loading
Kết quả Tìm Kiếm: Có 1797 câu hỏi có nội dung liên quan đến 'trình pháp & chiêm nghiệm'.

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 05-07-2017

Câu hỏi:

Thưa Thầy! con xin chúc Thầy thân tâm an nhiên. Con có điều muốn hỏi.
Dẫu biết chánh pháp Đức Phật theo con hiểu là thực tại hiện tiền, chân tâm tự nhiên tịch tịnh như nó đang là. Nhưng trong tâm con luôn muốn tìm cầu một pháp, một con đường để thoát khỏi hỗn loạn từng giây từng phút trong tâm. Tâm con luôn buồn chán, phải chăng do con luôn muốn tầm cầu một con đường để thoát khỏi sự hỗn loạn hiện tại, hay thực ra là thỏa mãn dục vọng bản thân, những dục vọng trồi sụp vô thường để tìm một chút ý nghĩa cuộc sống trong sự buồn chán?
Và lần đầu tiên con đọc Tứ Diệu Đế, thân tâm con không còn cuốn theo sự hỗn loạn nơi tâm, sự buồn chán của những suy nghĩ, một cảm giác rất lạ, con cảm giác chân thật và nhẹ nhàng từng cử động của cơ thể, từng xúc chạm, hoạt động của từng bộ phận cơ thể. Hôm đó đúng trùng hợp là ngày vía Bồ Tát. Đêm đó con mơ thấy một bóng trắng toát cứ theo con, con sợ và chạy, bóng trắng cứ theo và cười con như một người lớn cười một đứa trẻ mãi không chịu lớn, con cảm nhận bóng trắng đó không hề có ác tâm. Sáng con dậy, con cảm nhận được một cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, tĩnh lặng, trong đầu lúc đó vang lên mấy câu "đã biết đâu là mê, đâu là ngộ, sao vẫn chấp mê bất ngộ".
Con xin Thầy hãy trả lời thư và chỉ bày cho con với ạ.
Con chân thành chúc Thầy thân tâm an nhiên.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 03-07-2017

Câu hỏi:

Sao con lại hay tự trách mình thầy nhỉ? Nếu con không nghiện thuốc lá, nếu con không hay uống rượu say, nếu con không đầy buồn phiền, lo lắng tức giận, sợ hãi, đau khổ,... thì con đâu có đi tìm đạo. Nếu không có các bài pháp khác, con đâu dần dần tìm đến pháp của thầy rồi nghe, rồi hỏi. Không có chúng sanh u mê thì thầy đâu cần phải giác ngộ làm gì? Không có trái ý thì mình làm sao biết tâm mình có gì? Vừa rồi con có 2 tuần lễ rảnh rỗi để nghe pháp của thầy bây giờ con bận với việc đời nhiều hơn: cứ sống, cứ làm việc. Khi sống, phiền não đến thì "giải quyết", "giải quyết" không đúng thì sẽ thấy ngay. "phiền não tức bồ đề". Vậy thì cứ "sống" thôi! Điều gì đến với mình cũng là cái lí của nó. Tìm nơi bình yên không thể có, chỉ có sự yên bình ở nơi không bình yên hoặc bình yên phải không thầy? Con hãy cứ sống, đến khi không yên bình được thì lại nghe, lại hỏi, nơi đó có thầy đang dang tay đón con (nước mắt con đang rơi)!
Con cảm ơn tất cả!
Con cảm ơn riêng thầy rất nhiều!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 14-06-2017

Câu hỏi:

Bạch Thầy,

Con lâu lắm cũng không trình pháp Thầy ạ. Sau khi con hầu như ngày nào cũng nghe pháp thoại được khoảng gần 2 năm. Tới giờ con quên hết mất lời thầy dạy rồi. Cũng không còn quan trọng bất cứ điều gì, cả đạo, cả đời. Cứ sống một cuộc sống bình thường, thuận theo pháp, thuận theo tự nhiên. Có sai thì cần nhìn ra cái sai để lần sau không mắc phải. Có đúng thì biết mình đúng. Sai cũng không oán trách mình, mà đúng cũng không lấy đó là điều gì của mình. Tới một lúc con thấy cần phải biết sử dụng nhuần nhuyễn cả thiền định lẫn thiền tuệ trong cuộc sống hàng ngày mới tốt, trước con hơi thiên quá về tuệ. Đợt này con thấy tâm con nên thiên về hỷ sẽ làm mọi việc tốt hơn là tâm xả, chắc tại con tu tập chưa tới. Và con cảm nhận cuộc sống buông bớt cái mong cầu sẽ an lạc hơn rất nhiều. Ngoài ra trong cuộc sống, trước kia tâm con hơi thiên về xả, tâm bất sinh, nhưng con thấy như vậy đối với tục đế nhiều khi mọi người không hiểu mình vì tâm không khởi thì sẽ không làm gì, nên giờ con đang cân bằng lại. Hôm nay trong lúc tự nhiên thầy lòng bâng khuâng con nhớ ngay tới thầy, con viết hết những gì con cảm nhận ngay đây và bây giờ nên ngôn từ có thể lủng củng mong Thầy bỏ qua cho con. Con kính chúc Thầy mạnh khỏe và chuyến hoằng pháp thật nhiều người được khai thị. Con xin dừng bút, con chào Thầy ạ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 09-06-2017

