồn mình khỏi những khổ đau thường tình trong đời! <p>

Một nhà minh triết đã nói rằng, để có thể sống trong đời sống với một tâm hồn hài hòa, bình an thật sự, mỗi con người cần giống như một nghệ sĩ - nâng đàn lên, và biết so dây sao cho sợi dây đàn đừng quá chùng, cũng đừng quá căng, chùng quá thì không cất được tiếng đàn, mà căng quá thì dây đàn sẽ đứt - và rốt cuộc rồi cả cây đàn cũng không thể sử dụng. Đời sống của mỗi con người cũng vậy, cần phải học để thấy ra trung đạo - cái điểm giữa - cái điểm mà từ đó dây đàn không quá căng hoặc quá chùng. Vậy làm sao để học mà thấy ra cái điểm giữa đó? <p>

Ta sẽ mãi mãi muôn đời không bao giờ học được để thấy ra cái điểm giữa đó nếu ta không có cái can đảm sống với tất cả mọi mặt của đời sống. Lẽ thường, con người hay sống theo cảm xúc của mình, và chọn lựa hành động theo cảm xúc đó. Con người sẽ thường nắm bắt, níu giữ những gì mà họ yêu, thích - mà loại trừ, từ bỏ những điều mà họ căm ghét. Điều đó, trong một chừng mực nào đó có thể không sai, một người có thể thích một cái áo màu xanh, mà không thích chiếc áo màu hồng; người đó có thể chọn chiếc áo xanh mà không đau khổ gì cả, thậm chí rất vui! Tuy nhiên, sẽ ra sao nếu chiếc áo màu xanh thì được làm bằng chất liệu mà mình không thích, và ngược lại chiếc áo màu hồng thì lại được làm bằng cái chất liệu mà mình thích hơn. Khi đó, sự chọn lựa đã có thể khiến cho mình cảm thấy phân vân, chọn cái nào cũng thấy có niềm tiếc nuối. Chỉ với ví dụ đơn giản là một cái áo, cái mà ta có được toàn quyền chọn hoặc không, vậy mà khi chọn lựa đã có thể mang mầm mống của khổ đau. <p>
Vậy điều gì sẽ xảy ra với những điều lớn lao hơn mà cuộc đời đem lại, luôn luôn chúng là ngoài sự kiểm soát của ta, luôn luôn chúng là phức tạp, là đa diện, là có xấu, có tốt, nếu ta chấp nhận những cái tốt thì ta cũng phải chấp nhận những cái xấu của chúng. Có phải sẽ là phi lý, nếu ta cứ đòi hỏi những mặt tốt mà thôi, còn muốn loại trừ hoàn toàn những cái chưa tốt! Đây chính là một trong những sự thật của đời sống mà con người cần thấy ra! <p>
Vậy đó, khi gặp những điều bất như ý trong đời, con người thường đau khổ, và trong những thời khắc, những tình cảnh khiến ta đau khổ đó, ta thường chọn lựa cách trốn chạy, nhưng biết đâu rằng nếu ta không thấy ra được bản chất của đau khổ đó, nó sẽ lại xảy ra trong tương lai, không với đối tượng này thì với đối tượng khác, không trong tình huống này thì sẽ trong một tình huống khác, chỉ là bình mới mà rượu cũ, ta sẽ phải đối diện với chúng hoài cho đến khi ta học được bài học về tính đa diện của đời sống. <p>

Mà hơn nữa, khi ta chọn lựa sẽ sống cuộc sống thế này hay thế kia, tức là ta đã chặt chẻ cuộc sống ra thành nhiều mảnh, cứ sống mảnh này không được, ta lại bỏ chạy, chọn sống trong mảnh khác, cứ vậy ta cứ trôi lăn, và sống đời sống của ta một cách manh mún, để rồi cho đến cuối đời ta lại cảm thấy sao cuộc đời mình toàn là đau khổ, sao mà toàn là thất bại, sao mà cuộc đời mình không may mắn,... Mà thật ra, ta đã không nhận ra rằng chỉ cần ta thay đổi thái độ sống, rằng hoàn cảnh thế nào cũng không quan trọng bằng cách ta sống trong hoàn cảnh đó với một thái độ như thế nào, thì ta sẽ có thể sống cuộc đời ta một cách hoàn toàn hơn, trọn vẹn hơn, khi đó ta thưởng thức được cả những niềm vui và cả những nỗi buồn, khi đó cả nỗi buồn cũng có những vẻ đẹp riêng, một vẻ đẹp thâm trầm và sâu lắng - khi đó niềm vui, nỗi khổ, buồn rầu hay hân hoan cũng giống như những mùa của cuộc sống - xuân, hạ, thu, đông - ta đâu thể chọn lựa chỉ sống với mùa xuân vui tươi, mà không sống với mùa đông rét mướt, có phải thế không? Ta chỉ có thể sống với từng mùa và tìm cách làm thế nào để sống thích hợp với mùa đó, mùa xuân ta trồng trọt và mùa đông thì ta cần áo ấm, rồi thì biết đâu từ trong những điều kiện khắc nghiệt đó, ta không chỉ có thể tồn tại, mà còn có thể tìm ra những cách để tận hưởng nó - như cách mà con người đang tận hưởng mùa đông - trượt tuyết, trượt băng,... <p>

