loading
Kết quả Tìm Kiếm: Có 1797 câu hỏi có nội dung liên quan đến 'trình pháp & chiêm nghiệm'.

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 14-03-2017

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy! Tánh thấy biết như thật là khi các căn tiếp xúc cảnh trần, tâm không khởi khái niệm hay tên gọi gì xen vào? Ví dụ như khi ngồi, biết rõ đang ngồi, hình hài thế ấy nhưng cũng không có niệm "ngồi" khởi lên; hay khi đi thì biết rõ đang đi chứ không có niệm "đang đi","đang bước" khởi lên... và các cái khác cũng vậy. Xin Thầy từ bi chỉ dạy!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 12-03-2017

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ thầy.
Thưa thầy con xin trình pháp và chia sẽ với đạo hữu những điều con đã trải nghiệm.
Trước đây trong lúc tâm con đang cuốn theo một dòng suy nghĩ nhưng tay con vẫn làm được việc con đang làm. Con nhận ra có một cái thấy biết ngoài cái tâm đang suy nghĩ về một đối tượng. Nhờ cái thấy biết này mà con vẫn làm việc được hay chạy xe được. Trong quá trình tu tập con bị trở ngại bởi cái muốn biết vì trong nhận thức con luôn muốn biết những gì mình đã trải nghiệm vì mục đích muốn hoàn thiện điều mình biết và hy vọng sau này có thể chia sẻ lại với người khác. Cái muốn biết này chính là cái ta lý trí muốn kết luận điều đã trải nghiệm thành một khái niệm, kinh nghiệm cục bộ nào đó. Mỗi một tâm sinh lên muốn biết đều là đang che lấp đi cái biết tự nhiên vốn sẵn có nơi tánh biết. Thầy thường nhắc nhở con chỉ có thấy thôi, còn thấy gì không quan trong. Nhờ vậy mà con luôn buông ra những ý đồ lăng xăng tạo tác của các phản ứng nội tâm sinh lên muốn biết mà trung tâm của nó là cái ta ảo tưởng. Cái ta ảo tưởng nhận cái biết tự nhiên của tánh biết là mình biết thực kiện ấy, rồi không ngừng tiếp tục sinh lên các thái độ tâm khác nhau để kết luận cái biết tự nhiên thành khái niệm, kinh nghiệm cục bộ. Nếu chỉ thuần túy biết thôi, còn biết gì không quan trọng thì đó chính là khi tâm an thì biết tâm an mà không có nhận xét tâm mình đang an, khi sân thì thấy sân đang sinh diệt mà không có nhận xét đây là tâm sân đang sinh diệt… Cứ thường biết mình thì đó là cái biết liên tục tự nhiên của pháp (tánh biết) mà không cần cái ta nỗ lực duy trì, thời gian sẽ biến mất, thái độ đối kháng sẽ biến mất, chỉ còn lại thân tâm cảnh như nó đang là. Cái tâm thái độ của cái ta sinh lại thì thấy sinh diệt mà không đối kháng, thêm bớt. Cái tâm thái độ của cái ta không sinh khởi thì chỉ còn lại thực tại bình lặng. Vì vậy mà thầy dạy: Pháp đang tự tu chứ không có cái ta tu.
Con thành kính tri ân thầy đã mở đường cho con. Con xin chào thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 07-03-2017

Câu hỏi:

Dạ kính thưa Thầy đầu tiên con xin cảm ơn Thầy rất nhiều, vì có Thầy mà con đã nhận thấy được chính mình. Mặc dù con chưa có duyên lành để nghe trực tiếp Thầy dạy thiền 1 lần nào cả, con chỉ nghe Thầy giảng trên mạng rồi con làm theo lời Thầy dạy, mặc dù con không biết dùng ngôn ngữ để diễn tả được pháp hành của con đang thực tập, nhưng những lúc con nghe pháp thoại của Thầy khi Thầy nói tới những sự thật nào thì con tự soi chiếu thì ngay đó con thấy mình thực hành rất đúng theo Thầy chỉ dạy, những chỗ nào con chưa thực thấy thì con không hiểu.
Thầy ơi! Con rất hoan hỉ trong hơn 1 tháng nay. Vì con luôn luôn nhìn thấy cái sai của mình và luôn luôn nhìn thấy được sự khổ đau từ thân tâm mình mỗi khi có những sự nhận thức sai lầm ngay chính mình, rồi con lại điều chỉnh lại sự nhận thức của mình. Khi con nhận thức đúng theo pháp thì con thấy tâm con rất thoải mái và nhẹ nhàng.
Mỗi lần thân đau là con lại có thêm 1 cơ hội để quay về niệm thân rồi niệm tâm và niệm pháp luôn. Cái nào sanh mạnh hơn cái kia thì con thấy cái đó trước. Thân đau nhiều thì con thấy thân đau nhiều rồi con quan sát tâm có khởi sanh lên như thế nào bất an, lo sợ hay chống đối lại với cái đau ấy... rồi con tùy duyên thuận pháp mà thay đổi cái nhìn sai của mình cho thích hợp với pháp. Con cứ liên tục thấy rồi sửa sai. Cho tới ngày hôm nay con thấy tinh thần của con rất thoải mái (mặc dù con chưa hoàn thiện lắm nhưng so với trước đây con đã đở khổ rất nhiều).
Con thật sự hành rất đơn giản là những gì đến đi với thân tâm con như thế nào thì con thấy như vậy, rồi chú ý vào sự nhận thức của mình thêm 1 chút nữa rồi điều chỉnh lại cho đúng pháp là được.
Nhờ nắm được nguyên lý của Thầy nên con dễ nhận thức trong việc thực hành hơn. Con xin cảm ơn lời dạy rất quý báu của Thầy. Nhờ thế mà con mới thấu hiểu là thiền thật sự quá đơn giản không hề phức tạp.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 05-03-2017