Câu hỏi:

Con cảm ơn thầy vì đã trả lời con rất nhanh, con cứ sợ không được trả lời vì đông người hỏi!
Xin thầy cho con hỏi thêm như sau:
1. Vợ chồng con cưới nhau khoảng hai năm rưỡi mà chưa có con (quá 1 năm là hiếm muộn). Con bình thường, vợ con bị đa nang buồng trứng (có nội tiết tố nam cao). Bác sĩ chỉ định can thiệp bên ngoài. Con thì muốn sinh nở tự nhiên. Con tập cho vợ ngồi thiền, tập thể dục tăng nội tiết tố nữ vì nghe bên đông y nói là dương tính cao. Vậy con nên "tuỳ duyên" đợi tự nhiên (có thể không có) hay là để bác sĩ can thiệp ạ? Trong trường hợp này thế nào là tuỳ duyên ạ?
2. Con đọc một số sách họ nói rằng khi tin tưởng, suy nghĩ cụ thể, liên tục sẽ tạo được cảnh sống như ý muốn. Họ nói rằng làm như vậy sẽ thay đổi được tiềm thức, và tiềm thức có sức mạnh to lớn có thể làm được mọi thứ. Nếu như thế thì mâu thuẫn với lời thầy dạy là "biết các pháp đang là". Vậy thầy chỉ giáo dùm con sách đó viết đúng không? (rất nhiều sách dạy thành công đều viết vậy). Nếu muốn đạt tới những thành công trong cuộc sống thì cách của thầy hay của sách đó có hiệu quả ạ?
3. Tâm trí của con nó thường tự xem xét lại bản thân, nó thường đọc được các suy nghĩ và phân tích là xấu hay tốt (khi có cảm xúc lớn, nghịch cảnh hay say rượu thì không còn rõ ràng hoặc không đọc được nữa). Có khi con thấy con có rất nhiều suy nghĩ xấu nên con hay tự dằn vặt mình, đau khổ. Con thấy có người họ làm việc không tốt mà họ cũng chẳng ngại ngùng gì, hình như họ không đọc suy nghĩ của họ phải không thầy? Vậy giữa việc biết suy nghĩ, xem xét lại mình gây khổ cho mình hơn là không biết phải không thầy?
4. Con thường nghe rất nhiều pháp, đặc biệt con rất thích thiền tông (hình như vì họ có kiểu đối đáp đặc biệt, con lại hay thích những điều kì lạ). Mà môn thiền tông lại dạy không tu gì. Như thầy SÙNG SƠN (Hàn Quốc) thường hướng dẫn thiền sinh là: “chỉ không biết, đi thẳng” và tự “hỏi ta là gì” thì sớm muộn sẽ tỏ ngộ. Nhưng con đọc sách của thầy đó thì chẳng hiểu mấy (Như thầy giảng pháp nghe dễ hiểu và gần gũi hơn). Tỏ ngộ là gì thì con không hiểu? Và nó có tác dụng gì trong đời sống?
5. Con thì có mấy thói quen xấu, suy nghĩ xấu khá nhiều con nghĩ rằng nếu tỏ ngộ được thì mình sẽ suy nghĩ thanh cao hơn, vượt thoát lên những thói xấu đó có phải không thầy? Còn hiện tại bây giờ con vẫn không thoát được những thói quen xấu (như hút thuốc, uống rượu hay quá chén, nói nhiều, thích thể hiện, nhút nhát hay lo sợ vẩn vơ…). Trong trường hợp này con xin thầy lời khuyên để chuyển hoá (xoá bỏ) các thói trên? Ý con là phấn đấu để “tỏ ngộ” hay là dùng cách làm nào khác (Xin thầy chỉ cách làm này).
Con làm phiền thầy quá! Con rất ngại. Xin thầy trả lời dùm con các câu này. Con xin không hỏi phiền thầy nữa mà nghe pháp của thầy để tự trả lời ạ! Con xin đội ơn thầy!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 05-06-2017

