loading
Kết quả Tìm Kiếm: Có 1797 câu hỏi có nội dung liên quan đến 'trình pháp & chiêm nghiệm'.

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 09-09-2016

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ thầy.
Thưa thầy con có vấn đề này nhờ thầy hướng dẫn cho con.
Con đã 3 lần đưa ra quyết định trong những trường hợp khi con biết các tâm liên tục sinh lên là các tâm ảo, là phản ứng của bản ngã. Thái độ phản ứng này là hoạt động của bản ngã rất rõ ràng. Tuy nhiên các tâm này cứ phản ứng tự nhiên dù tánh biết thấy các hiện tượng sinh diệt như vậy nhưng do tánh biết chưa thể thấy như nó đang là nên con đã ra quyết định không tu nữa, không quan sát nữa, mọi chuyện tới đâu thì tới.
Sau mỗi lần con đưa ra quyết định thì một lúc con mất thăng bằng nhưng sau đó con vẫn kiên trì với thái độ quyết định này. Con nhận thấy mỗi lần như vậy thái độ phản ứng của bản ngã sẽ nhanh chóng biến mất và tánh biết phát hiện ra các phản ứng của bản ngã ở mức vi tế hơn. Còn ở lần thứ 3 này tâm chỉ còn lại 1, tâm nào sinh lên trong tình trạng không tỉnh thức đều bị phát hiện ngay từ ban đầu. Con nhờ thầy chỉ rõ cho con về trường hợp này vì con nghe pháp thoại không thấy thầy nói đến. Con xin cảm ơn thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 08-09-2016

Câu hỏi:

Thầy ơi, giờ đây con đang chiến đấu với chính mình. Như Đức Phật đã dạy, đúng là khi đối diện với chính mình mới thấy rõ rằng chiến thắng chính mình mới là chiến thắng vinh hiển và vĩ đại nhất. Con đã phải nhiều lần đấu tranh quyết liệt để chiến thắng cái tham lam của chính mình trong vị trí công việc hiện tại. Và trong những lần phân vân tranh đấu ấy, con lại được sự động viên của Thầy, Thầy nói rằng, “Thầy tán dương con vì con đã không theo số đông, lợi dụng sơ hở mà lấy lợi về cho mình”. Cũng chính lời động viên ấy của Thầy, con đã buông thật nhẹ nhàng, không phân vân nữa. Và Thầy ạ, giờ đây cũng thế, con cũng có những quyết định để chiến thắng chính mình, Thầy hãy động viên con đi ạ.

Thầy biết không, mỗi ngày con đều tự nhủ không phải tranh đấu với ai hay với hoàn cảnh nào, mà chỉ là chiến đấu với bản thân, với sự tham lam, sân giận của chính mình. Nhưng chiến đấu với chính mình mới gian nan làm sao. Thầy đừng cười con nhé, nhưng con hay tự hứa với Đức Phật trong chính con, hôm nay mình sẽ tốt hơn hôm qua một chút, từng ngày một như thế. Vì đó là lời hứa với Đức Phật nên con không thể không giữ lời. Chà, vậy mà đôi khi cái ta trong con vẫn còn tính toán, và con lại quyết định theo cái ta với biết bao lý lẽ biện hộ xung quanh. Đúng là chữ “buông” nói thì dễ nhưng làm thì khó vô cùng. Chắc vì bản ngã con còn to lớn quá, tập khí vô minh dày đặc... Thầy dạy con quan sát để thấy ra thôi, thấy ra mình trong mọi lúc, nhưng khi đã quan sát kỹ thì đến giai đoạn điều chỉnh hành vi của chính mình, đây là lúc đấu tranh quyết liệt nhất để đưa ra quyết định phải làm như thế nào. Và trong mỗi trường hợp cụ thể thì chỉ có mình mới biết rõ nhất là nên làm thế nào hợp lý nhất thôi, chắng có một công thức nào để áp dụng chung được cả ạ.
Thầy ơi, con đang buông bớt, không thể buông hết một lần được nhưng con sẽ buông từng ít một, mỗi ngày.
Những lúc đối diện với chính mình trong những lúc lặng lẽ như thế này thì con lại viết cho Thầy vài dòng, để vững niềm tin.
Con xin thành kính đãnh lễ Thầy ạ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 07-09-2016

Câu hỏi:

Kính Bạch Thầy,
Con xin đuợc đảnh lễ Thầy. Con xin trình bày trải nghiệm nhỏ đêm qua ạ.
Con luôn dễ xúc động: giận, buồn, sợ hãi, thương cảm, phấn khích. Sau một thời gian quan sát cảm xúc diễn ra bên trong và sự việc tiếp xúc bên ngoài, đêm qua như thường lệ đi làm về, con ăn cơm với gia đình và nằm nghỉ. Con xem một đoạn phim, có những cảnh hy sinh này nọ. Con bất chợt nhận ra cảm giác thương cảm chuẩn bị xuất hiện, con không chủ trương đoán trước hay rà soát tâm, con chỉ đơn thuần đang xem phim giải trí để đi ngủ, rất tự nhiên cảm nhận đuợc nó sắp đến, và nó như tự dừng ngay lại, rất nhanh trong tích tắc, và lúc đó thật sự lần đầu tiên con cảm nhận đuợc sự mát mẻ, im lặng, trong veo, con không diễn tả hết đuợc. Con vẫn đang nghe, thấy phim đang diễn ra, con vẫn hiểu, nhưng bên trong lại không có gì, hoàn toàn không có gì, tất cả chỉ diễn ra vài giây. Con chợt cười thật lớn, vì điều này quá mới lạ. Lạ lắm Thầy ơi!
Con cám ơn Thầy đã xem chia sẻ này ạ.
Con

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 04-09-2016

Câu hỏi:

Dạ thưa Thầy! Con cảm ơn Thầy đọc câu hỏi của con. Con xin dùng ngôn ngữ để trình Pháp.
Thời gian gần đây cái tâm con im re nhưng con thường hay khóc. Con quan sát thấy biết rõ tất cả, cái đầu rất tĩnh mà tâm cũng im re nhưng không hiểu sao khóc là khóc. Con đi ngang đám cưới cũng khóc, đi ngang đám ma cũng khóc, thấy người bịnh tật hay bán vé số cũng khóc, thấy cảnh gia đình đầm ấm cũng khóc, lúc khóc con cũng quan sát thấy biết rõ mình và cảnh bên ngoài nhưng không hiểu sao lại vậy?
Cách đây không lâu con bị người tấn công nhưng do con bình tâm thấy biết rõ mọi việc nên chuyện xấu không xảy ra, người say như người bị bịnh mộng du, con nhẹ nhàng nhưng dứt khoát chuyển hướng cho người ta, tuy họ có sức mạnh nhưng con thấy sự bình tâm của mình có oai lực. Sau sự việc này con cũng khóc nhưng không biết vì sao khóc, hỏi những câu hỏi để tâm trả lời mà sao tâm cũng im re. Dạ thưa Thầy, con có đang bị khúc mắc gì trong tu tập ạ? Con cảm ơn Thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 28-08-2016

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ thầy.
Thưa thầy con xin trình pháp.
Thưa thầy bây giờ con thấy trình pháp khó quá. Trước đây con có thể viết thật nhiều về trải nghiệm thấy pháp. Bây giờ con không biết viết từ đâu. Con xin trình bày về hai vấn đề.
1. Bản ngã đầu hàng pháp. Khi con nỗ lực hết mình, tính toán hết sức chu đáo, hành động thận trọng… Nhưng may mắn pháp đem đến cho con những trở ngại để con biết rằng nỗ lực của bản ngã không là gì với sự vận hành của pháp. Nhờ vậy con biết buông ra hết, trong cái buông ra hết đó con thấy ra động lực muốn trở thành của bản ngã thật vi tế. Con thực sự biết buông ra hết để trở về không phải trí tuệ gì ghê gớm mà đơn giản là con mệt quá, con đầu hàng pháp và bản ngã cũng không còn sức mà phản ứng gì nữa.
2. Con thấy ra được điều cốt lõi của tu tập mà 3 tháng trước con đã hỏi thầy đến mấy lần là tu chỉ có thấy thôi sao. Và lần nào thầy cũng trả lời tu chỉ có thấy. Gần đây khi trở về con đã hiểu ra điều đó. Con xin trình bày:
Pháp có 2 loại là pháp thực và ảo. Tánh biết chỉ có một. Khi thân tâm tiếp xúc với trần cảnh mà không có cái ta thấy, ta nghe, ta suy nghĩ, ta phản ứng thì tánh biết có thể phân biệt được đâu là tâm thực, đâu là tâm ảo. Cái thực thì như vậy thôi, cái ảo thì biến mất. Nội tâm rỗng rang, lặng lẽ là sẵn có tất yếu nơi mỗi người. Không phải do nỗ lực tu tập mà đắc được, mà là do thấy ra pháp ảo. Pháp ảo là toàn bộ sự vận động, phản ứng của bản ngã vô minh ái dục, là phản ứng nội tâm của mỗi người mà cụ thể là các tâm ảo sinh lên. Do không phát hiện ra các tâm sinh lên là ảo, là bản ngã nên thế giới nơi mỗi người liền chia hai. Hoặc là trong cái thực nếu thấy ra cái ảo sinh lên, hoặc là trong cái ảo nếu không thấy và tất yếu là chạy theo. Trong cái ảo phiền não khổ đau hoàn toàn là do tưởng sinh. Trong cái thực thì sao cũng được. Sống trong cái thực thì mới đúng lá sống tuỳ duyên thuận pháp. Khi tánh biết soi sáng thì đúng là vô chiêu thắng hữu chiêu. Con xin cảm ơn thầy, cảm ơn pháp.
Con xin chào Thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 25-08-2016