Câu hỏi:

Bạch Thầy,

Hôm nay khi nằm thiền con thấy một điều mới lạ đối với con ạ. Trước đây, khi tâm con khởi lên 1 niệm thì có nhiều khi con cũng thấy, tuy nhiên ngay sau đó con cảm thấy tâm mình có ý chống đối và muốn loại bỏ niệm đã khởi. Tuy nhiên hôm nay con nằm thiền thư giãn buông xả, con thấy nó có 1 cái biết khác rất nhẹ nhàng và khi tâm khởi lên niệm gì thì cái biết này nó vẫn biết và không có ý gì chống đối cả ạ. Dạ con cảm ơn Thầy đã nghe con trình pháp ạ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 28-02-2017

Câu hỏi:

Thầy ơi, Thầy cho con hỏi các vấn đề này với ạ.
1. Thấy biết rõ mình đang làm gì, thấy sân hận, sầu khổ khởi lên ra sao một cách rõ ràng rồi nó tự biến mất, nhưng có cảm giác mình đang ở đây, đang cảm thấy thế này. So với khi mà sân hận, sầu khổ khởi lên, nhìn thấy nó và thấy việc mình đang làm, nhưng cũng như nhìn pháp đang làm vậy thôi chứ không có cảm giác 'mình' ở đó, Vậy hai trường hợp này cái nào thì đúng hướng ạ?
2. 'Tâm' lan tỏa ra xung quanh giống giống như dòng nước chảy, đến một phạm vi nào đó thì dừng lại, so với việc cảm thấy mình như một quả bong bóng, thân xác y như da cao su của bong bóng vậy, còn trong ngoài toàn là không khí, thì cái nào đúng hướng ạ?
Con gặp cái không biết, không nắm chắc, nếu có sai sót Thầy giải thích giúp con để con điều chỉnh lại ạ. Con xin cảm ơn Thầy, con chúc Thầy có nhiều sức khỏe.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 24-02-2017

Câu hỏi:

Kính Sư ông,
Ban ngày đi học, đi làm con thường xuyên thấy biết thân tâm cảnh nơi mình. Tối về như hôm nay, rảnh con cũng ngồi chơi, trong lành thấy biết thân tâm mình. Con thấy có lúc có vọng tưởng khởi lên, con không quan tâm đến nó, nó tự mất. Một lúc sau, lại có suy nghĩ về những công việc quan trọng hơn, thì con thấy mình có chú tâm suy nghĩ, có việc con thấy mình nghĩ ra, rồi buông, có việc con thấy mình cũng tự buông vì thấy khó quá, tự nhủ thôi để dành suy nghĩ sau. Rồi một hồi, con thấy mình yên yên, thế là muốn nhắm mắt ngủ, con cũng rõ biết vậy, thì tí sau con tự mở mắt ra và tỉnh táo lại. Sau lần tỉnh táo này, con thấy tâm mình có vẻ sáng lên, có việc gì cần nghĩ thì nó nghĩ nhạy hơn. Hồi sau, con lại thấy yên yên và nhắm mắt. Lần này con thấy nhẹ nhàng, mát mẻ lạ lạ trên đầu. Con vẫn rõ biết, mở mắt tỉnh táo thì cảm giác mát đó tự mất.
Nói chung thời ngồi chơi lúc rảnh của con hôm nay nó lòng vòng tự động như vậy đó ạ, khoảng 45 phút thì thôi con dừng, viết mail cho Sư ông. Lúc viết, con cũng biết mình đang viết với tâm tĩnh. Kính xin Sư ông dạy con biết con chánh niệm tỉnh giác khi rảnh rang, quan sát diễn biến thân tâm tự động mà không can thiệp vậy có đúng không ạ?
Con cám ơn Sư ông ạ! Con chúc Sư ông khoẻ mạnh để chỉ dạy chúng con được nhiều!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 15-02-2017

Câu hỏi:

Thưa thầy,

Con mới đọc được câu hỏi trong mục hỏi đáp của một bạn hỏi về lý do vì sao khi nhận ra chân tướng của "kẻ thù" thì luân hồi lại chấm dứt ạ.