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ thầy.
Thưa thầy con có đọc trình pháp của các đạo hữu, con thấy tình trạng có nhiều điểm giống con nên con viết đôi dòng chia sẻ cùng các anh chị em đạo hữu.
Trước khi được biết đến thầy trong tiềm thức con biết là cái cần mà con cần phải làm được trong cuộc sống này là tự tại trước tất cả giông tố cuộc đời. Khi được thầy chỉ dẫn giá trị cốt lõi của cuộc sống là học ra bài học giác ngộ. Thực ra con cũng không biết là học cái gì từ cuộc đời để có thể giải thoát ra khỏi phiền não khổ đau. Vô thường, khổ, vô ngã cũng chỉ là lý thuyết suông. Con biết học cái gì từ cuộc đời không phải là một đáp án mà là một sự thật thầy đã khám phá ra rồi chỉ lại cho con để con biết mà tự khám phá. Trong giai đoạn khám phá con chỉ có lòng tin nơi thầy, sự nhẫn nại không lùi bước và không ngừng nghỉ trong việc thấy ra cái đúng từ cái sai. Một thời gian dài con cũng không biết đến bao giờ mới có thể thoát ra hoàn cảnh bế tắc của cuộc sống và nội tâm đánh mất sự thăng bằng luôn luôn giao động bất an. Con thấy bản ngã như một cái chợ không biết đến bao giờ con mới có thể sống với một nội tâm an ổn, dũng mãnh trước những bất toàn của cuộc đời.
Vậy mà chỉ một thời gian ngắn thôi, nghe pháp, học ra cái đúng từ cái sai, thấy ra cốt lõi của tu tập, rời khỏi "cái ta" tu, nhận ra tánh biết vốn tự tu.
Hiện tại con có tu tập gì đâu, tánh biết tự tu, tánh biết bất động sẽ thấy ra cái bản ngã dao động đồng hóa pháp là ta, của ta, tự ngã của ta ngay từ khi nó sinh lên. Viết thì rắc rối, sự thật chỉ đơn giản là tánh biết đang khám phá sự thật như nó đang là vậy thôi.
Chắc thầy không biết đâu. Trải qua những phiền não khổ đau trong thời gian qua nay con sống quá là tốt. Vậy mà trong lúc khổ đau con cứ nghĩ phải xa xăm lắm mình mới có thể sống được như bây giờ.
Con thành kính tri ân thầy. Con chúc thầy luôn mạnh khỏe.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 29-05-2017

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ thầy.
Thưa thầy con xin trình pháp và chia sẻ những trải nghiệm của con với các đạo hữu.
Tu không phương pháp thì có vô số định nghĩa về tu. Nhưng nguyên lý thì chỉ có một. Con xin trình bày về câu nói mà thầy đã truyền dạy cho con: “Chỉ có thấy”.
Cái thấy sẽ tự tiến triển theo từng giai đoạn tu tập.
- Lúc đầu là nhờ cái sai mà thấy ra cái đúng, nhờ vậy mà chứng nghiệm ra được cái đúng không đưa đến đau khổ, cái sai mới là nguyên nhân đưa đến đau khổ trên phương diện thô.
- Kế đến là nhận ra tánh biết và bản ngã nên phát hiện ra nơi tâm mình có một cái biết vô ngã, biết mà như không biết.
- Kế đến là có lúc tánh biết thấy và có lúc là bản ngã lý trí thấy. Nhờ vậy mà thấy ra được đâu là quan điểm khái niệm, đâu là sư thật như nó đang là.
- Kế nữa là tánh biết thấy chỉ còn bản ngã sinh diệt. Lúc này con mới hiểu được điều thầy nói về thái độ tâm và tập khí sinh khởi nhưng vô nhân. Khi thái độ là bản ngã thì lập tức mất chánh niệm tỉnh giác. Khi thái độ là tánh biết thì có 2 tình trạng, một là có tập khí sinh khởi nhưng vẫn không thất niệm. Tập khí cũng ví như cảm giác ngứa ngáy cho nên khi chánh niệm tỉnh giác thì vẫn thấy ngứa nhưng là cái ngứa không có khái niệm nên nó thuần túy là một loại cảm giác. Hai là bản ngã lặn mất thì thực tánh pháp hiện ra. Thỉnh thoảng con cũng thấy thực tánh pháp hiện ra rồi bị che lấp lại. Nhưng cái chính con nhận ra là có những lúc buông ra thì thấy thực tánh. Tuy nhiên buông ra là chuyện của pháp chứ không phải là ý muốn chủ quan của ai cả. Một cái lóe lên dù rất ngắn ngủi nhưng cũng đủ thấy ra mầu nhiệm của pháp về vô thường, khổ, vô ngã.
Điều cuối cùng con muốn trình bày là chỉ có thấy thôi, còn thấy gì hay ra sao thì đó là chuyện của pháp. Còn ngay đây dù là hoàn cảnh nào thì cũng chỉ thuần túy thấy thôi, học ra điều gì từ cuộc sống thì pháp sẽ tự học, bản ngã sẽ tự đoạn giảm, thực tánh sẽ tự hiện ra. Khi có một ai can thiệt vào nguyên lý này thì chỉ có bản ngã. Cốt lõi những điều thầy dạy mà con lãnh hội là ở chỗ này.
Thành thật chúc anh chị em đạo hữu trọn vẹn trên con đường khám phá sự thật.
Con thành kính tri ân thầy. Con chúc thầy luôn mạnh khỏe.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 23-05-2017