Câu hỏi:

Kính Bạch Thầy,
Con xin chia sẻ vài ý qua sự tu tập của mình ạ.
Đó là lúc trời rất nắng, biển xanh trong và đẹp lộng lẫy, đó là lúc chỉ có con, biển và trời. Con thích không khí bình lặng ấy, cái bao la vô tận của trời, mây, nước, con người như quá bé nhỏ và tan hòa vào cái bao la tận cùng của đất trời. Khi buông hết tất cả, khi chỉ còn lại cái thân, trời đất, thiên nhiên, vạn vật… thì mình cũng là cùng khắp và cùng khắp cũng là mình. Thế mà đẹp, chao ôi con thích để tâm hồn mình lặng lẽ và rộng mở như thế, rộng mở đến tận cùng của đất trời. Những lúc con trở về với chính mình, nhắm mắt lại con lại mong mình được chết đi, chết đi cái bản ngã, chết đi cái còn cho là mình, của mình, chết để được sống, sống với cái nhìn chân thực mọi thứ đang diễn ra, chết đi để có thể ung dung trong mọi sự, chẳng có mình, chẳng phải chịu gì cả, chẳng đau khổ gì cả cũng chẳng hạnh phúc gì cả, chẳng có buộc ràng cũng chẳng có tự do mà bản ngã cho là. Chết đi để được sống, sống trọn vẹn, chân thực với từng khoảnh khắc sống.

Con giờ không cố gắng nhiều, khi trước đây làm mọi thứ đều có mục đích, dù là việc thiện hay giúp đỡ người. Vậy mà giờ con lại cứ làm thôi, cũng từ khi nghe Thầy kể câu chuyện về người Phật tử đến chùa nghe giảng về siêu lý, do trễ giờ rồi vội vàng dựng chiếc xe đạp làm gãy cành hoa mà không biết, trong khi đó chính việc dựng xe cho đàng hoàng, không làm tổn hại đến sự sống của cây hoa, nhành cỏ nào mà làm còn không xong thì mơ gì đến siêu lý. Lúc đó con đã ngộ ra rằng chẳng có siêu lý nào ngoài việc thận trọng chú tâm quan sát trong khi làm mọi việc, vì chính tự tánh của mình sẽ dẫn đường, không có mục đích nhưng khi đi con vẫn thận trọng, đến đoạn cũng tự tránh qua một bên để không giẫm lên cỏ cây, khi kiến cắn thì thận trọng dùng tay để nó bò xuống chứ không vì quá ngứa mà vội vàng giết nó, thấy cụ già ngồi co ro bên đường thì tự giúp cụ vài chục ngàn mà lòng vẫn rỗng rang, chẳng có mục đích hay nghĩ ngợi gì. Những việc ấy cứ dần tự ứng ra. Và rồi, con nhận ra rằng Đạo đơn giản là vậy, là trở nên trong sáng, định tĩnh trong suy nghĩ, hành động, nói năng.
Con thật biết ơn vì đã được Thầy khai thị Pháp.
Xin thành kính đảnh lễ Thầy.
Kính
Con

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 24-08-2016

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy con nhờ có duyên lành may mắn được nghe những bài pháp Thầy dạy mà tâm con được khai mở và con ứng dụng theo những lời Thầy dạy. Con có làm một bài thơ tự ứng mà con không hề suy nghĩ:

Ngắm nhìn mọi vật như nó đang là
Khổ đau hạnh phúc như là phù vân
Quá khứ, tương lai chỉ là mộng huyễn
Việc đến đi chỉ tại đây bây giờ
Rõ ràng thường biết là người vô sự
Sáng suốt hồn nhiên ung dung tự tại
Không còn tìm kiếm Niết bàn nơi đâu
Ba cõi sáu đường đều là Tịnh Độ.