Vì cuộc đời này luôn là bất toàn như vậy, nên chúng ta, những con người, trong cái biết hữu hạn của mình, không bao giờ có thể trang bị đầy đủ để bản thân mãi mãi tránh được đau khổ!
Bởi thế, cũng có thể nói cuộc sống này là một cuộc phiêu lưu mỗi ngày, và sự sáng tạo cần được thực hiện trong từng khoảnh khắc... Và cũng bởi thế, mới nói rằng để sống được một cách bình an trong đời sống, ta cần có một sự can đảm và một nhẫn nại đến tận cùng. <p>
Bởi có can đảm ta mới dám phiêu lưu, phiêu lưu ở đây là dám dấn thân vào trong đau khổ - vào trong những điều bất như ý.
Và bởi có nhẫn nại, ta mới cho mình thời gian để đối diện với những niềm đau, nỗi khổ đó, với những điều mà trước đây ta từng nghĩ rằng, từng quan niệm rằng, từng khẳng định rằng ta sẽ không thể nào, hay không bao giờ chấp nhận,... Thế mà, khi có thể nhẫn nại để đối diện, quan sát một cách tỉ mẫn, ta lại chợt nhận ra những điểm để mà từ đó ta có thể sáng tạo ra những điều tốt đẹp hơn, và rồi có thể niềm vui lại có cơ hội nảy sinh... <p>
Phiêu lưu và sáng tạo bên trong chính tâm thức ta, mới thật sự là một sự phiêu lưu và sáng tạo đích thực; vì nó thật hơn là những cuộc phiêu lưu nhân tạo đến từ bên ngoài. Những cuộc phiêu lưu với các trò chơi mạo hiểm, thì dù sao ta cũng đã chuẩn bị tất cả những thiết bị an toàn để bảo toàn tính mệnh. Còn phiêu lưu với cuộc đời, ta sẽ không biết trước, không dự đoán trước được bất kỳ điều bất như ý nào, chúng có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào cơ mà, do vậy điều duy nhất ta có thể chuẩn bị cho mình chỉ là một tâm thế sẵn sàng chấp nhận, sẵn sàng đối diện và sẵn sàng sáng tạo, khi đó nỗi khổ bỗng dưng biến thành niềm hân hoan! Và khi đó cuộc sống, bản thân nó sẽ trở thành nguồn sáng tạo bất tận... <p>

Nhưng như thế nào là phiêu lưu vào tâm thức, làm thế nào để ta có đủ can đảm dấn thân vào khổ đau để học ra tính muôn mặt hay tính bất toàn của đời sống mà không bị nhấn chìm hay thả trôi cuộc đời vào đau khổ? Phiêu lưu vào tâm thức nghĩa là khi ta có thể nhẫn nại đối diện, quan sát, và đồng hành với những cảm xúc của ta trong thế giới tâm thức. Cách thông thường, ta cũng thường đối xử với cảm xúc của ta như đối với những vật ngoại thân - nghĩa là khi ta cảm thấy vui, thích, yêu, thương, thì ta muốn níu giữ, muốn những cảm giác tuyệt vời ấy kéo dài mãi mãi; còn khi ta cảm thấy buồn, cảm thấy đau, cảm thấy khổ, cảm thấy giận thì ta liền mau tìm cách thoát khỏi chúng, mau tìm cách chạy đến những nguồn vui, mà ít khi nào ta thử một lần dừng lại, cảm nhận thật sự, lắng nghe thật sự, quan sát thật sự để thấy ra niềm vui, nỗi khổ ấy khởi nguồn như thế nào, kéo dài và kết thúc ra sao... Khi ta thử phiêu lưu như vậy, với một sự thành thật với chính mình, ta sẽ dần nhận ra căn nguyên của tất cả những cảm xúc đó, ta cũng dần thấy được trước nay mình đã bị điều khiển bởi cảm xúc ra sao, hay nhìn rộng ra ta đã để hoàn cảnh bên ngoài tác động cảm xúc, rồi chính cảm xúc đó lại dẫn dắt ta. Nhận ra điều đó, ta cũng dần học được cách thoát khỏi sự dẫn dắt ấy, rồi thì ta sẽ có được sự trầm tĩnh trong tâm hồn. Nhìn cuộc đời với sự trầm tĩnh đó, ta sẽ nhìn nhận mọi điều một cách công tâm hơn, sẽ thấy ra những niềm tin sai lầm trước đây về cuộc đời, những niềm tin đã khiến mình khổ đau. Và rồi ta chợt cảm thông hơn, thấu hiểu hơn, yêu thương hơn với sự sống quanh mình... Một niềm vui bất tận, thâm trầm, sâu lắng chợt tỏa lan trong tâm hồn... Một niềm vui không bao giờ mất - bởi một lý do duy nhất: vì nó không tùy thuộc vào ngoại cảnh!"