Câu hỏi:

Dạ, con kính bạch Thầy, con luôn chúc Thầy nhiều sức khoẻ. Con có chuyện muốn thưa Thầy, xin Thầy chỉ cho con.
Hơn 1 năm nay con tu tập theo pháp Thầy giảng. Con ngồi thiền quan sát mọi thứ đang là, quá khứ hay tương lai đều chỉ quan sát. Con thấy tâm mình có định hơn, buông bỏ được nhiều, rất khác xa lúc trước. Nhưng con vẫn cảm thấy có gì đó mà con không diễn tả được. Những chuyện quá khứ lúc nào cũng sẵn sàng trồi lên nhưng con vẫn lặng lẽ quan sát thì nó mất. Nhưng đây là điều con muốn thưa với Thầy. Cách đây 1 tháng, như thường lệ tối đi làm về trước khi đi ngủ thì con ngồi thiền. Bỗng nhiên trong tâm con tự nhiên nghĩ sao tương lai cũng sẽ là, mà quá khứ cũng sẽ là. Khi con vừa thấy vậy, bỗng nhiên tâm tự động quay về hiện tại, con thấy vô cùng hạnh phúc. Con không cố giữ tâm trở lại, mọi việc diễn ra hoàn toàn tự nhiên. Ngay hiện tại con thấy con đường con đang đi 2 bên là tương lai, quá khứ, lúc đó tánh biết cho con thấy bấy lâu nay mình vẫn bị mắc kẹt với cái đang là, không phải do tự nhiên, mà là do ý thức bản ngã. Thầy cho con hỏi có phải đó là cái đang là phải không Thầy? Con xin cám ơn Thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 20-05-2017

Câu hỏi:

Kính bạch thầy.
Con vẫn thường xuyên nghe pháp và thực tập theo sự hướng dẫn của thầy. Đôi lúc con thấy rất dễ dàng, chỉ cần buông bản ngã là xong. Con vẫn ngồi thiền và chánh niệm trong mọi việc làm hằng ngày, nhiều khi quá quan tâm đến sự chánh niệm con biết mình đang bị bản ngã chi phối, lúc đó con tự nhủ rằng chỉ cần nhìn tâm xem nó có khởi tham sân si hay không và con vẫn tiếp tục chánh niệm. Những lời thầy giảng quá rõ ràng giúp con hiểu ra nhiều điều, con luôn tự nhủ với chính mình rằng con rất có phước mới được nghe thầy dạy, vì thế con phải chuyên tâm thực tập để khi có nhũng thắc mắc gì thì con có thể hỏi thầy được. Con cảm ơn thầy nhiều lắm.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 14-05-2017

Câu hỏi:

Thầy kính!

Hẳn là sinh ra trong thế gian này sâu thẳm trong lòng ai cũng có những nỗi niềm của riêng mình. Con sinh ra trong gia đình ở một làng quê nghèo khó, ba mẹ lớn tuổi rồi vẫn còn phải đi làm ruộng. Con lớn lên tuy nghèo nhưng cuộc sống vẫn êm đêm bình dị không phải chứng kiến những bất hạnh trong gia đình ở tuổi thơ. Con biết đi Chùa lễ Phật từ lúc 16 tuổi, vì trường học con gần chùa qúy Sư tu thiền. Lần đầu tiên con được nói chuyện với một vị thầy người Huế, thầy giảng chuyện Kiều qua ánh mắt đạo Phật cho con hiểu, từ đó con rất ngưỡng mộ qúy Sư, chỉ cần nhìn thấy qúy Sư với tấm y vàng ở trong trang báo thôi là lòng con cứ xốn xang.