Và đây cũng là trạng thái và thái độ tâm con thường thấy, con chỉ thuần thấy, thấy sao thì thấy vậy không có người thấy và cái bị thấy, sự tu tập của con là như vậy. Con cúi đầu đảnh lễ xin Thầy chỉ dạy thêm cho con, con tu như vậy có đúng không ạ? Con thành kính tri ân Thầy, con nguyện hồng ân Tam Bảo luôn gia hộ cho Thầy được nhiều sức khỏe trên bước đường hoằng pháp độ sinh!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 23-08-2016

Câu hỏi:

Bạch Thầy!
Cho phép con xin hỏi một câu vì vấn đề này tuy nhỏ nhưng con vẫn cứ bị kẹt hoài.
Khi tâm con khởi lên những chuyện trong quá khứ thì khi đó con biết là tâm con sinh khởi ngay. Nhưng lúc đó con cần nhìn như thế nào cho đúng - là con cần nhìn nó để thấy đó là tham sân si, hay là con cần để yên để nhìn nó xem nó khởi lên thế nào?
Ví dụ như hiện nay, khi tâm khởi lên nhiều chuyện quá khứ, con gặp 2 trường hợp ạ:
Một là con để yên để xem mình đang nghĩ cái gì rồi đột nhiên có một tiếng nói bên trong nói à mình đang nghĩ chuyện quá khứ, khi có tiếng nói bên trong nói lên là tự nhiên từ từ con hết.
Thứ 2 là khi đó con chợt giật mình trở lại với hiện tại thì nó gần như hết ngay lúc đó. Nhưng trường hợp 2 này con lại đang lo là con đang kìm nén những tập khí trong quá khứ đang khởi lên vào vô thức.
Nên con vẫn chưa hiểu rõ để yên mà thấy là như thế nào ạ? Con gặp 2 trường hợp này cũng khá lâu rồi mà con chưa biết làm sao cho đúng. Con kính mong Thầy giải đáp giúp con ạ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 23-08-2016

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy,
Con xin trình với Thầy thêm một điều lạ con đã trải nghiệm. Lần trước, trong một lúc buông thư không định trước, con từng thấy mình hòa cùng với vạn vật chung quanh, mình là một với thế giới tịch tịnh mà rất sống động và thấy rất hạnh phúc. Thầy đã dặn con đừng cố tìm lại cảm giác đó và con đã theo lời. Mãi đến gần đây, trong lúc con đang đứng ngắm cảnh biển và núi với một người bạn, con cứ buông hết xuống, không đặt tên cảnh biển hay núi, thấy đẹp hay xấu gì cả, bỗng dưng con thấy cảnh vật trước mắt vụt gần lại, trong trẻo vô ngần, sáng rỡ hẳn lên như gương trong, và cũng im lặng tịnh tịch như lần trước. Nhưng lần này con không thấy được lâu, chỉ trong một vài giây phút vì bạn con đang đứng bên cạnh hỏi chuyện nên con phải trả lời bạn.
Con kính trình pháp như vậy với Thầy. Con tri ân Thầy và cảm ơn Thầy đã đọc.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 22-08-2016

Câu hỏi:

Thầy ơi, hôm nay con gặp một trải nghiệm kỳ lạ. Đang lúc con nghe pháp thoại, bỗng "tâm" lan tỏa thanh tịnh kỳ lạ, trong tích tắc đó "tâm" muốn "bay" đến chỗ nào đó, tự nhiên bất an nên con mở mắt ra. Con không biết dùng từ ngữ giải thích rõ, nhưng nếu gặp lại trường hợp này con nên làm gì ạ? Sự bất an là một báo hiệu hay không nên xuất hiện nữa? Con xin cảm ơn Thầy.

Xem Câu Trả Lời »