Đọc câu hỏi của bạn ấy và câu trả lời của thầy, con thấy rất thú vị vì trước kia con cũng cứ băn khoăn như vậy mãi. Hồi đó, con đọc sách thầy viết, nghe pháp thoại thầy giảng, con cũng hiểu nguyên lý đấy nhưng rồi vẫn cứ hoài nghi bởi vì hóa ra mình chưa chịu thực chứng nó.

Rồi một lần trong khi đang quan sát tâm mình thì con nhận ra bản chất của nỗi khổ đau đang khởi lên trong con và thế là đột nhiên nỗi khổ đau ấy cũng chấm dứt. Lúc đó con mới thấm thía rằng đạo Phật là cách sống, là sống thiền chứ không phải là một thứ lý thuyết hay triết học gì cả. Do đó, mình cần phải hành ngay trong đời sống này mới thấy được.

Thế nên con muốn nhắn nhủ với bạn đã gửi câu hỏi này là thay vì mải mê suy nghĩ xem vì sao, có lẽ mình nên quay trở về quan sát mình đi, khi nào có tham thì biết tham, khi nào có sân thì biết sân, khi nào sợ hãi thì biết sợ hãi... rồi đến một lúc nào đó bạn sẽ nhận ra chân tướng của chúng thôi, chân tướng của kẻ thù và thực chứng sự chấm dứt đó.

Chúc thầy và bạn thân tâm thường an lạc.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 13-02-2017

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ Thầy!

Thưa Thầy! Đã lâu con không trình pháp trên mục hỏi đáp này, nay con xin được trình pháp ạ.
Đó là, khi tâm bất an sinh khởi trong con tự thấy rõ và cảm nhận trọn vẹn như nó đang là thì ngay tại thời điểm đó trong con thấy ra nhân quả của dòng tâm. Tuy nhiên sau đó khi thấy ra điều gì thì cái ta chen vào khái niệm điều thực thấy đó và chính điều này che mờ đi cái thấy sáng trong nơi chính mình về thực tại.
Và có thời điểm nơi con diễn ra trạng thái là tâm sinh khởi ra sao đều thấy biết nhưng cái thấy này cứ mờ mờ, con cảm thấy cứ bức bí, như bị đóng khung lại vậy, tâm không còn sự khoáng đạt. Và khi con thực buông, bức bí thì thấy bức bí, đóng khung thì thấy đóng khung, rồi con khám phá ra có một cái ta đã chen vào đồng hoá với cái thấy nơi chính mình, cái ta đồng hoá này bao trùm tất cả, thấy ra điều này con tiếp tục bắt gặp lại sự khoáng đạt, sáng trong và con cảm nhận tâm như đang mở thêm ra.

Thưa Thầy!
Giờ đây khi đối tượng bên ngoài phản ứng với con, khi con quan sát họ với sự vắng mặt cái ta thì con thấy tâm đang sân không phải thấy đối tượng đang sân, tâm đang ngã mạn chứ không phải đối tượng đang ngã mạn..., con thấy Pháp đang vận hành và đang giáo dục đối tượng đó, con như bắt gặp lại hình ảnh mình trước đây vậy, bên trong con tự khắc cảm thông với họ và con cũng tin rằng ai cũng sẽ thấy đạo bởi Pháp luôn luôn bên cạnh để giúp họ học ra bài học chính mình.
Nhân đây con xin được gửi lời cảm ơn tới chồng con, người đã trợ duyên và chia sẻ Pháp cùng con trên con đường sống đạo.
Kính chúc Thầy luôn luôn mạnh khỏe. Gia đình con kính tri ân Thầy rất nhiều ạ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 10-02-2017

Câu hỏi:

Thưa thầy.

Con nhớ năm ngoái có lần con gửi câu hỏi về mục hỏi đáp để hỏi thầy làm cách nào mà mình có thể trở nên bền bỉ, nỗ lực, cố gắng hơn hòng đạt được điều mình muốn. Lúc ấy thầy chỉ trả lời với con rằng con cần phải xem lại xem cái điều mà mình muốn có thật là đúng, là cần thiết hay không. Hồi đó con cũng chưa hiểu nhiều.