Học xong phổ thông con không có điều kiện để tiếp tục học nữa và sau thời gian dài con xin ba mẹ đến chùa ở hẳn, dường như cuộc sống xuất gia của con đã bị trở ngại ngay từ lúc ban đầu Thầy ạ. Ba con đã từ bỏ con một thời gian rất dài vì không đồng ý, lúc đó con chỉ biết làm theo ý thích của mình mà không để ý đến cảm giác của ba mẹ. Mẹ con đã khóc rất nhiều vì con, lúc đó con đã phải trốn đi vào một miền quê dân tộc ở chùa trong Đaklak. Những ngày tháng ban sơ sống trong chùa con cũng không hiểu tu là gì mà con chỉ biết tới giờ là đọc kinh, ngồi thiền là cứ ngồi. Cứ như thế 4 năm con vẫn thấy mình không biết gì, có lúc còn bị ức chế, thế là con rời khỏi thiền viện đi học hỏi. Con được một bạn giới thiệu cho con một vị thầy, trình độ của con lúc đó thì con thấy Thầy ấy giảng cũng hay và con đã theo tu học với Thầy đó 3 năm. Con tin tưởng và đặt trọn vẹn nơi thầy đó rồi một ngày con phát hiện ra mình đã đặt niềm tin không đúng chỗ với nhiều lý do khiến con đau đớn cùng cực, chưa bao giờ cuộc sống của con lại lay lắt đến thế.

Con lại bỏ đi tìm người Thầy khác vẫn trong trạng thái chưa hết khổ và hận. Con đi Phú Quốc chơi biển rồi bay lên Sài Gòn cùng với Sư huynh và cô ấy dẫn con đi viếng thăm Thầy Viên Minh ngay buổi sáng hôm sau. Con được biết đến Thầy từ đó. Con như được bừng sáng ra sau bao giông tố âm u. Lúc đó đến gặp Thầy, mọi đau khổ như trốn tạm đâu đó, trong con chi còn là niềm hạnh phúc vô bờ khi đựơc Thầy đồng ý cho ở lại chùa để nghe buổi trà đạo sáng sớm hôm sau, từ đó con bắt đầu nghe pháp của Thầy cho tới giờ.

Giờ con thấy được đâu là bản ngã, cảm nhận được tánh biết không tăng giảm trên sự thấy biết đối tượng, con cũng thật thấy việc thận trọng chú tâm quan sát sẵn có ở nơi mình nó tự ứng cần và đủ tùy trường hợp. Con hiểu được thực sự thế nào là chánh niệm tỉnh giác. Hôm nay con nằm truyền thuốc tận 7 giờ đồng hồ, con nghĩ đến và biết ơn Thầy quá nên viết thư cho Thầy với mong muốn Thầy cảm nhận được lòng con. Con thấy mình thật lòng cám ơn sự vận hành của pháp, cám ơn thời gian đau khổ đó, cảm ơn vô thường đã mang duyên con đến gặp Thầy. Nghĩ lại con thấy tất cả như đang chứng minh lời Thầy. Con ghi nhớ ơn Thầy, kính Thầy!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 13-05-2017

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy,
Với cảm xúc hoan hỷ dâng trào và lòng biết ơn sâu sắc con xin viết đôi dòng trình pháp lên Thầy.
Thưa Thầy suốt thời gian qua trong trải nghiệm pháp hành con luôn ứng dụng lời Thầy trở về thực tại để thấy ra. Vâng, thật là bất khả tư nghì, các nút thắt tự mở khi trí tuệ con bừng bừng sáng tỏ niệm niệm sanh, niệm niệm tử ngay nơi thân thọ tâm pháp. Có những lúc con ứng với các pháp một cách rất tự nhiên khi pháp đến đi, con như tỏ thông ý nghĩa của hai mặt sinh tử luân hồi và sự tái sanh mà Thầy đã chuyển trao. Khi căn đối cảnh trong tư duy, thiền quán, chiêm nghiệm cọ xát nơi các pháp con thấy vi diệu vô cùng. Thảo nào "Bồ Tát không sợ sinh tử".
Giờ đây con không biết nói gì hơn nữa vì những thấy biết vượt ngoài văn tự ngôn thuyết. Con thành kính đảnh lễ tri ân Thầy. Tri ân tất cả các duyên tận đáy lòng thẳm sâu vô lượng. Yy

Xem Câu Trả Lời »