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 12-03-2015

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, <p>

Con cám ơn Thầy lúc nào cũng trả lời thư cho con. Hôm nay, con muốn nói với Thầy nghe một chuyện nóng hổi mới vừa xảy ra tức thì với con. <p>

Trước giờ con hay nhõng nhẽo lắm, và hay tự tả mình là yếu đuối và bi đát: con hiền, con bệnh, con mệt, con dở, con khổ, con bị hại,... Mà khi con thử tài trong trò chơi quan sát thì con thấy thì ra có phần mình hiền/bệnh/mệt/dở/khổ thật, và cũng có phần mình giả bộ! Con thấy con y như con cọp đội lót con cừu vậy. <p>

Mới đây, ngồi một mình tự nhiên con nghĩ về một chuyện cũ, rồi liền đó trải nghiệm một tiết mục sân si lớn nhất từ trước tới nay. Hay là trước giờ nó vẫn ghê gớm như vậy mà con không biết... tâm sân của con nó bừng bừng, bạt mạng, quyết liệt, tơi bời hết chỗ nói, thiếu điều muốn đi tới chỗ muốn giết chóc. Mà con quyết tâm không 'giấu' nó vào nồi áp suất nữa. Con quyết tâm không thèm giữ thể diện với chính mình nữa, không thèm đi trú bão, mà con nói với mình là 'rồi, giờ muốn giận phải không, giận thì giận đi, tới bến luôn đi!' Và thế là, Thầy biết đó, con giận một cơn thiệt là tan tác chim muông. <p>

Con nhận ra mình chẳng 'cừu' như mình nghĩ chút nào! Mấy người mà con nghĩ là 'cọp', thì ra người ta chẳng phải 'cọp' luôn, ít ra là như vậy ngay trong cái đang là. Chẳng ai chọc ghẹo gì con, tự con 'lồng lộn hóa' hiện tại. Một mặt, con thấy rất 'mất thể diện' vì nhận ra cái sự nghiệp sân xấu xí của chính mình. Mặt khác, sao bị 'mất thể diện' mà con khỏe quá Thầy ơi! <p>

Tự nhiên con thấy khỏe trong mình. Con nãy giờ vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, rồi đây con sẽ đứng dậy ra về, thấy giống như mới xem phim ở rạp xi-nê. Hết phim rồi thôi. Giận xong rồi thôi. Mà cái cơn giận vừa rồi cũng không đến nỗi tệ lắm, coi cũng được! <p>

Lần này con không có câu hỏi gì hết. Con chỉ tả Thầy nghe cái sự 'con cừu đội lốt con cọp' và tập phim 'Cơn Giận' của con thôi. Con kính chúc Thầy nhiều sức khỏe và an lạc!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 11-03-2015

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy. Hai hôm nay con bị đau đừơng ruột, nó cứ đau âm ỉ và đầy hơi con có uống thuốc nhưng chưa đở. Con luôn chú tâm vào sự đau đó coi sự đau đó như nó đang là, sau đó con quan sát tâm con thì con thấy tâm con luôn lăng xăng phóng dật và có nhiều tưởng là, cho là mình có bị ung thư không và bắt đầu chuyển sang lo sợ khoảng mấy tiếng đồng hồ sau con mới lấy lại trầm tĩnh là mình đang sống trong ảo tưởng quá nhiều, sau khi con lấy lại trầm tĩnh thì con mới nhìn thấy thì ra ngũ uẩn này thật sự ra là hoàn toàn không phải của mình mà mình đã vay mượn để có được giờ đây mình đã có tuổi thì thì sự vay mượn này phải đến lúc trả rồi. Khi con chiêm nghiệm thấy như vậy thì con quan sát tâm con cảm thấy thoải mái lại và nhẹ nhàng hơn. <p>
Đúng như Thầy đã dạy mỗi pháp phát sanh lên đều để lại cho chúng con 1 bài học chiêm nghiệm. Con ngẫm nghĩ, vậy là tất cả các pháp trong cuộc sống này đều là những bài học giác ngộ ra sự thật chứ không phải là những bài học để lo âu và sợ hãi. Con nghĩ sợ hãi và lo âu là do mình thiếu sự thận trọng và mất bình tĩnh cộng thêm tâm si nữa dẫn đến mình thiếu sáng suốt để nhìn thấy sự thật. Con xin cám ơn Thầy đã chỉ dạy pháp cho chúng con để tự chúng con chiêm nghiệm và học ra bài học tự giác ngộ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 05-03-2015