Nhưng gần đây, nhờ chiêm nghiệm lại cuộc sống của mình, con mới nhận ra rằng bản ngã ham muốn nhiều thứ quá. Rồi khi không đạt được hoặc khi không thể kiên trì, nhẫn nãi với những ham muốn ấy thì mình lại tự dằn vặt đau khổ vì không bằng được người, bằng được đời, bằng được như kỳ vọng của mình.

Con cùng nhận ra rằng nguyên nhân mà con không thể nào bền bỉ được với những mục tiêu nghe có vẻ đúng tốt đấy là bởi vì chúng đều xuất phát từ cái ảo tưởng sai lầm do bản ngã của con tạo ra.

Rồi con cũng thấy ra đôi chút cái ràng buộc của mối quan hệ giữa con và cha mẹ, giữa con và những người xung quanh, và xã hội. Có lẽ một phần nào đó cũng là nguyên nhân đưa đến những nhận thức sai lầm nơi con.

Mấy hôm trước, con thấy có hai loại mục đích nhưng nhất thời chưa biết gọi ra thế nào thì may thay tình cờ hôm nay tới lớp, giảng viên của con lại nói tới chữ want và chữ need. Thế là con hiểu được ít nhiều.

Con nghĩ rằng để phân biệt được hai chữ ấy, thật sự không còn cách nào khác là mình phải thường biết quan sát bản thân mình thầy ạ. Chỉ khi nào mình thấy được điều gì là vì tham muốn của bản ngã, điều gì là cần thiết phải làm thì mới có thể tránh được những nỗ lực vô ích và khổ đau cũng như biết nỗ lực như thế nào cho phù hợp và cho điều gì.

Không biết con nghĩ như vậy có điều gì chưa phải? Mong thầy chỉ dạy cho con.

Và bên cạnh đó, thực ra tự nhủ với mình là cần phải biết trầm tĩnh, nhẫn nại quan sát như vậy nhưng con cũng cảm thấy vẫn còn nhiều áp lực tâm lý nơi con ví dụ như áp lực ra trường phải kiếm được việc làm, tự lo được cho bản thân và gia đình, áp lực bị họ hàng, bạn bè, xã hội coi thường vì không đạt được những điều ấy. Con biết những áp lực ấy cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi nhưng nó vẫn luôn là nỗi lo lắng thường trực nơi con.

Con cảm thấy rằng để mà bản thân có thể trầm tĩnh, sáng suốt và nhẫn nại với thực tại này thì con cần phải có niềm tin nơi Pháp. Con nghĩ vậy có phải không thầy? Nếu phải, mong thầy chỉ dạy cho con phải làm sao để tăng trưởng thêm niềm tin ấy.

Con kính lạy thầy.
Càng sống, càng đối mặt nhiều với đau khổ, càng nhận ra được những bài học từ những đau khổ ấy để rồi buông xuống được một chút mê chấp, con lại càng biết ơn thầy.
Một lần nữa con kính lạy thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 10-02-2017

Câu hỏi:

Dạ kính thưa Thầy,
Đã trải nghiệm qua quá trình chỉ thấy sanh rồi diệt diệt rồi sanh liên tục trên thân con đôi lúc trở nên căng thẳng, đôi lúc thì không căng thẳng trở nên bình thường lúc nào căng thẳng lo âu thì con điều chỉnh lại, rồi trong 2 ngày nay dường như pháp đã dành cho con 1 món quà quý giá là trong 2 ngày nay con rất định tĩnh khi pháp sanh nơi thân con (con thường tâm sự với Thầy là con thường bệnh hoạn dường như là không khỏi) nên con cứ lấy bệnh mà tu mỗi lần nó khởi sanh lên đau đớn là con phải điều chỉnh nhận thức của mình cho đúng pháp để tâm bớt khổ, cho nên 2 ngày nay pháp đã ban ơn cho con là tâm con rất định tĩnh, nhờ thế mà con thấy pháp đang vận hành trên thân con rất rõ ràng mà tâm không động trên cái khó chịu ấy, tâm vẫn có sự hoan hỉ khi thân đang đau, con vui lắm Thầy ạ. Vì thân khổ nhưng tâm không khổ. Con không biết cảm giác hỷ này được bao lâu, vì hỷ cũng sanh rồi diệt, con nghĩ điều này không quan trong, vì đã 1 lần con được thấy pháp như Thầy đã dạy. Con nghĩ chỉ cần con thêm nhẫn nại nữa thì con sẽ học thêm nữa và con sẽ điều chỉnh lại thêm nữa. Con xin cảm ơn Thầy đã truyền dạy pháp cho con.

Xem Câu Trả Lời »