Câu hỏi:

Kính bạch thầy, những năm vừa qua con đã đọc nhiều bộ sách, thầm nhủ vài bữa ôn lại 1 lần nhỡ đâu mình quên vì đó là bảo bối, là phương tiện giúp mình tới Niết-bàn. Từ lúc nghe thầy dạy buông xả, lúc đó con cũng không hiểu hết ý thầy, còn hơi tiếc, sợ quên hết thì làm sao, nên con giữ lại bài thơ của thầy và thơ của những thầy khác mà con cho là rất hay, những thiền thơ đó sẽ nhắc nhở con trên bước đường học Phật. Con có thói quen đọc thầm những bài thơ đó để tư duy, thậm chí nửa đêm đang ngủ say, thơ liền hiện trong trí con, nhớ lời thầy dạy trọn vẹn với đang là cơ mà. Lúc này là đang ngủ chứ không phải tư duy, rồi con mỉm cười và buông ra, con ngủ thật ngon lành, cứ như vậy con trọn vẹn tại đây ngay bây giờ. Làm gì cũng trọn vẹn với nó, luôn thận trọng chú tâm quan sát. Trong tất cả mọi hành động nói năng suy nghĩ, mà không cần phải chế định áp đạt trước cho mình, khi nấu cơm trọn vẹn với nấu cơm, đi đón con trọn vẹn với đón con, cứ như vậy mà con hành theo lời thầy dạy 1 cách tự tại an nhiên. Rồi con chợt nhận ra mình đã buông bỏ những lăng xăng tạo tác, buông hết những bài thơ mà mình cho là bảo bối hồi nào không hay. <p>
Sáng nay khi ngồi với các bạn đàm đạo, con cứ tưởng mình không còn nói được như trước nữa, nhưng không ngờ con không hề quên mà còn uyển chuyển hơn, nắm bắt đối tượng nhạy bén hơn, biết lúc nào cần nói và lúc nào nên im lặng. Nhớ thầy dạy tham, sân, si là một thứ vô minh dày đặc, vì vậy mà chúng sinh chìm đắm trong tam giới, nhờ nghe thầy giảng nhiều mà con thâu tóm được cốt lõi của đạo Phật nên con lấy tham, sân, si làm thước đo lòng mình. Những bước chân con đi là thiền, là tư duy, là pháp hết, mà không thấy ta thiền hay tư duy gì cả, con hoan hỉ vô cùng khi thấy ra rằng: tu không học hoặc học lơ mơ, đấy gọi là tu mù, nhưng cứ bảo thủ hoặc chấp mắc thì lại tự mình rời xa thực tại đang là. <p>
Thưa thầy, thầy hoan hỉ con xin phép được nói lời từ đáy lòng, con đã đọc, đã học, đã nghe nhiều pháp của nhiều thầy, nhưng không ai dạy pháp hành tùy duyên thuận pháp vô ngã vị tha mà thông suốt như thầy, hơn 1 năm nay con chuyên chỉ học pháp của thầy, con không còn cầu một cái gì rồi, vì biết cầu không được gì, mỗi ngày trí tuệ con một sáng ra, con sung sướng vì con mắt tuệ đã hé mở, màn vô minh đen tối dần dần xua tan, vì con quá đỗi hoan hỉ nên cứ viết hoài. <p>
Con thành kính tri ân thầy.
Con-nhóm đạo tràng Bình Phước.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 02-03-2015

Câu hỏi:

Thầy kính! Đọc câu hỏi ngày 2/3/2015 của một bạn đạo: <p>
"Thưa Thầy, kính tạ ơn Thầy soi sáng, con đã thấy cái đang là bằng tưởng tri. Con thiếu chánh niệm, tập khí buông lung phóng dật sâu dày. Nhận ra điều nầy con cần phải thận trọng nhiều hơn, cái ta lăng xăng của con nói nhiều lắm, chỉ thiếu tỉnh giác một tí là nó dắt con chạy xa cái đang là. Thầy ơi! Con biết ơn Thầy nhiều lắm, con thành kính đảnh lễ Thầy" <p>
Con vô cùng xúc động! Con cũng biết ơn thầy nhiều lắm! Từ lúc được gặp thầy qua trang web, được thầy khai thị bây giờ con như một người hoàn toàn mới mẻ, khác với con của trước đây rất nhiều! Bây giờ con thấy mình đang tu hàng ngày, hàng giờ, trong từng công việc của đời sống. Tuy vẫn có lúc tỉnh giác, lúc cuốn theo, lúc minh, lúc vô minh. Nhưng "trình độ" thận trọng chú tâm quan sát, trở về trọn vẹn tỉnh thức, sáng suốt định tĩnh trong lành, rỗng rang lặng lẽ trong sáng, ngày một tiến bộ hơn, thường xuyên hơn trong đời sống! Trong một năm vừa qua, càng ngày con càng nhận thức rõ được nhiều điều mà trước đây con đã không hiểu hết và hiểu bằng lý trí. Có những câu chuyện, câu nói trước đây đã nghe đã đọc nhưng bây giờ mới thấy nó sao mà đúng quá! Cái biết, cái nhìn ngày càng mở ra, rộng ra, thật mới mẻ và hạnh phúc! Con cảm ơn thầy đã lắng nghe con, chúc thầy luôn khỏe mạnh!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 17-02-2015

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy! Bấy lâu nay con thừơng nghe Thầy luôn nhấn mạnh 2 từ "Tự nhiên" nhưng con chưa hình dung ra nổi 2 từ này, bỗng nhiên sáng nay vô tình con nhìn thấy 1 con chim đậu trên cành mai nhà con, từ trên cao con chim bay xuống đậu trên cành mai rồi bay đi. Trong đầu con tự nhiên sáng ra 2 từ "tự nhiên" mà Thầy thường nhấn mạnh trong khi hành pháp. Nhờ vậy con đã thông suốt các pháp đang vận hành trên thân thọ tâm pháp này là rất tự nhiên. Mình cứ tự nhiên xem nó đến và đi như nó đang là mà không cần phải can thiệp vào. Nếu mình can thiệp vào theo ý đồ của mình thì làm cho thân tâm mình thêm mệt mỏi. Sáng nay khi nhìn thấy rõ được 2 từ "tự nhiên" mà Thầy dạy trong lòng con thoải mái vô cùng. Giờ đây con có thể ứng dụng vào pháp hành con đang hành. Giờ con đã thấu hiểu pháp đến và đi 1 cách tự nhiên như thế nào. Con cũng cám ơn con chim đã giúp con thấu hiểu được sự tự nhiên mà bấy lâu nay con hành nhưng không thông suốt được sự tự nhiên đó. Con xin cám ơn Thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 15-02-2015

Câu hỏi:

Kính bạch thầy,<p>
Dù con nghe rất nhiều và hiểu khá thông theo sự hướng dẫn trực tiếp từ thầy rằng hãy xem tất cả chỉ là bài học giác ngộ, nhưng cho đến khi con thấy rõ sự thật đúng như lời thầy dạy, con mới thật sự trở lại BÌNH THƯỜNG thầy ạ. Tưởng đâu vô minh cứng đầu như đá tảng, thế mà mầm giác ngộ vẫn có thể nhô lên... Lời trình pháp này như món quà xuân con kính dâng lên thầy - người CHA tinh thần - ngưỡng mong người hoan hỷ. Con kính chúc thầy một mùa xuân an lạc, với thêm nhiều mầm giác ngộ nảy nở nhờ thấm nhuần mưa pháp.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 02-02-2015

Câu hỏi:

Dạ pháp thật sự rất nhiệm mầu và tư nhiên. Pháp không ở đâu xa chỉ cần mình thận trọng lắng nghe trọn vẹn một cách kiên trì và nhẫn nại trên thân thọ tâm pháp thì từ từ mình sẽ khám phá ra sự thật. Khi con đã hiểu ra được sự thật nơi thân tâm rồi thì tự nhiên sẽ hiểu được thế giới bên ngoài mà thôi phải không Thầy? Càng hành con có cảm giác lí thú vì giống như mình đang xem bộ phim nhiều tập nó cứ lôi cuốn con vô dòng chảy của pháp càng xem càng rõ hơn nhiều và tự nhiên hơn.

Xem Câu Trả Lời »